[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 50: 50: Rạn Nứt



Mình nhất định phải quay về.

Bởi vì, có người vẫn đang chờ mình.
———
Harry bị kéo nhanh đi trong dòng chảy thời gian của quá khứ, vầng sáng chói lóa và những màu sắc rực rỡ khiến đôi mắt y nhói đau, ngay sau đó y ngã sấp xuống một cách nặng nề bên cạnh cỗ máy thời gian.

Y nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hermione, hình như cô ấy đang nói chuyện với ai đó.

“Cho nên, đây chính là chuyện tụi em vẫn đang làm.

Xin lỗi, Ron, tụi em đã giấu anh lâu như thế, còn hại anh cũng bị sửa ký ức…”
“Ôi ông trời của tôi ơi!” Ron hoảng hốt hô to, cắt ngang lời của Hermione.

“Em mau quay lại xem, Harry kìa!”
“Harry!” Cô phù thủy quay đầu lại, vừa nhìn thấy chàng thanh niên với bộ đồ đẫm máu thì biểu cảm tức khắc chuyển từ vui sướng sang hoảng sợ.

Cô và Ron cùng chạy đến bên cạnh Harry, đỡ y dậy.

Ron nhíu chặt mày, quan sát người bạn thân của mình với ánh mắt lộ rõ vẻ sầu lo.

“Bồ làm gì mà lại thành ra thảm thương thế này, bồ tèo? Nhìn cứ như bồ vừa trở về từ bài thi cuối cùng của cuộc thi Tam Phép Thuật ấy.”
Hermione liếc nhìn Ron một cách bất đắc dĩ rồi dùng ánh mắt truyền đạt cho Harry một câu “Anh ấy vẫn chưa chấp nhận được”.

Harry lắc đầu và bò dậy khỏi mặt đất.

Tâm trạng của y vẫn đang cực kỳ tồi tệ.

Y không thể giải thích mọi chuyện đã xảy ra với giáo sư Độc dược của mình, để lại một cục diện rối rắm cho Snape gánh chịu một mình rồi tự buộc bản thân quay về.

Quả thực chẳng còn điều gì khiến y khổ đau hơn nữa.

“Cởi áo khoác ra đi Harry, để mình xem vết thương của bồ thế nào.” Hermione nói nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ lấy vai Harry.

“Còn nữa, nói ngay cho mình biết chuyện này là sao đi.”
“Mình không sao, vết thương đã ngừng chảy máu từ lâu rồi.” Chàng trai trẻ hít sâu một hơi, nhìn Hermione rồi lại nhìn Ron, “Tốt quá, hai bồ đều ở đây.

Mình quả thật cần nói cho hai bồ biết, rốt cuộc trong một năm mình trở về này đã xảy ra những chuyện gì.”
Trong quá trình Harry kể lại, anh chàng Thần sáng tóc đỏ trẻ tuổi có vài lần muốn ngắt lời y, như thể vẫn đang hết sức hoang mang trước việc cậu bạn thân vô cớ nói rằng ký ức của mình đã bị thay đổi.

Nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hermione và biểu cảm bình tĩnh của Harry, Ron cũng chỉ đành nén lại nỗi thắc mắc dưới đáy lòng, cùng đợi Harry – người vừa trải qua quá nhiều việc – kể xong đầu đuôi.

Nghe Harry kể đến cuộc chạm trán với Voldemort sau khi vào mê cung và phương pháp hủy diệt linh hồn, hai hàng mày của Hermione càng lúc càng nhăn chặt.

Cuối cùng khi chàng trai trẻ ngừng lời, nhắm mắt lại cố gắng điều hòa nhịp thở thì Hermione mới lên tiếng hỏi, giọng đầy vẻ khó hiểu: “Bồ nói bồ đã giết gã Voldemort vừa hồi sinh? Sau đó không biết Voldemort đã dùng cách gì mà lại có được một cơ thể mới vào năm thứ năm?”
“Có thể là sớm hơn.” Harry mở mắt nhìn chăm chú vào Hermione, nói một cách nghiêm túc: “Bởi vì thầy Dumbledore từng nói với mình, “gã đã ngủ đông tròn một năm”.

Mình nghi ngờ, ngay sau khi phần hồn chính bị mình phá huỷ thì gã đã tức khắc tìm được cách sống lại.”
“Trường sinh linh giá ư?” Ron nhạy bén tiếp lời rồi theo bản năng nhìn sang Hermione, chờ cô phán đoán đúng sai.

