Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 35: Nữ Phụ.



Bên ngoài cửa phòng có người gõ cửa.

Lâm Linh mơ màng bị tiếng gõ cửa không được tính là ồn nhưng cứ vang lên liên tục đánh thức.

Dì Lưu ở ngoài nói: “Cô Lâm, tôi đã bày bữa sáng trong phòng ăn rồi, cô rời giường là có thể ăn ngay.”

“Được…” Lười biếng nói.

Đêm qua khuya Lâm Linh mới ngủ được, bây giờ cực kỳ buồn ngủ, cuộn chăn lại lăn qua, sờ sang giường bên kia, thấy trống không nên rụt tay về ngay.

Những chuyện xảy ra đêm qua ùa vào đầu làm Lâm Linh chợt trợn mắt, tỉnh táo.

Thật sự rất mất mặt, đêm qua cô cầu hôn không thành công, hơn nữa còn không hề có khí chất, làm ầm với Giang Ngộ.

Đêm qua trước khi ngủ, cô hùng hổ nghĩ rằng sáng nay sẽ tính sổ với Giang Ngộ.

Lâm Linh ngồi dậy, nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên có cảm giác mấy đời đã trôi qua.

Cô nhớ rõ lúc ban đầu, cô và Giang Ngộ cũng là thế này, sáng nào khi thức giấc cô chũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Dường như mọi thứ đã trở lại lúc ban đầu.

Đứng dậy xuống giường, Lâm Linh chỉnh lại mái tóc lộn xộn, xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cô rửa mặt bằng nước sạch, ngẩng đầu nhìn cô gái mắt sưng đỏ, da tái nhợt trong gương.

Xấu quá.

Không ngờ bạch liên hoa Lâm Linh miệng như pháo cũng sẽ có ngày bị người ta làm cho tức phát khóc, hắc hóa, cô phải hắc hóa!

Ngẫu nhiên thay một bộ quần áo rộng rãi, sau khi búi tóc xong cô xuống lầu, phát hiện Giang Ngộ không có ở đây.

Lâm Linh cảm thấy hơi nhụt chí, người ta không ở đây, cô hắc hóa cho ai xem?

Loading…
“Dì Lưu, Giang Ngộ đâu?” Lâm Linh hỏi dì Lưu bên cạnh.

Dì Lưu bưng bát canh cuối cùng, đặt ở giữa bàn ăn rồi nói: “Cậu ra khỏi nhà từ sáng sớm rồi, những món này là tôi nấu lại cho cô ăn.”

Sau đó nhắc mãi một câu: “Con gái phải ăn sáng, không ăn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Cảm ơn dì Lưu.” Lâm Linh nghe, biết dì Lưu muốn tốt cho cô.

Nhưng Lâm Linh hơi thất vọng, không ngờ Giang Ngộ đã ra ngoài từ sớm, bây giờ mới tám giờ mấy thôi mà, anh muốn tránh cô à?

Cô phải mất mặt lắm mới dám đứng lên tiếp tục làm người, anh làm gì vậy?

Lâm Linh thở dài, anh không tin cô đến nhường nào, cô đã nói rồi cô không ép anh kết hôn.

Ăn sáng xong, Lâm Linh thật sự cảm thấy phiền muộn, hẹn chuyên gia tình cảm xuất sắc đương thời, định đi dạo và thư giãn.

Lại tìm cô phân tích chuyện tình cảm.

Sau khi Lâm Linh ra ngoài, dì Lưu lắc đầu, đêm qua lúc cậu chủ về đã phát cáu, trông có vẻ tâm trạng rất tệ, hôm nay thức dậy sớm hơn mọi khi, lại nhìn mí mắt sưng húp của cô Lâm, có thể là hai người cãi nhau.

Hai người hẹn nhau ở quán cà phê, quán cà phê không gian trang nhã, bên trong có đệm đàn Cello, là một cửa hàng rất phong cách, tất nhiên giá cả cũng rất phong cách. Đại đa số khách của quán thường là nhân sĩ người tài áo mũ chỉnh tề đang khẽ thảo luận vấn đề gì đó.

Lâm Linh và Ngô Phỉ tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, sau khi gọi hai ly cà phê và một ít điểm tâm ngọt, nhân viên phục vụ rời đi chuẩn bị.

