Edit: H.Junk
Trước khi vào chương tiếp tớ có vài chỗ muốn sửa lại nhé. Từ chương 47 tớ có edit là Huyết Linh Chi nhưng đúng theo bản dịch của QT là Huyết Thái Tuế nhé. Tớ đã sửa lại ở các chương trước. Mong các đồng râm thông cảm cho một đứa chữ Trung quốc bẻ đôi không biết như t nhé.
Iu Thương~
– —–
Ninh Hoàn trợn to hai mắt, cứng ngắc xoay người nhìn về phía Túc Tiển. Trong bóng tối, ngọn đèn dầu loang lổ ánh sáng ma quái soi rọi năm cái xác treo lủng lẳng trên tường. Những cặp mắt chết sợ hãi nhìn thẳng về phía chiếc quan tài phỉ thúy chính giữa phòng.
“Ha ha ha”, Tiếng cười chói tai vang vọng trong căn mật thất, Độc quả phụ nằm trên nắp quan tài như đã phát điên, ả ta như thể không nhìn thấy năm cái xác kia miệng không ngừng lẩm bẩm, “Huyết Thái Tuế….Huyết Thái Tuế…”.
Túc Tiển khẽ mím môi liếc Ninh Hoàn, y điều chỉnh chiếc đèn trong tay hướng về cỗ quan tài. Ninh Hoàn bám ánh mắt theo từng cử động của y. Hắn khẽ nuốt nước miếng, hít sâu một hơi ló đầu nhìn từ sau lưng Túc Tiển.
Quan tài phỉ thúy có màu xanh lục bảo trong suốt, dưới ánh nến lóe lên sắc kiều diễm. Chính giữa thân quan tài được khoét rỗng, bên trong là một cái xác người teo tóp, khô quắt, toàn thân có màu đỏ nhạt, bắp thịt và xương cốt lộ rõ, tựa như đã bị lột da chôn sống ở đây. Mà thứ càng quỷ dị chính là khối thịt đỏ như máu đặt giữa ngực, trong bóng tối tĩnh mịch, thứ đó như thể có sự sống đập từng nhịp “bình bịch”… Giờ phút này Ninh Hoàn cảm thấy tim mình như cùng rung động. Hắn thấp giọng thầm thì, “Nguyên..nguyên lai thứ này là Huyết Thái Tuế”.
Thi thể trước mắt vốn phải là vật chứa nuôi dưỡng Huyết Thái Tuế nay đã teo tóp mất hình người. Ninh Hoàn nhăn mày nhìn chằm chằm thi thể kia, có điểm quen thuộc. Hắn đã gặp người này ở nơi nào chứ? Đầu Ninh Hoàn đau nhói nhất thời không nhớ ra.
“Huyết Thái Tuế! Tìm được…tìm được rồi..”. Đôi con mắt đục ngầu của Độc quả phụ lóe lên tia điên cuồng, ả không ngừng lặp đi lặp lại, móng tay cào lên quan tài phát ra tiếng rin rít chói tai. Lúc sau ả ta nhận ra không có cách nào dùng móng tay mở được nắp quan liền chậm rãi chuyển hướng nhìn về phía hàng khí cụ treo trên tường…
“Ha ha..ha” Ả ta cười điên loạn, lảo đảo đứng dậy như thể nổi điên đẩy Ninh Hoàn sang một bên, rút một thanh đao bén nhọn. Từng mảnh vụn đen đúa bám trên cán đao rơi đầy lên mặt đất, ả ta cầm chắc đao quay trở lại chỗ quan tài…
Năm cái xác treo trên tường khẽ động, từng con mắt đục ngầu đồng loạt nhìn thẳng về phía Độc quả phụ. Ninh Hoàn cứng người, “Những người đó..”. Hắn kéo ống tay áo Túc Tiển chỉ lên trên, ánh mắt thảm thiết.
Lưỡi đao sắc bén từng nhát từng nhát chém lên nắp quan tài, chẳng mấy chốc đã hiện lên vết nứt.
“Tương sư gia, ngươi còn chờ cái gì! Huyết Thái Tuế ở nơi này ngươi còn không mau giúp ra một tay”. Độc quả phụ ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe vẻ hưng phấn, động tác trong tay không ngừng, ả cao giọng gọi Tương Ninh đang ở phía xa.
Tương Ninh thờ ơ đứng ẩn mình trong góc tối, bóng đen che khuất nửa gương mặt hắn ta, biểu tình hoàn toàn mặc kệ không quan tâm.
