Hàn Lâm nhìn bông hoa bằng thủy tinh kia. Nó giống y hệt như bông hoa mà cô lựa chọn trong mùa hè năm ấy.
Hoa hồng của cô đã biến thành mảnh vụn trong cái đêm ghê tởm đó. Nó đã nát vụn cùng với tôn nghiêm và tín nhiệm của một cô thiếu nữ mười sáu tuổi.
Chu Hà Quang vẫn chưa đạt được ý đồ, nhưng những dấu vết của sự đụng chạm vẫn in hằn trong tâm trí Hàn Lâm. Cô thấy mình bị vấy bẩn, không ngừng tự ám thị mình chẳng còn xứng đáng với sự trong sạch thanh cao của người cô thầm mến.
Những bài đăng mỉa mai nhục mạ của Hàn Đình, sự chỉ trỏ bàn tán ác ý của bạn bè xung quanh giống như xiềng xích nặng nề vừa giam cầm vừa nhấn cô chìm sâu trong vũng bùn tuyệt vọng.
Cô gái mồ côi Hàn Lâm của ngày ấy cô độc và chưa va chạm sự đời đã chọn một lối thoát tồi tệ nhất cho chính bản thân mình.
Cô bắt đầu tích cóp thuốc ngủ.
Còn may khi số lượng lên đến gần sáu mươi viên thì đã bị mẹ của Sở Nhiên phát hiện.
Bà ấy không quát mắng, chỉ lặng lẽ ngồi bên cô để kể lại cuộc đời mình. Hóa ra, bà ấy từng lâm vào hoàn cảnh giống như cô, tệ hại hơn là tên bố dượng đã đạt được ý đồ.
Mẹ Sở cũng từng phải chịu áp lực từ lời đe dọa của tên khốn kia, từng muốn buông tay đi để không phải sống với sự thấp thỏm lo âu và khinh miệt chính mình nữa.
Nhưng rồi bà ấy không làm thế, mà tìm mọi cách để tên biến thái kia đền tội. Bà ấy tiếp tục cuộc sống mới của riêng mình, bỏ lại sau lưng những hèn kém và tự trách, cuối cùng đã sống một cuộc đời đầy kiêu hãnh và gặp được bố của Sở Nhiên.
Sau ngày hôm ấy, Hàn Lâm rời xa thành phố C, dùng nghị lực phi thường của chính mình kết hợp trị liệu tâm lý để vượt qua bóng đen quá khứ
Cuối cùng sau hai năm cũng trở lại thành phố này và lại gặp được anh trong giảng đường đại học, để rồi tiếp theo hai năm lại trở thành vợ của anh.
Nâng niu đóa hoa trên tay, cô nghe thấy anh thì thầm:
– Làm bạn gái anh nhé?
Nước mắt rơi trên môi cười, cô nhìn anh với anh mắt kiên định, ngập tràn yêu thương.
– Em đồng ý!
Bệnh viện cao cấp khu Đông Triều, phòng săn sóc đặc biệt.
Người đàn ông với mái đầu bạc trắng nằm im lìm giữa đống dây nhợ chằng chịt. Tiếng máy đo và máy trợ thở vang dội trong căn phòng trắng toát. Vị bác sĩ đang trong ca trực nhìn báo biểu, trong mắt bỗng dưng toát ra vẻ bất ngờ.
Anh ta vội vàng ra khỏi phòng, đến một đoạn hành lang vắng, nhìn trước nhìn sau rồi lấy điện thoại ra khỏi túi áo .
– Chủ tịch Hàn có dấu hiệu sắp tỉnh rồi!
Đầu dây bên kia không biết đang nói gì đó, anh ta gật đầu liên tục rồi ép giọng thì thầm.
– Bà chủ tịch có đến một lần vào buổi sáng, ngồi một lúc rồi đi. Mấy hôm nay không thấy Hàn tổng và bà Hàn Lệ đến… Vâng, vâng, tôi biết rồi ạ!
Anh ta cúp điện thoại rồi nhìn về phía cửa phòng còn đang đóng kín, không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho ông già đang nằm cô đơn trong đó.
