Sáu năm trước.
Nhà họ Hạ yên tĩnh lạnh lẽo.
Không có tiếng nói cười, không có ai bầu bạn.
Tuy người làm trong nhà đều nghe theo lời dặn của Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư, chuẩn bị bánh kem cho Hạ Dư, nhưng Hạ Dư lại chẳng ăn. Sinh nhật cậu, cha mẹ đều không có mặt, vẫn ở Yên Châu cùng với em trai, họ bảo hôm nay có chuyện rất quan trọng cần bàn với khách, chỉ có thể xem sau khi bàn bạc xong, có còn thời gian để lên máy bay quay về hay không.
Cậu cũng chẳng có nhiều bạn, các bạn học phần lớn khách sáo lại xa cách, mời họ tới sinh nhật, không khỏi quá mức gượng gạo.
Ngày hôm ấy, Tạ Thanh Trình cũng chẳng ở Hỗ Châu, anh có một hội nghị, quả thật giống như chuyện Tạ Tuyết nói trong tin nhắn, đi công tác rồi.
Ngay cả ông trời cũng không vui, ngoài kia mưa rơi tầm tã, gió mạnh thổi vù vù, Hạ Dư đứng trong phòng khách, cửa sổ kính phong cách châu Âu lúc này đã biến thành bức tranh mực nước thay đổi thất thường quỷ quái, ngoài khung cửa mưa xối xả.
Đoong—— Đoong—— Đoong——
Đồng hồ lớn trong biệt thự cách một giờ lại vang tiếng một lần, mỗi lần đều đánh lên chiếc chuông đúng thời điểm không chút sai lệch.
Từ buổi chiều, tới hoàng hôn, đến lúc màn đêm buông xuống.
“Thiếu gia… Đừng đợi nữa, Hạ tổng với Lữ tổng bảo, hôm nay không về được…” Quản gia không đành lòng, thật cẩn thận tiến lên, khoác áo cho Hạ Dư, “Ngủ sớm chút đi.”
“Không sao, thật ra hôm nay cũng không coi là một ngày chính thức mà.” Hạ Dư quay đầu lại, vậy mà vẫn đang cười, “Bác bận thì cứ đi đi, lát nữa cháu sẽ nghỉ ngơi. Cháu ngắm mưa thêm một lát nữa.”
Quản gia khẽ thở dài, lui xuống.
Thật sự không sao hết, chẳng việc gì ư?
Vốn không phải thế, cậu chỉ là đang đợi——
Cậu cảm thấy, trên đời này, hẳn luôn có một người, có thể bất chấp mưa gió mà đi tới bên cạnh cậu, nhớ tới cậu, gọi cậu, bầu bạn cùng cậu trong bóng tối.
Cậu cũng đâu phải người xấu như vậy, hẳn không tới mức chịu hình phạt, cô độc tới mức này thế chứ, có đúng không?
Cậu đợi.
Đợi…
“Hạ Dư! Hạ Dư!!”
Không biết qua bao lâu, tựa như, lúc tiếng chuông đã sắp điểm tới nửa đêm, cậu nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, giọng cô gái yếu ớt trong mưa gió thực xa vời, như thể ảo giác.
Cậu hơi mở to hai mắt, vội vàng đi tới, mở cửa ra.
Đứng ngoài chính là Tạ Tuyết đang thở hổn hển—— người bạn khác giới duy nhất, có quen biết với cậu. Là người bạn chơi chung duy nhất, bầu bạn bên cạnh cậu suốt bao năm.
Tạ Tuyết khoác áo mưa, trên mặt trên trán toàn nước, lạnh băng không mang hơi ấm, nhưng lúc giương mắt nhìn cậu, lại ấm áp.
Cô bé khịt khịt mũi, vừa cười, vừa cởi áo mưa ra, lộ ra chiếc bánh sinh nhật được che cẩn thận phía dưới.
“Vẫn còn kịp đúng không?”
