Edit + Beta: Vịt
Mọi người liền thảo luận tiệc cưới, Thẩm Gia Ngôn chưa từng nghĩ, không cho ra ý kiến, chỉ nghe đám bạn tốt của Tạ Kế Hiên mày một câu tao một câu thảo luận.
Có người nói: “Tìm hải đảo, mấy cái chỗ tầm thường kia không cần, ai cũng có thể tới kết hôn, một chút cũng không đặc biệt.”
“Mua hải đảo đi.”
Thẩm Gia Ngôn nghe thần tiên bọn họ nói chuyện, không khỏi cảm thán, thế giới của người có tiền.
Tạ Kế Hiên hỏi cậu: “Em thích biển chứ?”
Trên thế giới này còn có ai không thích biển, Thẩm Gia Ngôn gật đầu, “Thích.”
“Vậy chúng ta liền mua hải đảo.”
“……”
Trần Phương nói: “Tao biết có nơi đang bán hải đảo, có thể ở trên đó xây nhà nghỉ dưỡng, rảnh rỗi thì tới nghỉ ngơi chút. Tới lúc đó làm tiệc cưới, bọn tao lái du thuyền máy bay tới, tìm bãi biển, tới lúc đó còn có thể chơi lặn, bắt cá gì đó.”
Vừa nói lại rẽ tới chỗ khác, Đỗ Tử Tửu nói: “Tao còn tưởng Kế Hiên muốn cô đơn cả đời đấy, chưa từng thấy nói yêu đương, suốt ngày làm bạn với công việc, không nghĩ tới đảo mắt đã kết hôn rồi, còn lại chúng ta vẫn là cẩu độc thân.”
Chưa từng yêu đương? Tô Minh Hạ không phải sao?
Trần Phương nói: “Hiệu suất làm việc của Kế Hiên chính là mạnh hơn chúng ta.”
Đỗ Tử Tửu ngẫm nghĩ, quả thực, con đều sinh rồi.
Lúc này, Mạnh Vân Dương mở miệng nói: “Thẩm đại minh tinh thiếu kịch bản không, chỗ này của tôi có một đống kịch bản không tệ.”
Mạnh Vân Tinh ở một bên chưa nói, Mạnh Vân Dương đã nói ra, “Em trai tôi viết kịch bản, đừng thấy nó còn nhỏ, nhưng giống mẹ tôi, có chút tài năng phương diện này.” Hắn nói với Mạnh Vân Tinh: “Mày không phải mang theo kịch bản sao, cho nam thần xem xem.”
Mạnh Vân Tinh vô cùng xấu hổ, thứ mà một thằng nhóc thối như y viết ra, tự mình rảnh rỗi không có chuyện làm xem chút là được, làm sao không biết xấu hổ đưa cho nam thần xem. Thẩm Gia Ngôn có thể cho rằng bị coi thường hay không đây, Mạnh Vân Tinh đầu cũng không ngẩng, trong lòng oán giận anh trai y quá nhiều lời, giới thiệu sơ qua không được sao. Đã sớm nói là không được nói chuyện kịch bản.
Lại nghe Thẩm Gia Ngôn cười nói: “Có thể a, có thể cho tôi xem không?”
Mạnh Vân Tinh chỉ có thể đưa cuốn vở tới, mắt phát sáng: “Xin chào nam thần, em là Mạnh Vân Tinh.”
Có người thích mình, Thẩm Gia Ngôn tự nhiên rất vui vẻ, cẩn thận xem. Đây là một truyện trinh thám, nam chính là tộc đi làm theo motif cũ, sáng 9 tối 5, cuộc sống văn phòng khô khan đơn điệu, không có kịch tính gì, tình trạng giống như đại đa số người. Nhưng ngày nào đó, dưới một tình huống tình cờ, bị cuốn vào một vụ án giết người.
Ông chủ bị giết, năm người bao gồm cả nam chính trong đó đều trở thành đối tượng tình nghi, từ đó cuộc sống yên bình của nam chính bị phá vỡ, thiên tính trinh thám bị công việc đè ép dần dần mở ra, bắt đầu hành trình phá án mạo hiểm kích thích.
Thẩm Gia Ngôn xem say sưa, một hơi xem tới phần cuối.
Mạnh Vân Tinh ở một bên thấp thỏm chờ đợi, đây là kịch bản y gần đây linh cảm chợt lóe, viết ra, sau đó sửa đổi, nam chính là tưởng tượng thành Thẩm Gia Ngôn viết. Nhưng y một người tay ngang, mặc dù xem rất nhiều kịch bản, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, tùy tiện như vậy đưa tới cửa, cũng quá xem trọng mình.
Ở trong mắt Thẩm Gia Ngôn, e là giống như chơi đùa.
Mạnh Vân Tinh làm xong chuẩn bị bị miễn cưỡng, lại nghe Thẩm Gia Ngôn nói: “Viết rất tốt, lên xuống thoải mái, mạo hiểm kích thích, nhất là bẻ lái phía sau, cằm người xem đều sắp rớt, hoàn toàn không nghĩ tới!”
