Edit: Yên
Lý Xuân Hoa đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy nội dung của bức thư liền trừng lớn mắt.
“Tuyết Châu mau ra đây đi!”
Trái tim của Hà Tuyết Châu đột nhiên nhảy lên một cái, suýt nữa đã nghĩ rằng chồng mình đã xảy ra chuyện gì bất trắc, vội vàng chạy tới: “Có việc gì hả mẹ?”
“Nhanh nhanh nhanh, cô mau lên núi đi, hái một chút thảo dược về, mấy cái dùng để bổ huyết gì đó. Còn có, lúc về nhớ đi đến nhà thím hai của cô mua gà mái ở chỗ ấy, mua loại nuôi hai năm trở lên đấy nhé.”
Dứt lời, bà run rẩy lấy tiền ra đưa cho con dâu, Hà Tuyết Châu cầm tiền cũng vô cùng hoảng sợ: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Thời Hằng có việc gì sao?”
Vừa nói xong mấy câu ngắn ngủi, khóe mắt Lý Xuân Hoa đã chứa đầy nước mắt: “Thời Hằng nói nó bị thương ở bộ đội, vài ngày hôn mê ở bệnh viện mới tỉnh lại, nó đang định xin nghỉ ở bộ đội để về nhà dưỡng thương.”
Nói xong, Lý Xuân Hoa lại lau đi nước mắt vừa nổi lên: “Nếu sớm biết như vậy đã không cho nó đi tòng quân rồi, hôn mê ở bệnh viện tận vài ngày đó, phải bị thương nghiêm trọng lắm mới như thế!”
“Thời Hằng của mẹ, nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ biết phải làm sao bây giờ…”
Vợ của trưởng thôn tới đây đưa thư cũng có chút ngốc, giờ phút này thấy được Lý Xuân Hoa vừa vỗ đã đã bắt đầu khóc, lại thấy bộ dáng kinh ngạc hoảng sợ, mắt đỏ bừng đục ngầu chật vật của Hà Tuyết Châu, vội vàng khuyên nhủ: “Xuân Hoa à, chị ngàn vạn lần đừng có quá thương tâm, Thời Hằng không phải cũng sắp về rồi sao? Chắc chắn là sẽ không có việc gì đâu, cha của Tuyết Châu không phải là đại phu sao? Lần trước con trai em nói bị trật chân còn được Tuyết Châu cho rượu thuốc chữa khỏi nữa mà, con bé chắc chắn có thể chăm sóc tốt Thời Hằng.”
“Cũng đã hôn mê mấy ngày rồi, nó bị thương như vậy, Tuyết Châu chỉ biết làm rượu thuốc với nhận biết thảo dược thì có thể làm cái gì đây. Thẩm nó à, em nói xem bây giờ chị phải làm gì đây, cha Thời Hằng đi sớm, chị đã phải mất rất nhiều khí lực làm việc mới có thể nuôi lớn nó, đã thế lại còn cưới vợ cho nó, giờ còn chưa có được bế cháu, Thời Hằng đã gặp chuyện rồi. Ôi, đúng là làm cho tấm lòng nhỏ này của chị đau mà…”
“Không được, thẩm nó à, chị phải vào trong phòng trước nghỉ một chút. Hôm nay cảm ơn em, Tuyết Châu, tiễn lục thẩm cô đi.”
Vợ của thôn trưởng sớm đã hơi luống cuống, thấy Hà Tuyết Châu vành mắt hồng hồng đang muốn tiễn mình, lại còn thấy bộ dạng Lý Xuân Hoa che ngực thở không ra hơi, vội vàng xua tay: “Không cần không cần, em tự mình về là được rồi. Tuyết Châu, mau chạy ra đỡ mẹ cháu đi. Xuân Hoa à, chị nghỉ ngơi cho tốt, giờ em đi trước đây.”
Chờ bà đi rồi, Lý Xuân Hoa xoa xoa nước mắt: “Tuyết Châu, đi đóng cửa đi.”
“Dạ.”
