Vài canh giờ sau, đoàn người tới U châu.
Thánh y nói nơi này là nơi thương tâm của hắn, sống chết cũng không nguyện dừng lại U châu, cung chủ cũng vì nắm chặt thời gian chạy đi, lệnh Chu Tước mua chút thức ăn, rồi tiếp tục chạy đi.
Chu Tước đưa bánh bao cho cung chủ, chần chờ nói: “Cung chủ, có người đi theo chúng ta.”
Cố Hiểu Đao hiếu kỳ nói: “Đều bị các ngươi phát hiện, hắn còn sống?”
Cung chủ liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, không chút để ý nói: “Để cho hắn đi theo đi.”
Cố Hiểu Đao tiếp tục tò mò: “Là kẻ thù Cửu Vân cung hả? Đơn thương độc mã v… v.. đều rất anh hùng a!” Chỉ là võ công kém một chút, không thì sao sẽ bị phát hiện.
Cung chủ nhét một cái bánh bao vào trong miệng hắn, “Ngươi ăn đi.”
Thánh y cầm bánh bao trong tay, quan sát nửa ngày, bất mãn nói: “Chỉ ăn cái này?” Cắn một cái, “Vẫn là bánh nhân đậu!”
Cung chủ nói: “Cố Hiểu Đao ăn cái gì, chúng ta liền ăn cái đó.”
Thánh y đập tay xuống xe ngựa, cả giận nói: “Vậy chẳng phải là dọc đường đều sẽ ăn chay sao!”
Đồng dạng buồn bực còn có Cố Hiểu Đao, vài ngày nay hắn chưa khai trai, cảm thấy cả người đều sắp thành tiên.
Hắn gặm xong bánh bao nhân đậu đỏ, kéo kéo tay áo cung chủ: “Có hàm không…” Ở trong lòng hắn, bánh bao hàm chính là bánh bao thịt.
Cung chủ lại đưa cho hắn một cái bánh bao, hắn cắn một ngụm, bánh bao dưa muối, nhất thời muốn khóc ròng chạy đi.
Bất quá nghĩ đến cung chủ cũng là ăn cái này, hơn nữa không có chút oán giận, Cố Hiểu Đao liền ngại ngùng không nói nữa.
Thánh y ngồi ở trên càng xe, hai mắt tối tăm, lẩm bẩm: “Muốn ăn gà xối mỡ, thịt gà thơm ngon xốp giòn, phía trên rưới dầu mè… Còn có thịt kho tàu, thịt phải có mỡ, cho vào trong miệng lập tức tan ra… Còn có thịt bò xào ớt xanh, mùi ớt xanh thơm ngát, thịt đỏ tươi…”
Cố Hiểu Đao nghe thấy hắn liệt kê món ăn, rõ ràng đã được ăn no, bụng lại còn phát ra vài tiếng vang kinh thiên động địa.
Cố Hiểu Đao: “…”
Thánh y chẹp miệng, quay đầu hỏi Chu Tước: “Ngươi muốn ăn thịt không?”
Chu Tước ngậm một cái bánh bao, nhai hai cái, không thèm để ý nói: “Cung chủ ăn cái gì, ta liền ăn cái đó.”
Hắn vừa nói như vậy, Cố Hiểu Đao càng ngại ngùng hơn, vội vàng nói: “Các ngươi không cần theo ta ăn chay, một mình ta ăn là được rồi.”
Cung chủ xoa xoa tóc hắn: “Ngươi ăn cái gì, bổn cung liền ăn cái đó.”
Chu tước: “Cung chủ ăn cái gì, ta liền ăn cái đó.”
Thánh y: “… Vậy một mình ta ăn thịt chẳng phải là rất lạc loài sao?”
Cung chủ bổ một đao: “Ngươi vốn là người ngoài, không cần theo chúng ta.”
Thánh y: “…”
Vì thế bốn người cứ như vậy mà ăn một bữa bánh bao, ngẫu nhiên sẽ ăn bữa cơm, đồ ăn vẫn là dầu mè xào rau xanh, vài ngày trôi qua, thánh y và Cố Hiểu Đao đều có chút uể oải.