Vợ và các con ông chỉ đến vào ngày đầu tiên khi đưa ông vào cấp cứu, la khóc một hồi rồi cũng bỏ về sau khi bác sĩ tuyên bố ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn đang hôn mê, chưa biết lúc nào tỉnh lại. Chăm sóc vệ sinh cá nhân cho ông ấy là một người hộ lý được bỏ tiền thuê.
Người vừa nghe điện thoại là người duy nhất quan tâm đến ông ấy, nhưng dường như cũng vì một mục đích nào đó.
Thế mới biết, có đôi khi giàu nứt đố đổ vách cũng không mua được một tấm chân tình, lúc đau ốm chỉ một thân một mình làm bạn với bức tường trắng toát.
Lúc chập tối, bàn tay của ông Hàn run nhẹ rồi cử động, đôi mắt già nua chậm chạp mở ra. Ông ấy hé miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ thốt được những âm thanh thì thào vô nghĩa.
– Tỉnh rồi sao?
Một giọng nói quen thuộc vang lên, ông Hàn quay đầu một cách khó nhọc về phía người đó. Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt của Chu Hà Quang chìm trong bóng tối.
– Anh rể! Lần này anh còn tỉnh lại, thực sự là mạng lớn đó.
Chú ý đến vẻ mặt nôn nóng muốn nói chuyện của ông, Chu Hà Quang ghé mặt sát bên giường thì thầm.
– Anh muốn hỏi ai? Hàn Liệt phải không? Nó bây giờ đang chạy đôn chạy đáo để trốn chủ nợ, không có thời gian mà đến thăm anh. Hàn Lệ thì đang bận bịu xử lý nợ đào hoa của Châu Cẩn Văn, an nguy của người cha già như anh đã bị nó bỏ sau đầu rồi.
Trong mắt ông Hàn toát lên vẻ thất vọng, bàn tay siết lại một cách khó khăn, nghe Chu Hà Quang tiếp tục nói bằng giọng điệu chế giễu.
– Anh cũng đừng lo sự vụ của Lập Hằng, tôi sẽ quản lý nó thật là tốt. Thằng con trai Hàn Liệt vô dụng của anh thật là ngu dốt. Nó bán rẻ hết số cổ phần của nó và mẹ nó, lại đỏ mắt bài bạc để ôm một số nợ lớn. Còn may là nó có người cậu này. Toàn bộ số cổ phần nó bán ra đã được tôi thu lại rồi. Cộng thêm số cổ phần anh ủy quyền khi đưa tôi gia nhập Hội đồng quản trị cùng sự ủng hộ của hai cổ đông lớn là ông Trịnh và ông Thái, cũng đủ để tôi trở thành người đứng đầu tập Lập Hằng.
Ông Hàn mở to mắt nhìn Chu Hà Quang, ông ta biết cậu em vợ của mình là người có thủ đoạn và dã tâm, nhưng không thể ngờ đến cả người thân nhất là Chu Xuân Mai mà hắn cũng đưa ra lợi dụng.
Chu Hà Quang nhìn vẻ bàng hoàng trên gương mặt ông, nở một nụ cười âm hiểm.
– Anh cũng đừng oán trách tôi, chỉ trách đứa con trai này của anh thực sự là bùn nhão không thể trát tường được. Nếu nó có được một nửa trí thông minh và ưu tú của Hàn Lập, thì cũng không thể để sự việc đi đến nước này.
Hắn ta nói giữa chừng, lại nhìn vẻ phẫn nộ và nuối tiếc trong mắt ông Hàn, cất giọng nhẩn nha.
– Anh cũng yên tâm, nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa cùng Hàn Lập, tôi sẽ chăm sóc đứa con gái của anh ta thật tốt, cũng sẽ hoàn thành câu chuyện dang dở khi xưa. Aiz, thời gian qua đi, con bé ngày càng mặn mà thành thục, liệu có ngon miệng hơn năm xưa không nhỉ?
Ông Hàn cố gắng mở miệng muốn nói, nhưng cơ thể vô dụng này không còn để ông điều khiển nữa, chỉ có thể trợn mắt nhìn Chu Hà Quang, phát ra những tiếng “a… a…” vô nghĩa.