Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 49: 49: Chương 38



Tuy rằng đó là một thế giới xa xôi anh ta không thể với tới, nhưng cũng chấp nhận, có lẽ trong lòng anh ta vẫn loáng thoáng có ảo tưởng này.

Cho nên, hiện tại có cơ hội chính thức học diễn xuất, anh ta rất nghiêm túc và thành kính.
Lưu Sở Họa chào hỏi qua với giáo viên, để Yến Ca ngồi ở một góc đằng sau nhìn bọn họ học.

Đời trước tự cô lăn lộn tiến lên, đời này xuất thân chính quy, đương nhiên đã sớm học qua mấy chương trình học này, kết hợp hai thứ lại càng thêm hiểu biết.
Đi học ở đây phần lớn đều là người mới, vừa tan học, số người muốn mượn Lưu Sở Họa leo lên Tề Nhiên chiếm đa số, có vài người chỉ rụt rè chào hỏi, vài người lại đầy mặt nịnh nọt vây quanh cô.

Cô mỉm cười tiếp nhận đủ loại dò hỏi, giọng điệu thân mật không làm kiêu.

Chờ đến khi cuộc nói chuyện dài dòng nhàm chán cuối cùng hạ màn, Lưu Sở Họa nhìn toàn bộ căn phòng, phát hiện không biết Yến Ca đã rời đi từ khi nào.
Lưu Sở Họa cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không để ý.

Trước khi rời khỏi công ty, cô đi tìm Thư Nhã Bình, nhận vài kịch bản từ chỗ cô ấy, có hai vai khách mời, một là vai phụ phim điện ảnh, cùng với lời mời nữ hai trong một bộ phim truyền hình cung đấu nổi tiếng, đây là kết quả sau khi Thư Nhã Bình đã lựa chọn qua một lần.
Lưu Sở Họa đồng ý trở về xem qua rồi lại đưa ra quyết định, gần đây ngoại trừ chương trình 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 ra thì không có lịch trình gì khác, chỉ cần kịch bản hay, cô hoàn toàn không để ý chuyện nhất định phải làm nữ chính.
“Tôi còn tưởng rằng anh đã đi rồi!” Khi đến gara ngầm lấy xe, cô ngoài ý muốn phát hiện Yến Ca im lặng đứng ở chỗ đó chờ cô.
Yến Ca quay đầu lại xem cô, hai mắt yên tĩnh giống như một mặt giếng, “Vì sao lại muốn giúp tôi?”
“Vì nhìn anh thuận mắt, muốn kéo anh một chút.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, vòng qua anh ta mở cửa xe ngồi vào, nhìn anh ta nhoẻn miệng cười, “Trước khi gặp được quý nhân của tôi, tôi cũng luôn giãy dụa trong đau đớn và chết lặng, anh coi như tôi thấy được bóng dáng của mình từ trên người anh, cho nên tấm lòng thánh mẫu nảy sinh, cũng muốn biết làm một quý nhân, trở thành bước ngoặt trong vận mệnh người khác có tư vị gì.”

Lưu Sở Họa cảm thấy dường như Yến Ca muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ta lại rũ mắt xuống, không nói gì cả.
“Anh cũng không cần cảm thấy gánh nặng, nói là muốn giúp anh, nhưng tôi cũng không vì anh mà trả giá cái gì, cũng không có khả năng chia sẻ nhiều ít quan hệ với anh, bố trí tài nguyên thật tốt cho anh.

