Sở Gia Huynh Đệ

Chương 22



Tìm phòng ở, chuyển nhà, tìm công việc, chuyện tiến hành với tốc độ nhanh như bay, một khi Sở Thiên Ngọc hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì, dù là Thiên Hoàng lão tử đến ngăn cản cũng không có tác dụng, huống chi đám bạn thân hữu của Sở Thận Chi người nào người nấy đều thích xem náo nhiệt, ước gì thiên hạ đại loạn, càng lại không có khả năng đến giúp Sở Thận Chi khuyên đệ đệ hắn.

“A Đức, van cầu ngươi, ngươi giúp ta đi khuyên Ngọc nhi trở về đi!”Sở Thận Chi một bên khuôn mặt xót xa, bộ dáng đau đớn đáng thương đến người xem cũng không đành lòng.

“Đúng vậy! Ngươi giúp hắn đi!”Phan Tuấn Vĩ không thể đứng nhìn người khác khổ sở, cũng theo hỗ trợ cầu tình.

“Nai Con, không phải chủ nhân ta không giúp, là ta không thể nào giúp a! Tính tình của Thiên Ngọc lão đệ ngươi cũng không phải không biết qua, hắn muốn làm việc gì người nào có biện pháp ngăn cản? Càng huống chi lúc này đây hắn làm theo ước định với Sở bá bá, lại càng không thể nhất thời thay đổi chủ ý hủy ước. Đây chính là liên quan đến thể diện nam nhân a!”Âu Dương Đạo Đức ôm Nai Con thận trọng mà nói.

“Đúng vậy đúng vậy! Thể diện nam nhân so với mạng còn trọng yếu hơn. A Thận, ngươi cũng chớ thương xót, đệ đệ ngươi bất quá cũng chỉ mới ra ngoài một tuần lễ, ngươi đã sống không ra sống, vậy một năm kế tiếp ngươi không phải muốn thắt cổ tự tử?”Diệp Phương Diêu ở một bên bắt chéo chân nói lời đồng tình.

“Ngươi câm miệng cho ta! Ta không tìm ngươi hỗ trợ, ngươi xỏ miệng vào cái gì? Ngươi dài dòng nữa coi chừng ta lại cầm ‘xán lôi’ ân cần thăm hỏi ngươi!”Sở Thận Chi hung hăng mà trừng mắt nhìn Diệp Phương Diêu, tức giận mà nói.

“Hảo hảo, coi như ta chưa nói.”Diệp Phương Diêu vội vàng che đũng quần của mình, lòng vẫn còn sợ hãi mà ngậm miệng.

“A Thận, kỳ thật A Diêu nói cũng không sai, ngươi hẳn phải nghĩ thoáng ra mới đúng. Đệ đệ ngươi kỳ thật so với đệ đệ mà ngươi biết trưởng thành hơn nhiều, hắn sẽ tự biết hảo hảo chăm sóc mình, ngươi cho hắn một lần hảo hảo phấn đấu đi!”

“A Đức, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Ngươi muốn ta cho Ngọc nhi một lần hảo hảo phấn đấu? Hắn rõ ràng có ta, tại sao phải một mình? Mà ta rõ ràng có tiền tài mười đời cũng xài không hết, tại sao còn muốn bắt tâm can bào bối của ta ở bên ngoài ‘hảo hảo phấn đấu’? Căn bản đây là thủ đoạn cha cố ý muốn tách ta cùng Ngọc nhi, chẳng lẽ các ngươi nhìn không ra sao?”

“Này này! Mấy người chúng ta cũng không phải đồ đần, đương nhiên nhìn ra được, ta tin Thiên Ngọc lão đệ cũng không ngu đến nhìn không ra, vấn đề ước định chính là ước định, đệ đệ ngươi nếu có dũng khí đáp ứng, hắn nhất định có biện pháp, ngươi không cần lo lắng cho hắn.”

