Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 24: Dồn Vào Đường Cùng



Trong đầu nghĩ ra một trò đùa thú vị, Thiên Thanh lúc này giả vờ đi về phía mấy cô gái, để lộ ra không gian để cho đám nam nhân trong phòng chạy trốn.

Quả nhiên đúng như nó suy đoán, khi nó vừa di chuyển qua chỗ khác thì đám kia lập tức chạy ra khỏi phòng, bọn hắn chạy vội tới mức mà vấp ngã lung tung, có một tên bị vấp phải thi thể của một cô gái mà đâm đầu vào cạnh tường.

Lần đâm đầu này rất mạnh, nó khiến cả bờ tường rung lên. Sau khi cùng với cạnh tường xem ai cứng hơn thì đầu tên kia xuất hiện một vết rạn thật lớn, máu tươi từ chỗ vết rạn kia không ngừng chảy ra. Tên kia sau đó cùng nằm vật ra đất, miệng sùi bọt máu, cả người co giật vài cái sau đó cũng nằm yên luôn.

Thiên Thanh nhìn thấy vậy thì lộ ra một nụ cười ma quái, nó lúc này đi ra bên ngoài đuổi theo đám người vừa chạy ra. Nó lúc này muốn dồn đám kia nhảy xuống phía bên dưới. Dù sao nơi này đã bị Thiên Anh cho nổ cầu thang rồi, không nhảy xuống phía dưới cũng không còn cách nào khác.

Nhìn thấy Thiên Thanh đi ra bên ngoài đuổi theo nhóm người mình thì tên thanh niên lúc trước kêu to:

“Không tốt, nó đuổi theo. Nhanh nhảy xuống.”

Những người khác nghe vậy thì có chút do dự nhưng sau đó cũng nhảy xuống phía bên dưới. Bình thường thì những người này sẽ không dám nhảy từ tầng hai của một tòa nhà cao tầng xuống dưới nền bê tông.

Nhưng do Thiên Thanh đuổi theo tạo sức ép quá lớn, khiến cho đám người kia bỏ qua nỗi sợ hãi độ cao mà nhảy xuống. Dù sao một đường chắc chắn phải chết, với một đường còn có hy vọng sống thì đương nhiên sẽ chọn đường thứ hai rồi.

Nhưng mà những người này cũng không phải là người tiến hóa, không có năng lực gì cả, chỉ là người bình thường, đã vậy hằng ngày còn ít rèn luyện, bây giờ nhảy từ tầng hai xuống dưới thì chỉ có thể xác định, dù không chết cũng tàn phế.

Và thực tế đúng là như vậy, khi đám kia nhảy xuống kẻ thì chết, tên nào may mắn còn sống thì nằm lăn lộn ở trên mặt đất.

Hai tay ôm lấy chân, trong miệng không ngừng rên la thống khổ. Mà tiếng kêu la thống khổ của bọn hắn lập tức thu hút mấy con biến dị nhân tìm tới.

Thiên Thanh đứng ở bên trên tầng hai nhìn thấy cảnh này thì lộ ra nụ cười vô cùng nhân tính, tiếp đó nó cũng không có đi quan sát những người này chết như thế nào mà nhanh chóng quay về cùng với Thiên Anh.

Thiên Thanh chưa đi được bao xa liền đã nghe được tiếng kêu kinh hoàng của những kẻ bên dưới:— QUẢNG CÁO —

“A a a … Đừng lại đây…”

“Không, đừng ăn tao… A a a .”

“Xin mày đấy đừng ăn tao mà, xin mày…”

Thiên Thanh nghe được thanh âm cầu khẩn này thì có chút hiếu kỳ, lúc nó nhìn xuống phía dưới thì thấy đám kia đều đã chết sạch rồi, lúc này đang bị mấy con biến dị nhân moi nội tạng ra ăn.

Nói đến cái đám biến dị nhân kia cũng rất tàn bạo, bọn nó cực độ khát máu, cũng rất phàm ăn. Máu thịt, xương cốt gì bọn nó cũng đều ăn cả, không chừa thứ gì.

Có điều nhìn đám kia bị nhai mất đầu, tay chân bị ăn mất thì Thiên Thanh cũng không cảm thấy gì cả, nó cảm thấy chỉ thấy vui mắt mà thôi.

