Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Chỉ Khê hiệu suất rất nhanh, ngày hôm sau đã đưa ba loại tài liệu tới, Vân Phi Dương không chút khách khí nhận lấy, cũng ném giải dược cho nàng, dặn dò:
– Nhớ kỹ, ăn vào giải dược trong ba tháng không thể vận chuyển Linh lực, nếu không sẽ tái phát.
Phục dụng giải dược, độc trên thân Từ Phàm có thể hóa giải, không có tác dụng phụ gì, Vân Phi Dương nói thế chỉ muốn chỉnh tên kia, dù sao hắn đánh mình một quyền, nhất định phải trả giá.
Từ điểm đó đó có thể thấy được, Vân Phi Dương thù rất dai.
Lâm Chỉ Khê tiếp nhận giải dược, lạnh lùng nói:
– Tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong, quay người rời đi.
– Nữ nhân này, cũng không nói tiếng cám ơn.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, đi vào trúc lâm bắt đầu một ngày tu luyện mới, Sau khi cùng Nhiễm Bỉnh Loan đánh một trận rồi hôn mê, Bảo Lỵ đặc quyền phê chuẩn cho hắn tạm thời không cần đi Quý Thủy Đường.
– Linh Hạch còn quá yếu.
Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, Vân Phi Dương tự tổng kết ưu nhược điểm ở các cuộc tỉ thí gần đây, sau cùng tổng kết mình mặc dù có át chủ bài, nhưng chung quy chỉ là át chủ bài, không thể ỷ lại quá phận, cần nâng cao tu vi mới có thể đối mặt với võ đạo khảo hạch sau này.
– Lúc đi tìm Địa Linh Chi, cũng có thể tiến hành lịch luyện một phen.
Vân Phi Dương chế định kế hoạch, ngày thứ hai dậy thật sớm, rồi đi tìm Bảo Lỵ.
– Ngươi muốn xin phép nghỉ ra ngoài?
Biết được ý đồ Vân Phi Dương đến, Bảo Lỵ đánh giá hắn, tuy nhìn qua rất hung, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi:
– Thương thế tốt lên chưa?
– Tốt hơn nhiều rồi.
Vân Phi Dương cười đáp.
Qua ba ngày điều dưỡng, lại có Nghịch Thiên Quyết thần kỳ, tinh hạch trong đan điền đã triệt để khôi phục, thậm chí mạnh hơn trước đó không ít.
Bảo Lỵ thản nhiên:
– Bao lâu?
– Ba tháng.
Sắc mặt Bảo Lỵ nhất thời âm trầm xuống.
– Ngươi vừa mới nhập học chưa được nửa tháng, lại xin nghỉ ba tháng, đùa ta chắc?
Vân Phi Dương vội vàng lắc đầu:
– Ta nào dám đùa lão sư.
Đây là lời nói thật.
Vân Phi Dương không sợ trời không sợ đất, nhưng đặc biệt rất kiêng kị đối với bạo lực cuồng này, bời vì lực lượng của nàng thực sự quá kinh khủng.
– Không được.
Âm thanh Bảo Lỵ lạnh lùng.
– Ba tháng sau đến võ đạo khảo hạch tân sinh, ngươi nhất định phải tu luyện tại học phủ thật tốt, đoạt được hạng nhất cho ta.
Vân Phi Dương nói:
– Lão sư, ta xuất ngoại cũng vì tu luyện, vì có thể cầm hạng nhất cho Quý Thủy Đường chúng ta.
– Xuất ngoại tu luyện?
Bảo Lỵ cười lạnh nói:
– Tiểu tử, ngươi được đó, Đông Lăng học phủ chứa không nổi ngươi, nhất định phải tự mình ra ngoài tu luyện?
– Cái này
Vân Phi Dương rất cứng ngắc.
Trên thực tế, cũng đúng như Bảo Lỵ nói, hắn thấy Đông Lăng học phủ không có gì đặc thù, ở chỗ này còn không bằng chính mình đi ra ngoài rèn luyện.
– Ngươi ra ngoài lịch luyện cũng được.
Bảo Lỵ chỉ chỉ nơi xa, nói:
– Xông qua Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất, đánh vỡ kỷ lục tân sinh trước kia, ta cho phép ngươi ra ngoài.
Vân Phi Dương theo ngón tay nhìn lại, thấy nơi xa đứng vững một tòa Thạch Tháp, độ cao chừng trăm trượng.
Đông Lăng học phủ hướng Tây Nam có một tháp cổ, tên Luyện Võ Tháp, nghe nói do viện trưởng đời thứ nhất thành lập, lịch sử lâu đời.
Luyện Võ Tháp không chỉ là kiến trúc mang tính đại biểu Đông Lăng học phủ mà còn có mục đích khác, chính là cho học sinh tự mình khiêu chiến, không ngừng đột phá lịch luyện tràng.
Giờ phút này Vân Phi Dương đứng trước tháp, nhìn bảng giới thiệu mỗi tháp tầng.
Luyện Võ Tháp có chín tầng, mỗi một tầng đều có trận pháp kỳ quái tồn tại, hình thành đủ loại tràng cảnh, cung cấp khiêu chiến học sinh.
