Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

Chương 30: 30: Doanh Đô Bị Chiếm Đóng 1



Thẩm Nhiêu cảm thấy việc nàng ghen tị thế này thật vô duyên vô cớ, đó chỉ là một tên Đăng Đồ Tử, nàng ngay từ đầu đã không xem hắn ta như một con người, thì tính toán chi li làm gì cho mệt.

*Đăng Đồ Tử là cụm từ Hán Việt thường được sử dụng trong các bộ truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc, đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâ.m tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.

Đăng Đồ Tử vốn là tên của một sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa.

Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ sự cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.

“Ta chỉ là muốn tìm hiểu nội tình của đối phương.”
Tạ Cẩn cũng biết rằng tiêu chuẩn của nàng rất cao, sẽ không đi thích kiểu người như vậy, những người khác thèm muốn nàng, nàng chỉ cảm thấy khó chịu.

“Sa Hoa Đường thành lập ít nhất… Cũng trên 10 năm rồi.”
“Cái người lúc nãy đánh nhau với ngài, này, thả lỏng, thả lỏng một chút, ta sắp bị ngài làm mệt chết rồi”
Thẩm Nhiêu thở dài tiếp tục nói: “Hắn ta không nên là một kẻ đầu đường xó chợ, đúng không?”
Tạ Cẩn áp mặt mình đến gần nàng, xoa xoa: “Không phải, thân phận cho dù là Đường chủ, thì ít nhất cũng không kém nhiều lắm, võ công không yếu.”
Thẩm Nhiêu hỏi: “Có khi nào triều đình quét sạch bọn họ không?”
“Sẽ không quét sạch.” Nói xong, hắn cảm thấy mình thật sự không có chút phòng bị nào trước nàng, tức giận xoa xoa mái tóc của nàng: “Đi ngủ.”
“Ngài đã khơi dậy sự tò mò của ta rồi.” Nàng cào cào cổ tay của hắn.

Tạ Cẩn nói: “Biết nhiều quá cũng không tốt.”
“Nơi này chỉ có chúng ta.”
Nếu không phải địa phương không phù hợp, hắn đã trừng phạt nàng rồi, làm nàng im miệng lại.

Tạ Cẩn vẫn giấu kín như bưng, sau đó bị nàng quấy rầy đến không chịu được, mở mắt, nói: “Từ khi nào mà nàng trở nên rắc rối như vậy?”

Thẩm Nhiêu đột ngột ngồi dậy, mái tóc dài xõa xuống trước ngực, tháo giày ra rồi đặt chân vào lòng hắn, co chân lại, chống cằm lên gối: “Ta không ngủ được, ngài nói chuyện với ta đi.”
“Những việc mà triều đình bên ngoài không cách nào làm được, phải cần Sa Hoa Đường đi làm.”
Tạ Cẩn không phải là muốn phòng bị với nàng, mà là không muốn nàng biết đến quá nhiều.

Triều đình vốn dĩ đã hủ bại, trong mắt nàng, giờ đây lại càng xấu xa hơn.

Suy nghĩ của Thẩm Nhiêu rất nhanh nhẹn, nàng nhanh chóng hiểu rõ, tiếp tục nghe hắn nói.

Tạ Cẩn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, nếu thiên hạ không có sóng gió, triều đình thậm chí cũng cần một sự tồn tại như Sa Hoa Đường để khơi sóng.

Khi đó, triều đình sẽ phái quân đi trấn áp, tích lũy uy tín cao hơn cho Hoàng thượng và triều đình, từ đó mà đạt được lòng dân.”
Trước giờ chưa từng nghe được chuyện như vậy, trong lòng Thẩm Nhiêu bị dọa một trận, chỉ cảm thấy thiên hạ thái bình tuy là điều mà mọi đời quân vương đều mong muốn, nhưng nếu cứ yên bình mãi như thế, không thể nghi ngờ, việc mọi người sẽ quên đi người thống trị mà họ dựa vào, cảm thấy không cần hắn nữa.