Thánh y rốt cục không muốn tiếp tục duy trì trạng thái bầy đàn này nữa, sau khi đến Trọng châu, không nói một lời gọi năm đĩa thịt, hung hăng gặm nuốt.
Cố Hiểu Đao nghe tiếng hắn nhai thịt, sâu kín nuốt xuống một ngụm miến chua cay cung chủ đút tới.
Bát miến chua cay kia chỉ chua chứ không cay, vẫn là xin cung chủ hồi lâu mới được phép ăn, căn bản là không thích lắm!
Cung chủ thấy vẻ mặt hắn ỉu xìu, ôn nhu nói: “Chờ sau khi ngươi giải độc xong, bổn cung cho ngươi ăn đủ thịt.”
Cố Hiểu Đao bĩu môi, không nói chuyện. Ai cũng biết độc của hắn căn bản không có biện pháp giải, chuyến hành trình tới quỷ cốc này bất quá cũng là do cung chủ khăng khăng đòi đi.
Tuy rằng trong lòng hắn cũng ôm hi vọng, nhưng bất quá chỉ là ảo tưởng một chút thôi, hai mươi ngày sau, chung quy khó thoát khỏi cái chết.
Cố Hiểu Đao hít một hơi, miễn cưỡng nhấc lên tinh thần: “Chờ ta khỏe rồi, ta muốn làm công!”
Cung chủ nhướng mi, nói: “Nghĩ quá nhiều.”
Cố Hiểu Đao: “…” Mợ nó, đây chính là niềm tin giúp lão tử sống sót, ngươi từ chối thật sự tốt hả!
Sau khi mọi người ăn xong, lại chuẩn bị ra ngoài, cung chủ vô ý quét mắt nhìn bên cạnh, cười lạnh một tiếng, lên xe ngựa.
Thánh y bởi vì bổ sung đủ thịt, cả người đều thần thanh khí sảng, sắc mặt hồng hào, đồng tình nhìn thoáng qua Cố Hiểu Đao trong xe, hừ tiểu khúc xỉa răng, không chút để ý hỏi: “Sư đệ a, muốn ăn thịt không.”
Cố Hiểu Đao: “…” Không đề cập tới chuyện thương tâm của người khác là lễ phép cơ bản nhất của loài người biết không!!
“Ngươi muốn ăn thịt, cũng không phải là không thể được.”
Cố Hiểu Đao vẻ mặt kích động, đột nhiên đứng lên nói: “Có biện pháp nào!”
Hắn vừa đứng lên đến, đầu liền hung hăng đập trúng trần xe.
Cố Hiểu Đao ôm đầu gào khóc.
Cung chủ: “…”
Thánh y nói: “Ngươi trước đừng kích động, độc ngươi trúng tương đối hỗn độn, vết thương nhập lục phủ ngũ tạng máu thịt, không cho ngươi ăn thịt, là sợ trọc khí và khí độc hỗn độn muốn dung hòa, như vậy ngươi sẽ chết nhanh hơn. Nếu ngươi muốn ăn thịt, nhất định phải dung hợp khí độc trong cơ thể.”
Cố Hiểu Đao nghe xong cả buổi, vẫn không hiểu, “Có thể nói đơn giản một chút không?”
Thánh y bày ra bộ dáng ‘Ngươi thật sự là trẻ con không thể dạy’, giải thích: “Nói đúng hơn, ngươi có thể thay đổi khí tức trong cơ thể, đem khí độc trong cơ thể quy về chỗ dạ dày.”
Thế giới võ hiệp hắn không hiểu hắn không hiểu! Cố Hiểu Đao vẻ mặt dại ra, nghĩ nghĩ nói: “Ta vẫn là ăn chay thì tốt hơn.”
Thánh y thở dài một tiếng, “Chính là kêu ngươi xoa bụng nhiều một chút.”
Cố Hiểu Đao: “…”
Ha ha, bán một đống lớn mê hoặc, kết quả chỉ tổng kết năm chữ, nói vậy dễ hiểu hơn biết không?
Cố Hiểu Đao cả giận nói: “Sao lúc trước ngươi lại không nói???”
Thánh y: “Vậy ngươi không hiểu, lúc trước khí độc trong người ngươi hơi nặng, đích thật là không thể ăn thịt.”