Hà Tuyết Châu vội vàng nghe lời, tay run rẩy đi đóng cửa lại, xoay người an ủi mẹ chồng: “Mẹ đừng gấp, trước tiên đi vào phòng nghỉ ngơi, giờ con lên núi hái thảo dược. Chờ Thờ Hằng trở về, chúng ta liền dưỡng tốt thân thể của anh ấy, Thời Hằng còn trẻ, chắc chắn là có thể khỏe lên mà.”
Thấy con dâu vẫn còn hoảng sợ đến run rẩy vẫn cứ cố gắng an ủi mình, Lý Xuân Hoa nhìn kĩ lại, thấy cô rõ ràng đang lo lắng cho mình cùng Thời Hằng, biểu tình liền thả lỏng đi một chút.
Lúc trước còn sợ rằng người con dâu này quá dễ nói chuyện, không nói đến nhà mẹ đẻ không có chút thế lực nào mà đến cả sinh con cũng chưa được
Nhưng hiện tại nhìn, nếu như có chuyện gì xảy ra, cô chắc chắn sẽ không chê bai nhà bọn họ.
Nghĩ kĩ lại, tuy bà nói ghét bỏ Hà Tuyết Châu nhưng ngày thường trong nhà có cái gì ăn ngon uống tốt đều không thiếu phần của cô. Hà Tuyết Châu làm việc nhiều, người mẹ chồng như bà chẳng lẽ không làm nhiều từng đấy việc sao?
“Được rồi, cô đừng đỡ tôi, tôi nói với cô này, thương thế của Thời Hằng không nặng, đã tốt lên kha khá rồi, lần này nó xin nghỉ về nhà là muốn xây nhà.”
Thấy nước mắt của mẹ chồng vừa nói thu liền thu, biểu tình Hà Tuyết Châu ngẩn ra: “Nhưng vừa rồi không phải nói…”
“Mẹ đây là diễn cho lục thẩm của cô xem. Cô ta là người miệng lớn nhất, tôi mà không nói nghiêm trọng đi một chút, lại để cho bọn họ biết được tiền xây nhà kia là Thời Hằng đổi lấy bằng tính mạng, lúc đó ông bà của nó lại đến làm ầm ĩ cho xem.”
Lý Xuân Hoa kéo con dâu đi vào trong phòng, vừa đi vừa dặn dò: “Tôi nói với cô này Tuyết Châu, trong thư Thời Hằng nói, tiền này là nó lập công mới có được, công lao này nó lập thế nào? Còn không phải là bị thương đổi lấy hay sao, tiền này tới không dễ dàng, không thể để cho ông bà nó bắt dùng để trợ cấp cho bác hai bác ba nhà nó được. Vừa rồi mẹ nói với lục thẩm của cô như vậy là muốn cô ta đem chuyện Thời Hằng bị thương nặng truyền đi. Đến lúc đó ấy à, dù cho Thời Hằng có cầm tiền về đi nữa thì ông nó cũng ngại mặt mũi, chắc chắn sẽ ngượng ngùng cái chuyện nháo này.”
Lý Xuân Hoa nói xong vẫn có chút không yên tâm. Con dâu này của bà thật ra chỗ nào cũng tốt, nhưng tính tình lại quá yếu đuối, tính tình yếu đuối cũng không sao, dù gì có người mẹ chồng là bà che chở, chả ai có thể bắt nạt được, nhưng chuyện lần này nếu nói lỡ miệng sẽ không tốt.
Vừa nãy bà đọc thư vốn dĩ không nghĩ sẽ nói cho Hà Tuyết Châu biết tình hình thực tế, chỉ là thấy sắc mặt cô sợ hãi tới mức trắng bệch, sợ cô bị làm sao, nghĩ lại con trai không sao hết mà vợ nó lại có chuyện sẽ không ổn cho nên mới nói ra hết.
“Mẹ sợ cô lo lắng nên mới nói cho cô biết lời nói thật, cô ngàn vạn lần không thể nói lỡ miệng được, tí nữa lúc ra ngoài lên núi hái thuốc rồi đi mua gà cùng thím hai thì nhớ phải khóc lóc với bọn họ, không khóc nổi thì cúi đầu đừng nói gì. Lần này Thời Hằng về muốn ở lại thời gian dài một chút, cô cùng với thím hai cô mua mấy chỉ gà đem về, chúng ta hầm trước một con, cô điều dưỡng thân thể cho tốt, tranh thủ lần này hoài thai đi.”
