Edit +Beta: Anky
“Bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội! Thần sốt ruột vì con, nhất thời không chú ý hoàn cảnh, chủy thủ này chính là vật chứng, tuyệt không phải cố ý mang theo đao trên điện…” Vũ Dương hầu cuống quít dập đầu thỉnh tội.
Lạc Chiêu Dực lại cười khẽ, cất cao giọng nói: “Thiên địa quân thân sư, quân ở vế trước, ngươi vì con quên quân, đó là bất trung? Còn làm hầu gia thần tử cái gì!”
Vũ Dương Hầu cúi đầu nhe răng trợn mắt, khuôn mặt dữ tợn – – trước kia sao lại không thấy thái tử biết ăn nói như vậy?
Chúng thần im lặng – – xem ra thái tử không phải không thể nói, mà là mặc kệ bọn họ, nếu hắn muốn bắt bẻ là có thể đem người bức điên!
“Được rồi, ” Văn Đế cuối cùng mở miệng, “Trình thanh chủy thủ lên.”
Chủy thủ được trình lên, Văn Đế chăm chú nhìn, cau mày nói: “Chiêu Dực, nếu như trẫm nhớ không lầm, đây thật sự là của con.”
“Phải, hơn nữa còn là phụ hoàng tặng cho nhi thần.”
“Vũ Dương Hầu thế tử đích thực là con phế?”
“Phải,” Lạc Chiêu Dực dừng một chút, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần không phải là người không nói đạo lý, cũng sẽ không vô duyên vô cớ liền phế người!”
Văn Đế gật đầu, “Vậy con nói một chút, đến tột cùng là thế nào?”
Lạc Chiêu Dực đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, không vui, “Làm nhục thánh nhĩ, nhi thần không muốn nói!”
“Bệ hạ, theo thần thấy, thái tử rõ ràng là đang kiếm cớ, ” Trương Ngự sử lại nói: “Cho dù Vũ Dương Hầu thế tử có va chạm tới thái tử, có thể khiển trách, cần gì ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Tả tướng nghe vậy, đột nhiên tiến lên cười nói: “Bệ hạ, thái tử mặc dù còn trẻ, có chút tính trẻ con tùy hứng, nhưng thần tin tưởng thái tử điện hạ tuyệt đối không phải là người lòng dạ độc ác, cũng dám làm dám chịu… Trong chuyện này tất có ẩn tình.”
Tả tướng nói đến cùng vẫn là ngoại tổ phụ của thái tử, Trương Ngự sử đối lập với ông cũng có chút nhịn không được phải từ bỏ, Hữu tướng thời gian qua luôn giằng co cùng Tả tướng cũng lên tiếng, “Nếu có ẩn tình, vì sao điện hạ không dám nói thẳng?”
Bởi vì việc của Tiết Kiến phát sinh quá nhanh, còn chưa thật sự truyền rộng ra, nếu đã hỏi thăm một phen, Hữu tướng cũng sẽ không nói lời này.
Thấy độ lửa không sai biệt lắm, Lạc Chiêu Dực hơi nhíu mày, Lạc Đình thản nhiên trong đám người bước ra, “Phụ hoàng, nhi thần nghe được một tin đồn, nói ra thật sự làm nhục thánh nhĩ, thái tử không muốn mở miệng, thật sự là có tình lý bên trong, nhi thần nói ra, mong rằng thái tử chớ trách, phụ hoàng bớt giận.”
Lạc Thương hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm Lạc Đình.
“Con cứ nói thẳng là được.” Văn Đế cũng tò mò.
“Vũ Dương Hầu thế tử trời sinh tính háo sắc, mọi người đều biết, vừa lúc thái tử hôm qua xuất cung đi Thái Bạch Lâu, hai người gặp mặt, về sau thái tử phế đi Tiết Kiến… Có người đồn đãi, là Tiết Kiến nam nữ không kiêng dè, có mắt không tròng không biết thái tử, gặp sắc nảy lòng tham, lúc này mới khiến thái tử giận dữ…”
“Nhị hoàng tử nói cẩn thận!” Sắc mặt Vũ Dương Hầu trắng bệch, liên tục nói: “Nhất định là tin vỉa hè bên ngoài, con ta quyết không thể nào…”
Nếu hắn đã nói vậy, Lạc Đình cũng không nói thêm nữa, sắc mặt Lạc Chiêu Dực đen như đáy nồi, trong mắt tất cả đều là bão táp sát khí, nửa là tức giận thật nửa là diễn trò, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, thứ cho nhi thần xin được cáo lui trước!”
