Sợ Cưới

Chương 37: Đều có tâm sự riêng



Lục Tử Minh dường như vô cùng hưởng thụ dáng vẻ Cốc Thư Tuyết lúc này, Trình Mai Tây ở bên cạnh cảm thấy ghê tởm, thật sự không nhìn nổi, liền đứng dậy vào phòng ngủ.

Lục Tử Minh không dám ở lại phòng khách thêm nữa, Trình Mai Tây vừa mới nằm xuống, anh ta liền theo sát vào phòng ngủ. Ở trên giường hai người nằm đưa lưng về phía nhau, đều có tâm sự riêng, niềm tin giữa hai người, tựa như một bức tường kiên cố, đã tách ra một khe hở, cũng không thể trở về ngày trước được nữa rồi.

Nhà của hai người, đột nhiên biến thành chiến trường của ba người. Lục Tử Minh dây dưa trái phải, Cốc Thư Tuyết vô liêm sỉ, đều làm cho Trình Mai Tây cảm thấy khó có thể chống đỡ. Nhưng mà, cơn tức giận lúc đầu trôi đi, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mệt mỏi tận xương cốt, giống như con thú bị vây trong ngõ cụt, nhắm mắt lại thì không muốn mở ra nữa, ngủ thiếp đi thì không muốn thức dậy.

Thế nhưng thân thể của con người lại có giới hạn, bất kể nặng nề khổ sở như thế nào, cuối cùng cũng sẽ khiến thân thể mệt mỏi bại dưới trận chiến ở trước mắt, đau đến cực điểm, rồi cũng chỉ là chết lặng mà thôi.

Trình Mai Tây ở trên giường trằn trọc trở mình tới nửa đêm cho đến khi ngoài cửa sổ trời đã sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm khi tỉnh lại, Lục Tử Minh đã không còn ở trên giường, Trình Mai Tây thay quần áo đi ra ngoài, thấy Lục Tử Minh cùng Cốc Thư Tuyết ngồi ở trên bànđang ăn điểm tâm.

Nhìn thấy Trình Mai Tây, Cốc Thư Tuyết giống như tối hôm qua chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẻ mặt ngây thơ: “Chị Mai Tây, mau tới ăn điểm tâm!”

Trình Mai Tây không lên tiếng, Cốc Thư Tuyết này thật đúng là không phải người phụ nữ bình thường, dĩ nhiên, nếu như là một người phụ nữ bình thường, hẳn là không đảm đương nổi chức kẻ thứ ba, có thể làm kẻ thứba, nhất định là có chỗ hơn người.

Trình Mai Tây thu dọn xong sau đó liền xách túi lên, trước khi rời khỏi cô nán lại nói với Lục Tử Minh: “Tôi đi làm trước, anh lập tức đưa Cốc Thư Tuyết đi, chuyện của các người, hi vọng anh có thể sắp xếp ổn thỏa.”

Lục Tử Minh gật đầu: “Ăn điểm tâm xong, anh sẽ đưa cô ấy trở về trường học, em hãy yên tâm đi, anh sẽ cho em một kết quả hài lòng.”

Trình Mai Tây không hề nói gì nữa, tự mình ra cửa đi làm.

Vừa vào công ty, Lâm Thiến liền gọi điện thoại kêu Trình Mai Tây đến phòng làm việc của cô ta, thúc giục liên hệ các trường hợp có trong danh sách, Trình Mai Tây không kiêu ngạo không tự ti nói: “Lâm tổng, chuyện này là chuyện trong phạm vi quyền hạn của ngài, xin thứ cho tôi bất lực, thật sự không có biện pháp phối hợp thành công, kính xin Lâm tổng tự mình xử lý.”

Lâm Thiến cười lạnh: “Phó Tổng Trình, cô đã thiết lập một giấy quân lệnh về phương diện này trong quý trước, dù hiện tại tôi tiếp nhận chức vụ thì cô cũng nên giữ lời hứa đi. Coi như cô có ý kiến với giám đốc tài vụ hiện giờ là tôi thì chuyện công việc vẫn phải nghiêm túc xử lý chứ.”

Nhìn Lâm Thiến ra vẻ tiểu nhân đắc chí, Trình Mai Tây liền nổi giận, xem ra hiện tại cái thế giới này đã điên rồi, người nghiêm túc làm việc không thể ra mặt, kẻ thứ ba ngược lại ở trên cao. Chuyện tiểu nhân đắc chí luôn xảy ra mỗi ngày, chẳng lẽ vận khí của chính mình xấu đến trình độ này, ở nhà muốn đấu với kẻ thứ ba, ở trong công ty gặp tiểu nhân.

Buổi chiều công ty muốn mời dự họp báo cáo tài chính năm nay và các cuộc họp ngân sách tài chính năm tiếp theo, các khoản tài chính và báo cáo ngân sách luôn luôn là Trình Mai Tây phụ trách, yêu cầu Trình Mai Tây tiến hành đọc giới thiệu trong ban hội đồng quản trị. Đến phòng làm việc, trước tiên Trình Mai Tây buông xuống chuyện phiền lòng trong nhà mình, bận đến mười một giờ, mới đem bản quyết toán và báo cáo dự toán mà hội nghị muốn xem xét, xét duyệt một lần nữa.

Sau đó, Trình Mai Tây đem hai báo cáo gửi qua mail cho Lâm Thiến xét duyệt, lúc sau Trình Mai Tây vẫn liên tục hỏi thăm Lâm Thiến xem xong báo cáo chưa, Lâm Thiến đều nói là chưa xem xong. Mãi cho đến buổi chiều trước khi đi họp 5 phút, Lâm Thiến mới gửi báo cáo về cho Trình Mai Tây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.