Thiên Anh vừa chạy khỏi vị trí ban đầu thì con khủng long có cánh kia cũng nhào xuống, nó lúc bay trên bầu trời nhìn không lớn lắm nhưng lúc xuống phía dưới thì to không tưởng, cái đầu của con quái vật nó còn to hơn cả Thiên Anh nữa, nó lao xuống phía dưới va chạm cùng với mặt đất trực tiếp tạo nên một cái hố sâu.
Nhân cơ hội nó còn chưa đứng dậy, Thiên Anh lúc này dùng súng bắn vào đầu nó.
“Đoàng đoàng…”
Đạn bình thường bắn lên trên người nó không gây thiệt hại quá lớn, viên đạn chỉ cắm vào lớp da bên ngoài của nó mà thôi. Con khủng long có cánh bị đau, nó gào lên một tiếng tức giận.
“Gào!”
Sau đó nó dùng cánh quét về phía Thiên Anh, Thiên Anh lúc này đang nấp sau một cái cây cau cảnh, cánh của con khủng long có cách xoẹt qua thì lập tức bị chặn ngang cây cau.
“Kéc kéc…”
Giết không chết Thiên Anh nó lúc này tức giận kêu to, sau đó há miệng táp tới. Thiên Anh thấy vậy thì lấy ra một quả lựu đạn sau đó ném thẳng vào mồm con quái vật kia.
“Uỳnh!”
Cái mỏ của con quái vật thời tiền sử này rất cứng, ăn nguyên một trái lựu đạn mà chỉ bị rạn nứt thôi chứ không có nổ tung. Nhưng như vậy cũng đủ khiến nó đau đớn không thôi, nó lúc này điên cuồng mà gào lên, thấy vậy thì Thiên Anh lần nữa móc ra một trái lựu đạn ném về phía con khủng long có cánh kia.— QUẢNG CÁO —
Có điều xui cho Thiên Anh là trái lựu đạn của hắn không phát nổ, bằng không con khủng long có cánh kia chết với hắn. Nhưng mà do trái lựu đạn không phát nổ nên giờ hắn phải chạy thục mạng.
Con khủng long có cánh dùng ánh mắt thù hận nhìn Thiên Anh, nó lúc này nhanh chóng dùng đầu cánh của bản thân bò trên mặt đất. Nhìn nó bò có vẻ rất chậm nhưng nó rất lớn, chỉ bò hai ba lần là được mấy chục mét rồi.
Mà cũng phải công nhận nó rất khỏe, những cái cây to bằng bắp đùi mà nó quật cái liền gãy ngang.
“Ầm ầm…”
Thiên Anh chạy vào bên trong một cái nhà hát, con khủng long có cánh do hình thể quá lớn không thể vào bên trong, có điều nó cũng không từ bỏ mà liên tục rướn người về phía trước.
Cái miệng lớn liên tục há ra muốn cắn Thiên Anh. Thiên Anh nhìn thấy con khủng long có cánh này cứ há to miệng kêu la không ngừng thì cười lạnh, lại lấy ra vài quả lựu đạn sau khi rút chốt thì hắn ném cả vào bên trong cái miệng rộng kia.
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”
Liên tiếp là những tiếng nổ mạnh vang lên, cái đầu to lớn của con khủng long có cánh thoáng cái nổ tan tành, xương sọ văng khắp nơi, dịch óc trắng hồng văng tứ tán, máu tươi từ phần cổ của nó tuôn ra như suối thoáng cái liền đọng lại thành cả bổng máu.
Thiên Anh nhìn thân thể của con khủng long có cánh vẫn đang có giật thì cười nhạt:
“Kêu lên nữa tao xem nào.”
Đang lúc Thiên Anh cười cười thì phát hiện con Ki lại có biến đổi, hình thể của nó trở nên thon gọn hơn, màu mắt từ màu đỏ biến thành màu bích lục, lớp lông trên người cũng trở nên đen bóng hơn, nhất là bộ răng càng trở nên sắc lạnh.— QUẢNG CÁO —
Biến hóa này cũng không phải biến hóa từ từ mà có thể quan sát bằng mắt thường. Thiên Anh thấy như vậy một màn bảo hắn không ngạc nhiên là không thể nào, bởi vì cuộc đời hắn mấy chục năm chưa từng nhìn thấy trường hợp nào như vậy.
Nhưng tiếp theo đó một màn càng để cho Thiên Anh sững sờ, chỉ thấy Ki nhìn về phía hắn, sau đó phát ra ngôn ngữ nhân loại.
“Chủ nhân.”
Thanh âm có phần trúc trắc không thuận, giống như là một người lâu lắm không được uống nước vậy, thanh âm kia có hơi hướng của trung niên ồm ồm khá khó nghe, nhưng mà lúc này Thiên Anh không có để ý tới điều đó, hắn lúc này đang trợn tròn mắt lên mà nhìn.
Sau một lúc thì hắn mới lắp bắp kinh hãi nói:
“Ki, mày có thể nói được hả? Nói lại tao nghe một lần xem nào?”
Ki nhìn hắn bằng ánh mắt rất đắc ý, đôi mắt của Ki lúc này tràn ngập linh tính nhìn không còn giống như thú vật nữa. Nó nhe răng lần nữa nói:
“Chủ nhân.”
Ngày xưa Thiên Anh cũng mong ước một ngày Ki cùng Mốc có thể cùng hắn nói chuyện, nên nhiều lúc hắn hướng Ki cùng Mốc dạy ngôn ngữ, có điều bọn nó không nói được. Nhưng giờ đây…
Sau một hồi kinh ngạc, Thiên Anh đột nhiên khóc lớn, hắn là vui quá mà khóc, hắn vừa khóc vừa cười bộ dạng trông rất ngốc. Phải khóc một lúc thật lâu thì hắn mới có thể bình ổn lại được tâm tình của chính mình.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi bình tĩnh lại thì hắn bắt đầu suy nghĩ xem Ki có thể nói chuyện được, tiến hóa lên sinh vật bậc cao là do đâu, rất nhanh hắn liền liên tưởng đến thứ trắng trắng nằm ở bên trong việc ngọc cửu sắc lúc trước, Thiên Anh cảm thấy hết thảy nguyên do là vì thứ kia.
Nhìn Ki đang ăn thi thể con khủng long có cánh, Thiên Anh cười nói:
“Sau này đổi cho mày một cái tên nhé, về sau gọi mày là Thiên Lang, mày có cảm thấy được không Ki?”
Ki đang ăn nghe vậy thì nhẹ gật đầu, sau đó nói:
“Được ạ.”