Anh có thể coi như hôm nay tôi trùng hợp gặp anh trên đường, sau đó tâm huyết dâng trào, thuận nước đẩy thuyền làm chuyện tốt, mượn chuyện này an ủi một ngày nhàm chán của tôi.”
Cô giải thích xong, nghiêng đầu chớp chớp mắt, “Lên xe đi, tôi đưa anh một đoạn đường nhé?”
“Không cần.” Yến Ca lùi về sau hai bước, nhường đường, “Cảm ơn.”
Lưu Sở Họa liền biết anh ta không còn rối rắm chuyện cô đột nhiên làm, cô cười khẽ vẫy tay với anh ta, “Nếu có yêu cầu gì cần trợ giúp thì có thể gọi điện cho tôi, đương nhiên, tôi có tâm tình giúp hay không, hay có giúp được không còn phải nói sau.”
Anh ta trầm mặc một lát rồi trả lời, “Được”, dường như đáy mắt anh ta có chút ý cười, lại bị vành mũ che đậy không nhìn rõ.
Lưu Sở Họa mỉm cười sáng lạn nói “see ya”, rồi giẫm chân ga rời đi.
Cửa phòng tư vấn đột nhiên bị mở ra, mang theo một cơn gió nhẹ, Nguyễn Triết dựa vào bàn nghịch một chậu xương rồng tươi tốt, nghe thấy tiếng giương mắt nhìn thoáng qua, chuyển sang hình thức nghiêm túc.
“Anh đã rất lâu không tới đây.”
Tề Nhiên cười khẽ, ngồi xuống, “Đúng vậy, đã lâu không thấy.”
“Vẫn là chuyện cũ à? Chẳng phải đã nói không còn xuất hiện những triệu chứng đó nữa sao?” Tay anh ta xoay bút máy, giọng điệu rất tùy ý.
“Đúng vậy.” Tề Nhiên tự giễu nói, “Ít nhất không xuất hiện tình huống người khác mượn mô hình của tôi chơi hai ngày liền muốn giết người, cho nên vốn dĩ tôi cho rằng mình đã khỏi hẳn.”
“Cho nên…” Nguyễn Triết thử dò hỏi, “Hiện tại cảm xúc lại có dấu hiệu mất khống chế đúng không?”
Anh cúi đầu, chăm chú nhìn ngón tay đặt trên đầu gối của mình, giọng điệu bình tĩnh nhớ lại: “Rất bực bội, càng ngày càng không thể khống chế được bực bội.

Khi xa cách hai nơi, không dám tự mình đi hỏi cô ấy, cho nên một ngày phải gọi điện cho trợ lý của cô ấy 800 cuộc điện thoại.

Rõ ràng biết mình không có tư cách và lý do gì đi dò hỏi cuộc sống của cô, nhưng tôi đều không khống chế được muốn đi điều tra chi tiết từng người mà cô ấy tiếp xúc, nhìn thấy người đàn ông khác tới gần cô ấy trong vòng nửa mét, liền sẽ không kiềm chế được mà phẫn nộ, muốn lên tiếng cảnh cáo, thậm chí đã nghĩ xong việc trả thù.

Tóm lại…..”
Anh nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười, có chút vô lực, “Dường như mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.”
Nguyễn Triết nhíu nhíu mày, “Cô ấy” là Lưu Sở Họa, bạn gái hiện tại của anh?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên, khi cuộc sống không có tình cảm, anh còn có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, nhưng một khi đề cập đến người anh thích, anh sẽ bắt đầu nôn nóng và phiền não?”
Tề Nhiên đột nhiên nâng mắt lên nhìn anh ta, ngón tay có chút run rẩy.
“Là như thế đúng không?” Thấy anh thật lâu không trả lời, Nguyễn Triết chân thành nhìn vào mắt anh, lại lần nữa hỏi.
“Không.” Ngón tay anh hơi gập lại, nắm chặt thành quyền, “Cô ấy không phải…..”
“Không phải?”
Chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên một tiếng vang chói tai, Tề Nhiên đột nhiên đứng dậy, “Hôm nay tới đây đã, lúc sau tôi lại gọi điện thoại cho anh.”
“Này!” Nguyễn Triết mờ mịt nhìn bóng dáng anh, mãi đến khi cánh cửa mạnh mẽ vang lên một tiếng “rầm”, anh ta mới hồi phục tinh thần, bất đắc dĩ nhún vai.
Tề Nhiên vừa mới về đến nhà đã nhận được điện thoại của Lưu Sở Họa, giọng cô rất nhẹ, mềm mềm mại mại, vừa mở miệng chính là giọng làm nũng.

“Kim chủ đại nhân.”
Phòng khách không một bóng người, loại cảm giác mất khống chế này lại lần nữa nổi lên trong lòng, anh đi đến trước sô pha dùng sức đá vắng một cái gối ôm trên thảm, giọng nói đè xuống cực thấp, “Ừ, làm sao vậy?”
“Vừa rồi em mang Yến Ca cùng đến công ty.” Khi tiếp xúc với người đàn ông khác, cô luôn sẽ dẫn đầu thẳng thắn thông báo, “Anh còn nhớ rõ anh ta chứ, chính là người lần trước ăn cơm cùng em rồi bị chụp lại ấy.

