Sính Kiêu

Chương 6



Còn chưa đi lên thì đã muốn xuống rồi.

Dù bên trên là cố cung đại điện, Tô Tuyết Chí cũng không có hứng thú, hơn nữa, trực giác cho cô thấy quan hệ giữa Vương công tử cùng Diệp Hiền Tề có vẻ như không hề thân thiết như anh ta nói. Nhưng thấy dáng vẻ phấn khởi hồ hởi của Diệp Hiền Tề, cô cũng không phải là người không biết điều, không muốn anh họ mất hứng, nên lẳng lặng đi theo anh ta lên trên.

Điều kiện tầng trên đích thực tốt hơn nhiều so với tầng dưới cùng. Thu dọn xong, Tô Trung đi xuống, hai anh em thì mỗi người một phòng.

Chưa quá hai ngày, qua Diệp Hiền Tề,  Tô Tuyết Chí đã biết tình hình cơ bản của tám người bao trọn tầng trên cùng này.

Tầng này, không bao gồm hai anh em cô, tổng cộng có lẽ là sáu người.

Vương công tử, thím Vương, hai hộ vệ của Vương công tử cùng với gã tên Báo kia.

Ngoài ra còn có một người nữa nhưng Diệp Hiền Tề chưa gặp bao giờ. Người nọ dường như không thích ra ngoài, cũng giống em họ cả ngày ở trong phòng. Vương Công tử rất kính trọng anh ta, quan hệ hẳn là thân thiết hơn so với người khác, gọi anh ta là anh Tư. Mà những người còn lại khi đề cập tới anh ta thì gọi Tứ gia.

Gã tên Báo kia có lẽ là người của Tứ gia.

Điểm đến của nhóm người này là kinh thành.

Thiên Thành cách kinh thành chỉ mấy trăm dặm, lộ trình chỉ bằng nửa ngày đi tàu hỏa, cũng coi như là bạn đồng hành cùng đường.

Mà Vương công tử, tên Đình Chi, có lẽ là rất có lai lịch, trước đó hình như là về quê để giải sầu, ở một thời gian, giờ đang quay về. Sở thích thì ngoài đánh bài thì còn là một người mê hát, biết đàn và hát, thành thạo mọi thứ. Tính tình hơi hung hăng, nhưng phần lớn thời gian là bình dị dễ gần.

Tô Tuyết Chí rất nhanh cũng phát hiện ra tầng trên cùng này thực sự rất vắng vẻ.

Diện tích boong tàu vốn rộng hơn phía dưới rất nhiều, có một khu nghỉ ngơi ở phía đuôi thuyền, được đặt mấy chiếc ghế tắm nắng có mái che ở đó. Dù là ban ngày cũng vắng tanh, hiếm thấy bóng người.

Dù có đẹp đến mấy thì cũng không phải chỗ của mình. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không có việc gì cô cũng không muốn ra ngoài.

Diệp Hiền Tề đã nói với Vương công tử cô sức khỏe yếu, đi lên ở rồi, Tô Tuyết Chí cũng phối hợp với anh ta, hằng ngày nếu không có việc cần thiết thì cơ bản đều ở trong phòng không đi ra ngoài.

Đẩy cửa sổ ra để ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp ven sông, nghiên cứu và so sánh sự giống và khác nhau giữa y học hiện tại và những gì mình đã học, hoặc không làm gì cả thì ngủ cũng là một thú vui. Dù là ở rịt trong phòng, Tô Tuyết Chí cũng hoàn toàn không hề cảm thấy nhàm chán gì cả.

Anh họ cô đi theo Vương công tử đánh bài, có vẻ như khá được tin tưởng. Thím Vương khi hầu trà nước ở bàn chơi bài, nghe anh ta kể về việc học y học và phẫu thuật ở Nhật Bản, chẳng những thông thạo các loại bệnh nội khoa mà còn tinh thông ngoại khoa, phẫu thuật… thì ngưỡng mộ vô cùng, bởi vậy, mỗi khi làm món ăn khuya thì đều không quên làm thêm một phần cho cậu em họ ốm yếu của Diệp công tử.