Cải tử hoàn sinh a, ánh mắt ảm đạm của Mạnh Vân Tinh một lần nữa sáng lên, không ngờ tới Thẩm Gia Ngôn sẽ cho y đánh giá thế này. Nhất thời cũng hưng phấn lên, nếu quả thật có thể để cho nam thần diễn, quả thực là mơ ước thành sự thật a! Nghĩ chút thôi đã vui muốn chết.
Thẩm Gia Ngôn thật sự coi trọng, truyện hay không phân biệt ai viết, chỉ cần đặc sắc là được, bất quá cậu hiện tại còn có《Thần cổ》trong tay, e rằng phải đợi 1 thời gian nữa mới có thể nhận.
“Em biết nam thần còn phải diễn《Thần cổ》, em không vội.” Mạnh Vân Tinh mắt lấp lánh, hiện tại lại cảm kích anh trai y, cảm thấy anh trai y thật sáng suốt.
Mạnh Vân Dương nói: “Đầu tư không cần tìm, tiền không thành vấn đề.”
Lần đầu tiên của Mạnh tiểu đệ đấy, mọi người đều là bạn bè, sao có thể không cổ vũ chứ, ai cũng nói muốn quăng tiền, trong lúc nhất thời, tiền đều đến nơi rồi, chỉ còn lại khai máy.
Tán gẫu một hồi, mọi người nói muốn hát hò, Trần Phương đứng mũi chịu sào, chọn một bài nhạc dance disco, khua tay múa chân điên điên khùng khùng gào rú. Thẩm Gia Ngôn bởi vì là nghệ sĩ, mọi người đều cảm thấy cậu hát hay, cũng bị dụ hát hai bài.
Cậu hát xong, Trần Phương nói: “Tiếp theo nhường micro cho Tạ tổng của chúng ta.” Hắn quay đầu nói với Thẩm Gia Ngôn: “Tạ Kế Hiên hát hay lắm, là ca vương trong bọn tôi.”
Thẩm Gia Ngôn trước kia lúc nghe Tạ Kế Hiên đọc truyện đã cảm thấy giọng anh hay, lập tức gật đầu, tỏ vẻ quả thực như vậy, nhìn Tạ Kế Hiên cầm lấy micro, lẳng lặng chờ anh mở miệng.
Tạ Kế Hiên chọn 1 bài《Tư vị của tình yêu》.
Đây là một bài tình ca cũ, thể loại mà mọi người nghe quen sẽ thuộc, Thẩm Gia Ngôn theo tiết tấu nhẹ nhàng đung đưa thân thể, đầu kia Tạ Kế Hiên cũng mở miệng.
“Giống như sao, giống như mặt trời……”
“……”
Thẩm Gia Ngôn mở to hai mắt nhìn một cái, lyric trên màn hình là《Tư vị của tình yêu》không sai, cậu nhìn dáng vẻ say mê vào đó của mọi người xung quanh, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, nhưng tỉ mỉ nghe, Tạ Kế Hiên một chút cũng không đúng nhịp.
Thẩm Gia Ngôn nói với Trần Phương: “Hát chính là《Tư vị của tình yêu》sao?”
Trần Phương gật đầu: “Đúng á, hay chứ, cái giọng này của anh Tạ, tinh phẩm nhân gian!”
“……”
Đỗ Tử Tửu một bên lặng lẽ nói với cậu: “Hai người bọn họ hát chệch nhịp, nên là nghe đối phương hát đều hay.”
“……”
“Vậy những người khác cũng lệch nhịp?”
Đỗ Tử Tửu nói: “Tâng bốc thôi, Tạ Kế Hiên không dễ lừa, tôi nói với cậu, cậu phải xuất thần chút.”
“……”
Tâng bốc đối với Thẩm Gia Ngôn mà nói rất đơn giản, nghề nghiệp mỉm cười hiểu ra, lúc Tạ Kế Hiên nhìn sang, Thẩm Gia Ngôn “nhiệt tình” vỗ tay. Tạ Kế Hiên hài lòng, quay đầu lại chọn 1 bài.
(chết mịa mày chưa con =)))))))
“……”
Hát xong bài, Thẩm Gia Ngôn đã không tìm được nhịp ban đầu nữa. Mọi người lại uống một lần rượu mới giải tán.
Mạnh Vân Tinh cuối cùng nắm tay Thẩm Gia Ngôn nói tạm biệt, rốt cục viên mãn mộng tưởng nắm tay nhỏ rồi, còn chụp ảnh, trở về liền vui vẻ tung lên weibo.
Hung hăng khoe khoang cái.
Mọi người hâm mộ ghen tỵ, vừa thấy weibo “Ông xã của Thẩm Gia Ngôn” linh nghiệm, lại nháo nhào quay lại forward. Weibo yên lặng mấy tháng lại bị đảo lộn, Thẩm Gia Ngôn cũng nhìn thấy, “Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn” vậy mà chính là Mạnh Vân Tinh, cái duyên phận này!