Hà Tuyết Châu thấy mẹ chồng nói thế sửng sốt rồi lại sửng sốt, lo lắng trong lòng vừa gỡ xuống lại nghe cái câu cuối cùng kia, lập tức biến thành đầy ngượng ngùng, trên mặt không nhịn được lộ ra một tia đỏ ửng.
Lý Xuân Hoa nhìn thấy bộ dáng đầy thẹn thùng của cô, trong lòng cũng có chút thổn thức, con dâu cũng khá tốt, thế mà sao lại không có con cơ chứ.
Bà vẫn luôn ngóng trông con dâu mang thai, trừ việc muốn ôm cháu trai, còn có nguyên nhân là hai chị em dâu bên Lâm gia kia.
Không phải chỉ là kết hôn ba năm vẫn không mang thai sao? Cứ như thể con dâu bà không thể sinh con được ấy, mỗi ngày đều nói bậy bạ với hai người già kia, trong lời ngoài lời đều nói nếu con trai bà không có con thì liền lấy một đứa ở chỗ bọn họ đem qua làm con nuôi đi.
Lúc Lý Xuân Hoa vừa biết được liền tức giận nhổ ra một ngụm nước miếng, ai mẹ nó cần con của bọn họ cơ chứ, Thời Hằng nhà bà tốt như thế làm gì có chuyện không thể sinh đây, còn không biết xấu hổ há mồm ngậm miệng nói là dưỡng lão cho Thời Hằng, dưỡng cái rắm ấy, ai chẳng biết là nhớ thương tiền của Thời Hằng chứ.
Nếu không phải vì Thời Hằng quá hiếu thuận với ông bà nên không thể xé rách da mặt, bà cũng không đến mức phải chịu đựng cái cục tức này, vừa giận, trở về thấy con dâu liền nhịn không nổi mà phát hỏa.
Trước kia Lý Xuân Hoa không cảm thấy có việc gì, bà là mẹ chồng Hà Tuyết Châu lại là con dâu, bà phát hỏa với Hà Tuyết Châu thì có làm sao, lúc trước lúc bà làm vợ người ta không phải cũng phải chịu mẹ chồng phát hỏa không ít à?
Nhưng nhớ tới trong thư con trai nói nhờ có rượu thuốc của Hà Tuyết Châu mà nó mới lấy về được tính mạng, lại nhớ đến lúc nãy Hà Tuyết Châu nghe nói Thời Hằng xảy ra chuyện khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch còn cố nén đi an ủi bà, trong lòng Lý Xuân Hoa liền có chút chột dạ.
Lúc trước biết Hà Tuyết Châu làm rượu thuốc cho Thời Hằng, bà còn mắng hai câu, nói là không xa bộ đội có viện quân y, ai mà hiếm lạ cái loại rượu thuốc rách nát kia chứ, Hà Tuyết Châu nói lo lắng Thời Hằng bị thương bà còn bảo cô trù con trai mình.
Kết quả là nếu không phải con dâu Hà Tuyết Châu này làm rượu thuốc, con trai bà còn không biết có thể trở về hay không đâu.
Hà Tuyết Châu cõng cái sọt đang muốn ra cửa đã thấy mẹ chồng đi ra từ trong phòng, đưa tới ấm nước Thời Hằng cho bà dùng, biểu tình ôn hòa khó có được: “Uống nước này đi, nếu khó tìm cũng đừng tìm nữa, đừng đến chỗ sau núi nguy hiểm như vậy, không có thì chúng ta đi trên đường mua cũng giống nhau thôi.”
Cô có chút thụ sủng nhược kinh tiếp nhận ấm nước: “Không có việc gì đâu mẹ, khi còn nhỏ con đã hái thuốc sau núi rồi, sớm đã thành thói quen, tiệm thuốc bán đều là làm dược liệu, nếu như nấu canh gà mà nói thì lấy mấy thứ mới mẻ sẽ tốt hơn đối với thân thể.”
