“ĐÂY LÀ NHÀ EM, CHỊ NHỚ RÕ CHO EM, ĐỊA VỊ CỦA CHỊ CHỈ XẾP SAU DƯA CHUA. VÀO NHÀ CỦA EM, THÌ THUỘC VỀ EM, DÁM GẠT EM CÒN MANG MÙI CỦA NỮ NHÂN KHÁC VÀO CỬA, EM NGHĨ CHỊ CHÁN SỐNG RỒI!”
– ————————————
Thư Nhan vừa vào nhà đã nhìn thấy Diêu Thư Hàm đang ôm Dưa Chua ngồi trên sofa xem tivi.
Cô thay dép, nhẽ nhàng đi tới, ngồi xuống.
Diêu Thư Hàm lẳng lặng xem tin tức buổi trưa trên màn hình tinh thể lỏng.
Thư Nhan lặng lẽ liếc nhìn người kia, nhích nhích người, đưa tay cẩn thận từng li từng tí từ phía sau người kia vòng qua, Diêu Thư Hàm rất tỉnh nhích mông qua chỗ khác.
Nhìn thấy Diêu Thư Hàm động, Thư Nhan cũng động theo, lại đưa tay muốn vòng qua, Diêu Thư Hàm lại tiếp tục nhích.
Aizz, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị nhưng… thẳng thắn thì cũng một nửa thôi! Thư Nhan mở miệng:
“Thư Hàm à, chị về rồi!”
Diêu Thư Hàm nhấc chân, nhìn chằm chằm tivi cũng không thèm nhìn ai kia:
“Ừm”
“Người nhà Giai Giai rất nhiệt tình.” Thư Nhan vội dán đến, “Còn mời chị uống cafe nữa.”, cô bĩu môi, “Đầu có chút đau.”
“Ừm.”
Thư Nhan ngẩng đầu nhìn biểu tình của ai kia, cười như không cười, giận hay không giận đây? Ôm lấy cánh tay Diêu Thư Hàm cọ cọ:
“Trước khi đi đã báo cáo với em rồi, em cũng phê chuẩn rồi mà!”
Diêu Thư Hàm cười một tiếng.
Thư Nhan khó hiểu:
“Thư Hàm, em cười cái gì?”
Diêu Thư Hàm cúi đầu sát vào ngực ai kia, mũi hít hít, Thư Nhan chống đệm ngã người xuống, có chút cà lăm:
“‘Em làm gì á?”
“Bạn học Giai Giai xịt nước hoa hay mẹ của bạn Giai Giai xịt vậy?” Diêu Thư Hàm kéo áo Thư Nhan xuống, trở về chỗ ngồi, “Đi ra ngoài gặp người ta cứ việc nói thẳng, em cũng không ăn thịt chị.” mắt rũ xuống sau đó quay đầu hướng Thư Nhan nói, “Phát hiện chị gạt em, em liền ‘phế’ chị.”
A? Thư Nhan ủy khuất kéo áo lên ngửi, mẹ nó, cái mùi nhạt như vậy Diêu Thư Hàm cũng phát hiện được. Mũi cún à?! Cái thứ học tỷ khó ưa, xịt nước hoa nước héo gì vậy, kế hoạch tỉ mỉ vẽ ra cứ như vậy bị bại lộ!
“Thư Nhan.”
“Hả?” Thư Nhan nghe gọi liền ngẩng đầu, một làn hương kèm theo hơi nước phả vào mặt, xịt xịt liên tục mấy lần. Cô vội đưa tay ngăn cản, hét lên:
“Em làm gì thế hả?”
Diêu Thư Hàm đâu chịu buông tha, nắm chặt người kia, liên tục xịt nước hoa lên, hung hăng nói:
“ĐÂY LÀ NHÀ EM, CHỊ NHỚ RÕ CHO EM, ĐỊA VỊ CỦA CHỊ CHỈ XẾP SAU DƯA CHUA. VÀO NHÀ CỦA EM, THÌ THUỘC VỀ EM, DÁM GẠT EM CÒN MANG MÙI CỦA NỮ NHÂN KHÁC VÀO CỬA, EM NGHĨ CHỊ CHÁN SỐNG RỒI!”