Vì vậy, khi cần thiết, không có tai họa, thì có thể tạo ra tai họa, sau đó xuất hiện như một vị cứu tinh, cứu người dân ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút ớn lạnh: “Vậy… Phần Môn thì sao?”
Tìm người xúi giục tạo ra sự ly gián nội bộ với nhau, khuấy động rắc rối, sau đó cử quân đội đến trấn áp.

Tạ Cẩn tóm tắt ngắn gọn, thấy nàng khẽ cau mày, liền đưa tay vuốt ve: “Dù sao đám người đó cũng không phải đèn cạn dầu.”
Thẩm Nhiêu thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại nằm xuống, co người nằm trọn trong vòng tay hắn, không nói gì.

“Sợ rồi à?”
“Không phải.” Nàng ngẩng đầu lên, không nói một lời.

Tạ Cẩn nghĩ lại cũng thấy, nàng rất dũng cảm, người thường thấy có người chết thì đã sợ chết khiếp rồi, cũng chỉ có nàng, ôm thân thể và đầu lâu, không rơi một giọt nước mắt, bình tĩnh mà ghép chúng lại với nhau.

“Thế thì làm sao vậy?”
Thẩm Nhiêu lẩm bẩm: “Ta chỉ đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều là giả cả, ngay cả ta, cũng có thể là giả.”
“Ngài sẽ nói dối và làm những điều trái với ý muốn của mình, nhưng điều này là do ngài phải thích nghi với thời đại và cần phải như vậy.” Tạ Cẩn nhẹ giọng an ủi nàng nói: “Kỳ thực, rất nhiều thứ là thật.”
“Cái gì?” Nàng sững người, hắn nắm tay nàng, đặt nó lên trái tim mình.

Tạ Cẩn và nàng nhìn nhau, chăm chú và tập trung: “Chạm đến chưa? Là trái tim, nó đang đập, và nó là thật.

Miệng có thể nói dối, nhưng suy nghĩ trong lòng thì không thể giả.”
Nàng luôn cảm thấy trong lời nói của hắn lúc nào cũng mang ý tứ sâu xa, nhưng cũng không dám đoán, đột nhiên rút tay về.

“Mau ngủ đi, ngày mai phải tiếp tục lên đường.”
“Không phải là không ngủ được sao.”
Nàng xoay người: “Bây giờ ta ngủ được rồi.”
“Nhanh như vậy.”
“Tạ Cẩn!” Nàng ngại ngùng vỗ nhẹ hắn một cái.

Tạ Cẩn cười tủm tỉm nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nàng nữa.”
Thẩm Nhiêu bình tĩnh lại cố gắng giữ cho bản thân không tức giận, đây là bên ngoài, không phải trong nhà, nàng cố nén tức giận đem tay hắn dời ra khỏi áo của mình.

Cùng lúc đó đối phương cũng đã tỉnh, Thẩm Nhiêu chỉnh sửa lại quần áo, trầm giọng hỏi: “Tay ngài để đâu vậy hả?”
“Tay bị lạnh.” Hắn mơ mơ màng màng hôn lên mặt nàng, lại sờ sờ cái eo một chút, rồi mở cửa xe ngựa, đi xuống.

Thẩm Nhiêu: “…”
Nếu là người khác, nàng chắc chắn sẽ đánh nát đầu chó của đối phương rồi.

Nhưng đây chính là Tạ Cẩn, thôi thôi, hắn vẫn luôn là cái tính cách này, ừm, là bị nàng chiều chuộng mà thành đó.

Vết máu của thi thể bên ngoài đều không còn, đã được xử lý sạch sẽ.

Thẩm Nhiêu đi rửa mặt sơ qua, ngồi ở trên tảng đá chải mái tóc dài, vấn tóc búi tóc đơn giản.