“… Sao chị lại tới đây…”
“Chị không muốn em ăn sinh nhật một mình đâu, thế đáng thương lắm.” Tạ Tuyết xoa xoa nước còn chảy theo tóc xuống, “Làm bánh kem vị chocolate em thích nhất nè, trời ạ chị sắp bị xối chết luôn rồi, mưa lớn thế, đúng là sống lại gặp quỷ mà…”
Hạ Dư trong nháy mắt ấy, bao oán hận trong lòng như đều tan biến, nơi trống rỗng được lấp đầy.
Cậu nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Tạ Tuyết, kéo cô bé vào, cậu cảm thấy giọng mình nói chuyện cũng có hơi khàn khàn. Cậu bảo: “Em nghĩ, em cũng không nên chỉ có một mình thôi…”
“Sao có thể chứ. Sao em lại chỉ có một mình được? Em còn chị nữa nè, chị sẽ mãi ở bên cạnh em.”
“…”
“Sinh nhật mười ba tuổi vui vẻ nhé, Hạ Dư.” Cô bé cười rộ lên sáng lạn, thành ánh sáng rực rỡ duy nhất trong căn biệt thự tối tăm.
Chuyện sau đó, vì thời gian đã qua lâu rồi, Hạ Dư cũng không nhớ rõ lắm.
Cậu chỉ nhớ, sau đó cậu tới tủ lạnh tìm chiếc bánh kem còn ăn chưa hết kia, đã không còn.
Đương nhiên, biến mất cùng với cả chiếc bánh kem kia, còn có cả điểm tâm mà bảo mẫu làm cho cậu mà cậu vẫn chưa động vào miếng nào.
Thấy sắc mặt cậu xám xịt, bảo mẫu không đợi cậu nổi giận, vội giải thích: “Có mấy thứ cũ rồi, ăn thì có hại, nên mới đổ đi… Nếu cậu muốn ăn, đêm nay bọn tôi lại làm.”
Nhưng làm lại, cũng đâu phải chiếc bánh kem mà Tạ Tuyết mang tới trong đêm mưa.
Hạ Dư đáp: “Không sao cả, kệ đi.”
……
Hạ Dư nhìn hình chiếu trước mặt, như rơi vào động băng, cậu nhớ rõ, hôm đó, Tạ Tuyết đã tới mà.
Ngày ấy của cậu… Là… Là có người bầu bạn, có người nhớ tới cậu…
Nhưng mà——
Tin nhắn trên hình chiếu là Hạ Dư tự mình tìm cách hack về, vết tích sao lưu mà đám mây chứa đựng, tuyệt đối không phải giả.
“Anh ơi, dì Lê ốm rồi, em đi truyền nước với dì, chừng nào anh đi công tác về thế? Thủ tục bệnh viện rắc rối quá, em muốn nổ đầu luôn rồi, nếu anh ở đây thì tốt…”
Tại sao lại như thế?
Tại sao lại như thế!!
Cậu mở máy tính, ngón tay lướt như bay, vẻ mặt gần như vặn vẹo, ánh mắt dường như điên cuồng, như thể muốn đào hết tin tức chôn vùi, khai quan phơi thây, tìm ra sự thật đã bị chôn sâu suốt bao năm.
Cậu kiểm tra tin nhắn mấy ngày ấy nhanh vô cùng.
Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình, Hạ Kế Uy, Lữ Chi Thư.
Chân tướng tựa như một cái xác xinh đẹp chưa thối rữa, nằm trong kho đám mây tin nhắn, nở nụ cười lạnh thê lương quỷ dị chế nhạo với cậu.
Là giả…
Là giả…
Là giả!!!
Bởi vì chuyện đã qua lâu rồi, phần lớn lịch sử trò chuyện cũng không thể khôi phục lại, nhưng những tin nhắn lấy ra được cũng đã đủ chứng minh, Tạ Tuyết đêm ấy, trong cái đêm mà cậu cần cô nhất, cô——
Vốn không hề tới.
