Tạ Thanh Trình từng làm bác sĩ gần như phản ứng lại ngay trong nháy mắt, thả cổ tay Bạch Tinh ra, cúi người xuống xem xét tình hình của ông lão.
Theo chẩn đoán lâm sàng, nhồi máu cơ tim cấp tính là bệnh lý tim mạch cấp tính dẫn tới tỉ lệ tử vong vô cùng cao, mà lại đột nhiên xảy ra chuyện kích động như vậy là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến ông lão phát tác căn bệnh này.
Bạch Tinh chưa phản ứng lại ngay, vẫn còn hùng hùng hổ hổ.
Tạ Thanh Trình xắn tay áo lên bắt đầu cấp cứu, quay đầu lại nổi giận với cô ta: “Còn thất thần cái gì nữa! Bệnh nhân nhồi máu cơ tim cấp tính! Gọi cấp cứu ngay! Nhanh lên!”
“Nhồi máu cơ tim cấp tính gì cơ… Nhồi máu cơ tim cấp tính?!”
Bạch Tinh lập tức choáng váng.
Đường eyeliner phấn màu vàng nhạt cũng không che được kinh ngạc và sợ hãi trong ánh mắt cô, sắc mặt cô gái nháy mắt trắng bệch, đứng bên cạnh như nàng ngốc, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Tạ Thanh Trình: “Còn không biết gọi cấp cứu hả?!”
Bạch Tinh vốn biết, nhưng đột nhiên gặp tình huống thế này, trong đầu trống rỗng: “Là, là gì?”
“120!”
“À à à…!” Chuyện gấp liên quan tới mạng người, Bạch Tinh cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy, cuống quít cầm điện thoại Tạ Thanh Trình trả lại vào tay cô ta, gọi cho cấp cứu.
“Alo? 110 ạ? Ấy, không đúng không đúng! Anh đừng cúp máy! Tôi nói nhầm thôi! Tôi không phải báo cảnh sát, tôi chính là muốn gọi cho các anh! Tôi, chỗ tôi có một ông lão đột nhiên hôn mê do phát bệnh cấp tính viêm… Ấy không phải, là cái đó, viêm cơ tim cấp tính…”
“Nhồi máu cơ tim cấp tính!”
“A! Đúng! Nhồi máu cơ tim nhồi máu cơ tim!”
Kết thúc cuộc gọi lắp ba lắp bắp, Bạch Tinh thở ra một hơi, bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn không dám lại gần Tạ Thanh Trình và ông lão lang thang.
Tạ Thanh Trình xử lí dịch chảy ra từ mũi miệng ông lão, phải rất cẩn thận điều chỉnh lại tư thế nằm thẳng cho người ta tránh hít thở không thông, lúc này trán anh rịn đầy mồ hôi, ngẩng đầu nói với Bạch Tinh: “Giúp một tay đi.”
Bạch Tinh lập tức đáp: “Tôi không muốn! Ghê tởm lắm, ai biết có bị AIDS hay bệnh truyền nhiễm không cơ chứ! Hơn nữa bộ đồ này của tôi đắt lắm đó, dính bẩn là coi như hỏng luôn rồi.”
Tạ Thanh Trình giận không át nổi: “AIDS không có lây truyền như thế, bộ đồ của cô quan trọng hay là mạng người quan trọng! Tới đây giúp đi!”
“Không muốn, anh đây là đang uy hiếp đạo đức đó hả? Anh có biết tôi phải cố gắng làm việc bao lâu, tốn biết bao thời gian mới mua được bộ đồ như này hay không? Hơn nữa ông ta phát bệnh thì nhất định đã có sẵn bệnh nền rồi mà, cũng đâu phải lỗi của tôi, tôi…”
Ông lão khục khặc sùi bọt mép, Bạch Tinh thấy cổ họng khó chịu, thiếu chút nữa nôn ra, cô liên tục lui về sau: “Anh đừng ép tôi… Tôi không làm nổi.”
May mà trong số người vây xem có một dì chạy tới, đầu tiên dì ấy mắng Bạch Tinh: “Cô gái nhỏ à, cô có lương tâm không vậy? Cũng sẽ có ngày cô già đi cơ mà! Trang phục ăn mặc thì trông gọn gàng đứng đắn, sao tấm lòng lại thối nát vậy chứ!”