Đường Quý Hạ lại không biết từ nơi nào xuất hiện, đột nhiên đi đến bên cạnh Thẩm Nhiêu, thấp giọng nói: “Ta phát hiện, quan hệ của ngươi với Tạ Cẩn rất tốt nhé.”
“Cái gì?” Thẩm Nhiêu không cẩn thận làm đứt hai sợi tóc đen.

“Ta từ đầu cho rằng các ngươi không thân chỉ là đồng liêu, nhưng một đường này ta quan sát, các ngươi khẳng định rất quen thuộc, hơn nữa tuyệt đối là…”
Thẩm Nhiêu trong đầu đã đang tự hỏi, chính mình nên giải thích như thế nào, để lừa dối cho qua chuyện này.

Kết quả nàng nghe được, đối phương nói chắc như đinh đóng cột: “Các ngươi nhất định là cặp huynh đệ tốt có cùng chí hướng!”
Thẩm Nhiêu ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, ha hả một tiếng: “Ừm, không sai, bọn ta chính là huynh đệ tốt, Tạ Cẩn là đại ca của ta.”
Vị đại ca vừa mới đi tới, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, nhíu chặt mày: “Cái gì? Cái gì đại ca?”
Đường Quý Hạ thần bí mà vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Ta đã biết quan hệ của các ngươi, các ngươi khẳng định là huynh muội kết bái, ha ha, ngươi cũng đừng giả vờ nữa, Thẩm Nhiêu đã thừa nhận.”
“Muội muội?” Tạ Cẩn cười rất gượng ép, còn có chút, ghê rợn.

Thẩm Nhiêu chột dạ: “Vâng… Đại ca.”
“Thật tốt, về sau Thẩm Nhiêu cũng là muội muội của ta, chúng ta cũng tính là người một nhà! Huynh muội ba người chúng ta, hay là hôm nay kết nghĩa kim lan đi.”
*Kim lan: (Kim: vàng; Lan: hoa lan.

Nói tình nghĩa bạn bè quý như vàng, thơm như hoa lan) Tình bạn thân thiết: Kim lan từ thuở nhỏ chơi bời, đôi lứa như ta được mấy người.

Một người cầm đao, một người cầm lược, tất cả đồng thời đều đập lên miệng của nàng, Đường Quý Hạ bị đập đau, lùi ra sau hai bước: “Các ngươi làm gì vậy?”
“Tại hạ không cùng người kết nghĩa.” Hắn quay đầu liền đi.

Thẩm Nhiêu: “Ta cũng vậy.”
“Không kết bái anh em thì không kết bái, đánh ta làm cái gì, chút răng nhỏ này của ta thiếu chút nữa đã bị các người đánh rơi.” Đường Quý Hạ nói chuyện có chút không rõ lời, ủy khuất vô cùng mà rời đi.

Thẩm Nhiêu vất vả nuốt xuống miếng bánh nướng khô khốc, ngồi xuống phía Tạ Cận: “Đều là nàng ta nói, ngài không thể trút giận lên đầu ta.”
“Ta không có.”
“Vậy ngài vì cái gì không để ý tới ta?” Nàng tiếp tục gặm bánh nướng, gặm đến nỗi đau cả răng.

Tạ Cẩn cầm túi nước lên uống một ngụm, liếc mắt nhìn nàng một cái, “Khi kêu nàng gọi ca thì nàng không gọi, hiện tại lại gọi rất siêng năng.”
“Ngài… Ngài ngày trước cũng không phải là lúc nghiêm túc.” Thẩm Nhiêu muốn mở đầu của hắn ra nhìn xem, có phải hay không tất cả đều là mấy thứ linh ta linh tinh.

Tạ Cẩn duỗi đầu nhỏ giọng nói: “Vậy nàng lần sau ở những chỗ không nghiêm túc, kêu một chút cho ta nghe?”
Thẩm Nhiêu nghe xong trực tiếp đá hắn một cái, vào lại xe ngựa, không thèm để ý đến hắn nữa.