Hạ Dư thậm chí còn thấy tin nhắn ngày thứ hai Tạ Tuyết gửi cho Tạ Thanh Trình: “Anh à, Hạ Dư hỏi em có tới nhà em ấy chơi không, đón sinh nhật với ẻm, nhưng hôm qua dì Lê ốm nặng như thế, em thật sự bận tới chóng mặt, quên luôn trả lời em ấy, ngại quá đi mất, anh có thể xin lỗi em ấy giúp em được không… Em không dám giải thích với ẻm…”
Tạ Thanh Trình: “Em không nhất thiết phải gần gũi với cậu ấy thế đâu.”
……
Lại tiếp tục kiểm tra.
Dòng thời gian lại dịch lên từng chút từng chút.
Xem càng thấy rợn người hơn.
Cậu lật tới phần sao lưu nào đó.
Là đối thoại giữa Tạ Thanh Trình và Hạ Kế Uy.
“Hạ Dư hình như lúc bất lực sẽ sinh ra suy tưởng gì đó. Đối tượng tưởng tượng của nó là em gái của cậu.” Hạ Kế Uy nói, “Tôi gần đây vô tình phát hiện, có những chuyện nó nói với tôi, thật ra vốn chưa từng xảy ra, bác sĩ Tạ, tình huống thế này…”
“Với cậu ấy thì cũng bình thường thôi.” Tạ Thanh Trình trả lời, “Tôi vẫn luôn biết cậu ấy có hành vi kiểu này.”
“Sao lại thế…”
“Hạ Dư thiếu một người bạn ngang với tuổi của cậu ấy, nhưng trong lòng cậu ấy lại không chịu thật sự mở lòng với bất cứ người bạn cùng trang lứa nào. Tư duy của cậu ấy đặc biệt, trưởng thành sớm, mấy người ngang với độ tuổi của cậu ấy, phần lớn đều không hiểu được cậu ấy. Lâu dài tự tách mình ra khiến cậu ấy cần một nơi phát tiết tình cảm, giờ bạn đồng trang lứa ở gần với cậu ấy nhất, rất dễ trở thành bóng hình của bản thân cậu ấy.”
“Bóng hình của bản thân?”
“Đúng thế, một vài đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ, hoặc các vấn đề tâm lí khác, trong quá trình trưởng thành sẽ tưởng tượng ra một người bạn, trước mặt người bạn ấy, bọn nó có thể thổ lộ hết tâm tư trong lòng mình ra. Người bạn ấy có lẽ hoàn toàn không tồn tại, lại có lẽ tồn tại một phần. Ý nghĩa của bọn họ khi được bệnh nhân tưởng tượng ra, là hoàn thành khát vọng mãnh liệt trong nội tâm của bệnh nhân.”
Tạ Thanh Trình lại giải thích thêm một điều với Hạ Kế Uy: “Thật ra không chỉ có mấy đứa trẻ mắc bệnh tâm lí, cho dù là trẻ con bình thường, lúc cô đơn cũng sẽ sinh ra những ảo tưởng không có thật, ví dụ như ở lớp bị cô lập, không có bạn bè, bọn nó có khi còn tự tưởng tượng ra một người bạn cho mình, cho rằng người bạn ấy chỉ có mỗi mình mình trông thấy, chỉ có mỗi mình có thể nói chuyện, đây là một loại bản năng tự bảo vệ tâm lí của trẻ con.”
“Chỉ là người không mắc bệnh, chúng có thể phân rõ đây là tưởng tượng, là ảo giác của mình, chứ không phải là hiện thực, chúng rất rõ rằng đây là khát vọng muốn có cảm giác an ủi của bản thân. Nhưng mấy đứa nhỏ giống Hạ Dư. Cậu ấy thật ra khó mà phân rõ chuyện này—— đặc biệt là lúc cậu ấy chỉ là tưởng tượng một phần.”