Ngô Phỉ hơi phấn khích, chờ sau khi phục vụ rời đi thì gấp không chờ nổi hỏi cô: “Thế nào thế nào, hôm qua cầu hôn thành công không?”

Ngô Phỉ cảm thấy chắc chắn là thành công, nhưng cô gái Lâm Linh này thích suy nghĩ miên man, chốc thì lên núi lạy Phật, chốc thì ngại ngùng thẹn thùng, nếu là cô thì chỉ cần ra ám hiệu là được rồi, cần phải là đi đường vòng như vậy, đúng là mệt thật.

Lại nhìn Lâm Linh hôm nay, nét mặt tỏa sáng, đôi mắt lấp lánh, làn da trắng nõn sáng trong, trông có vẻ rất vui.

Lâm Linh gượng gạo sờ mặt mình, vì để che giấu sự tiều tụy của bản thân nên trước khi ra ngoài, cô đã trang điểm rất đậm.

Con gái mà, một khi đã trang điểm rồi thì dù trời có sập xuống cũng chẳng có gì thay đổi.

Lâm Linh bĩu môi, vẻ mặt buồn bã hận thù: “Đừng nói nữa, tớ không bao giờ tin lời trên mạng nữa, toàn lừa nhau thôi. Nói gì mà cầu duyên sẽ linh lắm, mẹ ơi, chẳng hề linh gì cả, cái miếu rách nát nào vậy, trả tiền mồ hôi nước mắt cho tớ!”

Ngô Phỉ: “…”

Hôm qua cậu đâu có nói vậy?

“Không thể nào, thất bại? Chuyện này không thể nào?” Ngô Phỉ không thể tin nổi, theo quan điểm của cô, chuyện này đã là chuyện như ván đã đóng thuyền, cô thật sự không hiểu bạn trai Lâm Linh suy nghĩ thế nào… Trông cũng đâu giống thứ khốn nạn không chịu trách nhiệm?

“Tại sao lại như vậy?” Ngô Phỉ thật sự thực khó hiểu.

Thoáng chốc cà phê đã lên món, Lâm Linh bưng cà phê uống một ngụm, mắt nhìn ra ngoài cửa hàng. Bây giờ trời đã mưa, những người quên mang dù trên đường bước vội vã, cô khẽ tỉnh táo lại, mỉm cười: “Nếu tớ biết tại sao thì sẽ không tìm cậu phân tích, thật ra đêm qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều…”

“Tớ nghĩ rằng, có phải từ trước đến nay, đây chỉ là ảo giác của tớ hay không, thật ra anh ấy không hề thích tớ, anh ấy còn có cô bạn gái cũ rất giống tớ… Có phải tớ tệ lắm không, đã lên kế hoạch ở bên cạnh anh ấy rồi mà còn muốn kết hôn với anh ấy. Hai năm nay, thậm chí anh ấy còn chưa nhắc đến người thân cho tớ nghe. Có lẽ anh ấy chỉ thích cơ thể tớ? Thật ra trong mắt anh ấy, linh hồn tớ chẳng đáng nhắc đến đúng không?”

Ngô Phỉ nhanh nhạy nắm bắt từ khóa trong câu nói của cô: “Hả? Lên kế hoạch? Sao cậu lại tệ lại lên kế hoạch, nói tớ nghe thử xem?”

Lâm Linh đang chìm trong bi thương còn làm ra vẻ uống một ngụm cà phê thể hiện nét đau khổ vì tình của mình, không đề phòng bị Ngô Phỉ bắt được từ khóa, ngụm cà phê kẹt ngay cổ họng, lên không được xuống cũng không xong.

Sau khi khó khăn lắm mới nuốt xuống được, đối diện ánh mắt sắc bén không thể trốn tránh của Ngô Phỉ, Lâm Linh mất tự nhiên ho khan, ánh mắt mơ hồ, cuối cùng không thể không thành thật nói.

“Ừ… Thì là… Chuyện đó…”

Ấp úng suốt nửa ngày nhưng vẫn không thể nói lý do.

“Nói nhanh!” Ánh mắt ngang ngược của Ngô Phỉ nhìn cô chằm chằm, Lâm Linh cảm thấy hơi sợ hãi, dưới sự ép buộc của cô bạn, đã nói ra tất cả mọi chuyện ngay từ đầu cô đã vô liêm sỉ ép Giang Ngộ ở bên cô.

