Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Sau khi đi dạo sơ qua học đường, Vân Phi Dương theo Bảo Lỵ tiến về chỗ ở.
Đông Lăng học phủ là học phủ lớn nhất Đông Lăng Quận, an trí học sinh dừng chân cũng có chút hào hoa, mặc dù không phải mỗi người đều được cấp một viện độc lập, nhưng nơi ở cũng khang trang hơn gia đình bình thường khá nhiều.
Lấy Giáp Mộc Đường mà nói, lầu các nơi học sinh dừng chân có phủ cảnh đẹp nhất bên ven hồ, dù Quý Thủy Đường kém nhất, lầu dừng chân cũng được đặt cạnh một rừng cây phong cảnh tươi đẹp.
Càng hiếm thấy hơn là.
Mười điểm dừng chân của học đường chung quanh đều có trận pháp Linh lực, mỗi ngày học sinh tu luyện bên trong, trăm lợi mà không hại.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương đánh giá một tòa nhà lầu dừng chân, thầm nghĩ:
– Đông Lăng học phủ dụng tâm thật tốt nha.
– Đến.
Đột nhiên, Bảo Lỵ dừng lại, chỉ về đằng trước nói:
– Nơi này chính là địa phương ngươi nghỉ lại ngày thường.
Vân Phi Dương dõi mắt nhìn, thấy phía trước có một tòa trúc lâm, phong cảnh có thể xưng tuyệt mỹ.
Chỉ là, phong cảnh đẹp như thế, bị phá hoại bởi một căn phòng nhỏ được đặt ngay chính giữa, mất đi phong tình thế thái.
Nhà thấp chút không quan hệ, lấy chiều cao hiện tại của Vân Phi Dương còn có thể sống được, nhưng để hắn không thể nhẫn là, phòng nhỏ rách nát không chịu nổi, nóc phòng tàn khuyết không đầy đủ, thậm chí còn có thể nhìn thấy bầu trời qua một cái lỗ lớn trên đó!
Vân Phi Dương khóe miệng co giật:
– Bảo Đạo Sư, ta ở nơi này?
Nói đùa gì thế, học sinh khác ở tại lầu dừng chân độc đáo, mình lại được phân phối phế phòng này, cũng quá khi dễ người đi?
– Có ý kiến gì?
Bảo Lỵ âm u theo sát đi tới.
Vân Phi Dương vội vàng:
– Không có ý kiến, không có ý kiến!
Đối mặt bạo lực cuồng sư này, hắn mặc dù có ý kiến, cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
– Đi vào đi.
Bảo Lỵ thản nhiên nói:
– Nhớ kỹ, đọc sách thật tốt, trời sáng khảo hạch, nếu còn không thuộc, hậu quả ngươi cũng biết.
Nói xong, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, truyền đến âm thanh ken két khiếp người.
Vân Phi Dương nghe âm thanh, tự nhiên lạnh run, chợt chạy tới về phòng nhỏ.
Két.
Vân Phi Dương đẩy ra cửa phòng nhỏ.
Hắn thề, mình đã cẩn thận từng li từng tí, kết quả xém chút làm cho cánh cửa cũ kỹ này vỡ vụn.
Trong phòng ngoại trừ bụi bậm ra, thật chẳng có gì khác, có lẽ phòng này đã thật lâu chưa từng có ai ngó ngàn đến.
– Lâm Chỉ Khê!
Đứng trong phòng, Vân Phi Dương tức giận quát:
– Ngươi đối đãi ân nhân cứu mạng như vậy sao!
Tên này đã đoán ra, bị phân đến Quý Thủy Đường, lại bị phân đến phòng nhỏ không giống bình thường này, khẳng định có người nhắm vào mình.
Có thể làm được điểm này, hiển nhiên chỉ có người quận chúa Lâm Chỉ Khê này.
– Hừ hừ.
Vân Phi Dương cười xấu xa.