Nói xong, hắn phất tay áo liền đi.
Chúng thần bày tỏ – – hiểu rồi, đổi lại là ai cũng sẽ bùng nổ, Tiết Kiến kia thật là đáng đời!
Hữu tướng lặng lẽ lui trở về, Tả tướng liếc ông một cái, ha ha cười một tiếng, cũng lui trở về.
Nụ cười trên mặt Văn Đế biến mất hầu như không còn, một phát vỗ tay vịn, mặt rồng giận dữ, chỉ Vũ Dương Hầu quát: ” Không biết dạy con, còn dám nháo trên đại điện, trẫm thấy ngươi hẳn là không muốn cái hầu vị này!”
Văn Đế rất ít khi phát hỏa, lần giận dữ này suýt nữa đem Vũ Dương Hầu hù chết, ông ta cũng không biết Tiết Kiến là vì… Mới chọc giận thái tử, nếu đổi cái khác, cho dù đánh thái tử ông ta cũng có lời lẽ chính đáng mà nói, lúc này chính ông cũng có tâm muốn làm thịt Tiết Kiến!
“Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận!”
Thấy Vũ Dương hầu lúc này không chỉ không lật đổ được thái tử, ngược lại đem chính mình làm đến quá mức, Lạc Thương thầm mắng, đồ vô dụng! May mắn hắn không có nói giúp!
Lạc Thương không có hoài nghi gì khác, dựa vào tính tình cao ngạo kia của Lạc Chiêu Dực, đánh chết Lạc Thương cũng không tin hắn sẽ vì phế một Tiết Kiến mà hy sinh thanh danh chính mình.
Cuối cùng Vũ Dương hầu bị phạt hai năm bổng lộc, phế bỏ thế tử vị của Tiết Kiến, một hồi trò khôi hài cũng vì vậy mà kết thúc.
Vũ Dương hầu về đến nhà, Tiết Kiến đã tỉnh, đang ầm ĩ náo loạn với Vũ Dương Hầu phu nhân: “Cái gì thái tử? Ta căn bản chưa thấy qua thái tử, là Mục Song Hàm con tiện nhân kia hại ta biến thành như vậy! Ta muốn giết nàng ta! Thả ta ra!”
“Kiến nhi, Kiến nhi, con hiện tại không thể động, con nghe nương, trước bồi dưỡng thân thể cho tốt…”
“Thân thể? Ha, ta đã là một phế nhân, còn dưỡng thân thể cái gì? Đừng cản ta, tất cả cút ra!”
Vũ Dương hầu xông vào, một cái bạt tai ném trên mặt hắn, Tiết Kiến đang la hét ầm ĩ chợt im bặt.
“Lão gia, Kiến nhi bị thương thành như vậy, sao người có thể đánh hắn?” Vũ Dương Hầu phu nhân đầu tiên là lên án, sau đó phát hiện sắc mặt Vũ Dương Hầu không đúng, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Vũ Dương Hầu âm trầm đem chuyện lâm triều nói ra, Vũ Dương Hầu phu nhân thân thể mềm nhũn ngã ở trên ghế, Tiết Kiến hoảng sợ nói: “Cha, các người đều hiểu lầm rồi! Việc này sao lại cùng thái tử có liên quan? Ta ngay cả mặt thái tử còn chưa thấy qua… Là Mục Song Hàm, nữ nhi của Mục Bách làm…”
“Kinh thành đều đã truyền khắp, ngươi còn dám ngụy biện?”
“Cha, thật sự là Mục Song Hàm, không tin người hỏi Nhị Cẩu Tử đi!” Tiết Kiến cuống quít đem chuyện ngày đó nói ra, sau cùng còn khóc nói: “Ta thật sự không có trêu chọc thái tử!”