“Chị không có! Em không thể không phân tốt xấu mà oan uổng cho chị!” Thư Nhan sắp chết cũng ráng vùng vẫy.
Ngồi xổm vừa xem xong trò hay, Dưa Chua liếm liếm móng vuốt của mình rồi đứng dậy thong thả đi tới, nhảy lên sofa dùng đuôi ‘yêu thương’ mặt Thư Nhan. Thư Nhan liền đẩy đuôi nó ra:
“Mi tắm rửa sạch sẽ chưa mà quét lên mặt người ta hả?”
Diêu Thư Hàm tống cho một đá, “So với mặt mấy người còn sạch sẽ hơn.”, xoay người nhỏ giọng nói “Không biết xấu hổ.”
Cuối cùng Thư Nhan cũng hiểu, Diêu Thư Hàm chính là thích cùng cô cáu kỉnh.
Thực ra mà nói Diêu Thư Hàm có bao nhiêu giận đâu, mà cũng chẳng tính là giận, chỉ là… nổi máu ghen nên làm mình làm mẩy thôi. Trước đây Thư Nhan luôn cho là biểu hiện như vậy của Thư Hàm chính là nhắm vào cô, bởi vì lời tỏ tình bị từ chối làm cho Thư Hàm giận dỗi, nhưng dùng tính cách của Diêu Thư Hàm mà phân tích thì Thư Hàm không phải người bụng dạ hẹp hòi. Nếu như Diêu Thư Hàm thực sự ghét một người, cô sẽ đem người đó loại khỏi thế giới của mình.
Một người dịu dàng ít nói hiền lành, đối với mọi người đều nho nhã lễ độ, không kiêu không nịnh, lại duy nhất ở trước mặt cô- Thư Nhan- làm một con mèo xù lông, cái loại tương phản này… Thư Nhan đột nhiên cảm thấy đáng yêu đến không ngờ nổi, là một hiện tượng sâu xa đáng suy ngẫm.
“Không phải em thích người ta không biết xấu hổ sao?” Thư Nhan nằm trên ghế sofa nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Diêu Thư Hàm vểnh tai.
Thư Nhan nhìn Diêu Thư Hàm từng bước từng bước tới gần, cô liền rúc vào góc:
“Thư Hàm, Thư Hàm, có chuyện gì chúng ta từ từ nói rõ… nói rõ…”
Diêu Thư Hàm vùi đầu bắt đầu hành động, cô đem quần áo của Thư Nhan từng món từng món lột xuống, cuối cùng chỉ còn đại thể một chiếc T-shirt che lấy mông, bỏ rơi đôi chân dài trên sofa:
“Lạnh quá!”
Diêu Thư Hàm xách cổ áo cô ném vào phòng tắm, đá lên cửa:
“Đem cái mùi trên người chị rửa sạch cho em!”
Bên trong không có tiếng trả lời.
Sao không có động tĩnh gì vậy? Diêu Thư Hàm cảm thấy kì quái, lại cảm thấy mất mặt nên không muốn hỏi, cô đứng ở cửa bất động.
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm lại mở ra, một làn hơi trắng xông tới, Thư Nhan thò đầu ra, tóc đầy nước, trên tay cũng dính nước, kéo lấy ai kia:
“Cùng tắm?”
Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn tên kia, khoanh tay trước ngực, nói “Chị chờ chút!” xoay người trở về phòng ngủ rồi quay lại phòng tắm cầm con vịt lớn đặt vào tay tên kia:
“Đi đi, ngoan.”