– Ta nhất định làm cho ngươi trở thành nữ nhân ta, mà phòng này sẽ thành phòng cưới của chúng ta!
Gia hỏa này vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
Hôm sau.
Vân Phi Dương sớm rời giường, cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng, bắt đầu một ngày mới luyện công buổi sáng.
Mặc dù bị phân phối đến Quý Thủy Đường, phân đến nơi dừng chân tồi tàn như thế, hắn không sinh ra nửa phần uể oải, ngược lại càng thêm chăm chỉ tu luyện, hắn tuyệt sẽ không để Lâm Chỉ Khê nhìn mình xem như trò cười.
Lâm Chỉ Khê cố ý làm khó dễ, kích phát khát vọng muốn trở nên mạnh hơn của hắn.
Tán gái, hắn nghiêm túc.
Một khi so kè tu luyện võ đạo, hắn cũng dị thường nghiêm túc!
Vù vù.
Vân Phi Dương tiến hành huấn luyện đơn giản bắp thịt giữa trúc lâm, vui mừng hiện ra trên nét mặt.
– Nơi này linh khí không tệ.
Phòng tùy có điểm rách nát, nhưng trúc lâm ngược lại rất không tệ, Linh lực mặc dù không bằng lầu dừng chân trong trận pháp, nhưng nơi đây linh khí tự nhiên cùng tinh khiết càng thêm đáng quý.
Lấy nhận biết đối võ đạo của Vân Phi Dương, linh khí tự nhiên tinh khiết không khác trận pháp hấp thu linh khí nhiều, nhưng cảnh giới đề cao, hiệu quả càng rõ ràng thêm.
Phải biết, tại Thần Giới, bao nhiêu đại năng vì tranh giành đoạt địa phương Thiên Địa tự nhiên mà phải liều ngươi chết ta sống, đánh nhau kịch liệt.
Huấn luyện thân thể kết thúc, Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, nói thầm:
– Là thời điểm để nghiên cứu Nghịch Thiên Quyết.
Trong không gian giới chỉ xuất hiện bí tịch rất kỳ lạ, mới đầu hắn không có để trong lòng, nhưng sau khi bị Bạch Vũ Hổ kích thương, tu vi khôi phục nhanh chóng, hắn cũng bắt đầu coi trọng.
Nhưng mà.
Không nghiên cứu còn tốt, một ổn định lại tâm thần nghiên cứu, Vân Phi Dương trực tiếp trợn tròn mắt.
Phương thức vận chuyển của Nghịch Thiên Quyết nhìn như cùng tâm pháp bình thường có điểm tương đồng, nhưng nếu tra xét kỹ sẽ phát hiện huyền cơ trong đó, còn về việc có bao nhiêu huyền cơ và huyền cơ về cái gì chính hắn hiện tại cũng không rõ. Cũng giống như việc nhìn trăng dưới nước tưởng gần nhưng xa, phải theo thời gian chuyễn dời tìm hiểu, vạch phá mây mù mới có thể tìm hiểu được những huyền cơ này.
Thần Giới Chiến Thần, không có cách nào nhìn ra một bản hạ cấp tâm pháp?
Trầm tư suy nghĩ, phỏng đoán cùng phân tích, Vân Phi Dương kết luận:
– Khẩu quyết Nghịch Thiên Quyết nhìn như đơn giản, lại phong phú toàn diện, rõ ràng không phải phổ thông tâm pháp có thể có được.
Võ đạo tâm pháp cường hãn, khẳng định càng cao càng tốt.
Nhưng mà, tâm pháp cao cấp thường thường đều có một cái bệnh chung, chính là võ giả tu luyện độ khó cũng cao, tâm pháp càng cao cấp yêu cầu người tu luyện càng nhiều.
Nghịch Thiên Quyết rất huyền ảo, nhưng chỉ là nhất phẩm tâm pháp, người bình thường có thể tuỳ tiện tu luyện, hoàn toàn không có gì hạn chế.