Tầng thứ nhất tên ý chí.
Từ chữ này cũng có thể đoán được, khảo nghiệm là ý chí Võ Giả, ai có thể chống đỡ càng lâu, người giữ kỷ vượt quan lục thời gian lâu nhất là năm canh giờ, là học trưởng cao giai sáng tạo, tân sinh giữ kỷ lục lâu nhất là hai canh giờ.
– Phá tân sinh kỷ lục, có gì khó!
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Đối với việc so đấu ý chí, hắn vẫn rất tự tin, dù sao kiếp trước, vô luận núi đao biển lửa,đầm rồng hang hổ, hắn đều xông qua vài lần.
– Ừm?
Vân Phi Dương chuẩn bị khởi hành tiến vào trong tháp, lại nhìn thấy Lâm Chỉ Khê từ đằng xa đi tới, đứng trước Bảng thông tin, sau đó cười hỏi:
– Thế nào, ngươi cũng muốn vượt quan?
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, âm thầm nghĩ, xông Luyện Võ Tháp, cũng có thể đụng gia hỏa vô sỉ này, thật xui xẻo.
– Vừa vặn, ta cũng muốn xông, hai ta so một lần không?
– Không hứng thú.
Lâm Chỉ Khê không thèm để ý hắn, đứng dậy tiến vào trong tháp, Vân Phi Dương theo sát sau, hai người đi vào, đỉnh tháp đột nhiên hiện ra một đạo lưu quang như thác nước.
– Khí màn?
Đám học sinh học phủ thấy lưu quang, nhao nhao dừng tu luyện:
– Lại có người muốn vượt quan.
Quả nhiên, lưu quang lấp lóe một lát, bày biện ra một hình ảnh, đều là biểu hiện bên trong của Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê.
– Đây không phải Vân Phi Dương sao?
– Còn cùng Lâm Chỉ Khê cùng một chỗ, hai người quả nhiên có loại đam mê kia.
Nghĩ đến hai nam nhân cùng một chỗ ôm ôm ấp ấp đâm đâm chọt chọt, mọi người nhao nhao buồn nôn
– Lâm Chỉ Khê được phân đến Giáp Mộc Đường, thiên phú khẳng định cao, hắn đi xông Luyện Võ Tháp cũng hợp tình lý, tên Vân Phi Dương này sao cũng đi cùng, chẳng lẽ đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, đã cảm thấy mình rất ngưu?
– Theo ta thấy, Nhiễm Bỉnh Loan cũng chỉ khinh địch, nếu không sẽ không bại trong tay một gà mờ Quý Thủy Đường đâu.
– Nói cũng đúng.
Vân Phi Dương chiến thắng Nhiễm Bỉnh Loan tuy gây nên oanh động to lớn, nhưng ít người tin tưởng, bọn họ tin Nhiễm Bỉnh Loan khinh địch, cũng không muốn tin Vân Phi Dương lấy thực lực thật thủ thắng.
– Mau nhìn, bọn họ đã vượt quan.
Khí Mạc Thượng, Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê một chân bước vào Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất, tràng cảnh trong nháy mắt chuyển đổi, hóa thành đất vàng sa mạc đầy trời.
– Chích Nhiệt Chi Sa!
Mọi người nhao nhao hoảng hốt, Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất ẩn chứa mấy chục loại diễn hóa trận pháp, tùy cơ xuất hiện, Chích Nhiệt Chi Sa là hoàn cảnh ác liệt nhất, đến nay mới rải rác mấy người thông qua, vận khí hai người này thật tệ.
Lại nói Vân Phi Dương, khi hắn tiến vào tầng thứ nhất, nhìn lấy tràng cảnh biến hóa, bày biện ra sa mạc cát bụi bay múa, nói thầm:
– Phàm Giới nhân loại chơi kiểu này cũng không tệ.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
– Ngươi bây giờ lui lại còn có thể ra ngoài.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi còn ở lại, ta sao bỏ được ra ngoài được.
Nói xong, thế mà bắt đầu cởi áo.
– Ngươi
Lâm Chỉ Khê quay mặt chỗ khác, xấu hổ giận dữ:
– Cởi quần áo làm gì.
– Loại sa mạc hoàn cảnh này, rõ ràng sẽ rất nóng, không cởi quần áo sao được?
Vân Phi Dương một bên nói, một bên bó áo vào hông.
– Mẹ nó chứ.
– Tên này thật không biết xấu hổ!
– Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy, thời điểm có người xông Chích Nhiệt Chi Sa cởi y phục xuống đấy.
Nhìn khí màn truyền đến hình ảnh, mọi người nhao nhao sụp đổ.
Vân Phi Dương hai tay để trần, giãn gân cốt, hỏi:
– Ngươi không thoát y đi.
– Vô sỉ.
Lâm Chỉ Khê quay người nguýt hắn một cái, nhưng thần sắc hơi dừng lại, bởi vì nàng liếc nhìn thấy gia hỏa đáng giận kia sau khi cởi áo, trên thân hắn phủ đầy vết thương!