Cùng thời gian này Thiên Anh mang theo Thiên Lang cùng cô gái áo trắng đang đi lấy đồ nghề hành y, trên đường đi bọn họ gặp được không ít biến dị nhân, có điều đám kia chỉ cần đền gần liền bị Thiên Lang tát chết sau đó ăn sống.

Cứ mỗi lần nhìn thấy Thiên Lang cắn biến dị nhân thành hai đoạn sau đó nuốt vào thì cô gái áo trắng lại run lên, chân của nàng lúc này không ngừng run run. Hiển nhiên nàng cảm thấy rất sợ hãi. Có điều sợ hãi đối với Thiên Lang thì ít mà với Thiên Anh thì nhiều.

Sau khi đi thêm một lúc lâu thì rốt cuộc cũng tới phòng khám đông y.

Lúc đến nơi này thì cửa phòng đã khóa, có điều không có vấn đề, Thiên Lang dùng chân đập một cái thì cả cánh cửa thép liền bong bản lề đổ sập xuống.

Nhìn qua cô gái áo trắng, Thiên Anh hỏi:

“Nơi này sao?”— QUẢNG CÁO —

Cô gái áo trắng run run nói:

“Vâng!”

Thiên Anh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, sau đó nói với Thiên Lang:

“Ngáo, đi vào trong xem có con bị dị nhân nào trong này không, có thì giết đi.”

Thiên Lang có mũi rất thính, mắt rất tinh có thể đơn giản phát hiện ra những thứ nguy hiểm. Thiên Anh để nó đi kiểm tra quả thực không gì thích hợp hơn.

Thiên Lang nghe Thiên Anh nói thì nhanh chóng chạy vào bên trong phòng, có điều trong này cũng không có cái gì nguy hiểm cả. Không phát hiện gì Thiên Lang quay về bên cạnh Thiên Anh.

Thiên Anh thấy vậy thì mỉm cười, hắn nói:

“Canh cửa đi Ngáo.”

Thiên Lang nghe vậy thì ngoan ngoãn chạy ra cạnh cửa nằm canh, cùng lúc này Thiên Thanh cũng quay về, vừa trở về nó liền cuốn lấy Thiên Anh, ánh mắt của nó chăm chăm nhìn cô gái áo trắng ở gần đó.

Nhìn thấy lại có thêm một con thú biến dị xuất hiện, cô gái kia vậy mà xụi lơ trên mặt đất, mà hình như cô gái này sợ hãi với rắn nên nhìn thấy Thiên Thanh thì như thấy ma đồng dạng.

Thiên Anh thấy vậy thì nói:

“Đừng dọa cô ta, còn phải nhờ cô ta trị thương nữa đây, Thanh qua bên kia chơi đi.”

Thiên Thanh nghe vậy thì nhẹ gật đầu sau đó đi qua chỗ khác chơi. Thiên Anh lúc này nhìn cô gái áo trắng nói:— QUẢNG CÁO —

“Tôi bị sao trên đường đi tới đây cũng nói cho cô nghe rồi, cô có nắm chắc là có thể chữa cho tôi được không? Nếu cô dám lừa gạt tôi thì một lúc sau cô sẽ làm thức ăn cho bạn của tôi đấy.”

Cô gái áo trắng nghe vậy thì sợ tới sắp khóc, nàng ta liên tục gật đầu nói:

“Trị được, tôi trị được mà, anh đừng để nó ăn thịt tôi.”

Thiên Anh nghe vậy thì nói:

“Chỉ cần cô làm tốt, tôi sẽ không để cho Thiên Lang ăn cô, còn sẽ bảo hộ cô nữa, cho cô ăn, cho cô uống, cũng sẽ không bắt nạt cô.”

Thiên Anh cũng không phải người tốt gì, nhưng hắn lúc này cần có một bác sĩ, dù sao bây giờ là thời kỳ hỗn loạn, không có bệnh viện nên nếu bị thương gì thì chỉ có thể tự chữa trị mà thôi, trong khi đó y thuật của Thiên Anh rất bình thường, thương nhẹ còn tốt chứ thương nặng thì…

Cô gái áo trắng nghe Thiên Anh nói vậy thì bình tĩnh hơn, nàng ta liên tục gật đầu, có điều cũng không nói cái gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.