“Lão gia, Kiến nhi nói… Đây rốt cuộc là thế nào?”
Sắc mặt Vũ Dương hầu biến ảo không ngừng, nhìn Tiết Kiến rất lâu, bất kể nói thế nào, nhi tử này xem như bị phế rồi, cần phải bồi dưỡng người thừa kế một lần nữa, về phần thái tử… tất nhiên ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, xem ra mấu chốt còn ở trên người Mục Song Hàm…
Ngày ấy vội vã từ biệt, cho đến ngày tú nữ tiến cung đến, Mục Song Hàm cũng không gặp lại Lạc Chiêu Dực, sau chuyện Tiết Kiến bị phế, Mục Song Hàm không cách nào nghe được tin tức của thái tử, đành phải đem lo lắng để ở trong lòng, thu thập xong tâm tình chuẩn bị tiến cung.
“A Hàm, nương thật sự không bỏ được chuyện con tiến cung…” mấy ngày nay lúc nằm mơ Từ thị cũng nhìn thấy, thấy cửa cung gần ngay trước mắt, bà kéo tay Mục Song Hàm, muốn nói lại thôi, cả người nhìn tiều tụy rất nhiều.
Con cái đều là khoản nợ, người làm cha mẹ thế nào cũng không bỏ được.
Mục Song Hàm ôn tồn, cực kỳ kiên nhẫn bảo đảm với bà rất nhiều, Từ thị nhìn nàng lại không nói, chỉ yên lặng rơi lệ, Mục Bách vỗ vỗ đầu nàng, trịnh trọng nói: “Vô luận xảy ra chuyện gì, cha mẹ vĩnh viễn ở sau lưng con.”
Mục Nhung cũng kiên định nhìn nàng, “A tỷ, ta rất nhanh sẽ lớn lên.” Trưởng thành có thể bảo vệ tỷ!
Mục Song Hàm gật đầu liên tục, mũi đau xót, vội vàng nhịn xuống, treo lên vẻ tươi cười, cúi người từ biệt cha mẹ đệ đệ, vào cửa cung lại quay đầu nhìn lần nữa, khẽ thở dài một tiếng.
Các cô nương này nếu có thể vào cung làm tú nữ, là đã trải qua phủ Nội vụ sàng lọc, ước chừng trăm người, trước tiên phải đến Tư Nghi Phường học quy củ, thỉnh thoảng, quý nhân trong cung cũng sẽ thường xuyên đến xem xét, nếu có may mắn được nhìn trúng, lập tức sẽ tăng vị hoặc được chỉ hôn cũng không phải không có, lễ nghi cơ bản chừng một tháng sẽ học xong, tất cả cùng đến trước đại điện do hoàng đế chọn lựa, chọn xong rồi những người còn dư lại, được hoàng thân quý tộc triều thần nhìn trúng, có thể cầu hoàng đế chỉ hôn, nếu còn dư nữa liền xem tâm tình hoàng đế, hoặc chỉ hôn hoặc cho xuất cung hoặc làm nữ quan, cũng không nhất định.
Mục Song Hàm nghĩ thầm, vậy giống như chọn rau cải trắng, còn dư lại đến cuối cùng thì thành rau cúc vàng.
Những tú nữ vào đây phần lớn đều có phụ thân làm quan trong triều, thường ngày cũng có tin đồn của chính mình, có thể là do hưng phấn hoặc căng thẳng, rất nhiều người líu ríu nói không ngừng, Mục Song Hàm đứng không có việc gì, liền dựng thẳng lỗ tai lựa tin tức quan trọng nghe.
“Song Hàm muội muội!”
Đột nhiên nghe được có người gọi nàng, Mục Song Hàm nghiêng đầu nhìn, đúng là Lý Huệ, nàng cười cười, “Lý tỷ tỷ.”
Lý Huệ đi tới, cười nhẹ nhàng nói: “Biết rõ muội không quen nhiều người, biểu tỷ muội bảo ta chiếu cố muội đấy, nếu có chuyện gì, muội cứ việc tìm ta nói là được.”
