Lạc Tử Tinh nhìn nhìn phòng bếp không lớn lắm, lắc đầu: “An Minh, cậu đi trông chừng tên An Triệt kia đi, miễn cho cậu ấy quá khùng quậy phá phòng ở, bên này để chúng tớ làm là được rồi.”
Úy Trì An Minh nở nụ cười, vẫn nhẹ nhàng như trước: “Được.”
Phòng bếp một lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Hiên Nhiễm đang cắt sợi khoai tây, anh dừng một chút, nói với Lạc Tử Tinh: “Cảm ơn cô, Tiểu Tinh.”
“Ôi chao, ai, ôi?” Lạc Tử Tinh không rõ chân tướng, lại bị xưng hô của anh hấp dẫn, Diệp Hiên Nhiễm gọi cô là Tiểu Tinh sao? Đây là lần đầu tiên đấy.
“Chuyện An Triệt.” Diệp Hiên Nhiễm không phát hiện ra cảm xúc khác lạ của Lạc Tử Tinh, tiếp tục nói, “Nếu không phải vì cô đưa ra biện pháp giải quyết tốt như vậy, chúng tôi nói không chừng còn đang đánh nhau.”
“Không sao.” Lạc Tử Tinh cười thật tươi, mí mắt cũng cong lên, rất đáng yêu, “Tớ chỉ muốn ba người các cậu hợp nhau như vậy thôi, TK cũng bởi vì các cậu mới có linh hồn, thật sự không thể vì việc này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm, vốn tớ cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy, cũng do các cậu nỗ lực mới có thể đạt được kết quả như vậy.”
“Cậu nói sai rồi.” Diệp Hiên Nhiễm đột nhiên nói.
“Hả?”
“Là bốn người.” Đôi mắt Diệp Hiên Nhiễm sáng như vì sao dịu dàng nhìn về phía Lạc Tử Tinh, “Cậu cũng là một thành viên của TK, không thể thiếu.”
như ở trong một cái nháy mắt, Lạc Tử Tinh Dường nghe thấy thanh âm hoa nở.
Mãi cho đến khi về nhà, Lạc Tử Tinh vẫn còn hồi tưởng lại lời nói của Diệp Hiên Nhiễm, trái tim đập thật mạnh.
Lạc Văn Viễn vô cùng hiểu Lạc Tử Tinh, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm tình cũng rất tốt: “Tiểu Tinh, gặp được chuyện gì vui vẻ sao?”
Lạc Tử Tinh mím môi cười nghịch ngợm, răng nanh lại nhịn không được lộ ra ngoài: “Dạ, có chuyện vui vẻ.”
Nhưng Lạc Văn Viễn cũng không hỏi, hỏi cô vài câu trên phương diện học tập rồi lập tức trở về phòng.
Lạc Tử Tinh cũng trở lại phòng, nằm ở trên giường hồi lâu cũng không buồn ngủ, cô đột nhiên rất muốn nói chuyện phiếm với Diệp Hiên Nhiễm, vì thế lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh.
Lạc Tử Tinh: Cậu về đến nhà chưa, Nhiễm?
Đêm nay vẫn là Diệp Hiên Nhiễm đưa cô về nhà như trước.
Diệp Hiên Nhiễm rất nhanh đã nhắn lại: Về rồi, sao còn chưa ngủ, Tiểu Tinh?
Trong ngực Lạc Tử Tinh đang lan tràn một loại cảm xúc xa lạ, cô hít sâu, sau đó mới nhắn lại: Ngủ ngay đây, cậu thì sao?
Diệp Hiên Nhiễm: Cái tên An Triệt kia quả thực sắp điên rồi, cứ nhảy lên nhảy xuống, như là khỉ vậy, thật hối hận khi đáp ứng ở cùng một chỗ với cậu ta.
Cách màn hình, Lạc Tử Tinh dường như có thể cảm nhận được Diệp Hiên Nhiễm đang thấy bất đắc dĩ, nhịn không được lại cười rộ lên, nhắn lại: Vậy cậu có thể uy hiếp cậu ta rằng nếu lại quấy rối nữa sẽ lập tức chuyển đi.
Diệp Hiên Nhiễm: Vẫn nên thôi đi, để cậu ta hưng phấn một chút, ngày mai cậu có thể giúp cậu ấy ôn tập không, tôi cam đoan, cậu ấy nhất định sẽ ủ rũ.
Lạc Tử Tinh cười to ra tiếng, nhắn tiếp: Được, tớ nhất định sẽ giúp cậu ấy học tập thật tốt.
Ngày hôm sau, khi Lạc Tử Tinh tuyên bố tin tức này xong, quả nhiên nghe thấy An Triệt kêu rên một tiếng: “Không cần đâu Tiểu Tinh, cậu không thể tàn nhẫn với tớ như vậy.”
Diệp Hiên Nhiễm đứng bên cạnh Lạc Tử Tinh, không cho phép phản đối, nói: “Muốn thành thần tượng, nhất định phải cân bằng giữa ước mơ và học tập. An Triệt, trong cuộc thi tới nếu như cậu lại xếp chót, cậu sẽ biết tớ sẽ trừng phạt cậu thế nào.”
An Triệt bụm mặt, thống khổ không muốn nói chuyện.
Nhưng mà buổi tối có thể có người dạy kèm làm bạn, An Triệt vẫn rất hưng phấn, bởi vậy đối với để nghị giúp cậu ôn tập của Lạc Tử Tinh, cậu vẫn tiếp nhận, hơn nữa thái độ tcũng tương đối nghiêm túc.
Chẳng qua kiến thức cốt lõi của An Triệt quả thực rất kém, Lạc Tử Tinh thật sự phát điên, cũng may An Triệt tương đối thông minh, rất nhiều bài dễ hiểu chỉ cần giảng một lần sẽ biết.
Buổi tối vẫn ăn cơm ở nhà trọ của bọn họ, nhưng mà lần này lại không để Lạc Tử Tinh xuống bếp, mà là gọi đồ ăn mua ngoài. An Triệt giơ một ly nước lọc lên: “Cụng ly.”
Vì bảo vệ cổ họng, mấy người đều uống nước lọc, Lạc Tử Tinh cũng đồng cam cộng khổ với bọn họ, uống nước lọc.
Bốn cái cốc chạm vào nhau, như là bốn cục nam châm, vĩnh viễn không chia lìa.