Nhờ phúc của ông anh họ quý hóa, không cần ra ngoài mà Tô Tuyết Chí cũng đều được hưởng dụng những bữa ăn khuya thơm ngon.

Như vậy qua mấy ngày, buổi tối hôm nay, cô lên giường đi nghỉ sớm, thím Vương đến gõ cửa, nhưng không phải tới đưa bữa ăn khuya như mọi lần mà nói Vương công tử muốn cô đến phòng chơi bài.

Phản ứng đầu tiên của Tô Tuyết Chí là có phải anh họ trong lúc vô tình đã đắc tội với người ta không, trong lòng lo lắng, sửa sang lại quần áo đàng hoàng xong vội vã đi qua đó.

Tới rồi mới biết được, là mình nghĩ quá nhiều.

Vị Vương công tử này mê đánh bài, hồi trước lúc về quê, để giết thời gian đã dạy người đi cùng học theo. Lần này đồng hành lên đường, hai vệ sĩ là người chơi bài. Lẽ ra là thiếu một người, không đủ một bàn, hai ngày trước bổ sung thêm Diệp Hiền Tề, vừa đủ một bàn chơi. Ai ngờ tối nay một vệ sĩ trong đó bị anh Báo sắp xếp xuống tầng dưới gia tăng nhân thủ, bàn chơi thiếu đi một người.

Vương công vô cùng bất mãn với sự sắp xếp này của anh Báo, nhưng ngại với “anh Tư” mà không dám làm gì. Mà “anh Tư” lại không ưa đánh bài, Vương công tử quá nghiện rồi, liền nghĩ tới cậu em họ của Diệp Hiền Tề, bèn cho người đi gọi, bảo Diệp Hiền Tề dạy chớp nhoáng, sau đó chơi cùng.

Diệp Hiền Tề khó xử. Em họ trước nay chưa từng tiếp xúc trò này, sợ cô không học được, vừa rồi đã thoái thác nhưng Vương công tử rất  không vui, mặt sầm xuống.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Diệp Hiền Tề đành kéo Tô Tuyết Chí sang một bên, nói lại tình hình. Còn chưa nói xong thì Vương công tử đã gõ tay lên mặt bàn, dáng điệu không chút kiên nhẫn:

– Còn thì thầm cái gì, người đã tới rồi còn không mau dạy đi. Hồi trước tôi chỉ học có nửa giờ là chơi được rồi. Cho hai người một giờ đấy.

Nói xong rồi bảo gã vệ sĩ còn lại đi theo mình đánh bóng bàn.

Diệp Hiền Tề không còn cách nào khác đành phải dạy em họ học mau mau, học xong quy tắc thì chơi thử một chút, chờ gã vệ sĩ kia trở về thì cô sẽ được thoát nạn.

– Đều tại anh, nếu biết thế thì đã không lên đây ở rồi.

Anh ta thì thào, thần sắc ủ rũ.

Tô Tuyết Chí coi như đã hiểu rồi.

Vương công tử này căn bản chẳng hề “bình dị dễ gần” như Diệp Hiền Tề nói trước đó.

Hạng kiêu ngạo từ trong xương cốt kia vốn chẳng coi người ta vào mắt, hai anh em cô chỉ là người đi hầu anh ta chơi bài, gọi phải tới đuổi phải đi thôi.

Nhưng cô cũng không hề cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ gì cả. Người bình thường khó có thể độc lập tách biệt với thời đại, bất kể từ tư tưởng hay trình độ đạo đức. Trong thời đại này, khi mà con người ta vừa mới bước ra khỏi triều đại phải quỳ lễ bái thì lấy cái gì để yêu cần sự bình đẳng và tôn trọng đây?

Không có thực lực, đừng mong được đối xử bình đẳng và tôn trọng.

Huống hồ, đừng nói thời đại này, dù là một trăm năm sau, tình huống cũng có thể tương tự, chẳng qua là không trần trụi như thế nữa, mà đổi sang một hình thức thể hiện khéo léo khác mà thôi.