Cố Hiểu Đao cắn răng nói: “Ta là nói vừa nãy, một mình ngươi ăn nhiều thịt như vậy, có ý tứ sao…”
Thánh y vẻ mặt vô tội, “Ta cũng là ăn no mới nhớ tới, ngươi có biết trước khi chưa ăn thịt, nguyên khí theo không kịp, đầu óc tương đối trì độn.”
Cố Hiểu Đao: “…”
Không liên quan, tiếp theo về sau có thể ăn thịt, Cố Hiểu Đao nắm tay cung chủ, vui vẻ nói: “Ngươi có nghe không? Nhĩ Khang, ta có thể ăn thịt.”
Cung chủ tự động xem nhẹ hai chữ Nhĩ Khang, cười nhạo một tiếng: “Ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ ấy.”
Này không thể trách hắn, hắn sinh ra ngũ hành thiếu thịt, không ăn không được!
Một khi có thịt ăn, tinh thần Cố Hiểu Đao liền phấn chấn hơn rất nhiều, mà con đường bọn họ hành tẩu, cũng càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo quan đạo, cuối cùng bỏ xe ngựa, bắt đầu đi trên sơn đạo.
Người tàn tật Cố Hiểu Đao nằm ở trên lưng cung chủ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Có mệt không?”
Cung chủ vỗ vỗ mông hắn, cười nhạo nói: “Xách ngươi cũng dễ dàng, huống chi là cõng ngươi?”
Trong lòng Cố Hiểu Đao ấm áp, không khỏi cọ cọ cổ hắn.
Cung chủ thản nhiên nói: “Chỗ đông người, làm nũng cái gì.”
Cố Hiểu Đao: “…” Có thể nói lời yêu thương không…
Thánh y vẻ mặt hờ hững nhìn bọn họ ân ân ái ái ở phía sau, thở dốc nói: “Các ngươi không phiền… ta mệt quá… cũng đi hai canh giờ rồi, không nghỉ ngơi chút hả!!!”
Không có ai đáp lại hắn, bước chân của cung chủ cũng không có chậm lại.
Thánh y gần như phát điên, bỗng nhiên trước mắt đỏ lên.
Chu Tước mặt không đổi sắc nhìn hắn, “Muốn ta khiêng ngươi không?”
Thánh y ngẩn người, nhìn trên người hắn tất cả đều là bọc hành lý, mất tự nhiên gãi gãi tóc, “Điều này sao không biết xấu hổ…”
Một câu hắn còn chưa nói xong, Chu Tước đã xoay người, sau đó nắm cổ chân hắn, giống như muốn vác bọc hành lý, dễ dàng khiêng hắn lên, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía trước.
Thánh y nhìn xuống dưới: “…”
Thánh y níu áo, bọn họ rất nhanh liền đi qua ngọn núi kia.
Đàn sơn tương liên, núi vẫn là núi, mắt thấy bóng đêm buông xuống, đoàn người cũng chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi ở dã ngoại một đêm.
Đây cũng là lần thứ hai Cố Hiểu Đao ăn ngủ ngoài trời, lần đầu tiên là cùng cung chủ ở bên bờ ao sen.
Chỗ khác nhau chính là, lúc trước hắn rất sợ quỷ, hiện tại hắn không sợ, dù sao mắt đã mù cũng nhìn không được.
Chu Tước tìm đến nhánh cây khô ráo bắc đống lửa, lại chia lương khô cho những người còn lại, rồi chiết một ít nhánh cây trải trên mặt đất, từ trong bọc hành lý lấy ra vải bố trải phía trên, thấp giọng nói: “Cung chủ, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cung chủ ừ một tiếng, ôm Cố Hiểu Đao đi qua, cùng hắn nằm xuống.
Cố Hiểu Đao làm ổ trong lồng ngực của hắn, không hề buồn ngủ, nhỏ giọng nói: “Ta ngủ không được.”
Cung chủ xoa đầu hắn, “Vậy ta nói chuyện với ngươi.”
Cố Hiểu Đao: “Không biết nói cái gì, không thì ngươi kể cho ta chút chuyện của ngươi đi.”
Cung chủ: “Chuyện của ta?”