Theo sau vài tiếng vang lớn, nắp quan nứt chằng chịt cuối cùng tạo thành một lỗ thủng lớn. Độc quả phụ tay cầm đao miệng thở phì phò, ả ta kích động run rẩy, “Huyết…Huyết Thái Tuế của ta”. Ả ném đao xuống đất, hai tay run rẩy muốn thò vào bên trong. Đột nhiên bước chân lảo đảo lùi lại, sự hưng phấn và vui sướng dần dần rạn nứt trong ánh mắt kinh hoàng.
Từ lỗ thủng trên nắp quan tài một đôi tay máu me thò ra nhanh nhẹn chụp lấy Độc quả phụ. Ả thất sắc, nhưng đôi tay kia khí lực cực lớn như thể muốn nghiền nát xương tay ả.
“A ——” Độc quả phụ thét chói tai.
Túc Tiển cau mày muốn lại gần cỗ quan tài. Đột nhiên từ trên tường vang lên tiếng cười quái dị. “Bịch” một tiếng, năm cái xác trên tường rơi xuống đất.
Tim đèn lóe lên cực mạnh rồi tắt ngấm, căn phòng tối sầm lại, chỉ còn ngọn đèn trong tay Túc Tiển lóe lên ánh sáng yếu ớt. Chiếc quan tài rực lên màu xanh lục, “Ha ha ha ha ha”, những tiếng cười quái dị vẫn âm vang bên tai.
“Tương sư gia, Túc tiểu đệ mau cứu ta! Các ngươi mau cứu ta!”. Độc quả phụ bên cạnh quan tài không ngừng khóc lóc cầu cứu. Truyện mới cập nhật
“Xoạt” Ngọn đèn dầu thắp trở lại. Mật thất được chiếu sáng không còn vẻ yên ắng như lúc đầu, Ninh Hoàn nhìn chăm chăm vào Độc quả phụ rồi bỗng nhiên trợn to hai mắt. Túc Tiển rút đao kéo Ninh Hoàn sang một bên, Lại Tà ngăn ở trước người, biểu tình ngưng trọng.
Độc quả phụ theo ánh mắt của mọi người, ả cứng ngắc quay lại phía sau. Năm kẻ vốn đã chết lúc này chậm rãi bò dậy, chúng từ từ tiến lại gần phía ả ta.
“Tương sư gia, Tương sư gia, mau cứu ta! Ta không muốn chết!” Độc quả phụ liều mạng giãy giụa. Xác của Khương Thiết bò lê lết trên mặt đất đến bên cạnh Độc quả phụ, từng miếng thịt thối rữa rơi rụng trên mặt đất, trên gương mặt máu thịt lẫn lộn lộ nụ cười quỷ dị…
Năm cái xác vây quanh, trong mật thất chỉ còn lại tiếng thét chói tai của Độc quả phụ. Tương Ninh không nhúc nhích, hắn đứng trong góc tối,mặt thản nhiên quan sát cảnh tượng trước mắt, khóe miệng nhếch nụ cười hài lòng. Ánh mắt oán độc của Độc quả phụ xuyên thẳng vào hắn, ả ta thét lớn, “Tương Ninh, ngươi nghĩ nàng sẽ tha cho ngươi sao? Thất nhân cục, không ai trong chúng ta có thể chạy thoát”.
Máu tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy đến bên chân Ninh Hoàn. “..a……aa..” đến lúc này chỉ còn lại từng tiếng rên rỉ nghẹn ngào..rồi cũng dần im bặt…
Năm cái xác ngẩng đầu lên, tròng mắt trắng dã nhìn về phía hai người. Túc Tiển biến sắc liếc Ninh Hoàn sau lưng hô lên, “Chạy!”.
Bậc thang đá trơn trượt, Ninh Hoàn loạng choạng chạy trở lại căn phòng tân hôn. Hàng nến đỏ đã tắt ngúm, chữ “Hỉ” đỏ thẫm ánh vàng trên tường đã biến thành chữ “Điện” nhợt nhạt (Chữ Điện được bày trên linh đường trong đám ma). Giường tân hôn biến mất, thay vào đó là một cỗ quan tài đen, mọi thứ cực kỳ xa lạ. Lúc này ngoài cửa lóe lên một cái bóng trắng, Ninh Hoàn nhíu mày, ngay sau lưng lại truyền tới tiếng của Tương Ninh. “Ninh tiểu đệ, mau kéo ta”, Tương Ninh ở ngay gần cách cửa ra, hướng Ninh Hoàn hô to.
“Túc Tiển đâu?” Ninh Hoàn mím môi cảnh giác, bước chân không khỏi lùi về sau.