Bạch Tinh: “Cháu–”
Dì coi thường quay đi không thèm để ý tới cô ta, nói với Tạ Thanh Trình: “Cháu nói thử xem dì làm gì được, dì sẽ giúp.”
Mà có đôi khi, người chung quanh sẽ vậy, cả một đám cứ im lặng đứng xa xa mà nhìn, cũng chẳng chủ động đi lên giúp đỡ, mà một khi có người đầu tiên chịu lên tiếng, những người khác cũng bắt đầu mọc lên như nấm mà đi ra.
Nhất thời, những người ban đầu còn đứng xem từ xa không dám tới gần sợ phiền phức, đã chủ động đi tới mấy chỗ gần đó tìm xem có hiệu thuốc nào có thể mua thuốc cấp cứu được không, ngay cả quạt cho bọn họ, cũng có người làm, mặc kệ một mình Bạch Tinh đứng bên cạnh.
Nhưng sự nhiệt tình của quần chúng vây xem, cũng không hoá giải được mối nguy cấp, chỉ đành lo lắng chờ thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tiếc là không được như mong muốn, ngay tại giờ khắc này, điện thoại của Bạch Tinh vang lên, là bệnh viện gọi tới.
“Tình hình thật không may, ngõ vào con đường của các cô bên ấy, có một thân cây vì bão to mà bị gãy đã chắn ngang đường đi, căn bản không thể đi đường vòng, có một con đường ngã tư cũ cũng không thể đi vào nổi, đang tắc đường, nhưng mà vẫn có đường một chiều ngược hướng, chúng tôi phải quay ngược lại.”
Bạch Tinh thuật lại tình huống với Tạ Thanh Trình đang cấp cứu cho ông lão, Tạ Thanh Trình lớn tiếng hỏi: “Phải mất bao lâu?”
Bạch Tinh lúc này cũng hoảng sợ, lúng túng vội hỏi vào điện thoại: “Phải, phải mất bao lâu?”
“Quay xe đi ngược lại, nhanh nhất cũng phải mất ba mươi phút.”
Tạ Thanh Trình nhìn lướt qua tình hình ông lão, ba mươi phút mới tới, thời gian này quả thật sẽ cướp đi mạng sống mất.
Sao mà đã gặp chuyện xui xẻo, mà giờ lại còn xảy ra sự cố? Thế mà còn gặp chuyện bão lớn phá nát thân cây chắn ngang đường nữa!
Đang lúc không biết nên làm sao cho ổn, lối vào đường cái bỗng rọi hai ánh đèn pha chói mắt của xe, đèn sau hình chữ nhật cũng bình tĩnh không vội vàng mà chiếu sáng, ánh đèn sáng chói của chiếc Cullinan màu đen với đôi cánh nhỏ giương ra từ từ yên lặng chạy tới, sau đó rất trùng hợp, lại lẻ loi chạy tới phía giao lộ xảy ra chuyện này.
Bạch Tinh khó mà khắc chế ham muốn với tất cả những thứ xa xỉ đắt tiền, cho dù ngay cả lúc cấp bách liên quan tới mạng người đang ở trước đầu ngọn gió này, cô ta cũng sẽ vô thức giơ điện thoại lên hướng về phía chiếc Cullinan to lớn ấy, sợ bỏ lỡ một giây thôi nó sẽ rời đi mất.
Nhưng mà nào ngờ tới, chiếc Cullinan kia vậy mà lại chậm rãi chạy tới bên cạnh bọn họ, ngừng lại.
Bạch Tinh khó tin nổi trợn to đôi mắt.
Một màn tiếp theo khiến đồng tử cô ta chấn động, chỉ thấy cửa kính chiếc xe cực kỳ đắt tiền mà cô ả ao ước thiết tha lặng lẽ hạ xuống, một cô gái thò đầu ra, gọi Tạ Thanh Trình đang cấp cứu cho ông lão bên cạnh cô ả một tiếng–
“Anh hai!”
Bạch Tinh: “??!!!”
Tạ Tuyết: “Hạ Dư mời em đi ăn đồ nướng ngang qua nơi này, em từ xa trông thấy một bóng người, cảm thấy đó hình như là anh, nên bảo em ấy tới đây xem thử, đúng là anh thật nè… A! Trời ạ! Người bên cạnh anh bị làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?!”