“Không thể nào.” Hermione liếc nhìn Ron, giọng có phần lo âu: “Hai người quên quyển nhật ký kia rồi sao? Tom Riddle, nó là một trong các Trường sinh linh giá của Voldemort.

Thế nhưng nó cũng chỉ có thể dựa vào việc hấp thu sức sống của Ginny để khôi phục thành một hình dạng mơ hồ, chứ không phải thật sự sống lại.

Nếu như năm thứ năm trước đó của Harry…!Được rồi, trong năm thứ năm lần hai, gã Voldemort mà bồ nhìn thấy đã có thực thể và ma lực hùng mạnh, thì chắc chắn không phải gã có được chúng dựa vào Trường sinh linh giá.”
Anh chàng Thần sáng tóc đỏ chìm vào suy tư, chậm rãi nói: “Tuy mình vẫn không thể tin nổi, rõ ràng những chuyện Harry nói đều là những việc chúng ta cùng nhau trải qua hồi năm thứ tư…!Thế nhưng, trời ơi, mình thật sự không muốn biết hai người đã giấu mình làm nhiều chuyện như thế! Chậc, ý mình là, rốt cuộc Voldemort đã làm thế nào để lại có được cơ thể đây?”
“Cũng bởi vì chúng ta không tìm được đáp án, cho nên mình phải quay về để tiếp tục tìm kiếm.” Harry nhìn hai người bạn thân của mình, cất giọng trầm thấp và kiên quyết: “Càng nhanh càng tốt.”
“Bồ không còn thời gian nữa rồi.” Hermione nhìn chằm chằm vào Harry, lạnh lùng nói: “Kỳ nghỉ Giáng sinh của bồ đến hôm nay là kết thúc rồi, Harry.

Bồ phải quay về Hogwarts dạy học, chứ không phải mong quay trở về năm thứ sáu.”
Harry không để ý đến giọng điệu của Hermione, nhanh chóng đáp lời: “Mình có thể xin cô McGoganall cho nghỉ.”
“Sau đó thì sao?” Tiếng cười của Hermione có hơi chói tai: “Có phải bồ còn định nói tỉ lệ thời gian của cỗ máy thời gian và hiện thực khác nhau, thật ra bồ có rất nhiều thời gian rảnh đúng không? Bồ có thể buông bỏ hết, mặc kệ tất thảy để quay về quá khứ?”
Chàng trai trẻ cuối cùng cũng chú ý tới biểu cảm lạnh lùng của Hermione.

Y cố gắng không để sự lo âu và nôn nóng hiện rõ ra trong giọng nói, cất tiếng mềm mỏng và chân thành: “Bồ sao thế, Hermione? Từ khi bắt đầu, bồ đã là lạ rồi.”
Gò má cô phù thủy trẻ ửng đỏ dưới ánh nhìn chăm chú của Harry, nhưng cô vẫn kiên quyết, cố chấp nhìn thẳng vào mắt y.

Giọng cô dịu xuống đôi chút: “Chẳng qua mình cảm thấy, bồ đã dành quá nhiều tinh thần sức lực…!và toàn bộ tâm huyết vào đây, vào cái việc mà chúng ta thậm chí còn không biết nó có thể mang đến một kết cục hoàn mỹ hay không.

Harry, nơi bồ đang đứng ngay lúc này mới là hiện thực, bồ hiểu không? Cỗ máy đáng sợ phía sau tụi mình này, nó đã thay đổi tư tưởng và ký ức của rất nhiều người trong hiện thực..”
“Thế nên?” Harry cắt ngang lời Hermione, gần như là bất lịch sự.

Y mở to mắt nhìn cô, như thể cô đang chuẩn bị tấn công y: “Bồ đang khuyên mình từ bỏ ư? Từ bỏ việc cứu họ, để mặc bi kịch trong quá khứ trở thành lịch sử, cứ thế sống cuộc đời của mình, mỗi ngày được người ta kính trọng sùng bái, thỉnh thoảng bị Nhật báo Tiên Tri viết vớ vẩn về sinh hoạt cá nhân?”
“Chứng ép buộc cứu người của bồ lại phát tác rồi, Harry!” Cô phù thủy cao giọng, át đi ngọn lửa giận dữ đang cháy bập bùng trong chàng thanh niên.