“Đa tạ Lý tỷ tỷ.” Trên mặt Mục Song Hàm hiện lên vẻ cảm kích, trong lòng lại chưa từng để xuống cảnh giác, không phải nàng đa tâm, mà là chưa từng thổ lộ tình cảm, nàng cũng không tin nổi Lý Huệ.
Sau một lúc lâu, vài ma ma từ Tư Nghi Phường đến đây, đi đầu là người có động tác đâu ra đấy, vừa nhìn chính là quy củ nghiêm khắc, tự xưng là Lưu ma ma, nói chuyện không kiêu không nịnh, “Kính xin các cô nương đứng yên lặng, cùng bọn nô tỳ đi Tư Nghi Phường trước, quần áo trong phủ Nội vụ cũng đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ các cô nương vào ở.”
Mục Song Hàm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cần phải làm cho mình thật an phận, một đường bình an vô sự, chỉ là chuyện an phận này, không phải nàng muốn là được, mang bộ dáng vô cùng xinh đẹp, sớm đã bị người ta quan sát.
Bốn người một gian phòng, nói thật, Mục Song Hàm hy vọng ở chung với vài người tốt tính – – ít nhất cũng nguyện ý ra vẻ ngoài mặt.
Chẳng qua nàng chính là mệnh xui xẻo, không muốn cái gì, hết lần này tới lần khác sẽ thành cái đó, trong ba người có hai người là quen biết, còn làm nàng phải lo lắng đề phòng, Đào Vận cùng Trang Nhược Hân.
Ở bữa tiệc của Đoan Mẫn trưởng công chúa có gặp qua Đào Vận một lần, cô nương này địa vị lớn, dung mạo chỉ là xuất chúng bình thường, lại thắng ở hào phóng khéo léo, nhìn thấy đúng là bộ dáng đoan trang hiền thục.
Trang Nhược Hân, Hân biểu muội, người Từ Uyển Thấm từng đề cập bảo nàng phải cẩn thận, người này rất đẹp, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, đôi mắt ẩn tình, tư thái thướt tha như cành liễu đu đưa theo gió, mặc dù không bệnh, lại có vẻ đẹp mềm mại, cực kỳ làm cho người ta yêu thương… Mục Song Hàm tạm thời nhìn không ra vị mỹ nhân nhu nhược này có sức chiến đấu gì.
Người cuối cùng Mục Song Hàm chưa gặp qua, là một mỹ nhân lạnh lùng, không thích nói chuyện, về sau nghe nói… Cô nương này là ngoại tôn nữ của Tả tướng, Lăng Mạn Mạn, còn là biểu muội của thái tử.
Một phòng không có ai có thể làm nàng bớt lo, Mục Song Hàm đối với việc này không còn lời gì để nói: “…”
Nàng dự cảm chính xác, vừa rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, liền nghe thấy thanh âm bùm bùm không ngừng vang lên, Mục Song Hàm còn mơ màng buồn ngủ, nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy xem tình huống, vừa nhìn, con sâu ngủ toàn bộ chạy hết.
Lăng Mạn Mạn và Đào Vận đang đánh nhau hăng say, kéo y phục túm đầu tóc miễn bàn có bao nhiêu hung tàn, Trang Nhược Hân nhu nhược ở một bên vừa vô cùng đau đớn gọi “Các người đừng đánh”, vừa bổ nhào qua ngăn cản, Lăng Mạn Mạn cùng Đào Vận đồng thanh: “Xen vào việc của người khác!”
Hai người cùng đẩy, Trang Nhược Hân ngã trên mặt đất, góc độ này thấy không rõ lắm, có lẽ là cái ót đụng vào góc bàn, lập tức xoa đầu khóc đến nước mắt như mưa, khóc hô: “Ta hảo tâm khuyên can, các người… Có ai không, cứu mạng a!”
Lăng Mạn Mạn và Đào Vận: “Đừng kêu!”
Trong phòng chỉ có một người duy nhất hoàn hảo không tổn hao gì là Mục Song Hàm: “…” Mẹ nó áp lực thật lớn!