Dựa theo tốc độ hiện tại của bọn họ, đi đến Dĩnh Đô ít nhất cũng phải mất hai mươi ngày.

Có điều, chờ đến khi đi đến nơi đã thỏa thuận, nàng sẽ cùng với Tạ Cẩn mang theo Cẩm Y Vệ, rời khỏi đội ngũ, tăng tốc độ đi trước đến Dĩnh Đô.

Nàng đã truyền tin đến Dĩnh Đô một lần, thử hỏi Tống Dụ tình huống có tốt hay không.

Nhưng liên tục đã qua mấy ngày, cũng không có một tin tức nào.

Thẩm Nhiêu thật sự không yên tâm, đành phải lệnh cho Cao Châu mang theo bản đồ cùng lệnh bài với tín vật của chính mình, bảo hắn lập tức đi trước đên Dĩnh Đô, tìm hiểu tình huống của Thái Tử.

Sau đó ở lại Dĩnh Đô, chờ bọn họ đến là được.

Việc truyền tin đều nhờ vào bồ câu đưa tin đặc biệt của Cẩm Y Vệ đi giao, nó sẽ trở lại tìm Tạ Cẩn..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

Chương 30: Trận chiến mở màn đầy thắng lợi



“Đúng là một nữ nhân độc ác, thực sự đã bỏ độc dược vào bên trong túi thơm.” Hình Bắc hoảng sợ cả người lùi lại về phía sau hai bước.

Thẩm Nhiêu phớt lờ hắn ta mà hỏi Tạ Cẩn: “Các cung thủ đều đã sẵn sàng chưa?”

“Yên tâm.”

“Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng cho tốt.” Nàng khẽ gọi đếm tiếng 3 2 1.

Sau khi hét lên một tiếng, Tạ Cẩn bắt đầu làm động tác phòng thủ, sau đó ngay lập tức, bốn phía xung quanh nơi đóng quân, tất cả mũi tên đồng loạt bắn ra rồi bay vút lên trên bầu trời, tia lửa và độc dược cũng bị phát nổ ra, rơi lả tả xuống đất.

Ngọn lửa cháy bừng hoà lẫn với độc dược rơi xuống, chẳng khác nào như tử thần ập đến, đe dọa tính mạng con người. Những binh lính phòng thủ bên ngoài bị lửa thiêu hoặc hít phải bột phấn độc mặt mũi đều lộ ra vẻ đau đớn, lăn lộn qua lại trên mặt đất, vật vã vặn vẹo thân thể.

Trên chiến trường nếu như ngươi không phải chết thì chính là ta chết, nếu như bọn họ không chết thì trong tương lai thiết kỵ sẽ lại bước vào trong lãnh thổ Đại Ninh, chiếm nhà của người dân và làm tổn hại đến tính mạng của bọn họ.

Ánh mắt Thẩm Nhiêu lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trong quân doanh và yên lặng chờ đợi thời cơ.

Hình Bắc cảm thấy rất hưng phấn, ngồi xổm ở đó nhìn về phía xa xa, “Cô nương thật có tài bắn cung, khiến chúng ta đỡ tốn quá nhiều công sức, có thể kiếm tiền thật là tốt.”

Khi bột phấn độc hoàn toàn rơi xuống đất thì lúc này trong quân doanh đã hỗn loạn đến không thể chịu nổi nữa, lúc này Thẩm Nhiêu mới để Tạ Cẩn bắn đạn báo hiệu và cũng để Hình Bắc ra lệnh phân phó cho người bắt đầu đánh lén.

Người ở Sa Hoa Đường đều là cao thủ, nếu đánh lén hẳn là rất có tác dụng!

“Lão bản, ta sẽ chém mười cái đầu về tặng cho ngài, ngài có thể thêm tiền không?” Hình Bắc cười lên một tiếng tay rút Viên Hình Hoàn đao ra.

Thẩm Nhiêu không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu như ngươi có thể đem đầu Man Hùng tướng quân lấy xuống, ta sẽ cho ngươi một ngàn lượng.”