Thư Nhan ước lượng con vịt vàng, nghiêng đầu nói:
“Lần tới chúng ta cùng nhau tắm trong bồn tắm lớn rồi thả một đám vịt con nha.”
“Có thể” Diêu Thư Hàm nhướn mày. “Bất quá trước tiên em sẽ dùng 84* ngâm chị.”
(*Một loại thuốc tiêu độc của Trung, có thể dùng để tẩy trắng.)
Thư Nhan suy nghĩ một chút, nói:
“Ngâm đi, dù sao em cũng luôn khi dễ chị.”
Diêu Thư Hàm dừng một chút, đẩy tên kia vào:
“Nhanh tắm đi, chút nữa cảm lạnh đó.”
Thế nhưng Thư Nhan lại đứng bất động ở cửa, bọt nước trên trán dọc theo chóp mũi nhỏ xuống, hai mắt đen láy nhìn cô, nhìn đến trong lòng Diêu Thư Hàm ngưa ngứa.
Thoáng chút nhịn không được, Diêu Thư Hàm nhào tới ôm lấy vai Thư Nhan, hôn lên đôi môi ướt át của Thư Nhan, vùi mặt vào cổ Thư Nhan rồi nhẹ cắn một cái, sau đó đẩy Thư Nhan vào phòng tắm:
“Tắm đi! Lần sau người ta sẽ cùng chị tắm!”
Ánh mắt Thư Nhan trầm xuống, như ẩn nhẫn cái gì đó, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Diêu Thư Hàm, hồi lâu mới buông ra:
“Cảm ơn vịt vàng lớn của em, nghỉ hè sẽ mang em đi xem vịt thật hen.”
Diêu Thư Hàm cười cười:
“Được.”
Nước nóng ào ào chạy xuống, chúng không ngừng xối vào mặt Thư Nhan.
Đầu ngón tay của cô từ bên tai trượt đến cổ rồi đến ngực, một chút nữa xuống phía dưới bụng….
– ————-
“Hộp trang sức này lượng tiêu thụ rất tốt, chị mua quà sinh nhật cho bạn sao?” Nhân viên bán hàng tuổi chắc không lớn hơn Thư Nhan, nhìn có vẻ là sinh viên làm thêm.
Thư Nhan nhìn những đồ bày la liệt liền muốn ngất, cô gãi gãi đầu, “Cửa hàng còn phong thư không?” vốn cô đi tiệm văn phòng phẩm, nhưng lúc này các tiệm văn phòng phẩm ở trường đều đóng cửa hết rồi, chỉ có nơi này còn mở cửa.
Cách hoạt động của các tiệm văn phòng phẩm làm Thư Nhan rất có thành kiến, cô là người gánh vác trọng trách bồi dưỡng những bông hoa của đất nước mỗi ngày làm việc đều đến 9 giờ tối, mấy người buôn bán sao không chuyên nghiệp như vậy.
Em gái hướng dẫn chợt tỉnh ngộ, cười nói:
“Chị nói bộ thư tín sao. Đương nhiên có, bên này.” sau đó dẫn Thư Nhan đến giá hàng thứ ba, cả giá bày đầy những hộp giấy rực rỡ sắc màu còn có cả hộp sắt nhỏ chứa đầy hoa giấy dán.
Cho tới bây giờ Thư Nhan chưa bao giờ chú ý qua những thứ lặt vặt này, há miệng hỏi:
“Những thứ này là gì?”
Nhân viên cười nhìn cô:
“Bưu thiếp, quét mã QR là có thể ghi âm còn có thể phát nhạc.”
“‘Xịn’ như vậy?” Thư Nhan cầm lấy cái hộp sắt nhỏ đặt bên tai lắc lắc:
“Người trẻ bây thật biết chơi.”
Nhân viên vui vẻ nói:
“Chị, tuổi chị cũng không lớn mà.”
Thư Nhan nhíu mày:
“Cũng phải.”
