Siêu Sao

Chương 295: Kết thúc



Từ Châu Âu trở về thời gian trôi qua gần một tháng, Tiền Trữ từ trên báo chí thấy được một ít tin tức liên quan đến Đường Phong, [Thiên Tử 3] thành công bán đắt, siêu sao Đường Phong lại lần nữa dùng tác phẩm của cậu chứng minh cậu là diễn viên ưu tú có lực kêu gọi phòng bán vé số một số hai trên thế giới, nhưng mặc dù bên sản xuất dùng điều kiện hậu đãi đi dụ dỗ Đường Phong, nhưng cậu vẫn từ chối diễn [Thiên Tử 4].

Lúc đó Tiền Trữ nhìn cát sê gần 7 tỷ đô la trên báo chí mà suýt nữa chảy nước miếng, 7 tỷ đô a, người nam nhân kia nói cự tuyệt liền cự tuyệt, đây chính là số tiền hắn mười đời cũng không kiếm được.

Aizz, siêu sao chính là siêu sao, làm việc đủ nguyên tắc.

Kỳ thực sau sự kiện kia Tiền Trữ liền bắt đầu quan tâm tin tức về Đường Phong, các bạn trong KTX đều trêu ghẹo Tiền Trữ tuổi này còn truy tinh, Tiền Trữ lập tức đem ảnh chụp chung của hắn với Đường Phong khi hắn ở Châu Âu cho bạn bè nhìn, tuy rằng bạn bè còn cười Tiền Trữ truy tinh, nhưng vừa thấy Tiền Trữ cư nhiên chụp ảnh chung với Đường Phong, cả đám ước ao vô cùng, đuổi theo Tiền Trữ đủ loạn câu hỏi như là sao lại gặp được Đường Phong, Đường Phong là người thế nào…

Tiền Trữ giống như đại gia mà nâng cằm lên: “Đường Phong rất tốt bụng, còn mời tôi ăn cơm!”

Dựa vào ảnh chụp chung với Đường Phong, Tiền Trữ ở trong tổ chức nổi tiếng một thời gian, nhất là các nữ đồng nghiệp không hề quen biết nghe nói Tiền Trữ gặp được Đường Phong liền lập tức chạy tới, bát quái hỏi Đường Phong ở Châu Âu có phải chỉ là một người hay có người khác đi cùng…

Đường Phong đã hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, hơn nữa cuối năm trước có tin đồn cậu là đồng tính luyến, không ít người đều cho rằng Đường Phong kỳ thực vẫn luôn có người yêu đồng tính thần bí.

Đối với chuyện này câu trả lời của Tiền Trữ là: các cô bát quái nhiều vậy làm gì, dù sao Đường Phong nhất định là có người yêu.

Sau lại có một lần hắn đánh bạo hỏi thủ trưởng, người bị bắt kia hiện tại thế nào rồi, có trở về chưa, thủ trưởng hung hăng liếc mắt trừng hắn, nhưng hơi chút tiết lộ một chút, người nọ đã trở về.

Sau đó?

Sau đó sẽ không có tiếp theo rồi.

Từ nay về sau Tiền Trữ không còn cơ hội gặp riêng Đường Phong, muốn thấy Đường Phong cũng vẫn là trên màn hình điện ảnh, hắn đã từng lo lắng Đường Phong có thể bởi vì quen biết mấy nhân vật đặc biệt mà chọc phiền phức hay không, nhưng khiến hắn an tâm chính là, rất nhiều năm sau khi hắn mang theo con mình đi rạp chiếu phim xem điện ảnh, Đường Phong vẫn là diễn viên làm cho người ta tôn kính.

Trên bầu trời còn bay tuyết, từng đóa từng đóa truyết trắng lớn cỡ đầu móng tay cái, nhẹ nhàng theo gió rơi xuống, tuyết trắng rơi xuống tóc đen, nam nhân mang bao tay ấm áp tiện tay phủi đi hoa tuyết trên tóc, kéo vành nón của áo khoác che lên, vừa đi vừa nhìn các vật phẩm được bán ở các sạp hàng nhỏ.

Tuy rằng nơi này là Châu Âu, nhưng theo người Hoa ở lại Châu Âu càng ngày càng nhiều, tết âm lịch mỗi năm, mảnh đất không thuộc về Đông phương này cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Mọi người luôn luôn thích ăn Tết, mặc kệ là người Trung Quốc hay người nước ngoài, phảng phất có thể từ trong ngày lễ thu được vui sướng khi cùng những người khác chung vui.

Thanh toán tiền cho mấy bức chữ phúc cùng vật phẩm trang sức cho ngày lễ, nam nhân che kín mít xoay ngươi đem những thứ mua được tiện tay đưa cho người có tóc đen giống cậu đi bên cạnh.

“Nhiêu đây…đủ chưa?” Đường Phong hỏi.

“Không sai biệt lắm.” Lục Thiên Thần đem đồ cất kỹ, một tay cầm, tay kia thì nắm lấy Đường Phong.

Mấy ngày này phố người Hoa vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, Lục Thiên Thần nắm chặt nam nhân mới không làm cho bọn họ bị đám người tách ra, cho dù chỉ là một lát như vậy, hắn cũng không muốn xa nhau.

Mọi người nói thất niên chi dương, nhưng hắn lại càng ngày càng không thể rời khỏi người nam nhân này rồi.

Sinh hoạt tuy rằng bình thản, nhưng đối với đám người bình thường đều phải đối mặt với kích thích cùng khiêu chiến như họ mà nói, phần bình thản này đã đủ trân quý, bởi vì đều là người đã trải qua sóng to gió lớn, cho nên mới càng thêm quý trọng người bên cạnh.