Hạ Kế Uy: “Tưởng tượng một phần ý là…?”
“Tạ Tuyết có tồn tại thật sự, là em gái tôi, là người bạn ở bên cạnh cậu ấy, là người gần gũi với cậu ấy nhất, đối xử với cậu ấy quả thật không tệ.” Tạ Thanh Trình nói, “Nhưng em gái tôi thì tôi biết rõ, em ấy đối xử với mọi người đều rất nhiệt tình. Hạ Dư tuy là một người bạn có quan hệ rất tốt với em ấy, nhưng chưa tới mức bạn thân, có một số việc em ấy sẽ không làm như thế.”
“Nhưng với Hạ Dư mà nói, tinh thần em ấy cần được chống đỡ, những chuyện Tạ Tuyết không làm, nhưng lại là chuyện cậu ấy hi vọng rằng em ấy làm được, nên tự bản thân cậu ấy sẽ tưởng tượng ra để bù đắp vào. Cậu ấy chỉ có mỗi một người bạn này, cậu ấy không muốn thất vọng về người bạn này, tiềm thức của cậu ấy sẽ tự thuyết phục chính cậu ấy, khiến cậu ấy hoàn toàn tin rằng những chuyện đó đã xảy ra, là Tạ Tuyết đã làm thật sự.”
“Nhưng chuyện này nghe hư cấu quá, tôi khó mà tin nổi——”
“Chuyện này không phải hư cấu, não con người là công cụ vô cùng tinh vi phức tạp, nếu kí ức một người có sai lệch, hơn nữa còn lặp lại nhấn mạnh, không ngừng lặp lại, sẽ xuất hiện hiện tượng như thế.”
“Tựa như có người, có lúc sẽ bị loạn giữa hiện thực và cảnh trong mơ, lại ví dụ như cái gọi là hiệu ứng Mandela.”
“Hiệu ứng Mandela?”
“Đây không phải khái niệm học thuật có logic chặt chẽ, nhưng hợp để dùng giải thích. Hạ tổng có thể hiểu rằng một số chuyện trong kí ức bị sai lệch, lên mạng search chút là tìm thấy rất nhiều trường hợp. Ví dụ như… Chuột Mickey có mặc quần yếm hay không?”
Lần này Hạ Kế Uy mất hồi lâu mới trả lời tin nhắn, tựa như bị câu hỏi đáng yêu như thế của Tạ Thanh Trình trong cuộc trò chuyện nghiêm túc làm cho phát ngốc.
“Chắc là mặc.”
“Không mặc. Nhưng có rất nhiều người tin rằng, nó cho tới nay là mặc quần yếm. Đây là hiệu ứng Mandela. Là một loại kí ức sai lầm của não người sau khi không ngừng gia tăng, sinh ra từ ấn tượng có sẵn.”
“Hạ tổng có thể coi là thế này, chuột Mickey là em gái tôi, tồn tại thật, nhưng chiếc quần yếm kia thật ra em ấy vốn không mặc. Mà Hạ Dư lại dựa vào tưởng tượng của mình, bổ sung thêm hai dây đeo vốn đã không tồn tại, cũng chắc chắn không lung lay mà tin rằng đây mới là dáng vẻ đúng nhất.”
Hạ Kế Uy: “… Thế, có phải là chứng ảo tưởng không?”
“Không thể định nghĩa thế được. Với Hạ Dư mà nói, đây chỉ là cậu ấy tự bảo vệ mình, tự an ủi mình, tự cứu rỗi mình.” Tạ Thanh Trình sau khi gửi tin nhắn này, rất lâu sau mới gửi thêm một tin nữa——
“Hạ tổng, thứ cho tôi nói thẳng, ông và Lữ tổng ở bên cậu ấy quá ít, cho dù là đứa trẻ tâm lí mạnh khỏe, cũng khó mà chịu nổi sự thờ ơ như thế, huống chi bản thân cậu ấy vốn đã là người bệnh.”