Cố Hiểu Đao gật đầu, “Tỷ như khi ngươi còn nhỏ gì đó.”
Cung chủ khẽ cười nói: “Khi ta còn nhỏ có gì hay ho mà nói…”
Cố Hiểu Đao nói: “Ta muốn nghe.”
Thánh y ở một bên lăn qua lộn lại, cuối cùng nhịn không được nói: “Ta nói các ngươi có thể suy xét cảm nhận của người bên cạnh một chút không…”
Cung chủ nhẹ nhàng vung tay lên, nháy mắt thánh y liền an tĩnh.
Cố Hiểu Đao nắm tay hắn, “Nói đi nói đi.”
Cung chủ thản nhiên nói: “Không có gì để nói, chỉ là khi còn nhỏ trong nhà xảy ra biến cố, ta và Đoạn Dục được lão cung chủ cứu mang về Cửu Vân cung, mỗi ngày đều luyện công, sau đó lão cung chủ qua đời, ta coi như cung chủ.”
Cố Hiểu Đao: “… Chỉ đơn giản như vậy?”
Cung chủ nói: “Chỉ đơn giản như vậy.”
Cố Hiểu Đao bình luận: “Một chút cũng không truyền kỳ.”
Cung chủ hỏi: “Vậy khi ngươi còn nhỏ thì sao?”
Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ: “Ta khi còn nhỏ a…”
Cung chủ: “À, ngươi nhớ không nổi.”
Cái rắm!!! Ta nhớ rõ a!! Cố Hiểu Đao. nói: “Từ nhỏ đến lớn ta đều đi theo gia gia lớn lên.”
Cung chủ nghi hoặc nói: “Gia gia của ngươi cũng là người trong quỷ cốc?”
Cố Hiểu Đao phát điên nói: “Không phải, ta đã nói ta là người kiếp sau xuyên qua đến.”
Cung chủ ôm hắn vào trong ngực, “Đừng nói sảng, mau ngủ đi.”
Cố Hiểu Đao: “…”
Năng lực tiếp thu của cung chủ quả nhiên là rất kém!
Hai người câu được câu không mà nói chuyện, hồi lâu sau, Cố Hiểu Đao rốt cục buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà khép mắt lại.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên Cố Hiểu Đao nghe được một trận thanh âm xào xạc.
Ngủ ngoài hoang dã vốn đã không quen, hơn nữa sau khi mắt hắn mù, nhĩ lực tựa hồ tốt một chút, vì thế đã bị thanh âm này bừng tỉnh.
Cung chủ cũng tỉnh, nhẹ nhàng che miệng hắn, trở người một cái.
Thanh âm kia đột nhiên dừng lại.
Qua hồi lâu, thanh âm kia lại vang lên.
Cái ngoạn ý gì vậy! Chuột rừng hả!! Cố Hiểu Đao liếm liếm tay cung chủ đang che miệng hắn.
Cung chủ buông tay ra, tóm lấy đầu lưỡi hắn, bỗng nhiên xoay người nhảy lên, đồng thời trên tay nhiều hai quả ám khí, đánh tới phương hướng thanh âm kia.
Chỉ nghe được một tiếng kêu rên, Cố Hiểu Đao bị kinh ngạc, cư nhiên là một người?
Nhớ tới khi ở U châu, Chu Tước từng nói qua có người đi theo bọn họ, cư nhiên theo một đường này? Rất có nghị lực!!
Cung chủ chậm rãi đi đến bên cạnh người nọ, lạnh lùng nói: “Đoạn Dục, ngươi theo tới đây làm gì.”
Người nằm trên mặt đất rõ ràng là Hữu hộ pháp Cửu Vân cung.
Hữu hộ pháp bị ám khí bắn trúng huyệt đạo, không thể động đậy, ủy khuất hô một tiếng: “Đại ca…”
Cung chủ bất vi sở động, mắt lạnh nhìn hắn.
Hữu hộ pháp tiếp tục ủy khuất: “Đại ca ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là muốn theo các ngươi ra ngoài xem thử, sợ ngươi không đồng ý mới lén lút theo tới… ta… cả ngày ta chưa ăn cái gì, cho nên muốn tới lấy chút lương khô của các ngươi.”