“Ta van ngươi, ngươi biết không? Ngọc nhi chỉ mang theo hai vạn đồng ra cửa, chút tiền ấy ta bình thường ngay cả mua quần cho hắn xem chừng còn không đủ, bây giờ hắn ăn mặc ngủ nghỉ đều phải dựa vào hai vạn đồng này, ngươi bảo ta sao có thể không lo lắng cho hắn a?”

“Nếu lo lắng, vậy tại sao mọi người không tìm thời gian đi xem hắn?”Phan Tuấn Vĩ nghi hoặc mà nói. -> 雨の林 (mưa rừng) ♂ tiểu thuyết ♂ (E/N: không hiểu??)

“Đúng vậy! Là Nai Con nhà chúng ta thông minh! Sở bá bá chỉ nói không cho phép một mình ngươi len lén đi nhìn đệ đệ ngươi, cũng không nói không cho phép ngươi quang minh chính đại cùng mọi người chúng ta cùng đi thăm hắn a!”

“Đúng vậy! Đáng chết, ta sao không nghĩ tới điểm này? Trời ạ! Nai… Oh! Không, Phan đại ca, cám ơn ngươi, coi như ta nợ ngươi một phần tình, sau này nếu A Đức khi dễ ngươi, ngươi cứ việc đến nhờ vả ta!”

“Này! A Thận, điểm ấy ngươi không hiểu, Nai Con nhà ta càng bị ta khi dễ, nhưng sẽ càng yêu ta, càng không ly khai ta, sao có thể sẽ rời nhà bỏ đi nhờ vả ngươi đây! Nai Con, ngươi nói đúng không?”

“Người nào… Người nào sẽ như vậy a? Ngươi… Ngươi không nên nói lung tung… Được không?”Phan Tuấn Vĩ bị chủ nhân nói mà mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, không khỏi bắt đầu nói cà lăm.

“Ha ha! Bộ dáng khẩu thị tâm phi của Nai Con là đáng yêu nhất rồi, đáng yêu đến khiến người ta hận không thể đem ngươi nuốt vào bụng…”

Ánh mắt tà ác kia của chủ nhân làm cho một con Nai Con lập tức tâm sinh cảnh giác, liền muốn đứng dậy chạy trốn. Đáng tiếc mệnh định hắn đời này nhất định phải thua trong tay ác ma tên là Âu Dương Đạo Đức, cho nên nhất cử nhất động của hắn sớm đã nằm trong tính toán của người kia, đương nhiên là trốn không thoát rồi!

“A Thận, hai giờ sau chúng ta tập hợp tại nơi đệ đệ ngươi làm thuê, thứ lỗi trước bây giờ chúng ta không thể tiếp được.”Âu Dương Đạo Đức cũng không quan tâm phản kháng của Nai Con, chặn ngang liền ôm lấy hắn chạy lên lầu.

“Cái gì? Ta muốn thấy Ngọc nhi của ta sắp điên rồi, ngươi còn có nhàn tình dật trí phát tiết thú dục của ngươi? Ngươi cũng thấy sắc vong hữu quá rồi?”Sở Thận Chi thấy thế quả thực sắp tức tới bùng nổ!

“Không có biện pháp a! Muốn trách thì ngươi trách Nai Con của ta được rồi, ai kêu hắn đáng yêu như vậy, đáng yêu đến làm cho ta ‘không chịu nổi’ a!”

“Ghê tởm, ta đợi hai giờ không được, nhiều lắm cho ngươi ba mươi phút.”Sở Thận Chi cũng không tự nguyện thối lui mà tiếp tục trả giá.

“Ta van ngươi, ba mươi phút? Ngươi cho ta tiết sớm a? Đạn của ta mới vừa nạp đây! Sao phóng ra nhanh như vậy?”

Cái gì? Cho ba mươi phút coi như là tiết sớm? Ta mỗi lần bị người kia tùy tiện làm vài phút liền không nhịn được mà bắn không ngừng, vậy ta đây chẳng khác gì “Tiết sớm”? Diệp Phương Diêu nghe vậy không khỏi xấu hổ mà rầu rỉ trong lòng.