Cơn giận của cô chẳng kém gì Harry, cô thét lên: “Mình đã nói từ lâu rồi, thật ra bồ hưởng thụ quá trình cứu người, phải không? Bồ đang càng lúc càng lún sâu trong cỗ máy này! Lần trước lúc bồ trở lại mình đã bắt đầu lo lắng, bổ quả thực kiên quyết như muốn vứt bỏ tất cả…!Bồ vốn đã…!Mất trí rồi!”
Harry không thể tin nổi rằng Hermione đã nói ra từ “mất trí”.

Chính Hermione đã phát hiện ra cỗ máy thời gian, chính cô đã tìm được cách thay đổi quá khứ, nhưng giờ cô phù thủy thông minh lại đang chỉ trích y quá tập trung vào đó? Y cảm kích phát hiện của Hermione, cô đã thắp lên cho y ngọn lửa hy vọng.

Nhưng nếu như hôm nay cô muốn giội tắt ngọn lửa đã cháy bùng dữ dội ấy…!
Harry nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng: “Mình không hề.

Mình rất tỉnh táo rất bình thường, Hermione.

Sao bồ lại muốn phủ nhận kết quả mà tụi mình đã cùng nhau nỗ lực đạt được chứ? Cedric và chú Sirius đều đã sống lại, họ đều đang sống trong hiện thực.

Hiện thực đấy! Chứ không phải trong quá khứ hư ảo.

Lẽ nào bồ muốn phủ nhận cả chuyện này sao?”
“Chú Sirius không hề vui vẻ! Mình đã đi thăm chú ấy, Harry.

Chú ấy giống như người thương yêu được tìm về bằng Hòn Đá Phục Sinh.

Sự bi quan từ trong xương tủy ấy, bồ vốn không thể hoá giải hay xoa dịu!”
“Chú Sirius không vui là bởi thầy Remus đã chết! Chỉ cần mình cứu được thầy Remus…”
“Có rất nhiều việc bồ nghĩ quá đơn giản!”
“Này này này!” Ron vội vàng khua tay xen vào giữa hai người.

Trên khuôn mặt đã dần mang những đường nét chín chắn hiện rõ vẻ khó xử, Ron nhìn qua lại hai bên.

“Hai người sắp cãi nhau rồi đấy, bình tĩnh chút được không?”
Harry mím chặt môi, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Mình có thể làm được, Hermione.

Mình có thể bù đắp lại tất cả, họ không nên ra đi mãi mãi.”
Cô phù thủy cũng đang cố hết sức để khiến bản thân bình tĩnh lại.

Cô đưa tay đỡ trán, mái tóc dài xõa tung đung đưa theo khi cô lắc đầu: “Nhìn vết thương của bồ xem, Harry.

Suýt nữa bồ đã chết, sao bồ dám cam đoan mình vẫn có thể sống sót yên lành sau khi đối diện với Voldemort hết lần này tới lần khác chứ? Bồ không có bất cứ thứ gì để đảm bảo.”
Chàng trai trẻ im lặng trong chốc lát rồi nói khẽ: “Mình nhất định phải trở về.”
Như thể lúc này vẫn chỉ là mới vài phút trước, y không thể đè nén nổi nỗi đau xót trong lòng mình, ôm chặt lấy Snape từ phía sau rồi nói với hắn – hãy chờ em.

“Voldemort đã hùng mạnh hơn, đúng không?” Ánh mắt của Hermion đáng sợ như thể đã đóng băng, cô nói không chút do dự: “Bồ có thể đưa ra cái gì để chứng minh bồ nhất định có thể đánh bại gã lần nữa đây? Trước đây chúng ta đã mất nhiều sức lực đến thế, trước khi qua đời thầy Dumbledore đã trải sẵn con đường dẫn tới thắng lợi, rất nhiều người đã hy sinh mạng sống của mình, mới đổi được hòa bình của hôm nay.

Harry, đừng ích kỷ như thế.

Nếu như bồ thất bại, bóng tối sẽ thống trị thế giới phép thuật lần nữa.”
Khuôn mặt Hermione sung huyết đến mức đỏ bừng.

Cô lùi lại một bước, nước mắt đã đong đầy khóe mi.

Thế nhưng ngay sau đó cô phù thủy cương quyết và cố chấp lại sải bước tiến lên, rút đũa phép ra rồi nhắm thẳng nó vào Ron – người đang bối rối không biết phải làm gì.

“Anh thì sao?”
Ron nhìn Harry với lồng ngực phập phồng, lại nhìn Hermione đang thở hổn hển, thấy vô cùng khó xử.