Chờ sau khi Lâm Linh nói xong, Ngô Phỉ ngồi đối diện im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Lâm Linh, thu hồi nét cợt nhả, nghiêm túc nói: “Cho dù tớ là bạn thân của cậu, nhưng chuyện này tớ không thể bênh vực cậu đực. Cho dù Giang Ngộ nghĩ thế nào, tại sao lại bị kỹ xảo của cậu tính kế, tớ sẽ khoan đề cập. Chỉ riêng việc lấy oán trả ơn thôi, là bạn thân, chị em, bạn đại học của cậu, tớ cảm thấy chuyện này cậu đã sai rồi.”

“Mặc dù nói quỷ kế phong nguyệt không được xem là quỷ kế mà là tình thú nhưng tớ nghĩ, ngay từ đầu khi cậu định ăn vạ bạn trai cậu, những chuyện cậu nghĩ không liên quan đến phong nguyệt đúng không?”

Lâm Linh chần chờ gật đầu: “Ừ…”

Ngẫm nghĩ cô lại giải thích: “Tớ biết tớ làm vậy là không đúng, là tệ lắm, tớ thừa nhận… Nhưng nếu anh ấy cũng thích sự hư này của tớ thì cũng đâu phải tội không thể tha…”

“Vậy cậu có nghĩ đến lỡ anh ấy không thích cậu thì sao?”

Ngô Phỉ phản bác cô: “Bây giờ cậu vẫn chưa hiểu rõ, nếu anh ta thật sự thích cậu thì tại sao hôm qua không đồng ý kết hôn với cậu? Anh ta có nói lý do là gì không? Tại sao lại băn khoăn?”

Lâm Linh: “Anh ấy nói… Anh ấy không muốn phối hợp với tớ.” Những lời này, Lâm Linh nói một cách không hề tự tin, cô biết sau khi nói câu này Ngô Phỉ sẽ xỉ vả cô.

Quả nhiên Ngô Phỉ không hề nghĩ ngợi, đập bàn đứng phắt dậy: “Chị hai bây giờ mà cậu còn biện minh với tớ à? Bây giờ sự thật bày ra trước mắt, cho dù cậu là con người cũng không thể giày vò bạn trai cậu như vậy, trái tim anh ta không nằm trên người cậu, buông tha anh ta, là chuyện tốt cho cả hai. Cậu nghĩ cậu là cô bé lọ lem nhưng thật ra lại là nữ phụ ác độc!”

Giọng hơi to, bị động tác của Ngô Phỉ hấp dẫn, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này.

“Nữ phụ ác độc” vẫn còn muốn thể diện cầm túi xách che mặt mình: “Ngồi xuống cho tớ!”

Ngô Phỉ cũng ý thức được mình hơi kích động, hắng giọng, quay đầu nhìn đám người bàn khác: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy nữ phụ ác độc hả?”

Lâm Linh: “…”

Mẹ nó , tớ tạo nghiệp lắm mới gọi cậu ra.

Sau khi Ngô Phỉ ngồi xuống, lý trí hơn nhiều, nghiêm túc phân tích với cô: “Vốn dĩ tớ cho rằng hai người là bạn cấp ba, cùng lắm là thời cấp ba có hiểu lầm nhỏ, tớ nghĩ vấn đề không lớn. Nhưng chết ở chỗ cậu không nói chuyện này cho tớ nghe, căn cứ theo kết quả hiện tại, rất có thể bạn trai cậu thật sự không thích cậu, còn về tại sao lại ở bên cạnh cậu, chịu trách nhiệm cũng vậy mà vì gương mặt này cũng thế. Điều duy nhất tớ muốn biết là, bây giờ cậu đang nghĩ gì? Trong trường hợp này, cậu vẫn muốn ép buộc anh ta tiếp tục ở bên cậu như hai năm trước?”

Ép buộc…

Có, có nghiêm trọng vậy không?

Nói giống như cô là kẻ bắt nạt.