“Cậu ấy không nhận được yêu thương, nhưng lại rất mạnh mẽ, có lẽ cũng không thể nói là mạnh mẽ được, chỉ là cậu ấy biết dù cậu ấy có khóc cũng vô dụng, cậu ấy cầu xin cũng vô dụng, cho dù là cách gì đi nữa vẫn chẳng khiến cậu ấy nhận được thứ cậu ấy mong mỏi, cho nên cậu ấy mới quen tự làm tổn thương, quen tự mình đề phòng. Tạ Tuyết mà cậu ấy nghĩ ra, kì thật luôn là bóng hình của chính cậu ấy, là nội tâm cậu ấy đang tự an ủi chính cậu, là cậu ấy thông qua miệng Tạ Tuyết, nói ra những lời mình muốn nghe.”
“…”
Hạ Dư nhìn những tin nhắn phủ đầy bụi này, cậu nghĩ tới những khát vọng sâu trong lòng mình…
Ví dụ như, chị sẽ mãi luôn là bạn của em.
Ví dụ như, cậu vẫn mãi không đợi được, một câu nói ngay trước mặt, chúc em sinh nhật vui vẻ.
Nhưng lời này, không lẽ chỉ đều là niềm hi vọng thiết tha của cậu rằng sẽ có người nói với cậu thôi ư?
Nhưng cậu luôn không đợi được…
Tin nhắn của Tạ Thanh Trình: “Vì không ai nói với cậu ấy, mà cậu ấy lại là người có tự tôn rất cao, cũng không thể tự nói với bản thân mình được, đại não cậu ấy đành dựa vào tưởng tượng một phần, để thỏa mãn nguyện vọng của cậu ấy, lại giữ tôn nghiêm cho cậu ấy. Đây là một loại cơ chế của con người tự bảo vệ tâm lí mình, ông cũng không cần quá lo lắng.”
Tin nhắn của Hạ Kế Uy: “Những việc này cậu biết lâu rồi?”
“Thì có quan sát một thời gian. Chuyện này tôi đâu nói với cậu ấy được, với cậu ấy lại là đả kích quá lớn.”
Tạ Thanh Trình bảo: “Nhưng tôi luôn để Tạ Tuyết cách cậu ấy ra xa chút. Tạ Tuyết cũng không phải người mà cậu ấy có thể sinh ra tình cảm ỷ lại. Tôi với em ấy đều không phải, Hạ tổng. Chúng tôi sớm muộn cũng phải rời đi.”
“Tôi là bác sĩ, không phải người thân của Hạ Dư. Tôi không thể phí cả đời trên một bệnh án được, Tạ Tuyết càng là vậy. Tôi chỉ có thể giúp cậu ấy thông suốt, mà cậu ấy thiếu sót, là muốn thứ như tình yêu, tôi không thể cho cậu ấy. Em gái tôi cũng thế.”
“…”
Tin nhắn phía sau, Hạ Dư không xem, cũng chẳng phải tin nhắn quan trọng gì.
Cậu biết những chuyện này, vậy cũng đủ rồi.
Quá nhiều rồi.
Tạ Thanh Trình vẫn luôn lừa cậu, Tạ Tuyết cũng là giả, hai người bọn họ, một người từng cho cậu niềm tin niềm khích lệ mạnh mẽ nhất, khiến cậu tin rằng một ngày nào đó cậu có thể quay trở về xã hội bình thường, một người lại là người bạn dịu dàng nhất của cậu, mỗi lúc mà cậu bất lực tuyệt vọng, cô đều kịp thời tới bên cạnh cậu.
GIống như trong đêm mưa tầm tã, cô gõ vang cánh cửa nhà cậu, gọi tên cậu trong mưa gió, cởi áo mưa, ôm chiếc bánh kem chocolate mà cậu nghĩ ra kia.