Anh chàng cười một cách căng thẳng, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng như dây đàn giữa hai bên: “Đừng như thế…”
Cô phù thủy vẫn kiên quyết nhìn chằm chằm vào Ron, mắt rưng rưng lệ: “Nói cho em biết, ý kiến của anh.”
Ron cúi đầu.

Không biết qua bao lâu, chừng là mấy phút, chàng Thần sáng trẻ tuổi mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào người yêu của mình.

Anh chàng lùi bước tới bên cạnh Harry, nói khẽ nhưng vững vàng: “Xin lỗi, Hermione.

Anh muốn cứu Fred trở về.”
“Được lắm.” Hermione hít sâu một hơi, ép nước mắt chảy ngược vào trong, cười châm chọc: “Được lắm…”
Cô thình lình xoay cổ tay, ánh sáng chói mắt bắn về phía hai người.

Ron bất ngờ không kịp đề phòng và Harry đang kiệt sức cùng bị bùa chú ném mạnh ra khỏi khung cửa sắt.

Hermione theo sát phía sau, giơ tay đóng cánh cửa nặng nề lại rồi khóa chặt.

“Xin bồ, Hermione, mình xin bồ…” Chàng trai trẻ ngã trên mặt đất, tiếng nói đứt quãng nghẹn ngào, vừa khổ sở vừa đớn đau: “Đừng làm thế, mình phải trở về…”
Cô phù thủy bỏ tay khỏi cánh cửa sắt rỉ sét, hít sâu một hơi rồi nói với cánh cửa đã đóng kín của Sở Thần Bí bằng giọng lạnh lùng:
“Tôi là Phó Bộ trưởng tối cao của Bộ Phép thuật, Hermione Ganger.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tới nơi này nữa.

Cho nên, sau này bất kể ai mang chỉ thị của tôi đến, đều không được mở ra, đó là mệnh lệnh giả.

Cỗ máy thời gian…!Sẽ không được mở ra nữa.”
Hermione quay đầu lại nhìn Harry đang đờ đẫn.

Cô nở một nụ cười xinh đẹp, giống hệt như vẻ vui sướng chân thành mỗi lần thấy y thoát khỏi nguy hiểm trước đây.

“Xin lỗi, Harrry.

Lần này, mình không cầu mong sự tha thứ của bồ.”
…!
Một tuần sau.

Trong văn phòng hiệu trưởng của cụ Dumbledore, cô McGonagall mang một tờ báo đến cho ngài hiệu trưởng tóc bạc trong tranh.

Vị phù thủy già đầy trí tuệ này vui vẻ nghe cô McGonagall đọc, dường như không hề ngạc nhiên chút nào với nội dung trong đó, trái lại cụ vô cùng hăng hái mà hỏi một vấn đề chẳng mấy liên quan:
“Cô đã có ứng viên mới cho vị trí giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám chưa, Minerva?”
“Albus!”
“Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám của chúng ta đã tìm được công việc tốt hơn rồi, không phải sao?”

Ngài hiệu trưởng nhìn xa trông rộng tươi cười và nháy mắt, đôi ngươi xanh lam chứa đầy vẻ thần bí.

Một ngày trước khi kỳ Nhật báo Tiên Tri này được phát hành, Bộ Phép thuật đã mở một buổi họp báo công khai, tất cả các nhân viên quan trọng và các phóng viên đều vô cùng chờ mong sự xuất hiện của Bộ trưởng Kingsley.

Vị phù thủy cao to, da ngăm đen bước lên trên bục, ếm một bùa “Khuếch âm” cho mình rồi mỉm cười nhẹ nhõm với những chiếc máy ảnh đang nháy liên hồi.

“Rất nhiều người nói gần đây tôi trẻ ra nhiều.

Tôi phải nói, đó là bởi vì tôi biết cuối cùng mình cũng có thể bỏ trách nhiệm trên vai xuống.

Ôi chà các bạn của tôi, việc này giống như một học sinh không được coi là ưu tú bỗng nhiên biết rằng mình không làm bài tập nữa cũng được, muốn không thoải mái cũng khó đấy!”
Có tiếng cười khẽ loáng thoáng vang lên ở phía dưới bục, Kingsley đáp tặng một nụ cười mỉm về phía đám đông.

“Huống chi, những bài tập tôi vẫn chưa làm xong ấy sẽ được giao cho một người trẻ tuổi hết sức ưu tú làm tiếp thay tôi.