Chưa đến thời điểm mấu chốt, cô cũng không cần phải phản ứng quá mức.

Vương công tử đích thực bắt bẻ làm khó người khác, nhưng chuyện này với cô cũng không có gì quá đáng, hơn nữa với cô mà nói thì cũng vô cùng đơn giản.

Diệp Hiền Tề không biết là, thực ra cô cũng biết chơi bài, chẳng những thế trình độ còn rất khá nữa là đằng khác.

Lúc còn học đại học, câu lạc bộ duy nhất cô tham gia là câu lạc bộ cờ vua.

Khó khăn lớn nhất chính là cầu bài hiện tại là thể loại bài Brit, kiểu chơi hơi khác so với cách mà cô quen thuộc.

Nhưng vấn đề cũng không lớn.

Cô nhìn vẻ thấp thỏm của Diệp Hiền Tề, gật đầu:

– Không sao đâu, anh tranh thủ dạy em đi.

Em họ đồng ý rồi thì mọi chuyện dễ dàng hơn, Diệp Hiền Tề thở hắt ra nhẹ nhõm, kéo cô ngồi xuống bàn, giảng cách chơi cho cô hơn mười phút, sau đó nói:

– Có chỗ nào không hiểu em cứ hỏi anh.

Tô Tuyết Chí nói:

– Em hiểu cơ bản rồi.

Diệp Hiền Tề kinh ngạc, Vương công tử đang khom lưng đánh cầu ngừng lại, quay đầu lại liếc cô một cái.

– Em chắc chắn? – Diệp Hiền Tề vẫn không dám tin.

Tô Tuyết Chí gật đầu:

– Cũng cơ bản, có thể thử xem, những cái phức tạp hơn thì vừa chơi vừa học hiểu dần là được.

Vương công tử lấy ra đồng hồ quả quýt nhìn thời gian, ném gậy golf xuống đi tới nói:

– Chà chà, cậu em nhỏ anh tài ngút trời, nhanh vậy mà đã học xong rồi à? Vậy thì bắt đầu thôi. Yên tâm, chúng ta sẽ chơi nhỏ hơn một chút.

Ngữ khí anh ta đầy vẻ chế nhạo, quay sang gọi gã vệ sĩ tới, bốn người liền ngồi xuống.

Tô Tuyết Chí dĩ nhiên ngồi đối diện hợp tác với Diệp Hiền Tề, Vương công tử thì cùng đội với gã vệ sĩ của anh ta.

Ván bài bắt đầu, ban đầu Diệp Hiền Tề rất lo lắng, lo không phải lo thua tiền, mà là lo em họ không nhớ được nhiều luật chơi phức tạp của cầu bài, sẽ khiến cho Vương công tử không vui. Nào ngờ đâu cô lại không hề mắc sai sót chút nào, chẳng những thế mà còn nhớ như in từng tấm bài một, phối hợp với anh ta vô cùng ăn ý, cộng thêm số anh ta hôm nay cũng đỏ, ù thắng toàn bộ mười ba bài, tạo ra cú đánh lớn đầu tiên trong mấy ngày hôm nay.

Ván bài kết thúc, thắng được tiền, anh ta vẫn không dám tin nổi, không kìm được phá lên cười sung sướng, nom sắc mặt của Vương công tử sầm sì không vui, nhìn chằm chằm em họ mình không nói năng gì thì vội ngưng bặt.

Vệ sĩ cũng mắt trợn tròn suýt chút nữa thì rơi ra khỏi tròng.

Nhớ trước đây họ bị Vương công tử ép học đánh bài, rụng không biết bao nhiêu là sợi tóc, tốn không biết bao nhiêu thời gian mới tạm học được chút. Ấy thế mà gã mặt trắng trói gà không chặt này thế mà học tí lại biết nhanh đến vậy ư?

Tô Tuyết Chí ngước lên mỉm cười với Vương công tử:

– Vừa rồi quên nói, thực ra hồi trước đi học tôi có từng học cái này rồi.

Bấy giờ sắc mặt của Vương công tử mới dịu xuống, bĩu môi:

– Chơi tiếp nào.