Kết quả làm Sở Thận Chi dưới lầu đợi Âu Dương Đạo Đức gần một tiếng còn chưa thấy bóng người, hắn hoàn toàn đánh mất kiên nhẫn, liền kéo Diệp Phương Diêu chạy đi.

“A Đức kia là sắc ma không nghĩa khí, lần sau nếu cho ta cơ hội, ta nhất định phải hảo hảo trị hắn!”Sở Thận Chi vừa đậu xe, vừa thấp giọng mắng.

“Oh…”Diệp Phương Diêu hữu khí vô lực mà lên tiếng.

“Ngươi làm sao vậy? Từ nãy giờ rầu rĩ không vui.”

“Không có…”Diệp Phương Diêu trong miệng nói không có, bộ dáng lại gục đầu ủ rũ.

“Chính ngươi nói không có oh! Cũng đừng trách bạn thân này không quan tâm ngươi. Bất quá, bổn đại gia bây giờ bản thân cũng khó bảo toàn! Ta phiền não chuyện Ngọc nhi còn không kịp, cũng không rảnh quản nhàn sự của ngươi.”

“Ngươi mặc kệ ta nhàn sự đi! Ô? Đây là nơi Thiên Ngọc lão đệ làm thuê?”Diệp Phương Diêu xuống xe nhìn khu thương mại trước mắt, lập tức hai mắt bừng sáng. Hắc hắc, sẽ có trò hay nhìn, thật sự là trời cũng giúp ta!

“Đúng vậy! Ngọc nhi vốn không chịu nói hắn làm thuê ở nơi nào, sợ ta trộm đi xem hắn. Là ta vừa khóc vừa nháo trong điện thoại hắn mới nói cho ta biết.”Sở Thận Chi một bên bộ dáng đắc ý.

Chuyện một đại nam nhân vừa khóc vừa nháo dĩ nhiên còn dám lấy ra khoe khoang? Ta xem bạn tốt này của ta cái đầu thật sự bị hư, hết thuốc chữa rồi. Diệp Phương Diêu không nhịn được lắc đầu thở dài.

“Diệp Phương Diêu, ngươi ở đó giả bộ tuổi trẻ u buồn gì a? Đi nhanh! Ta đợi không kịp muốn đi tìm Ngọc nhi của ta rồi.”

“Hảo hảo hảo, ngươi chê ta đi quá chậm, ta đây lăn có được không?”Diệp Phương Diêu tức giận mà nói.

Hai người hỏi đông hỏi tây tìm hồi lâu rốt cục mới tìm được Sở Thiên Ngọc đang sắp xếp hàng hóa, vận chuyển một bao gạo trắng lớn tại lầu hai siêu thị.

Sở Thận Chi vừa nhìn thấy tâm can bảo bối của hắn từ nhỏ chu toàn đầy đủ rất giống một kẻ khuân vác, mũi đầu đau xót, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi xuống. Nếu không phải Diệp Phương Diêu liều mạng kéo hắn, hắn thật muốn nhào vào trong lòng đệ đệ yêu mến khóc lớn một hồi.

“Sở Thận Chi, ngươi ngàn vạn lần nhịn xuống cho ta oh! Ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta thì không muốn lên đầu đề báo! Huống hồ nếu ngươi làm phiền đệ đệ ngươi, coi chừng sau này hắn không cho ngươi đến nữa.”

“Biết rồi! Ngươi dài dòng quá.”

“Phải nói được thì làm được a!”Diệp Phương Diêu dặn dò cẩn thận rồi thử bước về phía trước, “Tiên sinh, ngươi có thể giúp ta lấy cái hộp phía trên chứ? Ta lấy không tới.”