Tạ Thanh Trình ngẩng đầu nhìn lại, Hạ Dư ngồi ở bên kia dựa vào ghế da lẩn trong bóng tối, người ngoài chỉ trông thấy sườn mặt trầm ổn thanh nhã của cậu, dáng vẻ hết sức đẹp trai nhã nhặn, nhưng xem xét cẩn thận, lại như có thể bắt được khí tức của kẻ cầm thú bại hoại.
Tạ Thanh Trình cũng không muốn nghĩ tới việc làm phiền Hạ Dư, nhưng giờ cũng chẳng có nhiều thời gian mà để ý tới vậy: “Gặp một bệnh nhân, chịu kích thích, nhồi máu cơ tim cấp tính, anh sơ cứu đơn giản, có điều phải mau chóng đưa tới bệnh viện.”
Tạ Tuyết hốt hoảng: “Xe cứu thương đâu?”
“Gọi rồi, nhưng tình hình giao thông không tốt, phải ba mươi phút sau mới có thể tới.”
Tạ Tuyết vừa nghe vậy, lập tức mở cửa xe nhảy xuống, vội vàng chạy tới bên cạnh ông lão, không hề có ý ghét bỏ ông lão chút nào, nhưng cô lại chẳng biết gì về cấp cứu, mờ mịt đứng bên cạnh, không biết nên phối hợp từ đâu, sốt ruột tới mức gọi vào trong xe: “Hạ Dư! Hạ Dư em mau xuống giúp đi!”
Kẻ nhã nhặn bại hoại xuống xe, liếc qua đôi môi tím ngắt của ông lão một cái, nhanh chóng quyết định: “Lên xe em ngồi đi.”
Tạ Tuyết ngẩn ra: “Người ta mà không chịu nhường đường cho em thì phải làm sao đây em xem giờ cũng đang là giờ cao điểm buổi tối nữa.”
Hạ Dư cười lạnh: “Họ thử đâm vào xem.”
Quay đầu hỏi tài xế: “Lão Triệu chú có lái được không đó?”
“Tôi lái thì được nhưng mà đi cẩn thận, chưa chắc đã nhanh…”
Hơn nữa cho dù Hạ thiếu cậu bảo đâm thì tôi cũng đâu có dám đâm đâu chứ!
“Vậy chú xuống đi.” Hạ Dư xắn tay áo lên, chân dài lập tức bước vào ghế lái, cũng chẳng thèm đã gạt phanh, miệng còn nhai kẹo cao su, “Lên xe đi, trong mười phút có thể tới bệnh viện thành phố.”
Tạ Thanh Trình: “Cậu có bằng lái không?”
Hạ Dư mặt không biểu cảm: “Không có. Thế anh lên xe không?”
“Em ấy có!” Tạ Tuyết thật sự chịu thua hai vị bọn họ rồi, nhất là Hạ Dư, đến giờ phút này còn muốn hơn thua với anh hai của cô, “Em ấy có bằng lái xe ở nước ngoài mới vừa đổi thành bằng trong nước rồi! Anh à anh đừng nghe em ấy nói linh tinh!”
Ông lão dưới sự chỉ dẫn của Tạ Thanh Trình, được nâng lên ghế Cullinan cẩn thận lại bình ổn, mọi người đều đã lên xe, Hạ Dư cài dây an toàn xong đang định đạp ga phóng đi với tốc độ bàn thờ, bỗng con chó què nhỏ kia quay qua đây, sủa gâu gâu ở ngoài cánh cửa xe đang chậm rãi đóng lại, với người ở trên xe.
Tạ Tuyết mềm lòng, nhìn chú chó nhỏ khập khiễng vẫn còn đi qua đi lại ngoài xe, nhịn không được bảo: “Đáng thương quá…”
Hạ Dư liếc cô một cái, cửa xe phó lái lại mở ra lần nữa: “Bế lên đi.”
Tạ Tuyết lập tức nhảy xuống xe, đưa tay ra đỡ, nâng dưới hai chân trước của chú chó nhỏ, ôm con chó vàng bẩn thỉu ấy lên xe.