“Được rồi, ta sẽ cố gắng thử.” Hình Bắc phi thân ra ngoài rồi lao nhanh vào doanh trại.

Với rất nhiều người đang cùng chiến đấu, Tạ Cẩn cũng không hề thua kém một ai, chưa kể hắn còn phải bảo vệ Thẩm Nhiêu. Hắn đến gần Thẩm Nhiêu và siết chặt tay nàng.

Thẩm Nhiêu nhìn hai phe đang chém giết trước mắt, tiếng rống giận dữ cùng với tiếng gào thét thảm thiết liên tiếp, mặt không chút cảm xúc nói: “Hắn ta đánh thắng được Man Hùng quân sao?”

“Nếu đối đầu chính diện thì rất khó.”

Thẩm Nhiêu lại hỏi: “Còn ngài?”

“Có thể.”

“Có lòng tin như vậy sao? Tạ đại nhân.” Đáy mắt nàng nghiền ngẫm nhìn về phía hắn.

Nếu hắn ta không thể đánh lại một người nam tử như Man Hùng thì chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ cũng đừng làm nữa, Tạ Cẩn khịt mũi một tiếng rồi im lặng không nói gì.

Thẩm Nhiêu nhìn khói lửa chiến tranh trong mắt, tự nhủ: “Gia gia ta là tướng quân, ta nhớ ông ấy đã từng nói rằng nếu như thiên hạ thái bình, ông ấy nguyện quăng mũ vứt áo giáp của mình để tận hưởng yên vui. Nếu có quân địch xâm phạm lãnh thổ Đại Ninh sát hại vạn dân, hủy diệt thiên hạ thái bình thịnh thế này, ông ấy nhất định sẽ canh giữ sông núi ngàn dặm này nhất định không buông!”

Vừa nói, sắc mặt Thẩm Nhiêu dần trở nên tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe, không rơi một giọt nước mắt: “Chỉ có một lão tướng quân với vô số chiến công và lòng dạ rộng lớn như vậy đã bị người ta hãm hại đến chết ngay cả thân xác cũng không thể lưu lại!”

“Ta đã hỏi qua ông ấy, đây là quốc gia mà người nhiệt huyết đến mức đầu đổ máu, đây là triều đình mà người tận tâm tận hiến cả sức lực của mình! Cuối cùng kết quả lại chết trong tay con dân của Đại Ninh, như vậy có đáng giá không!”

Thẩm Nhiêu siết chặt cây cung trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn nhớ, gia gia nói rằng cái mà ông ấy tận tâm tận hiến trung thành chính là tín ngưỡng của ông ấy! Tín ngưỡng của ông ấy là bảo vệ đất nước cùng với con dân! Dù có chết ông ấy cũng vẫn muốn hồn phi biên giới. Tiếp tục bảo vệ tín ngưỡng của ông ấy!”

Nghe vậy, Tạ Cẩm liền đưa tay lên, ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Thẩm lão tướng quân cả đời rong ruổi trên chiến trường, dốc hết tâm huyết hăng say cho tín ngưỡng của mình.”

Thẩm Nhiêu chỉ nghĩ nó thật nực cười, lúc đó nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng giờ nàng đã hiểu ra, nàng hiểu được khát vọng của gia gia và cũng hiểu được tín ngưỡng của ông ấy.

Nàng nguyện ý sẵn sàng xông pha khói lửa phấn đấu quên mình cho những người nàng quan tâm vì nàng muốn bảo vệ họ!

Cuối cùng chính là Tống Dụ chém đứt đầu của Man Hùng tướng quân, tay hắn đang cầm kiếm, máu tươi chảy dọc theo thân kiếm, máu đen nhuộm nửa khuôn mặt bên phải, tăng thêm vài phần lạnh lùng cho hắn.