Trận chơi bài hôm nay đánh đến khuya muộn Vương công tử mới ngáp dài cho dừng cuộc chơi. Cứ như vậy mấy ngày liền, Tô Tuyết Chí mới gặp phải phiền phức lớn nhất từ sau khi tới nơi này.

Kỳ kinh nguyệt của cô tới, eo đau, bụng đau âm ỉ từng cơn.

Cái này cô vẫn nhẫn nhịn được, quan trọng là, cô lo đồ mà Hồng Liên chuẩn bị cho cô sẽ bị thấm ra, cho nên cùng ngày nói mình không khỏe, nằm trên giường tránh ra ngoài. Nghỉ ngơi hai ngày mới thấy thoải mái hơn, hôm nay lúc sâm sẩm tối, đang ở trong phòng đọc sách, thấy có hơi khát nước, vừa khéo ấm nước hết nước, Tô Tuyết Chí tiện cầm ấm nước ra bếp lấy nước. Lúc ra hành lang, qua tấm cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Vương công tử đang đứng trên boong tàu hát hí: “…Cô Vương rời xa Yến Kinh, trên trấn Mai Long cảnh đẹp tuyệt trần, giao lại ngọc tỷ với Long Quốc, phó thác đại sự trong triều cho các khanh…”

Thanh âm trầm bồng, anh họ thì đứng bên cổ vũ.

Vương công tử tự hát tự tiêu khiển.

Tô Tuyết Chí chân không dừng, tiếp tục đi về hướng bếp, đột ngột, Vương công tử nhìn thấy cô gọi giật lại:

– Cậu chờ chút.

Tô Tuyết Chí đành phải đứng lại, thấy Vương công tử đi về phía minh, vòng qua một vòng, đôi mắt dừng trên người cô, đánh giá từ trên xuống dưới.

Tô Tuyết Chí thoáng thấy căng thẳng trong lòng, còn tưởng rằng mình có chỗ nào đó sơ hở bị anh ta nhìn ra, vội cúi đầu xuống, dùng cổ áo để che cổ họng không có yết hầu của mình. Đang thấp tha thấp thỏm, Vương công tử đã vỗ tay:

– Được lắm, được lắm, dáng người này, gương mặt này, không giả thanh y hoa đán thì thật đáng tiếc.

Nói xong lại hỏi,

– Biết hát không? Hát hai câu nghe xem nào.

Tô Tuyết Chí khẽ thở phào một hơi, thì ra là vì cái này.

Cô chưa kịp lên tiếng thì anh họ Diệp Hiền Tề đã giành trước thoái thác cho cô rồi:

– Vương công tử, em họ tôi không biết hát đâu, thật đấy. Nếu anh thấy không vui thì để tôi đi. Anh muốn tôi thanh y thì tôi thanh y, hoa đán thì tôi hoa đán. Để tôi làm cho.

Vương công tử cười gằn:

– Dựa vào anh à, sao không thử soi gương xem, anh nghĩ mình hát được à?

Nói rồi lại quay sang Tô Tuyết Chí:

– Không sao cả, tôi thấy giọng của cậu không tệ, trong trẻo mượt mà, để tôi dạy cho.

Tô Tuyết Chí nói:

– Vương công tử, cảm ơn anh đã cất nhắc, nhưng tôi không biết hát, tôi không học cái này đâu.

Vương công tử sắc mặt mau chóng biến đổi.

– Ồ, cậu em này trông nhỏ mà thể diện rất lớn nhỉ, còn thanh cao nữa, vậy cậu đừng có ở đây nữa, từ đâu thì cút về đó cho tôi.

Diệp Hiền Tề nghe thế mặt cũng tái đi:

– Hai ngày này cảm ơn Vương công tử đã tiếp đãi chu đáo, đã làm phiền rồi, giờ anh em tôi lập tức chuyển xuống.

Nói rồi cầm tay Tô Tuyết Chí bỏ đi, đi được vài bước lại nghe giọng cười lạnh tanh cất lên:

– Các người coi đây là đâu, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?