“Ở ngay phía sau!”. Tương Ninh lo lắng giậm chân, “Đã là lúc nào! Ta còn bị ngăn ở đây thì Túc tiểu đệ làm sao lên được?”.
Ninh Hoàn do dự một chút, vừa định vươn tay kéo hắn ta. Ngay lúc này Tương Ninh từ trong ống tay áo lấy ra một con dao găm đâm về phía cổ họng Ninh Hoàn. Ninh Hoàn nhanh nhẹn tránh sang một bên. Tương Ninh sớm đã có dự mưu, hắn ta thuận thế lắc mình tung thêm một đòn đoạt mạng. Ninh Hoàn khó khăn tránh thoát từng đòn hiểm độc của hắn ta lại không ngờ lại vấp phải vết lõm trượt chân ngã xuống…
Ninh Hoàn rơi vào mật thất, cánh cửa bên trên “rầm” một tiếng đóng lại. Bên dưới mật thất lúc này Túc Tiển đang giằng co với thi thể của Cố lão. Y khẽ nhướng mày, nheo mắt nhìn vẻ chật vật của Ninh Hoàn, “Bị ám toán?”.
Ninh Hoàn gật gật đầu hơi mím miệng, “Là ta vô dụng. Hắn đã khóa cửa từ bên ngoài”.
Túc Tiển hừ lạnh một tiếng, “Tính toán thật tốt, hắn cho rằng nếu chúng ta chết hắn có thể thoát ra ngoài sao”.
Thi thể của Cố lão nằm trên bậc thang, nó nghiến răng ken két, miệng phát từng tiếng gầm gừ ghê rợn. Năm cái xác còn lại cùng từ từ leo lên bậc thang. Ninh Hoàn thấy trong đó có một cái xác đỏ máu, trong không khí mùi tanh hôi nồng nặc, máu từ từ nhuộm đỏ từng bậc thang. Da người trên cái xác kia đã bị lột sạch, chỉ chừa lại mười đầu móng tay đen nhánh khẳng định thân phận của nó.
“Ninh Hoàn.” Túc Tiển liếc nhìn sáu xác người trầm giọng nói, “Ta sẽ giữ chân bọn chúng, ngươi xuống dưới kia hủy diệt Huyết Thái Tuế”.
Ninh hoàn gật đầu không chút do dự đáp ứng, “Được”.
Túc Tiển kinh ngạc phải liếc qua, miệng cười khẽ, “Không sợ sao?”.
“Sợ chứ!” Ninh Hoàn bặm môi run lẩy bẩy nhìn đám cương thi rồi lại nghiêm túc quay qua nói, “Nếu bây giờ trong mật thất này chỉ còn lại một mình ta, ta sẽ ngoan ngoãn đứng đây chờ chết. Nhưng..nhưng chúng ta có hai người. Huống hồ có Túc đại nhân ở đây, ngài nhất định sẽ không để cho tiểu dân gặp chuyện chẳng lành!”.
“Ừ”.
Lưỡi đao trong tay vút lên một quang ảnh tuyệt đẹp, đôi giày đen đạp nhẹ lên bậc đá phi thẳng về phía đám cương thi đang giương nanh múa vuốt. Ninh hoàn tranh thủ ngay lúc này, vọt qua đám cương thi lao thẳng xuống phía dưới mật thất…
Ngọn đèn mỡ người vẫn chiếu sáng căn phòng, một bóng người đỏ máu ngồi cạnh quan tài phỉ thúy. Đột nhiên kẻ kia quay người sang, chính giữa ngực là Huyết Thái Tuế đang đập từng nhịp. Kẻ kia không phải là người nằm trong quan tài lúc trước! Ninh Hoàn hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt của hắn hoa lên tựa như bị ai bóp nghẹt không thể hít thở bình thường.
Hắn đã nhìn thấy nàng ta ở nơi nào? Ninh Hoàn sững sờ tự hỏi.
“Ninh Hoàn”. Túc Tiển hét một tiếng, y vọt qua sáu cái xác đứng trước mặt Ninh Hoàn.
“Nó… Nó…”. Lời muốn nói như bị mắc nghẹn trong cổ họng, Ninh Hoàn nhìn chằm chằm cặp mắt kia không thể phát ra âm thanh.
Bóng đỏ từ từ đứng lên, sáu cái xác đứng ngay bên cạnh, nó đưa ánh mắt u ám nhìn hai người như thể sẵn sàng xé xác họ ngay lập tức.
Ninh Hoàn và Túc Tiển lùi dần dựa vào tường. Ngay lúc này từ sau lưng hai người vang lên tiếng “lạch cạch”, một đôi tay thò ra từ bức tường đá kéo hai người vào bên trong…