Vân Phi Dương mặc dù nhìn không thấu quyển bí tịch này, nhưng suy đoán, bản vũ kỹ này không chỉ để võ giả tăng lên đến Vũ Đồ, có lẽ sẽ trợ giúp vũ giả đột phá cảnh giới cao hơn.
– Có thể sáng tạo ra hạ cấp lại không mất sự huyền diệu trong tâm pháp, không đơn giản.
Vân Phi Dương rất bội phục cao nhân sáng tạo ra Nghịch Thiên Quyết.
Hắn không thể không thừa nhận, chính mình làm không được, dù Thần Chủ cũng không thể sáng tạo ra loại cấp thấp tâm pháp bao hàm huyền diệu thế này.
Lĩnh hội khá lâu, không thể nhìn ra huyền cơ Nghịch Thiên Quyết, Vân Phi Dương lựa chọn từ bỏ.
Dù sao, bây giờ hắn cũng không cần nghiên cứu Nghịch Thiên Quyết đặc thù, mà nên dành thời gian nhanh nhất tăng cao tu vi.
Cuối cùng.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng, nghiêm túc vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Rời Địa Sơn Trấn, kinh lịch lịch luyện sơn lâm ngắn ngủi, hắn đã lĩnh ngộ khẩu quyết đến tứ trọng cảnh, tùy thời có thể đột phá Vũ Lực tứ đoạn.
Tâm pháp vận chuyển, tại thể nội hình thành tuần hoàn, theo kinh mạch cố định du tẩu.
Chợt nhìn, lộ tuyến Nghịch Thiên Quyết vận chuyển cùng nội tu tâm pháp của hắn giống nhau, nhưng theo thời gian qua đi, Linh lực bắt đầu về đan điền, bộc phát ra quang mang yếu ớt.
– Hửm?
Vân Phi Dương hơi ngạc nhiên.
Bời vì, Linh lực ngưng tụ bên trong đan điền, đang dần dần thực chất hóa.
– Chẳng lẽ muốn Hóa Linh vi hạch?
Vân Phi Dương giật mình không thôi.
Hóa Linh vi hạch chỉ võ giả tu luyện tới trình độ nhất định, ngưng luyện Linh lực thành hạch thể, cùng loại với hung thú tinh hạch, được xưng là Linh Hạch.
Vù vù ——
Linh lực ngưng tụ tại đan điền, bắt đầu điên cuồng xoay tròn.
Vân Phi Dương cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao quá trình ngưng luyện Linh Hạch có chút đột nhiên, hắn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.
Đột nhiên?
Nếu như có người biết, một gia hỏa Vũ Lực tam đoạn, đang ngưng tụ Linh Hạch, khẳng định sẽ chấn kinh.
Tại Vạn Thế đại lục, võ giả muốn ngưng kết ra Linh Hạch, nhất định phải đạt tới Vũ Đồ!
Quan trọng hơn, Linh Hạch ngưng luyện cũng phải nhìn cơ duyên, có người phải dùng thời gian mấy năm mới có thể thành công.
Vân Phi Dương đột nhiên bắt đầu ngưng tụ Linh Hạch, tất nhiên là việc không thể tưởng tượng được.
Nhưng, khiến người ta càng thêm im lặng là rất nhanh trong đan điền hắn Linh lực liền triệt để thực chất hóa, hình thành một khỏa hạch chừng hạt gạo.
Không đủ nửa canh giờ.
Vân Phi Dương thành công ngưng luyện ra Linh Hạch, toàn bộ quá trình đơn giản cùng cực.
– Thành?
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
Kiếp trước hắn đã từng ngưng luyện Linh Hạch, trọn vẹn hao phí hai ngày thời gian, bây giờ nhẹ nhõm ngưng luyện ra, quả thực có chút chấn kinh.