Tống Dụ cầm theo đầu giơ nó lên cao, lớn tiếng nói: “Thủ lĩnh của các ngươi đã đền tội rồi, bọn ngươi mau xin đầu hàng, bản vương sẽ tha mạng cho các ngươi!”

“Những kẻ có ý định phản kháng, giết chết không thương tiếc!”

Rắn mất đầu, hầu hết quân của bọn chúng đều tử thương hơn một nửa, đoàn quân Man Hùng nhìn nhau thất thần, cuối cùng chúng bỏ dần vũ khí, từ bỏ giãy dụa.

Quân đội của Đại Ninh bắt đầu càn quét sạch chiến trường rồi giam giữ các tù nhân lại.

Thẩm Nhiêu và Tạ Cẩn thong thả đi đến thẳng trướng chủ quân doanh. Khi người gác cửa nhìn thấy nàng trong tay cầm kim bài lập tức cho qua.

Sau khi cả hai bước vào hành lễ, “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

Tạ Cẩn đã bỏ mũ vành, để lộ khuôn mặt của mình. Nhưng những người ở đây, ngoại trừ Thái tử, đều chưa từng nhìn thấy cho nên không khỏi kinh ngạc.

Tống Dụ giới thiệu: “Vị này là Thẩm Nhiêu, Thiếu Khanh của Đại Lý Tự còn vị này là Tạ Cẩn, chỉ huy sứ nắm quyền Cẩm Y vệ, phụng chỉ đến đây để hỗ trợ.”

Trên thực tế, quân tiếp viện từ Đại Ninh vẫn chưa đến, lời này của Tống Dụ chẳng qua chỉ là dùng để trấn an lòng của các tướng lĩnh vùng biên giới này.

Tống Dụ lại nói thêm: “Lần tập kích tấn công bất ngờ này đã thành công và cũng có thể hạ tổn thất xuống mức thấp nhất. Người hiến kế lần này chính là Thẩm đại nhân. Chúng ta thực sự phải cảm ơn nàng.”

Hắn cố ý nhắc đến chuyện này, chỉ vì không muốn người khác coi thường Thẩm Nhiêu.

Những vị tướng đó vô cùng sửng sốt, lập tức nói: “Hóa ra là diệu kế của Thẩm đại nhân. Thật tiếc, ngươi chỉ là một quan văn ở Đại Lý Tự. Không bằng để chúng ta liên hợp lại cùng nhau làm một thượng tấu xin cho người đến doanh quân làm quân sư!”

Thẩm Nhiêu liên tục lắc đầu, nàng biết rõ mình có bao nhiêu thực lực, nhưng nếu thật sự nhờ nàng làm người bày binh bố trận, nàng sẽ không thể tự mình làm được, nên liền lịch sự từ chối: “Những cái kia ta làm bất quá chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi, chủ yếu vẫn dựa vào chư vị tướng quân và các binh lính. Chắc hẳn chư vị đã có tính toán trước đối với Man Hùng quân chỉ sợ là dễ như trở bàn tay dù sao ta cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.”

Ai mà không biết nói những lời hay bất quá Thẩm Nhiêu có thể. Đối phó với những lão già dối trá xảo quyệt ở kinh thành sớm đã luyện thành nhuần nhuyễn.

Những vị tướng lĩnh này không khỏi kiêu ngạo tự mãn, lại càng thêm hài lòng đối với sự khiêm tốn của Thẩm Nhiêu.

Tạ Cẩm hỏi: “Biến tướng quân đâu?”

“Đang còn ở Dĩnh đô.”

Tống Dự nở nụ cười uy nghiêm đáng sợ, mũi kiếm đạp xuống đất, âm thanh lạnh lùng nói, cùng với cái liếc mắt nhìn qua mọi người nói: “Các ngươi có nguyện đi cùng ta giam giữ phản tặc, đoạt lại thành trì của Đại Ninh ta không!”

Các tướng sĩ bắt đầu kính nể nghiêm nghị nói: “Thần xin thề tận lực cống hiến hết sức lực của mình với điện hạ xin thề sẽ bảo vệ non sông Đại Ninh của mình!”