Cậu trước nay đều không nghĩ tới, có lẽ chiếc bánh kem kia, Tạ Tuyết ấy… Vốn không hề tồn tại.
Mà cậu lại đáng thương như thế, yếu ớt tự an ủi mình, vậy mà toàn bộ đều rơi trọn vào mắt Tạ Thanh Trình, bị một người đàn ông nhìn xuống, nắm giữ.
Chưa từng có người yêu cậu.
Cậu như một thằng ngốc! Cậu quá ngốc, quá ngu ngơ, quá khát vọng đi vào giữa sự ấm áp của mọi người, vì làm người bình thường, vì thu gương mặt hung tợn xấu xí, cậu lại sinh ra chút ánh sáng mỏng manh từ chính cái đầu đầm đìa máu tươi của mình.
Tạ Thanh Trình thấy, nhưng anh bảo——
“Tôi không thể phí cả đời trên một bệnh án được, Tạ Tuyết càng là vậy. Tôi chỉ có thể giúp cậu ấy thông suốt, mà cậu ấy thiếu sót, là muốn thứ như tình yêu, tôi không thể cho cậu ấy. Em gái tôi cũng thế.”
Nhưng nếu một mình bản thân đã có được tình yêu, vì sao ngay cả chính mình cũng phải lừa gạt?
Tên lừa đảo kiểu gì, khinh đời khinh người, cuối cùng lại tự lừa mình sâu nhất.
Chỉ có kẻ lừa đảo nghèo nhất nghèo nhất mới như thế.
Cậu có quá ít, nước mắt rơi lại quá nhiều, cậu ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng phải nhờ tượng tưởng mà nhận được. Nếu không tự lừa mình, cậu còn có thể dựa vào đâu mà mỉm cười sống tiếp như thế?
Cho nên dù có ở trước mặt mình, cậu cũng mang lớp mặt nạ mỉm cười, giữ chặt lấy, không chịu buông. Ngay cả bản thân cậu cũng lừa.
Tạ Thanh Trình nói đúng, cậu có tôn nghiêm.
Cậu không mong bị coi là một bệnh nhân, không muốn bị coi là kẻ điên, cậu biết với vị trí của Hạ gia, không biết có bao nhiêu người chờ cậu ngã xuống nhìn trò cười của cậu xem cái xác của cậu điên cuồng sung sướng trên máu tươi của cậu, vì thế cậu càng mạnh mẽ hơn, cậu căn bản không muốn đưa vết sẹo của mình ra cho bất kì một ai xem để nhận được sự thương hại.
Hạ Dư đứng yên hồi lâu trong căn phòng khách trống trải.
Lâu tới mức thời gian hình như trở nên có chút mơ hồ, ánh mắt cậu mỏng manh nhưng sắc bén, lướt qua làn sóng tin nhắn lạnh băng trước mặt từng lần từng lần một, cuối cùng ánh mắt sắc bén như cũng bị sóng nước ăn mòn, trở nên rời rạc hốt hoảng.
Cậu nhắm chặt hai mắt lại.
Lớp mặt nạ giả, cùng cộng sinh với máu thịt, giờ phút này bị Tạ Thanh Trình tàn nhẫn xé rách, cậu nâng tay lên, không một tiếng động chạm vào gương mặt mình.
Đau.
Đau quá…
Đau tới tận tim cậu, khiến cả người cậu run rẩy.
Cậu như ở ngay trong một đêm, chẳng còn lại gì.
Niềm tin của Tạ Thanh Trình là giả, sự thân mật của Tạ Tuyết là giả, an ủi cậu tự dành cho mình là giả, cuối cùng ngay cả tự tôn của cậu, ngay cả sự cứng rắn vô cùng của cậu để bảo vệ mình, chiếc mặt nạ kia, cũng tan thành mảnh nhỏ. Cậu mãi tới giờ mới ngạc nhiên phát hiện, hóa ra gương mặt mình lại nực cười như tên hề, vậy mà đã bại lộ trước mặt Tạ Thanh Trình nhiều năm tới thế.