Lúc trước khi nói chuyện với nhau em phát hiện anh ta cảm thấy rất hứng thú với diễn xuất, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không thể học tập tử tế, lần này ở trên đường trùng hợp gặp được anh ta, tâm huyết dâng trào liền dẫn anh ta đến công ty nghe một khóa học.

Em nghĩ, nếu mà được, có thể để anh ta ngẫu nhiên đi nghe một khóa học được không?”
“Em quyết định là được.” Trầm mặc nghe xong lời cô nói, Tề Nhiên mặt vô biểu tình, giọng nói bình tĩnh, “Loại chuyện này không cần thiết phải báo cáo với anh, trong ước định của chúng ta không yêu cầu em không được kết bạn với bất cứ người đàn ông nào.”
Khi anh tức giận giọng nói sẽ càng thêm bình tĩnh, Lưu Sở Họa ngượng ngùng cười hai tiếng, “Xin lỗi mà.”
“Cái này cần gì phải xin lỗi.” Anh dùng một tay cởi cúc áo ở cổ, cảm thấy toàn bộ đại não ầm ầm vang lên, không khí nặng nề làm người ta không thể nào hô hấp.
“Đừng nóng giận.” Cô mềm giọng, “Buổi tối hôm nay làm đồ ăn ngon cho anh được không?”
“Anh đều đã nói không cần thiết xin lỗi anh.” Anh có chút mất khống chế cao giọng, hô hấp trở nên nặng nề, “Anh không tức giận, em cũng không cần vì chút chuyện này mà tới báo cáo với anh, em dẫn ai đi đâu, đi làm cái gì, đều không cần xin lỗi anh.”
Trầm mặc một hồi.
Lưu Sở Họa nghi hoặc nhướng mày, vẫn nhẹ giọng nói: “Bây giờ em đang lái xe, sắp đến nhà rồi, chờ em trở lại ở bên cạnh, được không.”
Tệ Nhiên thở phì phò ngắt điện thoại, anh cúi đầu đỡ lấy trán, không thể kiềm chế mà bắt đầu chán ghét chính mình.
Lúc Lưu Sở Họa mở cửa cả căn nhà yên tĩnh một cách lạ thường, cô đi vào phòng khách, nhìn thấy Tề Nhiên cúi đầu ngồi trên sô pha, không xem phim, cũng không chơi trò chơi trên di động của anh, cổ anh vô lực gục xuống, tóc mái che khuất trán, giống như một con cún con cấp bách muốn người an ủi.
Cô cười cười, đi đến trước mặt Tề Nhiên ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Sao hôm nay tâm tình tiểu thiếu gia nhà em lại không tốt thế?”
Tề Nhiên hơi giật giật, quay đầu đi né tránh ánh mắt của cô.
Lưu Sở Họa lại vươn tay kéo anh lại, “Tiêu chuẩn thân mật cũng không cho em, hiện tại lại nói em kết bạn với ai cũng không cần báo cáo với anh? Anh không sợ em làm thật à.”
Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng lấy ra, “Em có thể làm thật, cho dù em thật sự là bạn gái của anh, cũng có quyền lợi tự do kết bạn với những người đàn ông khác, huống hồ….”
Lưu Sở Họa cười khẽ một tiếng ngắt lời anh, “Vị chua trong giọng nói của tiểu thiếu gia rất nồng đấy, em đều nghe thấy được.”
“Anh đã nói anh không tức giận.” Anh lại nhịn không được rống lên.
“Bộp” một tiếng, hai tay Lưu Sở Họa chụp thật mạnh lên mặt anh, hai mắt cô cong như trăng non, “Được được được, anh không tức giận, anh là kim chủ đại nhân dịu dàng, săn sóc thiện lương nhất trên thế giới, lúc nào cũng thông cảm tâm tình bạn gái nhỏ mà anh bao dưỡng, đứng ở phía em mà suy xét, cho anh một cái like thật lớn.”
Cô vừa nói vừa gật đầu thật mạnh cường điệu, nhăn mũi mím môi lại, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Tề Nhiên cảm thấy một giây trước mình vẫn là một quả bóng tràn đầy không khí, một giây sau đã bị một cây kim nhẹ nhàng chọc vào, “bụp” một tiếng, tất cả không khí bay ra, biến mất không dấu vết.