“Được, không thành vấn đề.”Sở Thiên Ngọc nghe vậy lập tức xoay người lại, lễ phép mà trả lời.”Diệp đại ca? Sao là ngươi?”

“Không chỉ có ta, còn có một người trọng yếu nhất cũng đến xem ngươi.”

“Ca ca?”

“Trừ hắn còn có người nào a! Hắn sợ ngươi tức giận, cho nên không dám ra đây. Này, chính ngươi nói, không phải ngươi muốn gặp hắn sao?”

Sao có thể không muốn thấy? Ở một mình bên ngoài mấy ngày, buổi tối một mình trên giường luôn trằn trọc khó ngủ, nhớ con người đáng yêu kia đến sắp điên. Nhưng Sở Thiên Ngọc lại sợ mình sau khi thấy sẽ càng thêm không nỡ rời hắn, không khỏi do dự không dám trả lời.

“Ngọc nhi, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn thấy ca ca sao?”Sở Thận Chi rốt cục không nhịn được xuất hiện.

“Ca…”Vừa thấy người kia giả vờ kiên cường, cố nén trụ đôi mắt ửng đỏ không khóc, trái tim của Sở Thiên Ngọc liền không nhịn được phát đau.

“Cho dù… Cho dù ngươi không muốn thấy ca ca, ca ca… Ca ca muốn gặp ngươi…”

Hai người không coi ai ra gì mà nhìn nhau chăm chăm, căn bản không chú ý tới tiếng xì xào to nhỏ tò mò của khách hàng khác.

“Trời ạ! Hai anh thật đẹp trai a! Người bên trái quả thực như hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, khí chất hảo hảo oh! Còn đẹp trai hơn hoàng tử William gì đó a!”Một cô gái mặc đồng phục trung học thiếu chút nữa hưng phấn quá mà hét rầm lên.

“Người bên phải kia mặc công phục cũng rất cao lớn tuấn tú a! Không khác gì Kim Thành Vũ.”Bạn gái đồng hành hai mắt cũng xuất hiện hai trái tim.

“Đúng vậy đúng vậy! Còn người có nét yếu đuối đứng bên cạnh hai người kia cũng rất đẹp trai a! Oa! Không nghĩ tới ở siêu thị này có thể nhìn thấy nhiều mỹ nam tử như vậy, sau này chúng ta nhất định phải thường thường đến!”Một cô gái khác vui vẻ mà xướng cùng.

Dân chúng tò mò càng ngày càng nhiều, dù sao tại nơi công cộng chứng kiến tràng diện hai người đẹp trai nhìn đối phương chăm chú cũng ít khi thấy, đương nhiên, đại bộ phận trong đó đều là phụ nữ xem.

Mọi người làm bộ đẩy xe đẩy đi ngang qua mà đi tới đi lui bên cạnh hai người, dùng khóe mắt tò mò mà tiếp cận quan sát, sau khi xem hết nai con còn không quên loạn đụng, mặt đỏ tim đập dồn dập.

Cứ như vậy, qua không bao lâu, cả con đường đi đã bị một đám “Truy tinh tộc” nghẹn tắc không thông.

Quản lý nhân viên của siêu thị ngay lúc đó lập tức hỗn hển chạy lại hiện tượng.”Sở Thiên Ngọc! Ngươi làm cái gì!? Vừa tới không bao lâu liền học lười biếng, theo ta quay về phòng làm việc, giám đốc tìm ngươi!”

“Uh.”Biết rõ đồng sự Tiểu Lưu của hắn vốn là cáo mượn oai hùm, cầm lông gà làm lệnh tiễn, Sở Thiên Ngọc chỉ khí định thần nhàn mà nhẹ nhàng ứng tiếng.

Sở Thiên Ngọc nhẫn nại được hạ khẩu khí này, nhưng người bên cạnh há đồng ý vì vậy mà từ bỏ ý đồ!”Ngươi là ai!? Thiên Hoàng lão tử cũng không dám đối với đệ đệ ta nói như vậy, ngươi coi đây là ở đâu? Ta muốn ngươi lập tức cúi đầu xin lỗi Ngọc nhi của ta!”