Chó vàng nhỏ: “Gừ gừ…”
Như cảm thấy mình không hề bị bỏ rơi, đầu tiên chó vàng nhỏ quay đầu nhìn chằm chằm ông lão ở ghế sau, sau đó ngẩng chiếc mõm lông xù xù lên, cái mũi như hạt đậu đen ngửi ngửi bên má Tạ Tuyết như cảm kích, hơn nữa còn quay sang rướn đầu tới nơi người ngồi ghế lái, vươn chiếc lưỡi ươn ướt, thật cẩn thận liếm nhẹ lên gương mặt thanh niên.
Hạ Dư không thèm đếm xỉa tới vẻ nịnh nọt của chú chó, chỉ điều chỉnh lại gương chiếu hậu của xe cậu, bàn tay to lớn với khớp xương đẹp mắt cầm vô lăng: “Gọi lại cho chiếc xe cấp cứu khi nãy đi, trên đường kể lại tình hình của chúng ta cho họ, đi thôi.”
Trong cái rủi có cái may, ông lão vì trước đó đã được sơ cứu chuyên nghiệp, lúc đưa tới bệnh viện, bận rộn tới quá nửa đêm, cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Ban đêm bên ngoài phòng cấp cứu, Tạ Thanh Trình ký một loạt đơn, mở app điện thoại ra thanh toán, lại nhận ra không đủ tiền, đang do dự không biết nên nói với nhân viên phục vụ sau cửa chắn thế nào, bỗng sau lưng có một bàn tay vươn ra, đưa thẻ qua cho phục vụ sau ô cửa.
Tạ Thanh Trình quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Hạ Dư.
“Sao lại là cậu?”
Hạ Dư: “Không có gì đâu. Không cần cảm ơn tôi.”
Vì ông lão là một người lang thang, không tìm được người thân, giấy tờ cá nhân cũng không có trên người, mấy cái thủ tục này rất phiền phức. Nếu không phải Tạ Thanh Trình từng nhậm chức ở bệnh viện thành phố, chủ nhiệm trực ban cấp cứu đêm lại quen biết anh, chuyện này e rằng đã không được thuận lợi như vậy. Giờ ông lão tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng còn rất nhiều thủ tục vẫn cần tiếp tục bổ sung cho đủ, bệnh viện cũng đã liên hệ cho nhân viên quản lí ở đơn vị phụ trách những người lang thang trong thành phố, mời họ qua hỗ trợ giải quyết.
Nhóm Hạ Dư là những người qua đường nhiệt tình hăng hái làm việc nghĩa, tạm thời cũng chưa đi được.
“Vị tiểu thư họ Bạch kia là đối tượng hẹn hò của anh à?”
Ứng trước chi phí, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình tới sau khuôn viên của bệnh viện hít thở không khí, Hạ Dư hỏi vậy.
“Ừ. Cô ấy đâu rồi?”
“Đang nghỉ trong gara với Tạ Tuyết, đã muộn lắm rồi, hai người đều mệt mỏi, Tạ Tuyết lo lắng, bảo tôi lên xem anh thế nào.” Hạ Dư nói: “Sao anh lại hẹn hò với cô gái trẻ thế?”
Tạ Thanh Trình phụng phịu: “Tuỳ tiện ăn một bữa cơm thôi.”
“Vậy không bằng anh từ chối bà mối luôn đi, tôi thấy anh cũng chẳng có thành ý gì cả. Hơn nữa cổ với Tạ Tuyết cũng không chênh nhau là bao nhỉ? Anh đã tới độ trung niên rồi, không phù hợp cho lắm đâu.”
Tạ Thanh Trình lúc này thả lỏng hơn chút, anh ngại cậu phiền phức, bị khùng hay gì, ba mươi hai tuổi mà kêu trung niên? Nếu không phải hôm nay Hạ Dư bận bịu giúp đỡ, anh nhất định phải nói tiểu quỷ cậu mẹ nó quản nhiều thế. Nhưng giờ, anh vừa mới đưa người lên xe Hạ thiếu lái lại được người ta chi trả hộ, thật sự cũng chẳng thể nặng lời mắng mỏ được. Vì thế Tạ Thanh Trình nheo đôi mắt đã nổi tơ máu nhìn, miễn cưỡng chịu đựng câu “người trung niên”, lạnh lùng đáp: “Được Hạ thiếu chỉ bảo rồi, tôi thật sự cũng không định nhiều lời với đứa con nít dưới ba mươi tuổi lông mọc chưa hết đâu.”