Thẩm Nhiêu nhìn bộ dạng ung dung hiện tại của Tống Dụ với dáng vẻ uy nghiêm và tài thao lược này. Nàng không khỏi cảm thấy an tâm, có vẻ như bị đưa đến Dĩnh đô không phải là một chuyện xấu đối với hắn.

Thay vào đó, nó đang từ từ mài dũa hắn.

Đại quân thắng lớn, mấy ngày nay đã mệt mỏi, nên Tống Dụ bèn dựng trại ngay tại đây, cho đại quân nghỉ ngơi một đêm.

Đêm nay không chỉ vì thắng lợi mà còn vì Thẩm Nhiêu đến, hắn hưng phấn đến nỗi không ngủ được, trực tiếp đi thẳng đến chỗ nàng cầm đuốc soi sáng để cùng trò chuyện ban đêm với nàng.

Kết quả là vừa vào cửa liền nhìn thấy Tạ Cẩm đang ở trong phòng Thẩm Nhiêu đang (*) chạm gối hàn huyên rất lâu với người tỷ tỷ yêu quý của mình?

“Hai người đang làm gì vậy?” Tống Dụ thay thường phục, màu xanh ngọc bích hắt lên khiến khí thế thiếu niên thay đổi lớn trông trẻ trung, sang trọng và có phong độ lịch lãm của quý công tử hơn.

Cũng may động tác mặc quần vào của Thẩm Nhiêu rất nhanh, nếu không Tống Dụ đã thấy phải ý đồ xấu của Tạ Cẩm, lúc đó có mười cái miệng cũng không nói được: “Việc công.”

“Việc công gì mà cô nam quả nữ lại nói vào ban đêm?” Tống Dụ cảnh giác nhìn Tạ Cẩm, đi tới ngồi ở giữa hai người, ngăn cách hai người.

Tạ Cẩm sắc mặt tối sầm lại, thật vất vả mới có cơ hội tới gần Thẩm Nhiêu, nhưng giờ lại bị tiểu tử này phá hư: “Điện hạ sao còn chưa ngủ?”

Giọng điệu này giống như tại sao ngươi không mau cút ra ngoài đi? Nghĩ như vậy nên Thẩm Nhiêu không khỏi bật cười, nàng ngả người nằm xuống, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Hai nam nhân không khỏi bối rối nhìn nàng mà không biết nàng đang cười cái gì.

Thẩm Nhiêu đúng lúc im lặng, kéo mạnh ống tay áo của Tống Dụ, nói: “Ngày mai có thể nghĩ cách lấy lại Dĩnh đô không?”

“Nghĩ kỹ a, yên tâm đừng lo lắng, rất dễ dàng lấy lại.” Tống Dụ dáng vẻ thoải mái tươi cười, hắn duỗi tay chậm rãi nắm chặt tay: “Ta muốn đi thu lưới.”

Thấy hắn trông rất tự tin xem ra đã sớm lên kế hoạch cho chiến thuật vào ngày mai của mình. chẳng qua ý nghĩ của thu lưới này là gì? Có phải hắn đã giăng bẫy cho đối phương hay không?

Thẩm Nhiêu không hỏi nhiều, thở dài một hơi vỗ vỗ lưng hắn: “A Dụ đã lớn rồi.”

“Ngươi chỉ lớn hơn ta một tuổi mà làm như là đã nhìn ta lớn lên.” Tống Dụ ghét bỏ rùng mình một cái nói: “Hai năm qua, ngươi như thế nào?”

Tạ Cẩn tự động đứng bên cửa sổ lều trại và canh cửa thay cho họ, để tỷ đệ họ có thể ôn lại chuyện gia đình thật tốt.

“Chà… Tốt, mọi chuyện đều tốt đẹp.” Nếu không có Tạ Cẩn giúp đỡ, có lẽ nàng sẽ phải gặp thêm nhiều rắc rối.