Vậy nên rốt cuộc cậu đang cố gắng gì chứ?
Vì sao cậu lại ngu ngốc như thế! Mạo hiểm nguy hiểm tính mạng tới làm bạn cùng người kia, có lẽ vì một câu tán thành, vì báo đáp một đường hi vọng mà Tạ Thanh Trình từng cho cậu khi xưa…
Ngay cả mạng mình cậu cũng mặc kệ, lại vì lấy lòng một kẻ lừa đảo, lấy lòng kẻ nói dối bao lâu!
Hạ Dư khẽ cười, cong người, dựa vào tường, tiếng cười kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, như xác chết lệ quỷ vùng dậy khỏi lăng mộ, con ma bệnh trong lòng được phủ thêm một lớp áo choàng bay vụt ra trong đêm tối, tiếng cười gần như điên cuồng, như giận như hận, như buồn như điên, nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt.
Đau quá đi mất.
Cậu thấy Tạ Thanh Trình giang hai tay ra trước mặt cậu, trong tay lại có một con dao giải phẫu lạnh băng.
Đây mới là sự thật.
Cậu thấy Tạ Tuyết cười đưa chocolate cho cậu, lại nháy mắt thấy cô chỉ nhìn cậu từ xa xa.
Đây mới là sự thật…
Cậu lại thấy…
Cậu lại thấy cậu đứng trước cửa sổ sát đất, bên ngoài mưa rền gió dữ, chiếc đồng hồ để bàn cũ trong nhà điểm mười hai giờ, đêm đã khuya, bốn phía là bóng tối không bờ.
Nhưng chẳng ai gõ cửa.
Vẫn luôn chẳng có ai gõ cửa.
Cậu chỉ chờ đợi như vậy, từ khi trời tối, tới lúc hừng đông, mưa gió đã ngừng, đêm dài cũng qua, mà cậu lại không đợi nổi một câu sinh nhật vui vẻ thật lòng thật dạ.
Đây, mới là sự thật.
Cậu lại thấy cậu nằm co nhỏ trên giường, phải tiêm thuốc, miệng mũi bị bịt lại, cậu như con thú gần chết giãy giụa gào khóc, nhưng cậu không gọi ra nổi tên bất cứ một ai.
Cậu là hòn đảo cô độc.
Không có cầu.
Đây mẹ nó mới là sự thật! Sự thật!!!
Một đứa trẻ không nhận được tình yêu, vì đấu tranh với bóng ma bệnh tật sâu trong lòng, vì cố gắng sống sót, cậu lừa trời lừa đất, lừa bản thân bao năm…
Giờ khắc này.
Hạ Dư dựa vào tường, băng vải trên vai đã bị cậu vì thù hận kéo ra, khiến miệng vết thương nứt toạc máu tươi giàn giụa, chỉ có máu tanh mới có thể khiến cậu cảm thấy khuây khỏa thấy rằng đây là sự thật thấy rằng cậu thật sự tồn tại! Cậu có một cái xác, lúc chảy máu vẫn ấm áp, cậu là người sống, cậu sống… Cậu sống…
Cậu vò tóc mình, ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên, cậu như ác long mù mắt mất vuốt, bảo vật đối xử dịu dàng đã mất cũng mất luôn cả huyệt động ẩn thân, cậu bị ép phải đứng dưới ánh sáng mặt trời ban ngày, từng vết sẹo xấu xí trên người đều có thể bị người ta tùy ý kiểm tra cười nhạo.
Mơ, rốt cuộc cũng tỉnh.
Cậu giãy giụa gần hai mươi năm, cậu vẫn là người điên.
Chưa từng có ai yêu cậu, chưa từng có ai để ý tới cậu.
Cậu ngoại trừ một lời nói dối vụng về, thì chẳng có gì hết.
Cậu vậy mà chẳng đạt được bất cứ thứ gì.