Thẩm Gia Ngôn trong lòng cao hứng, có thể được thích nồng nhiệt như vậy, cậu cảm thấy rất vinh hạnh, tính ra Mạnh Vân Tinh đã đi theo cậu rất nhiều năm rồi, có thể ở ngoài đời thực gặp nhau, đoạn duyên phận kỳ diệu này đối với Thẩm Gia Ngôn mà nói thật sự quá đẹp.
Cậu ngồi trên sofa lướt weibo, Tạ Kế Hiên ngồi tới đây, nhìn một cái, “Cậu đang xem cái gì?”
Thẩm Gia Ngôn liền nói chuyện ngày hôm nay với anh.
“Tôi còn tưởng cậu ấy là nữ, không nghĩ tới là một bé trai, lớn lên còn rất đẹp trai.”
Tạ Kế Hiên nhàn nhạt nói: “Không đẹp trai bằng tôi.”
“……”
“Tôi thật sự nhìn trúng kịch bản của cậu ấy, viết rất hay, nhìn ra được rất có thiên phú, không nghĩ tới cậu ấy trẻ tuổi tài năng như vậy, tương lai trong giới biên kịch nhất định có tiền đồ lớn.” Thẩm Gia Ngôn khen ngợi, cậu thật sự cảm thấy đứa nhỏ không tệ, hơn nữa lại còn là fans của mình, tự nhiên khen càng thêm hăng say.
“Trong nhà nó cũng có ý để cho nó phát triển theo phương diện này, nói không chừng sau này thật sự có thể làm biên kịch, có anh trai nó thừa kế gia nghiệp, đỡ cho nó không ít việc.”
Đây chính là viết kịch bản không tốt phải về nhà thừa kết gia nghiệp trong truyền thuyết sao?
Thẩm Gia Ngôn cười gật đầu: “Có tiền dễ làm việc a.” Viết kịch bản, anh trai có thể đầu tư kéo người tới quay, một bước đến đích, so với các biên kịch khác, không biết may mắn hơn bao nhiêu.
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: “Tôi không có tiền.”
“……”
Anh lợi hại nhất được chứ.
Thẩm Gia Ngôn đột nhiên nhớ tới tên của nhóc con, thương lượng với Tạ Kế Hiên: “Bảo bảo dù sao cũng phải đặt nhũ danh, anh cảm thấy tên nào hay?”
Tạ Kế Hiên nói: “Gọi Bảo Bảo rất hay.”
Thẩm Gia Ngôn ngẫm nghĩ: “Gọi Tráng Tráng, Đậu Đậu không hay sao?”
“Mấy cái này đều gọi nát rồi.”
“……” Bảo Bảo gọi nát hơn được chứ.
Tạ Kế Hiên giải quyết dứt khoát, nhóc con cứ gọi là Bảo Bảo. Thẩm Gia Ngôn hỏi tên?
Tạ Kế Hiên tựa hồ đã sớm nghĩ xong: “Tạ Gia Ngôn, Thẩm Kế Hiên.”
“……”
“Như vậy không tốt lắm, cũng quá qua loa.”
Tạ Kế Hiên không thỏa hiệp: “Mọi người nhìn thấy tên như vậy liền biết là hai chúng ta sinh.”
“……”
Không ai muốn biết được chứ.
Cuối cùng vẫn là bị Thẩm Gia Ngôn bác bỏ, Tạ Kế Hiên có chút mất hứng: “Đây là tôi cực khổ nghĩ.”
…… Thật là cực khổ anh.
Lúc này trên TV đang phát《Thập lý hồng nhan》. Tới lúc nam nữ chính chia xa. Nữ chính được ân điển, có thể trở lại Đô thành, mà nam chính mặc dù được nữ chính mua, nhưng không thể cùng nhau về nhà, chỉ có thể ở lại nơi hoang dã.
Lúc nữ chính đi còn nói với hắn sẽ trở lại gặp hắn, nam chính tin, bắt đầu dằng dặc chờ đợi, nhưng tới lúc nam chính vào thành, cũng không có nhìn thấy nữ chính trở lại. Điều này ám hiệu kết cục cuối cùng.
Lúc nữ chính rời đi nội tâm khá luyến tiếc, khoảng thời gian ở đây, cô đã có tình cảm rất sâu với nam chính, tình bạn đơn thuần. Cuối cùng cô đưa khăn tay mình thêu cho nam chính, mặc dù đã rất cũ, nhưng tình ý đại biểu lại rất nặng, nam chính quý trọng đặt ở vị trí gần ngực. Chỗ này kỹ thuật diễn của nữ chính xử lý chi tiết khá tốt, cực kỳ có sức cuốn hút, Thẩm Gia Ngôn không khỏi ca ngợi: “Không hổ là ảnh hậu a, kỹ thuật diễn thật sự tinh tế.” Gặp phải vấn đề kỹ thuật diễn Thẩm Gia Ngôn liền có chút bệnh nghề nghiệp, muốn trao đổi với người khác chút, nơi này cũng chỉ có một mình Tạ Kế Hiên, cậu chỉ có thể hỏi Tạ Kế Hiên: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tạ Kế Hiên bình luận: “Không có tiền cũng đừng có cua đàn ông.”
“……”