“Phong thư ở bên kia bất quá bây giờ kiểu phối bưu thiếp trang bị thư tín cùng phong thư như vầy thịnh hành hơn, mua hơn một tí nhưng có thể lưu giữ được.” nhân viên chỉ chỉ một hàng giá hàng ở phía sau rồi chỉ tiếp cho Thư Nhan cái giỏ nhỏ ở giá hàng bên cạnh “Trong này là hàng rời nếu chị không muốn mua cả hộp thì có thể chọn bên đây, bất quá giá so với cả hộp có đắt hơn một chút, chị xem thử chị thích cái nào.”
Thư Nhan liếc liếc nhìn cái giỏ kia:
“Kiểu kinh doanh này cũng không tệ.”
Nhân viên cười:
“Hiện tại các văn phòng phẩm đều bán như vậy.”
“Mắc như vậy sao?” Thư Nhan đưa tay lấy một bộ giấy viết rực rỡ màu sắc nhưng nhìn đến bảng giá 7 đồng rưỡi ở phía sau.
Nhân viên nhìn thoáng qua, nói:
“Ở đây đều là giá này, có vài món rẻ hơn một chút.”
Nhớ Lễ trưởng thành năm đó, trường học yêu cầu cha mẹ viết một bức thư, Thư Nhan liền đến tiệm tạp hóa nhỏ mua 1 bao thư màu vàng 2 đồng, kết quả dì bán hàng không có tiền lẻ thối nên đưa cho cô thêm một 1 bao nữa. Sau này, Thư Nhan không còn viết thư cho người khác nên cũng không có mua qua bưu thiếp hay bao thư.
Nhưng lại có nam sinh lại viết thư tình cho cô, cô chỉ nhìn qua một lần rồi quên đi, điều cô nhớ kỹ nhất chỉ là một câu ‘Em là người tốt’, thảm là đúng ngay thời điểm Thư Nhan bận rộn nhất cho nên bức thư kẹp ở đâu ‘người tốt’ cũng quên mất, nam sinh viết thư đợi lâu không thấy hồi âm cảm thấy tự chuốc lấy nhục nhã.
Ánh mắt của cô đảo qua bên hàng giấy viết thư màu da bò, Thư Nhan mắt sáng lên, chỉ vài sấp giấy nói:
“Cái kia bao nhiêu tiền?”
Nhân viên giương mắt nhìn một chút:
“Một bộ 45.”
Thư Nhan hỏi:
“Một bộ là bao nhiêu?”
“5 bao thư tương ứng với 15 tờ giấy viết thư, nửa mét dây tơ.” nhân viên trả lời, bước tới lấy lấy giấy đó “Chị lấy không?”
“Ừm…” Thư Nhan sờ cằm suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định “Được, lấy nó.”
Nhân viên cầm lấy phong thư, cắt một đoạn dây tơ, đều gói kỹ:
“Chị còn cần gì nữa không?”
Thư Nhan chọn một hộp bưu thiếp in vài hình vẽ, hỏi nhân viên.
“Cái này có thể quét mã âm thanh sao?”
“Có thể.”
“Vậy lấy chị một cái.” Thư Nhan chạy đến quầy thu nhân lấy điện thoại di động ra.
“Em dạy chị làm sao sử dụng đi.”
Nhìn cái người vóc dáng cao cao, tuổi tác không nhỏ lại tung tăng, không khác đứa con nít mười mấy tuổi, nhân viên bán hàng không nhịn được cười một tiếng, thật đáng yêu.
Nhân viên rút ra một tấm bưu thiếp, dùng điện thoại của Thư Nhan quét một chút, lại đưa cho cô.
“Chị ấn phím liền có thể ghi lại, sau đó đem bưu thiếp gửi cho người khác quét, vậy là có thể nghe lời nhắn của chị.”
Thư Nhan hướng vào điện thoại, kêu lên:
“Pikachu vô địch thiên hạ.”