Cậu ấy có được sự ủng hộ của gần như tất cả mọi người, cậu ấy được xưng là Ngôi sao cứu thế của giới phép thuật.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng xem như tôi có thể lui về văn phòng Thần sáng, uống trà đánh cờ phù thuỷ rồi.”
Có mấy phóng viên mạnh bạo vỗ tay, còn có vài người trẻ tuổi đã không chờ đợi nổi nữa, hô to tên của Kẻ Được Chọn.

“Cậu ấy sẽ chính thức trở thành Bộ trưởng Bộ Phép thuật, cũng là vị Bộ trưởng Bộ Phép thuật trẻ tuổi nhất và có triển vọng nhất từ trước tới nay.

Các vị, xin hãy cùng tôi đón chào cậu ấy, Harry Potter của chúng ta.”
Harry chậm rãi bước lên bục.

Bộ trang phục chỉnh tề khiến y trông hết sức cao ráo và đẹp trai.

Chàng trai trẻ đứng ở nơi Kingsley vừa đứng, nghe tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người và lời nhắc nhở ân cần của Kingsley.

Y tìm thấy Hermione trong đám đông phía dưới rất dễ dàng.

Cô phù thuỷ không vỗ tay, không hoan hô, trên mặt thậm chí không có nét cười.

Harry biết, chỉ mình cô ấy hiểu rõ vì sao y muốn làm Bộ trưởng Bộ Phép thuật.

Một vết rạn nứt xuất hiện nơi ánh mắt hai người giao nhau.

Harry khẽ mỉm cười, bắt đầu đọc thuộc lòng lại bài diễn thuyết nhậm chức đã chuẩn bị từ lâu.

Xin lỗi, Hermione, mình cũng không cầu xin sự tha thứ của bồ.

Mình nhất định phải quay về.

Bởi vì, có người vẫn đang chờ mình.

– TBC –.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 50: Cùng nhau quay về



“Không một ai, Potter, không một ai sẽ thay quần áo trước một bức tranh cả.”

———

Buổi đêm tháng Một luôn khiến người ta chỉ muốn chặn không khí lại không cho lưu chuyển nữa. Cái cảm giác lạnh lẽo âm u thấm vào tận xương tủy này, cho dù chăn bông có mềm mại đến mấy cũng không thể ngăn cản hay xua tan. Cửa sổ mỗi nhà đều đóng kín mít, e sợ gió lạnh thổi vào, ngoại trừ một căn nhà đứng sừng sững một mình ở quảng trường Grimmauld.

Đó là một căn nhà rất kỳ lạ. Nó nằm giữa nhà số 11 và số 13, được gọi là nhà số 12, nhưng nó không thường xuất hiện. Nói chính xác là, nó gần như không xuất hiện trước mặt người đời. Bất kể là muggle hay phù thủy, nếu như không được mời thì đừng mong biết được sự tồn tại của nó. Sự thận trọng này cũng có nguyên do, bởi vì người sống trong đó là Bộ trưởng Bộ Phép thuật vừa nhậm chức.

Cửa sổ tầng hai mở rộng, gió lạnh thổi thốc vào khiến lá thư trên bàn bay lật phật. Chỉ chốc lát sau, chủ căn phòng bước tới đè trang giấy mỏng lại rồi giơ tay đóng cửa sổ. Sau khi suy tư trong chốc lát, y cầm lấy lá thư và quay trở lại giường.

“Đây là thư từ Cedric,” Chàng trai trẻ buông mình ngồi xuống giường, dựa lưng vào tường rồi lẩm bẩm với bức tranh trống rỗng phía trên tường: “Nói mấy câu chúc mừng các kiểu, còn nói giờ anh ấy cảm thấy trước đây mình có hơi hẹp hòi… Chà, em thật sự thấy hơi có lỗi với Cedric.”

Chàng trai dứt tiếng, cả căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Nhưng y vẫn kiên nhẫn đợi chờ, như thể đang chờ ai đó tiếp lời.

“Cho nên… Cậu ta là nguyên nhân khiến cậu bị ác mộng đánh thức?”

Một giọng nói trầm thấp mượt mà vang lên từ trong khung tranh bên cạnh chàng trai trẻ. Vào khoảnh khắc nghe thấy âm thanh ấy, Harry không kìm lòng được mà mỉm cười.