Lâm Linh lắc đầu, đặt chiếc túi trên tay xuống, hơi đau khổ nói: “Tớ không biết … Hôm qua anh ấy từ chối tớ, tớ thực sự rất buồn, suy nghĩ suốt đêm cũng không nghĩ ra tại sao lại thế này. Nhưng hôm nay nghe cậu nói thế này, hình như tớ đã hiểu ra được rồi. Có lẽ giống như những gì cậu nói, có lẽ anh ấy thực sự không thích tớ, có cô bạn gái cũ giống tớ, còn không muốn kết hôn với tớ. Chuyện đến nước này tớ không muốn ôm hy vọng may mắn nữa, có lẽ hai năm nay, tớ đã hoang tưởng quá nhiều, chỉ quan tâm đến suy nghĩ của tớ, anh ấy không vui, tớ chỉ dỗ dành anh ấy, chưa bao giờ hỏi anh ấy có muốn hay không, mặc dù…”

“Có rất nhiều lúc tớ cảm thấy anh ấy thật sự, thích tớ.”

Ngô Phỉ gật đầu, nghĩ đến chuyện lần trước.

“Cậu có biết kết cục cuối cùng của nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết là gì không? Rất thảm, để được ở bên nam chính trong tiểu thuyết, nữ phụ đã không tiếc tay hãm hại nữ chính, lên kế hoạch nam chính, tận dụng mọi thứ, cuối cùng thì sau, trở thành nhân vật làm nền cho nam chính nữ chính. Lần trước chuyện của cô bạn gái cũ làm tớ cảm thấy kỳ lạ, hai cô bạn gái khá giống nhau, sao lại có thể trùng hợp như vậy, cậu không quan tâm nên tớ cũng không tiện nói nhiều, bây giờ xem ra, thật ra tớ cảm thấy, có lẽ cậu nên buông tay thật.”

“Tớ biết cậu là người cố chấp nhưng cố chấp trong lỗi sai của mình là không được.”

“Làm một cô nữ phụ tốt bụng lương thiện thì có thể kết cục sẽ tốt hơn chút.”

Ngô Phỉ tận tình khuyên bảo, nói một đống, mong Lâm Linh có thể nhận ra rõ ràng tình huống hiện tại, nữ phụ ác độc quay đầu, đừng để sai lại thêm sai.

Những câu này lọt vào tai Lâm Linh, hơi khó nghe.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, bạn mình nói rất đúng.

Bạn thân là người như thế, khi bạn thành công, cô ấy dệt hoa trên gấm, khi bạn đau lòng, cô ấy xát muối vào vết thương. Nhưng sở dĩ bạn thân là bạn thân, là vì mãi mãi cô ấy sẽ không giả mù sau mưa, lừa gạt bạn.

Nhưng mà!

Ngô Phỉ cứ mở miệng là nữ phụ ác độc làm Lâm Linh bực mình, đập bản, nhướn mày: “Cậu nói ai là nữ phụ? Cậu có thể nói tớ là một người phụ nữ tệ nhưng có thể đừng nói tớ là nữ phụ này nữ phụ kia được không, có tin tớ đấm cú bên trái rồi đấm cú bên phải không?”

Mắt Ngô Phỉ sáng ngời: “Ui chao, cậu muốn bàn luận võ với tớ à, come on?”

Cuối cùng Lâm Linh thảm thương bị Ngô Phỉ ép thề: “Tớ hứa, sẽ làm một người đóng góp cho xã hội, không àm yêu, không ác độc, không làm chuyện xấu, không phá phỏng tình cảm của nam nữ chính và cố gắng trở thành người kế tục xã hội chủ nghĩa có đạo đức tốt, đóng góp cho Tổ quốc, xây dựng xã hội hài hòa.”

Lâm Linh rõ ràng đau lòng nhưng không được an ủi mà còn bị phê phán suốt buổi trưa, mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác, về biệt thự.

Biệt thự lạnh lẽo, sau khi ăn cơm tối xong lên lầu, cửa phòng mở, Lâm Linh ngồi trong phòng chờ đến tối, không thấy tiếng động dưới lầu.

Đêm nay anh chẳng thèm về nữa, đúng là quá đáng lắm rồi.

Có phải bây giờ anh đang suy nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi cô không, bởi vì không nghĩ ra cách gì nên mới dứt khoát không về?

Tốt, tốt lắm!

Lâm Linh lau nước mắt, kéo chăn lên đỉnh đầu, oán hận nghĩ: Thôi đi, dưa xanh cố hái không ngọt, nữ phụ ác độc này, cô không làm nữa đâu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.