Nhân viên bán hàng xoay người che miệng, không nhịn được bật cười.
Thư Nhan lại quét một lần, quả nhiên nghe được tiếng của mình, hài lòng chi tiền.
“Không tệ, không tệ, khoa học kỹ thuật bây giờ tiến bộ a!”
“Thu của chị bảy mươi ba.” Nhân viên bán hàng đưa tiền cho Thư Nhan.
“Đi thong thả, lần sau lại đến.”
Mặc dù rất đắt, nhưng Thư Nhan cảm thấy, nếu chi tiền vào Diêu Thư Hàm, dù đắt đi nữa cũng đều đáng giá.
Đi đi một hồi, Thư Nhan cảm thấy đói bụng rồi, buổi tối cô vẫn chưa ăn cơm gì cả.
Đầu đường có rất nhiều hàng ăn vặt, Thư Nhan nhớ lại cái ngày gặp Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm mời nàng đi ăn Quan Đông Chử, ăn rất ngon. Nghĩ đến món Diêu Thư Hàm thích, Thư Nhan định mua thêm một phần nữa mang về cho Diêu Thư Hàm, kết quả đi đến giao lộ lại không thấy chiếc xe nhỏ có treo lồng đèn đỏ kia đâu nữa.
Em gái bán Quan Đông Chử hôm nay sao lại không bán nhỉ?
Có chút thất vọng, Thư Nhan không thể làm gì khác hơn là đi mua khoai tây nanh sói, cô hỏi bác bán khoai.
“Dì, người bán Quan Đông Chử sao hôm nay lại không đến vậy?”
Bác gái vừa lắc lắc cái chén, vừa nói:
“Cô bé đó đã mấy ngày rồi không bán! Nói là không còn bán nữa, phải đi học buổi tối, như vậy có thể có tương lai tốt.”
“Con lấy một cây ăn trước nha, con đói sắp chết rồi.” Thư Nhan rút một cây gỗ trong cái ống được cắt hai nửa từ chai nước suối, chọn một củ khoai mập mạp nhất trong cái chén đang được dì bán hàng khuấy đều, bắt đầu cho vào miệng nhai:
“Học ban đêm thì sẽ có tương lai tốt? Đó cũng không nhất định.”
Học ban đêm cũng là một loại giáo dục, tốt nghiệp ra chính là hàm thụ*, kém hơn sinh viên chính thức, nào có chuyện dễ dàng tìm được việc làm?
(*” học hàm thụ ” là từ ngữ dùng từ thời Pháp thuộc để chỉ lối học: ” không tham dự trường lớp, ko gặp mặt giáo viên. Tự học ở nhà là chính”. Cụ thể giáo viên gửi bài học và bài tập qua thư cho học viên ( phải đăng ký). Học viên làm và nộp cho thầy. Cuối khóa nếu đạt yêu cầu sẽ cấp bằng)
Bác gái đem khoai tây cùng đồ ăn bỏ vội vào trong dĩa đã lót giấy, nói:
“Vậy thì bác không biết, có một cô gái xinh đẹp theo đứa nhỏ đó cùng một chỗ, nghe nói là để đứa nhỏ kia giúp cô bé đi học, học xong có thể đến chỗ mà nhà xuất bản hay là cái chỗ nào đó đi làm…”
“Khụ khụ khụ—”
Bác gái vội đưa cho cô một chai nước “Ăn từ từ, bị sặc rồi!”
Thư Nhan uống một hớp nước lớn, lau miệng:
“Không có chuyện gì, dì làm thêm một phần nữa đi, phần này đừng cay, chua ngọt.”
– ————————
Trong gia đình: 1. Vợ (Lão Diêu)
2. Dưa chua (con mèo)
3. Thê nô kiêm osin (Lão Thư)
Chẹp chẹp lão Thư còn bị đẩy xuống nữa nếu có thêm con gì gì nữa, gia đình lý tưởng của mọi kẻ thê nô =)))