Anh đẩy tay cô ra, muốn đanh mặt ra vẻ nghiêm túc, biểu tình rõ ràng đã nhẹ nhàng xuống có đanh mặt thế nào cũng không được, “Em nghe không hiểu lời anh nói đúng không?”
“Mặt có đau không.” Cô lại cười hì hì tới xoa mặt cho anh.

Một chút đau đớn và mềm mại hỗn tạp bên nhau, làm khuôn mặt anh đỏ lên.
“Cho nên, quyền lợi đặt ra tiêu chuẩn thân mật thần thánh này, anh có còn muốn không?”
Tề Nhiên mím môi.
“Có muốn không?” Cô cười tủm tỉm nghiêng đầu, “Hửm?”
“Thật ra em không cần….”
“Thật sự không muốn sao?”
Anh cắn chặt răng, tự vả mặt nói: “Muốn, chờ, hiện tại anh sẽ cho em.”
Anh đứng lên, tràn đầy khí thế đi lên tầng.

Lưu Sở Họa đứng lên ngồi vào sô pha, nhớ lại biểu tình vừa rồi của anh, nhịn không được nhẹ giọng bật cười.
Khi xuống tầng Tề Nhiên cầm một tờ giấy A4 tràn ngập chữ đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tới tay cô, “Này.”
“Cho nên, hóa ra anh đã sớm viết xong?” Cô càng không nhịn được ý cười, nhận lấy liếc mắt nhìn một cái.

Điều đầu tiên trên đó viết —- trừ đóng phim, tham dự show hay là yêu cầu lễ nghi, không được cùng người đàn ông nào tiếp xúc da thịt.
“Lễ nghi? Suy xét rất chu toàn đấy.” Cô cười xem biểu tình của Tề Nhiên.
Khóe miệng anh hơi cong lên, rõ ràng biểu tình trên mặt đã thả lỏng vài phần.
“Nếu đã sớm viết song, vì sao không đưa cho em sớm hơn?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 49



Lần này cũng không phải hành trình công khai, nhưng sân bay vẫn có fans lại đây đón tiếp, tuy rằng đây không phải hành động nên làm, nhưng Lưu Sở Họa cảm thấy họ cũng phải vô cùng vất vả mới được thấy mình, nên không lộ ra biểu tình khó chịu.

Tới lúc gần ra ngoài, cô còn thoải mái mà ký tên cho một vài fans.

Đi ra khỏi sân bay, cô quan sát một vòng, sau khi phát hiện biển số xe quen thuộc thì quay người chào hỏi với Lạc Ức, nói cô ấy để cô tự về.

Cửa sau xe bị kéo ra nhẹ nhàng, đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp của cô bước lên, hôm nay Lưu Sở Họa mặc áo thun với váy ngắn, càng tôn lên dáng người xinh đẹp của cô. Phía sau vểnh lên, eo thon chân dài. Tề Nhiên vừa mới quay đầu qua, muốn nói gì đó, cô mỉm cười hỏi anh, “Nóng không?”

Âm thanh ngọt ngào của Lưu Sở Họa mang theo ý cười dịu dàng, dường như thật sự vô cùng quan tâm anh có thoải mái không.

“Điều hòa trong xe còn đang mở đây.” Tề Nhiên điều chỉnh kính chiếu hậu, chuyên tâm khởi động xe, nghĩ nghĩ, lại không chịu thua nói, “Lái xe từ gara cho đến cửa sân bay, không phải đều bật điều hòa ngồi ở trong xe sao, mặt trời nơi nào có thể chiếu được đến đây.” Anh bĩu môi, “Lời ngon tiếng ngọt nói được dễ nghe như vậy, nếu em là con trai, chỉ sợ muôn vàn thiếu nữ đều đổ gục vì em.”

“Là con gái thì không thể làm muôn vàn thiếu nữ đổ gục sao?” Những người cả ngày kêu gào muốn đánh một trận với Tề Nhiên dưới Weibo của cô, cơ bản đều là các chị em, một hai đều nói muốn lấy cô.

Tề Nhiên không nói gì, liếc cô một cái, không tranh cãi với cô nữa.

Lưu Sở Họa cũng không chủ động nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào anh qua gương chiếu hậu. Sau một đoạn đường thật dài, Tề Nhiên thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lưu Sở Họa, không thể không mở miệng, “Nhìn anh làm gì?”