“Ừm, có thể nói là thế? Em mơ thấy em và Cedric gặp nhau… Ngay trong phòng làm việc ở Bộ Phép thuật… Đang bàn luận với nhau về cờ phù thủy. Cedric vẫn như thế, tuấn tú, giản dị, dễ gần, cười rất hiền. Tụi em đang nói chuyện, bỗng dưng anh ấy lại im lặng. Tiếp đó anh ấy ngẩng đầu lên nhìn em với ánh mắt trống rỗng đờ đẫn. Anh ấy nói, “Không ổn rồi Harry à, anh đã thấy phần mộ của mình. Anh sắp biến mất rồi.”… Sau đó, cơ thể anh ấy thật sự… Hệt như chưa từng tồn tại. Trước khi biến mất anh ấy còn van xin em… “Giúp anh với, Harry.” Nhưng em chỉ đứng đó, trơ mắt nhìn anh ấy biến mất, chẳng thể làm được gì.”

Người đàn ông trong tranh im lặng trong chốc lát rồi nói nhẹ nhàng: “Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”

Chàng trai trẻ ngả đầu về phía sau, tựa lên vách tường. Hai mắt y khép hờ, dáng vẻ vô cùng uể oải: “Có thể thầy không biết em đang làm gì, Severus. Em quả thật rất bốc đồng, em đã kéo quá nhiều người xuống nước theo. Thật ra em rất sợ, em sợ mỗi một người đều có khả năng sẽ phải đối mặt với những chuyển biến chưa rõ. Em không biết mình có thể làm tốt hay không, chẳng qua em… Nhất định phải thực hiện.”

Severus trong tranh phát ra một tiếng cười giễu cợt: “Ồ, tôi nghĩ tôi cũng không cần biết. Cho dù cậu đang mưu đồ cái gì, cho dù vị trí Bộ trưởng Bộ Phép thuật chưa thỏa mãn được dã tâm của cậu – giống như Chúa tể Hắc Ám, thì tôi cũng không có trách nhiệm hay nghĩa vụ khuyên nhủ Kẻ Được Chọn quay lại đường ngay, bởi vì đó là nhiệm vụ của Dumbledore, đừng để cụ ta quá rảnh rỗi.”

“Ôi ôi ôi ôi…,” Cho dù những lời ấy rất gay gắt nhưng Harry lại thấy được an ủi một cách lạ lùng. Y chống cằm mỉm cười: “Em không có dã tâm như Chúa tể Hắc Ám đâu. Nguyện vọng của em, nói ra có lẽ thầy sẽ cười… Em muốn một cuộc sống yên bình, ừm, có lẽ thi thoảng có vài chuyến phiêu lưu mạo hiểm thú vị thì cũng không tồi? Mọi người, đều khỏe mạnh lành lặn ở bên cạnh em, có cãi vã nhỏ nhưng không có chia ly khổ đau. Nếu như có thể, đương nhiên còn có chúng ta…”

“Chúng ta?”

Người đàn ông nhạy bén nhận ra quãng ngắt đột ngột trong lời của chàng trai trẻ. Hắn hừ một tiếng, tăng vẻ nghi vấn.

“Giáo sư ơi…,” Harry thôi cười, hỏi với giọng nghiêm túc: “Bức tranh có thể ếm bùa người ta không?”

“Gì cơ? Đương nhiên không thể, Potter! Đừng nói với tôi ngay cả điều này mà cậu cũng không biết…”

“Vậy thì…,” Vẻ tươi vui thoải mái lại hiện lên trên khuôn mặt chàng trai trẻ: “Em mong chúng ta có thể sống cùng nhau.”

Snape trong tranh nhất thời câm nín. Sau chừng mấy phút hắn mới lắp bắp nói, có vẻ như giận dữ đến mức khó thở, như thể Harry vừa nói nhầm ra một chữ không có khả năng xuất hiện: “Cùng nhau, cùng nhau cái gì cơ, Potter?”

“Như vừa rồi ấy ạ. Khi em rơi vào ác mộng, thầy có thể đánh thức em.”

Snape lạnh lùng nói: “Tôi chỉ sai cậu đóng cửa sổ lại, Potter ạ.”

“Khi em không ngủ được, thầy sẽ ngồi trên giường cùng em, nói chuyện phiếm với em.”

Giọng nói của người đàn ông càng thêm lạnh lẽo: “Tôi không ngồi trên giường của cậu, tôi chỉ là một bức tranh. Mà chẳng mấy ai treo tranh cạnh giường thế này đâu Potter.”

“Đương nhiên.”