Thấy bộ dáng con dâu lòng tràn đầy suy nghĩ cho con trai, lại nghĩ đến cái bình rượu thuốc kia, trong lòng Lý Xuân Hoa càng chột dạ nhiều hơn, bà ho khan một tiếng, nói: “Vậy cô để tâm một chút đi.”
“Cái đó, Tuyết Châu à, trong thư Thời Hằng nói tiền nó mang về có thể dùng xây nhà, chỗ tôi vẫn còn thừa tiền Thời Hằng gửi về trước kia, nhà chúng ta cũng rất dư dả, chờ đến lúc Hằng trở về, tôi sẽ bảo nói dẫn cô vào trong thành đi mua vài bộ quần áo đẹp.” . ngôn tình hay
Không nói bà còn không nghĩ ra, Tuyết Châu đã gả đến nhà của bà thời gian dài như vậy, hình như vẫn luôn mặc quần áo cũ, lúc trước bà còn cảm thấy mình đối xử với con dâu không tồi, phóng tầm mắt ra trong toàn bộ thôn, nhà ai mà chả ba năm không mua quần áo cho con dâu mặc.
Tuy Lý Xuân Hoa cũng chưa mua, nhưng bà vẫn cảm thấy chột dạ.
Hà Tuyết Châu đã không còn thụ sủng nhược kinh nữa mà như đang nằm mơ vậy, trừ đoạn thời gian mới vừa gả tới kia, cô đã thấy mẹ chồng đối tốt như vậy với mình thế đâu.
Cầm ấm nước, trong lòng cô cảm kích không thôi, vội vàng cảm ơn, nói: “Cảm ơn mẹ, giờ con lên núi đây. Nếu mẹ không thoải mái thì đi nghỉ ngơi, con sẽ cố gắng về sớm một chút để nấu cơm.”
Lý Xuân Hoa nhìn bóng dáng con dâu rời đi, nghĩ đến vì cảm kích mà ánh mắt cô liền sáng lấp lánh…
Sao trong lòng lại có cảm giác như chịu tội thế này.
Hà Tuyết Châu bên này một giây cũng chưa chậm trễ lên núi, nghiêm túc tìm thảo dược. Tâm tình cô vô cùng kích động, bởi vì khi còn nhỏ cũng chưa từng có cái quan hệ được yêu thương này, chỉ cần người khác đối tốt với Hà Tuyết Châu một chút, cô chính là loại hình sẽ đặc biệt quý trọng, đã thế lòng mang cảm kích cho nên khi về liền nỗ lực gấp đôi.
Cô vẫn luôn biết rõ mẹ chồng vô cùng ghét bỏ mình, cũng chưa bao giờ dám oán giận, rốt cuộc thì ở trong lòng Hà Tuyết Châu, cả chính cô cũng đang tự ti.
Mình quê mùa như vậy, cùng với chồng tuấn mỹ ưu tú, thậm chí đến cả chữ cô cùng không biết nữa.
Bị ghét bỏ cũng là bình thường.
Thực ra Hà Tuyết Châu cũng vô cùng sợ hãi, sinh hoạt ở Lâm gia so với nhà mẹ đẻ tốt hơn quá nhiều quá nhiều, cô chỉ dám buồn rầu làm việc, sợ hãi chọc giận chồng và mẹ chồng sẽ bị đuổi về nhà.
Nhớ đến vừa nãy mẹ chồng quan tâm với mình, Hà Tuyết Châu có chút vui vẻ nho nhỏ nhếch lên khóe miệng.
Nhưng ngay sau đó, đầu đột nhiên choáng váng mê muội, khiến cho cô phải nôn khan vài cái.
Đầu bị choáng váng chỉ giằng co vài giây liền một lần nữa bình thường trở lại, Hà Tuyết Châu nhớ tới mục đích hái thảo dược cho chồng, cũng không có để ý, tiếp tục vùi đầu đi tìm kiếm.
Vài ngày sau.
Người đàn ông diện mạo tuấn mỹ mặc quân trang, cõng theo bọc hành lý xuất hiện ở cửa thôn.
Trong bọc hành lý còn có tiền và quần áo.
Cùng với một tờ giấy khám bệnh giả.