Cô nhún vai, chỉ cười không nói, dời ánh mắt đi.

Sau khi về đến nhà, Tề Nhiên đi vào phòng bếp ép một ly nước dưa hấu cho cô, toàn bộ hành trình mặt Lưu Sở Họa đầy vui mừng nhìn anh, giống như người mẹ nhìn con trai trưởng thành đang làm việc nhà.

“Được rồi, có thể đừng nhìn chằm chằm anh nữa được không.” Tề Nhiên đặt ly nước trước mặt cô, mặt căng lên, đáy mắt lại lộ ra một tia ngượng ngùng.

“Bởi vì nhiều ngày không được nhìn thấy anh, ừm… Đã mười sáu ngày rồi.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Thì ra chỉ cách lần gặp mặt trước có mấy ngày, em cứ tưởng rằng vài tháng đã trôi qua rồi.”

Tề Nhiên quả thật muốn hô to một tiếng đủ rồi, trường hợp này, rốt cuộc là ai theo đuổi ai chứ?

Anh khoa trương mà run cánh tay lên, đến đầu sô pha ngồi cách xa cô vài mét.

Lần trước gặp nhau là khi hai người đi quay tập cuối cùng của《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》. Tính ra, tập cuối sẽ được phát sóng trong hôm nay, mọi người đang chờ mong trong ba nhóm, nhóm nào sẽ giành được quán quân, Lưu Sở Họa đã sớm biết kết quả, biết mình đạt được quán quân, nên thời điểm xem chương trình rất là thoải mái.

Biết chương trình chiếu vào ngày hôm nay, cô cố ý đợi một ngày để xem. Cô muốn xem, tất nhiên Tề Nhiên cũng ở một bên xem cùng.

Bọn họ ở nhà xem nhiều chương trình như vậy, tất nhiên biết nhiệm vụ cuối cùng ở tập cuối thường là trò chơi về trí nhớ, vì vậy cô đã sớm chuẩn bị, Lưu Sở Họa cố ý rút thời gian nhớ lại mười một tập trước mình đã đi những đâu, phỏng chừng đều nhớ lại từ đầu tới đuôi các nhiệm vụ một lần.

Cũng không biết có phải tổ tiết mục lười biếng hay không, nhiệm vụ kia còn thật sự giống hệt như nhiệm vụ của một mùa trước, cho lá cờ của tám quốc gia, lại dùng ngôn ngữ của các quốc gia viết “Xin chào”, để người chơi xếp những lá cờ với ngôn ngữ tương ứng, sau đó xếp hạng dựa theo thời gian.

Lưu Sở Họa vừa thấy chỗ bày đồ vật, thẻ manh mối không bị xé, ánh mắt cô sáng lên.

Cô còn chưa kịp bắt đầu nhiệm vụ, khán giả dường như đã thấy được kết quả, một đám người tự tin thảo luận.

“Ôi trời, nhiệm vụ trí nhớ, Lưu Sở Họa của chúng tôi chắc chắn sẽ chiến thắng.”

“Hắc hắc, Tiểu Họa am hiểu nhất là nhiệm vụ trí nhớ.”

“Xác định thắng lợi vững chắc”

“Ha ha, tập cuối cùng đã nắm chắc chiến thắng!”

Mỗi lần đến trạm chuyển tiếp, người dẫn chương trình sẽ dùng ngôn ngữ địa phương nói một anh “Xin chào”, Lưu Sở Họa ẩn ẩn có suy đoán, sau đó giống như học sinh thi trúng tủ, tràn đầy tự tin bày từng lá cờ lên.

Cô ngồi xổm xuống sắp xếp những lá cờ lên mặt đất trước, giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, “Trung Quốc, nước Mỹ, nước Pháp, Italy, Na Uy, Iceland, Brazil, Ai Cập.”

Dưới bình luận là một mảnh gào thét. “Giáo viên địa lý em thật xin lỗi thầy, nhiều cờ tổ quốc như vậy mà em chỉ nhận ra được có ba cái thôi.” “A a a a a, lớn lên đẹp mà lại còn thông minh có tài như vậy, nhất định đời trước Tề Nhiên đã cứu vớt vũ trụ.” “Chịu không nổi, quá đẹp rồi, xem đến nỗi tay chân tôi đều cứng lại.” “Muốn quỳ gối dưới váy Tiểu Họa.”