Diệp Hiền Tề ngoảnh mặt lại, thấy Vương công tử tay đút túi quần, dựa nghiêng người vào lan can, mắt híp lại đầy vẻ bất thiện.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tô Tuyết Chí cảm giác được bàn tay Diệp Hiền Tề đang nắm lấy tay mình siết chặt lại, lòng bàn tay hơi ướt.

Cô nhìn ra, gã Vương công tử kia thấy bị mất thể diện, không có nước xuống cho nên trở mặt.

Rõ ràng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Cô đang do dự, không ngờ Vương công tử đột nhiên lại phá lên cười:

– Trêu cậu thôi cậu em nhỏ. Đừng sợ!

Nói rồi đi tới phía cô, mỉm cười nói,

– Cậu em nhỏ, cậu em điều kiện được lắm, quan trọng là cái đầu cũng rất được. Đừng nghĩ rằng hát tuồng không cần cái đầu, ngốc thì sẽ hát hay được hay sao? Quyết định như vậy đi, tôi nhận cậu, dạy dỗ cậu đàng hoàng, ngày sau tôi nâng đỡ cậu, bảo đảm cậu sẽ nổi danh không thua kém gì những đào kép đang nổi hiện nay đâu.

Không giống kiểu hát chơi như Vương công tử này, diễn hí vốn là nghề hạ đẳng nhất.

Tô Tuyết Chí thấy gương mặt Diệp Hiền Tề hiện lên vẻ phẫn nộ, như đang sắp bùng phát thì vội kéo tay anh ta, ý bảo anh ta đừng nói gì cả, để cô tự ứng phó với Vương công tử đang đầy tâm huyết, bỗng nhìn thấy anh Báo đi tới.

– Vương công tử, Tứ gia nói có chuyện cần nói với anh, làm phiền anh.

Chỉ chỉ phía cuối thuyền.

Tô Tuyết Chí ngẩng lên, giờ mời thấy một người ngồi trên ghế ở phía đầu bên kia, mặt hướng về cuối thuyền đưa lưng về bên này, cộng thêm ngược ánh mặt trời chiều phản chiếu, cho nên vừa rồi không để ý đến.

Không chỉ cô, Vương công tử này hình như cũng không biết vị Tứ gia kia vẫn luôn ngồi đó, vừa nhìn thấy thì kêu lên một tiếng:

– Sao anh Tư lại ngồi một mình ở kia thế?

Rồi đi qua đó.

Tô Tuyết Chí nhìn anh ta tới đuôi thuyền nói chuyện với người kia, một lát sau, chắc là nói xong, người nọ vỗ nhẹ lên cánh tay Vương công tử,  giống như cổ vũ anh ta, sau đó đứng lên đi về bên này.

Tô Tuyết Chí vừa rồi đã nhận ra người này.

“Anh Tư” này chính là người hút thuốc mà tối hôm đó mình bắt gặp.

Lúc này rốt cuộc cũng thấy rõ ràng.

Người đàn ông này thực ra rất trẻ, tầm 24-25 tuổi, không ăn mặc kiểu âu phục như anh họ hay là Vương công tử. Anh mặc áo dài màu xanh lá rất bình thường, vô cùng tuấn tú, nhưng có lẽ bởi làn da hơi tái mà trông khá ốm yếu, giống như vào lúc này, trên gương mặt không có ý cười kia lại toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Toàn bộ con người anh như một thanh kiếm mỏng lộ ra hàn khí.

Rất nhanh đối phương đã tới gần, tới trước mặt hai anh em.

– ….Tứ….gia…

Anh họ Diệp Hiền Tề hiển nhiên là bị người này trấn áp, giọng chào hỏi cũng trở nên lắp bắp, không còn kiểu nhanh nhảu như thường ngày nữa.

Tứ gia chỉ gật gật đầu.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Tuyết Chí cảm thấy ánh mắt của đối phương thoáng dừng trên người mình một chút, ngay sau đó đi qua cô và anh họ, đi vào cửa khoang, bóng dáng mau chóng biến mất.

Hết chương 6


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.