Harry nheo cặp mắt biếc xanh lại, cười tủm tỉm nhìn vào bức tranh trống không: “Thầy luôn không chịu xuất hiện lúc em về nhà, em buồn lắm. Ngoài ra em còn phát hiện, Severus, mỗi khi em làm chuyện riêng tư thì thầy đều trốn đi. Thầy biết không, điều này sẽ làm em cảm thấy, thầy đang quan tâm gì đấy.”

“Không một ai, Potter, không một ai sẽ thay quần áo trước một bức tranh cả. Với lớp da mặt dày như thế thì có lẽ cậu cũng không cảm thấy lúng túng, nhưng không có nghĩa là tôi không muốn tránh cho xấu hổ.”

Sự lạnh lẽo âm u tỏa ra từ lời nói của cựu giáo sư Độc dược vô cùng đáng sợ, nhưng nụ cười trên mặt chàng trai trẻ lại chẳng hề phai đi. Trái lại y còn vươn ngón tay tới, chạm khẽ vào khung tranh trống bên cạnh.

“Em vừa mới nghĩ ra, thầy còn đã chứng minh một điều, giáo sư ạ. Thầy không thể từ chối lời cầu xin của em.”

“Câm miệng. Harry. Potter.”

“Lần trước khi rời đi em đã xin thầy, mong rằng khi em trở về thầy có thể nói chuyện chút với em. Thầy quả thật đã làm thế, Severus. Thầy không để em lẩm bẩm một mình với không khí.”

Harry nói khẽ, ánh mắt dịu dàng lưu luyến: “Giờ em xin thầy, ra gặp em một lần, được không?”

Chẳng hề do dự và khước từ nhiều, vạt áo chùng đen xuyên thấu qua màn đêm. Và Harry nhìn chăm chú vào người đàn ông trong tranh, cười mà gần như rơi lệ.

“Liệu thầy có thể nói với em, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn không?”

“Không, tôi sẽ không nói,” Tiếng nói mượt mà như tơ của Snape quẩn quanh bên tai chàng trai trẻ, lại như thể cái mơn trớn dịu dàng: “Rất nhiều việc sẽ không thay đổi bởi nỗ lực của một cá nhân, Potter. Cậu phải hiểu được đạo lý này. Thế nhưng, giả dụ như cậu dự định dốc hết sức lực, bất kể gặp phải chuyện gì cũng không từ bỏ… Tôi nghĩ mình sẵn lòng nói cho cậu biết, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.”

Bọn họ gần kề nhau đến thế, Harry nghĩ, dường như chỉ cách một lớp màng mỏng manh. Chọc thủng nó, là ngón tay của y và những ngón tay dài của người đàn ông trong tranh có thể siết chặt lấy nhau, là cuộc đời của họ có thể bước lên một con đường khác, hướng thẳng tới ước vọng của mình.

“Em sẽ không bỏ cuộc, cảm ơn thầy, Severus.”

Không biết rốt cuộc đó là lời hứa với đối phương hay với chính mình, tiếng nói của chàng trai trẻ tan đi như sương mỏng, cuối cùng lặng thinh.

“Đến lúc rồi,” Tiếng chuông réo rắt vang lên, Harry nhìn thoáng qua đồng hồ rồi lại nhìn chăm chú vào người đàn ông áo đen trong tranh lần nữa: “Ngày mai em sẽ trở về. Thầy đừng lo lắng, lần này, em… Ít nhất… Không phải đi một mình.”

Cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng, ngăn lại tiếng thầm thì của vị giáo sư tóc đen.

Anh chàng Thần sáng tóc đỏ trẻ tuổi luống cuống chạy vào Sở Thần bí, thấy Harry đang đứng trước cửa thì vội vã bám một tay lên vai y, một tay thì chống đầu gối mà thở dốc. Harry nhíu mày nói: “Bồ đến muộn đấy, bồ tèo.”

“Bồ sẽ vĩnh viễn không biết…” Sắc mặt Ron trắng bệch, như vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi kinh hoàng: “Trộm đồ từ chỗ Hermione là chuyện khủng khiếp cỡ nào… Ôi ông trời của mình ơi, mình đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới…”

“Được rồi, đi mau thôi. Chúng ta không nhiều thời gian lắm đâu.”

Harry kéo Ron, báo thân phận của mình với cánh cửa phòng cất giấu cỗ máy thời gian. Quả nhiên, cánh cửa sát nhanh chóng mở ra như đối với Hermione.