Sau đó lại thấy cô cầm bảng ngôn ngữ các quốc gia, lúc đó mới lộ ra chút suy tư, do dự đặt từng cái dưới cờ của các quốc gia, mỗi lần cầm lấy một cái còn đọc lại ngôn ngữ của quốc gia đó một lần.

Màn ảnh hiện lên, Lưu Sở Họa thốt ra một đám từ đơn, sau đó người dẫn chương trình hô lên chính xác, không sai chút nào.

Lại xuất hiện một làn sóng bình luận, toàn bộ đều “Thật là lợi hại”, “Tôi có cảm giác mình đã cong mất rồi, không muốn không muốn” vân vân… dày đặc gần như che khuất toàn bộ màn hình.

Ai lại không thích được người khác khen ngợi, những bình luận toàn là khen Lưu Sở Họa, xem xong toàn thân cô đều vô cùng sảng khoái.

Tề Nhiên ở một bên nhẹ nhàng mím môi, một bên nhìn bình luận một bên gật đầu, vô cùng đồng ý với họ. Phải biết rằng lúc ấy anh ở hiện trường tận mắt nhìn thấy, Lưu Sở Họa ngồi xổm như vậy, vài sợi tóc trên trán tùy ý rơi xuống, nhẹ nhàng bay theo làn gió. Cô lại bận rộn làm nhiệm vụ, nên cũng không quản những sợi tóc đó, Tề Nhiên cảm thấy có phải chứng ám ảnh cưỡng chế của mình tái phát hay không, trong lòng ngứa ngáy thật sự, thiếu điều không thể tự mình đi qua gạt tóc cô vào vành tai.

Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ.

Lưu Sở Họa cuối cùng cũng được rảnh rỗi, ở nhà chưa được hai ngày, Tề Nhiên lại bắt đầu bận rộn. Bộ phim của anh đóng máy cùng thời gian với《 Thất Sát 》của Lưu Sở Họa, nhưng ngày chiếu phim lại sớm hơn hai tháng. Dù bình thường có lười biếng như thế nào, thời điểm tuyên truyền cũng phải hợp tác tuyên truyền, phải theo cả đoàn phim đến mọi nơi. Cả ngày di chuyển liên tục không ngừng, cuối cùng tuyên truyền hết mấy chục thành phố, tiếp theo lại phải lên vài gameshow.

Hơn nửa đêm Tề Nhiên mới quay chương trình xong trở về khách sạn, chỉ cảm thấy mệt mỏi đến nỗi bị say xe, chóng mặt và choáng váng.

Anh lấy di động ra, vốn chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Trần, không biết tại sao lại gọi cho Lưu Sở Họa. Tiếng chuông vang lên hai lần anh mới phản ứng lại, ý thức được hiện tại đã là rạng sáng một hai giờ, liền vội vội vàng cúp máy.

Ai ngờ anh chưa kịp tắt, bên kia đã nghe máy.

Âm thanh của Lưu Sở Họa nghe không giống như bị đánh thức, “Sao tự nhiên giờ này lại gọi điện thoại cho em vậy?”

“Không cẩn thận ấn nhầm thôi.” Tề Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, “Giờ còn chưa ngủ à?”

Bên kia vang lên vài tiếng cười khẽ, như là vô cùng không tin lý do ấn nhầm của anh, “Đang xem phim, không biết sao đã muộn thế này rồi.”

Bây giờ Tề Nhiên thật mệt mỏi, không có sức lực nói chuyện với cô, lại không muốn tắt máy như vậy, chỉ có thể nói bừa một câu, “Mới vừa quay chương trình xong, thật là đói.”

“Vậy làm sao bây giờ, đói bụng thì ra ngoài ăn cơm.” Cô thật lòng mà suy nghĩ giúp anh, “Khách sạn hẳn là còn đồ ăn, với lại bên ngoài chắc vẫn còn cửa hàng chưa đóng cửa mà nhỉ?”

“Quá mệt mỏi, không muốn đi ra ngoài.” Không biết tại sao trong giọng nói lại lộ ra một tia làm nũng.

“Thật sự đói sao?”

“Ừm.”