Sở Thận Chi lời này vừa nói ra, quần chúng vây xem thiếu chút nữa vỗ tay.

Thật mạnh mẽ! Cả đám phụ nữ trong lòng cùng kêu thét!

“Ngươi… Ngươi…”Vừa nhìn đến bộ dáng tôn quý bất phàm, tràn ngập uy nghiêm của đối phương, Tiểu Lưu không khỏi bị hù dọa.

Chính mình đã không chọc tới nhân vật khó lường gì rồi chứ? Nhưng không có khả năng a! Nếu như hắn thật có dòng dõi như vậy, sao cho đệ đệ của mình đến khu thương mại này làm thuê buôn bán khổ cực kiếm tiền? Hừ! Đời ta ghét nhất bị loại người tự cho cao ráo đẹp trai, ở trước mặt ta giả bộ rộng rãi thiểu hiển uy phong! Muốn hù ta? Không có cửa đó đâu!

“Sở Thiên Ngọc, ngươi lập tức theo ta đi, còn có, kêu ca ca ngươi lập tức rời nơi này.”Tiểu Lưu vừa nói xong quay đầu đi, cũng không thèm nhìn hắn.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi…” Sở đại tổng tài chúng ta có bao giờ chịu qua loại điểu khí này, hai mắt nheo lại, xông lên phía trước tóm lấy cái tên không có mắt kia.

“Ca!”Sở Thiên Ngọc tay lập tức kéo hắn lại, “Ngươi trở về đi! Chuyện của ta ngươi đừng xen vào nữa.”

“Ngọc nhi!”

“Ngoan, nghe lời, nhìn ngươi như vậy ta sẽ càng khó chịu.”Âm thầm mà tại lòng bàn tay của ca ca vẽ một ký hiệu, Sở Thiên Ngọc ôn nhu mà nhìn ca ca một cái liền xoay người rời đi.

Diệp Phương Diêu chứng kiến Sở Thận Chi sau khi đệ đệ hắn rời đi, vẻ mặt ngọt ngào mà nhìn lòng bàn tay cùa mình, hoàn lại cười khúc khích một cách buồn nôn, không khỏi một trận run cầm cập.”Này! Ngươi làm sao a? Trúng tà rồi?”

“Hừ! Với người không biết tình thú như ngươi, ta nói ngươi cũng không hiểu.”Đệ đệ tại lòng bàn tay của mình lưu lại ký hiệu hình trái tim, làm cho Sở Thận Chi tâm ngọt đến độ nhỏ giọt ra mật.

“Ta không biết tình thú? Ta van ngươi, ta nói với ngươi a, số lượng câu lạc bộ SM tình thú nhà chúng ta mở nhiều đến có thể hù chết ngươi!”Diệp Phương Diêu chớp lấy cơ hội bắt đầu quảng cáo thương phẩm của nhà mình, “Trong tiệm chúng ta…”

“Câm miệng! Ai muốn nghe biểu diễn buồn nôn này a? Ngươi nếu có gan khinh nhờn chuyện tình lãng mạn của ta cùng Ngọc nhi như vậy, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt! Bây giờ khiêng đồ giúp ta đi!”

“Khiêng đồ? Khiêng đồ gì a?”Diệp Phương Diêu nghi hoặc mà nói.

“Khiêng đống đồ Ngọc nhi vừa mới khiêng không hết, khiêng thay hắn a!” Sở Thận Chi xăn tay áo bắt đầu khiêng lên.

“Ô… Ta sao mạng khổ như vậy a…”Diệp Phương Diêu không khỏi bắt đầu khóc thét.