“…”
Đứa con nít lông mọc chưa hết với người trung niên chẳng ai nhường ai, mấy lời nói với nhau câu nào câu nấy không bắt bẻ nổi, Tạ Thanh Trình thẳng thừng quay mặt đi chỗ khác.
Sau khuôn viên bệnh viện thành phố có một hành lang trồng giàn tử đằng rất dài, Tạ Thanh Trình đút tay vào túi, khuôn mặt bình tĩnh không buồn lên tiếng tiến lên phía trước. Con đường này mười năm trước anh thường xuyên đi qua, khi ấy khuôn viên vẫn chưa tu sửa xong, không mỗi bước mỗi cảnh như bây giờ, hai bên đường thậm chí còn có mấy người bán hàng rong không giấy phép nhân lúc cảnh sát thành phố không tới, bán bánh rán trái cây, bát cháo cơm nắm trong này.
Sau đó anh từ chức ở bệnh viện thành phố, rồi những năm sau ấy, anh thấy cũng chẳng còn đi qua con đường hoa tử đằng này nữa.
Có lẽ vì đi qua chốn xưa, có chút tức cảnh sinh tình, Tạ Thanh Trình im lặng một hồi lâu, đột nhiên mở miệng bảo một câu: “Này, tiểu quỷ.”
“Hửm?”
“Các cậu mấy năm hiện tại, có phải đều rất thích làm streamer không?”
“Tôi chẳng hứng thú. Có điều kiếm được nhiều tiền, quả thực không ít người muốn làm. Bạch Tinh kia là streamer à?”
“… Sao cậu biết.”
Hạ Dư cười cười: “Nhìn là biết thôi.”
Lại hỏi: “Ông lão kia phát bệnh có liên quan tới cô ta phải không?”
Gió đêm thổi qua, tử đằng rung động lao xao.
Tạ Thanh Trình đáp: “Bác ấy nhận nhầm người tưởng là con gái mình, Bạch Tinh đuổi theo bác ấy live stream, bệnh nhân kia luôn né tránh lên hình, xin cô ta đừng quay, nhưng cô ta không nghe, cô ta chỉ xem phòng live stream của mình được bao nhiêu người xem, muốn được chú ý.”
Dừng một chút, lạnh nhạt nói.
“Rốt cuộc làm vậy thì được gì chứ.”
Hạ Dư thở dài: “Tạ Thanh Trình, anh cảm thấy chẳng có gì, nhưng trong mắt vài người đó chính là lợi thế để đổi đời vào một ngày nào đó. Anh thấy dáng vẻ truy danh trục lợi của họ rất kỳ quái, họ cũng chẳng biết vì sao anh lại suy nghĩ như vậy. Người với người tuy cùng một loài, nhưng lại là loài có cách biệt lớn nhất, bình thường chẳng thể tin tưởng lẫn nhau, càng đừng nói tới chuyện hiểu được nhau. Có đôi khi hai người đều để ý lẫn nhau, nhưng lại cùng nhìn vào một mục tiêu sống khác biệt.”
Hạ Dư nói tới đây, điện thoại bỗng vang lên. Là tài xế gọi tới, hoá ra Hạ Dư phóng xe quá nhanh, như làm bá chủ trên đường, cảnh sát giao thông tuần tra giận muốn điên đầu tìm tới tận bệnh viện.
Tài xế: “Hạ thiếu, chúng ta nhờ bác sĩ giải thích hộ đi… Đây là tình huống đặc biệt…”
Hạ Dư: “Không sao đâu, cứ nộp tiền phạt cho bọn họ đi, đừng làm tốn thời gian lúc này.”
Cậu cúp máy.
Tạ Thanh Trình: “Cậu đốt tiền đấy à?”
“Đối với tôi mà nói thì thời gian chính là tiền tài, tôi không thích lãng phí thời gian vào mấy nơi không cần thiết. Ví dụ như giải thích với công chức nhà nước. Không khéo còn muốn tìm phóng viên tới viết cả một bài phỏng vấn khiến người ta rơi lệ cũng nên.”