Lưu Sở Họa suy nghĩ một lát, “Vậy thì em nhai khoai tây chiên cho anh nghe nhé?”

Tề Nhiên: “…”

“Thật sự không được thì đi ngủ sớm một chút đi, đi ngủ sẽ không đói bụng.”

Cuộc điện thoại này Tề Nhiên không lường trước được, anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà Lưu Sở Họa lại để trong lòng.

Hôm sau lúc tối muộn đang ngồi xe trở về, Tiểu Trần đột nhiên vỗ đùi, rút một gói mực và khoai lang khô từ trong túi của mình ra, cố ý nhét vào tay Tề Nhiên, “Tiểu Họa nói nửa đêm anh sẽ đói, kêu tôi chuẩn bị đồ ăn vặt cho anh .”

Tiểu Trần còn cảm thấy Lưu Sở Họa cố ý nói với anh ta những điều này là cảm thấy anh ta làm việc không tận tâm, ủy khuất mà bĩu môi, “Bây giờ anh đã học tố cáo trước mặt Tiểu Họa rồi đúng không.”

“Tôi…”

“Không phải tôi hỏi anh có muốn ăn khuya hay không, là anh nói không thói quen này với tôi, chớp mắt đã mách lẻo với bạn gái. Như vậy ở trong mắt Tiểu Họa, nhất định cho rằng thường ngày tôi đều bỏ đói anh.”

Tề Nhiên thật sự bị dáng vẻ kệch cỡm kia của anh ta làm cho buồn nôn, anh lạnh mặt uy hiếp liếc anh ta một cái, đợi anh ta ngừng, anh mới cúi đầu ăn khoai lang khô, ý cười bên khóe miệng không thể che giấu được.

Khoảng thời gian bận rộn đi qua, Tề Nhiên tham gia buổi họp báo ra mắt phim xong, cũng không nhận hoạt động tuyên truyền nào nữa.

Công việc xong xuôi về đến nhà, lập tức vào phòng ngủ một giấc. Ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, đi xuống lầu phát hiện Lưu Sở Họa đã làm đồ ăn đầy bàn đang ở đằng kia chờ anh.

Cô mang một chén canh lại đây, vừa thấy anh liền mỉm cười, “Ăn cơm?”

Tề Nhiên dừng lại tại chỗ, vẻ mặt hơi đăm chiêu, sau một lúc mới hơi nhếch môi lên, đi đến trước mặt Lưu Sở Họa, “Có thể yêu cầu em một chuyện không?”

“Cái gì?”

“Anh muốn ôm em.” Thời điểm nói những lời này anh nhìn cô chuyên chú mà lại chân thành, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng của cô, như một tia sáng nhạt.

Lưu Sở Họa tiến lên một bước, chủ động dựa vào trong lòng ngực anh.

Tề Nhiên ngửi mùi hương trên tóc cô, hài lòng mà thở dài, cảm thấy thật ra Lưu Sở Họa đã thích anh một chút, anh có thể an tâm hơn, tự tin hơn một chút rồi. Hiện giờ đã không còn cái gọi là hiệp ước bao dưỡng kia, nếu cô không thích anh, thì sẽ không luôn luôn quan tâm chăm sóc anh như vậy.

Lưu Sở Họa âm thầm suy đoán, tính anh thật sự ngạo kiều, tại sao hôm nay lại thản nhiên như vậy?

“Làm sao vậy? Tự nhiên làm nũng với em.”

Tề Nhiên buông cô ra, lạnh lùng quay mặt ra chỗ khác, “Muốn ôm ấp với người con gái mình thích là chuyện đương nhiên, không phải làm nũng.”

Lưu Sở Họa biết, anh lại tức giận rồi. Cô nhẹ nhàng cười, ôm eo anh không buông, “Ừm, là em muốn làm nũng với anh, có chuyện vui hay không vui gì cứ nói ra em nghe chút.”

Tề Nhiên nhìn đôi mắt như dòng nước mùa thu của cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên lông mi cô. “Anh quyết định, anh muốn bắt đầu chính thức theo đuổi em.”

Giọng điệu vô cùng trịnh trọng.

“Thì ra anh nói muốn theo đuổi em lâu như vậy, còn chưa chính thức bắt đầu sao? Hoá ra anh chỉ trêu đùa em thôi sao!” Giọng nói Lưu Sở Họa mang theo oán trách, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.