“Công việc của mình mới bận rộn đến mức bồ không tưởng tượng nổi! Mình sắp xếp mãi mới được rảnh rỗi phần lớn thời gian trong hôm nay. Tụi mình có chừng… Mười mấy tiếng đồng hồ? Ron, mười mấy tiếng đồng hồ này đủ để ở lại rất lâu trong quá khứ.”

“Phải, phải,” Ron vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm: “Sau đó bất kể thế nào tụi mình cũng phải trở về. Mình cũng không muốn gánh vác trách nhiệm làm hại Bộ trưởng Bộ Phép thuật mất tích.”

Anh chàng Thần sáng trẻ tuổi lấy cuốn sổ nhỏ ghi chép số liệu của Hermione ra, nhíu mày điều chỉnh kim đồng hồ của cỗ máy thời gian. Harry nhìn thế thì không khỏi mỉm cười. Ron chịu giúp y, y đã vui lắm rồi. Cho tới giờ y chưa từng nghĩ tới chuyện Ron lại muốn cùng y trở về quá khứ, cùng nhau nỗ lực thực hiện chuyện đó.

Cậu trai cao kều mặt từng đầy tàn nhang này, ngày hôm qua đã nói với y một cách đầy kiên quyết và nghiêm túc: “Tụi mình là bạn, Harry. Nếu như trước đây tụi mình đã cùng nhau trải qua nhiều tai nạn đến thế, thì lần này, bồ cũng không cần chiến đấu anh dũng một mình. Đây không phải trách nhiệm của một mình bồ.”

“Bồ nghĩ…,” Ron vừa điều chỉnh cỗ máy thời gian, vừa hỏi với giọng chần chừ: “Lần này mất bao lâu Hermione mới tha thứ cho mình… À tụi mình?”

Harry suy nghĩ chốc lát, thở dài đáp: “Mình thực sự không biết đâu, bồ tèo. Bồ có còn nhớ lúc tụi mình cùng đi tìm kiếm Trường sinh linh giá, bồ chọc giận Hermione, rồi bao lâu mới làm hòa được không?”

Ron quay đầu nhìn y với vẻ mặt khiếp hãi, tiếp tục thao tác dựa theo ghi chép trong cuốn sổ, ngón tay dồn sức di chuyển chốt khởi động của cỗ máy thời gian.

“Phải mấy tháng ấy!”

“Mà lần này tụi mình… Ước chừng phải mất mấy năm. Dù sao đây cũng không tính là chuyện nhỏ.” Harry nhún vai, nói ra một câu khiến Ron càng thêm tuyệt vọng.

Chàng Thần sáng trẻ đau khổ đi tới bên cạnh Harry, nghe y đọc đoạn ma văn khởi động.

Ánh sáng màu bạc dần dâng lên từ phía dưới cỗ máy thời gian, bao bọc lấy họ. Ron đột nhiên hỏi: “Này bồ tèo mình vừa nghĩ tới một vấn đề. Trước đây bồ từng đưa theo người khác… Cùng di chuyển kiểu này rồi chứ?”

Harry đọc nốt ký hiệu ma văn cuối cùng, lấy lại hơi rồi mới ngước mắt nhìn Ron: “Đương nhiên là chưa. Bồ vốn nên học thuộc nó đấy Ron, hiệu quả chắc chắn tốt hơn là nắm lấy cánh tay mình.”

Những nơi bị ánh bạc bao trùm, mọi thứ đều tan biến như thể tro bụi. Harry và Ron nhìn cơ thể chỉ còn lại nửa đoạn của đối phương, đều thấy hết sức cổ quái.

“Ron, bồ có từng nghĩ tới chuyện, nếu như bồ chỉ túm lấy tay mình thì không thể dịch chuyển thành công…”

“Thế sẽ thế nào?” Chàng Thần sáng trẻ phát ra tiếng thét chói tai chỉ xuất hiện khi gặp phải nhện khổng lồ.

“Ngẫm lại hậu quả khi độn thổ thất bại, bộ phận nào đó bị tách khỏi cơ thể xem.” Harry vừa nói, vừa thầm cầu xin chuyện đó sẽ không trở thành sự thật.

“Không! Mình không muốn…”

Tiếng nói của chàng trai tóc đỏ đứt đoạn ngay sau đó, hệt như bị cắt phăng bởi một con dao sắc bén dứt khoát. Phần lớn ánh bạc trong cỗ máy thời gian đã tan đi, trong gian phòng vẫn sáng lập lòe đã không còn bóng dáng bất cứ ai nữa.

– TBC –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.