Hạ Dư rủ đôi mắt hạnh, đáy mắt tối như mực có vẻ hết sức thờ ơ, thậm chí có chút cảm giác như bệnh tình chưa giảm, nhưng khoé miệng lại treo nụ cười: “Còn không bằng tôi đây tâm sự với anh thêm chút, dù sao việc họ làm thì anh cũng có thể làm mà, đúng không? Ví dụ như kiểm tra bằng lái của tôi.”
“…”
Thấy sắc mặt đối phương khó coi, vẻ châm chọc trên khoé môi Hạ Dư từ từ chuyển vào ánh mắt, tay cậu đút vào túi quần, mắt nhìn phía trước, không nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình nữa, mà tuỳ tiện đặt vào nơi nào đó đằng trước. Sau đó cậu hơi ngả người về trước, mặt nghiêng nghiêng gần cổ Tạ Thanh Trình, cúi đầu xuống, bờ môi hơi mỏng cách động mạch cảnh của Tạ Thanh Trình không xa.
Nam sinh cứ giữ dáng hơi hạ thấp người như vậy, mắt nhìn xa xa, cúi đầu nói giọng ngay sát cạnh bên tai người đàn ông kia: “Anh à, thấy em lái xe thế nào?”(*)
Giọng càng trầm thấp hơn, ý tứ trêu chọc chế nhạo cũng quá nặng: “Em hầu hạ anh vậy anh có thấy hài lòng không?”
“…”
Sắc mặt Tạ Thanh Trình càng khó nhìn.
Sao vẫn còn so đo chuyện bằng lái với anh cơ chứ! Lòng dạ tên này nhỏ tới mức nào vậy, miệng lưỡi cay độc tới đâu thế?
Anh bình tĩnh lạnh mặt cười hai tiếng: “Có rảnh thì luyện tập nhiều vào. Nhóc con đừng hấp tấp như thế, tốt nghiệp xong có thể làm tài xế rồi đấy.”
Sau đó anh không muốn lắm lời với Hạ Dư nữa, lạnh mặt vén nhành tử đằng rủ xuống trước mắt, một mình đi lên trước.
Hạ Dư vẫn còn đuổi theo anh trêu chọc, dù sao chọc ghẹo cũng thú vị vậy mà, không chịu buông bỏ ở cạnh âm dương quái khí (**) nói: “Tạ tổng, tôi làm tài xế cho ngài, ngài sẽ cho tôi lái xe gì thế? Tiền lương thế nào vậy?”
(**Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đường nào mà lần.)
Tạ Thanh Trình không quay đầu lại, giọng truyền tới: “Một chiếc wuling hongguang, cho cậu thêm tí thuốc nữa, làm thì làm, không làm thì cút.”
Hạ Dư tay đút túi nhìn bóng lưng anh, đá giày chơi bóng trên đất một cái, ánh mắt bực tức, nhẹ giọng mắng nhỏ: “Cho tí thuốc?… Đúng là Tạ Thanh Trình anh có khác, tôi thật sự mắc nợ anh mà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hai thẳng nam nói về chuyện lái xe, thật sự chỉ đơn thuần là lái xe thôi, Hạ thiếu không phục nên mới châm chọc anh à… Vì Tạ Thanh Trình thế mà lại nghĩ cậu không có bằng lái…
Nhưng mà, dù bắt đầu thế nào, cũng thấy quái quái á…
Thẳng nam cãi nhau chính là đơn giản không ra vẻ không nghĩ nhiều mà, vậy nếu mọi người cãi nhau thì thế nào?
Tiểu kịch trường:
Cullinan lớn: Phóng trên đường, không ai dám đụng, một chiếc xe tốt cần thiết để học lái xe!
Wuling hongguang: Wuling hongguang tạo gara, mỗi vị công tốt đều phải có một chiếc Wuling hongguang!
Xe cứu thương:… Tôi kẹt ở đường quay lại rồi, thân cây bị bão lớn làm gãy, đường một chiều cũ trong thành phố ngược hướng còn đang kẹt xe… Bỏ đi, nói thẳng ra là tôi cầm kịch bản không tới hiện trường được, nhưng trong thực tế mọi người đi đường nhớ phải nhường đường cho xe cấp cứu nhé, cảm ơn vì tấm lòng, cảm ơn bạn đã ở đó.
Chú ý nho nhỏ của editor:
(*) Đoạn này Hạ Dư gọi Tạ Thanh Trình là “哥”, vì vậy xưng hô chuyển thành em – anh.