“Đừng dài dòng! Đáng ghét, ta từ nhỏ đến lớn đã không cho Ngọc nhi nhà ta làm việc nặng gì, siêu thị đáng chết này cũng dám ngược đãi tâm can bảo bối của ta như vậy, ta nếu như không nghĩ một biện pháp hảo hảo chỉnh bọn họ, ta sẽ không gọi Sở Thận Chi!”Sở Thận Chi vừa khiêng một bao gạo lớn lên, vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đúng đúng, tuyệt đối hảo hảo chỉnh bọn họ! Không bằng… Hắc hắc, nắm lấy quyền kinh doanh, như thế nào? Chỉ cần công ty này là của ngươi, ngươi có thể âm thầm bảo vệ tâm can bảo bối ngươi, đố ai dám khi dễ hắn.”

“Chủ ý này không sai, bất quá… Ta sao cảm giác ngươi hôm nay hình như nhiệt tâm quá đáng rồi? Diệp Phương Diêu, nhanh thành thật cho ta!”Sở Thận Chi không thể ngu ngốc như vậy, hắn rõ ràng đã ngửi được mùi âm mưu.

“Gớm! Ngươi là con chó a? Cái mũi nhạy như vậy. Được rồi được rồi! Nói thì nói, kỳ thật khu thương mại này vốn là của một tên ẻo lả chết tiệt, cái tên đáng ghét kia cả ngày quấn quít lấy người kia của ta, thấy vậy ta sắp phát điên rồi, hận không thể đem con ruồi khiến người chán ghét kia một chưởng đập chết!”

“Như vậy a… Hảo, ta đây trở về sẽ bảo Vương thư ký đối phó chuyện này. Tuyệt đối phải khiến bọn câm điếc hắn ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời, quỳ cầu ta mua lại công ty sụp đổ này!”

Cái cười trên mặt Sở Thận Chi ngày đó lại khiến Diệp Phương Diêu thấy vậy một trận rùng mình.”Ngươi… Ngươi không nên quá tàn nhẫn a! Mặc dù ta rất chán ghét cái tên kia, bất quá ta cùng hắn cũng không có thù không đội trời chung gì!”

“Ngươi không có, ta có! Dám khi dễ Ngọc nhi nhà ta, ta một người cũng sẽ không bỏ qua!”

Trời ạ! Khó trách tất cả mọi người nói thà rằng đắc tội Ngọc Hoàng đại đế cũng ngàn vạn lần không nên đắc tội tiểu tổ tông của Sở gia, nếu không ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết! Diệp Phương Diêu trong lòng âm thầm le lưỡi.

Ngay lúc hai người khổ cực mà khiêng tất cả túi gạo từ trên xe xuống thành chồng, Sở Thiên Ngọc cũng từ một đầu khác đi tới.

“Ngọc nhi, ngươi xem, ta cùng Diệp đại ca giúp ngươi khiêng rồi!”

“Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta khiêng rất khổ cực oh! Xương sống thắt lưng vác đến đau đớn a!”

Hai người như hai con chó nhỏ vội vã theo chủ nhân tranh công, giống như lấy lòng mà mạnh phe phẩy cái đuôi.

“Ngươi… Các ngươi…”Sở Thiên Ngọc thấy thế hoàn toàn ngây người.

“Ôi…hì hì! Ngọc nhi có phải cảm động đến nói không ra lời rồi?”Sở Thận Chi đắc ý nói.

“Đúng đúng, nhất định như thế.”Diệp Phương Diêu cũng gật đầu phụ họa.

“Ta, cảm động, ta rất cảm động.”Sở Thiên Ngọc hít vào một hơi thật sâu, ngữ khí dày đặc mà nói: “Ta ‘cảm động’ đến sắp khóc! Ta thật vất vả khiêng đống hàng đến trên xe chuẩn bị chở đi, các ngươi hoàn lại đảo ngược, khiêng toàn bộ trở về cho ta! Ta sớm nói không cho phép các ngươi nhúng tay vào chuyện của ta, các ngươi không mang lỗ tai theo sao? Tất cả đều cút cho ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.