Rốt cuộc nàng không có bối cảnh gì, thân phận thì càng đáng xấu hổ, cũng không có ai nhìn nàng thuận mắt. Luôn có những người muốn bức bách nàng, tìm cho nàng một số rắc rối và thậm chí còn có dục vọng muốn diệt trừ nàng để thỏa mãn bản thân.

Tống Dụ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Lần trước nhận được thư gửi từ trong Kinh thành, tên khốn Tống Tương kia thật sự dám động tâm tư với ngươi! Nếu không phải ta đang ở Dĩnh đô thì ta đã đánh nát cái đầu chó của hắn ta rồi!”

Thẩm Nhiêu ngồi dậy vỗ vỗ bờ vai hắn: “Ta biết ngươi đang bảo vệ ta nhưng đừng tức giận, hắn ta không đáng.”

Thần sắc Tống Dụ không ngừng biến hoá, hắn lập tức hạ quyết tâm, “Để tránh cho loại chuyện này tái diễn lần nữa, không thì như vầy. Khi hồi kinh, ta sẽ thỉnh chỉ cưới ngươi!”

Thẩm Nhiêu: “?”

Tạ Cẩn: “!”

Thấy Thẩm Nhiêu nhìn mình ngây ngốc, Tống Dụ xấu hổ gãi gãi đầu, “Ta biết rõ ta là đệ nhưng đây không phải là quan hệ họ hàng sao? Đừng lo lắng, ta biết rõ ngươi không có cảm tình như vậy với ta. Ta cũng vậy thôi ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, tỷ đệ chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, được không? ”

Hắn đưa ra đề nghị này một cách chân thành, để họ có thể thuận tiện ở bên nhau trong tương lai và cũng có một danh nghĩa tốt hơn để bảo vệ nàng.

Tạ Cẩm siết chặt vỏ kiếm, mím chặt môi, trong nội tâm có giọng nói thúc giục hắn bước tới, đi tới nói với Tống Dụ: “Ta là nam nhân của Thẩm Nhiêu, Thẩm Nhiêu không cần người khác bảo vệ.”

Nhưng hắn bây giờ vẫn không biết Thẩm Nhiêu nghĩ gì, liệu sau này nàng có nguyện ý muốn thực sự ở bên hắn trọn đời hay không và giao phó cả cuộc đời cho hắn.

Trong lòng hắn có sự không chắc chắn.

“Không cần đâu, đối với ngươi như vậy thật không công bằng.” Thẩm Nhiêu lắc đầu với đôi mắt sáng ngời, cười nhìn hắn, nói: “Hơn nữa, huống hồ ta đã có người ta thích.”

Hai nam nhân trong nội tâm đồng thời lộp bộp một chút.

Tống Dụ đột ngột đứng lên, phòng bị liếc nhìn Tạ Cẩn một cái, rốt cuộc nhịn không nổi muốn đuổi người này ra, thấp giọng nói: “Ngươi thích ai? Chẳng lẽ là Ôn Tĩnh Thành?”

“Không phải.”

Thẩm Nhiêu do dự muốn nói lại thôi, nghĩ rằng vẫn còn chưa đến lúc, hiện tại nói cũng không thích hợp: “Ngày sau hãy nói, ngươi đừng lo lắng, người ta thích hắn… rất rất tốt…”

Nàng không muốn nói, Tống Dụ cũng không muốn ép buộc, thở dài một hơi nói: “Được rồi, nếu ngươi nói như vậy thì chuyện này coi như đã xong. Ta trở về trước đây, ngươi mau nghỉ ngơi cho khoẻ. ”

(*)Chạm gối hàn huyên: Nguyên văn ‘促膝长谈’ có nghĩa là chạm đầu gối nói chuyện thật lâu. Chạm đầu gối ở đây chỉ khoảng cách gần gũi khi ngồi xuống, như vậy câu này có thể hiểu là trò chuyện thân mật, nói không hết lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.