“Chúng ta trở về đi.” Nắm ngược lại tay đối phương, Đường Phong cùng Lục Thiên Thần xuyên qua đám người chật chội đi về nhà.

Trong cuộc sống bận rộn, không có bao nhiêu người sẽ đi chú ý một người chen kín, cũng mua đồ ở sạp nhỏ như bọn họ, càng sẽ không biết được người này là Siêu Sao bình thường căn bản không nhìn thấy người.

“Lạnh không?” Lục Thiên Thần đến gần sát Đường Phong, hai nam nhân gần như dán vào nhau.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Đường Phong cười đem tay của Lục Thiên Thần đang nắm lấy tay mình đồng thời nhét vào trong chiếc túi rộng của áo khoác: “Năm nay thật náo nhiệt, ngày hôm sau hình như có biểu diễn pháo hoa, ở nhà có thể thấy không?”

“Có thể thấy.” Lục Thiên Thần nở nụ cười, thời tiết lạnh xuống Đường Phong giống nư gấu ngủ đông thầm nghĩ lui ở nhà không muốn đi ra, ngày hôm nay nếu không phải hắn mạnh mẽ lôi kéo Đường Phong đi ra hít thở không khí, phỏng chừng người này còn đang ở trong ổ chăn ấm áp xem TV.

Cầm đồ mua xong, Lục Thiên Thần lái xe về tới nhà ở của bọn họ ở Luân Đôn, tuy rằng Đường Phong bởi vì công việc càng thích phòng cho thuê, nhưng Lục Thiên Thần nghĩ, nếu bọn họ đã ở cùng một chỗ, vẫn là nên mua mấy chỗ bất động sản mới tốt, như vậy rất có cảm giác gia đình.

Mặc kệ là nhà ở trong nước hay ở nước ngoài, đó cũng là nhà.

“Chúng ta đã trở về.” Đẩy cửa phòng ra, Đường Phong hướng về căn phòng sáng trưng hô một tiếng.

“Trở về thật đúng lúc, thân mến, mau nhìn, anh vừa chuẩn bị xong cái lẩu mà em yêu nhất.” Charles mặc áo lông dê nhạt màu nhanh chóng bước tới cho Đường Phong một cái ôm thật to.

Nắm hai tay Đường Phong cố sức chà xát, Charles tiến lên hôn gương mặt có chút lạnh lẽo của nam nhân: “Làm cho bảo bối Đường của anh bị đông lạnh hư cả rồi, mau tới ôm một cái.”

Cười, Đường Phong mở hai tay cùng Charles tới một cái ôm thật to, thuận tiện nói: “Mùi vị kia ngửi lên rất giống cái lẩu tôi ăn ở Tứ Xuyên vào tháng trước.”

Thoáng cái đã bị vạch trần, Charles cười ha ha hai tiếng, không chút ngại ngùng nói: “Bảo bối thực thông minh.”

Là anh kẽ hở quá nhiều, đều nhiều năm như vậy, Đường Phong vẫn không thấy được tài nấu ăn của Charles có tiến bộ, suy nghĩ cho khỏe mạnh của thân thể, cậu không đề nghị Charles xuống bếp.

“Lần trước em không phải nói là rất thích vị của cái lẩu ở tiệm này sao, anh cố ý mang tới, tuyệt đối còn HSD, có thể yên tâm mà ăn.” Buông Đường Phong, Charles xem vật phẩm trang sức mà Đường Phong cùng Lục Thiên Thần mua về, nhấc lên một đèn lòng màu đỏ nói, “ôi, chúng nó thoạt nhìn thật đáng yêu, anh đem bọn nó treo lên, đột nhiên có cảm giác ăn Tết rồi.”

Mặc dù Charles có huyết thống Trung Quốc, nhưng do vẫn luôn đi theo mẹ, ngoại trừ sẽ nói tiếng Trung căn bản không biết gì về Trung Quốc.

Tuy rằng bản thân Đường Phong cũng không quá hiểu biết tổ quốc, nhưng những năm gần đây bởi vì bình thường hay ở trong nước, cậu dần dần yêu thích tết Âm lịch, đồng thời có chút tiếc nuối mấy năm đầu khi mới sống lại bởi vì vội vàng công tác mà không có đàng hoàng ăn tết.

Bất quá trong thời gian kia, quan hệ của cậu với Lục Thiên Thần bọn họ tương đối căng thẳng, Tết Âm lịch mà không có ai làm bạn cũng sẽ không có nhiều ấm áp mấy.

Ba người cùng nhau đem đèn lồng, chữ phúc cùng các loại vật phẩm trang sức mua tới treo lên trong nhà, sau khi những vật phẩm này được treo xong, trong nhà đột nhiên có không khí ăn Tết.

“Thân mến, em đói bụng chưa?” Rửa tay xong, Charles từ trong phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm nồi cùng với rau dưa đã xắt sẵn.

Dán xong một mảnh giấy, Đường Phong đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã gần 9 giờ rồi, đây đối với bọn họ mà nói là tương đối trễ để ăn cơm tối.

Trong phòng chỉ có ba người: cậu, Lục Thiên Thần cùng Charles.

Lục Thiên Thần đã dọn nồi xong, cũng chỉ cần bật bếp là xong.

“Hôm nay Albert không tới sao?” Đường Phong vừa hỏi vừa đi vào phòng bếp.

“Không biết, anh đã thật lâu không thấy hắn rồi.” Thanh âm của Charles từ bên ngoài truyền vào, có vẻ rất là không thể nói.

Mấy năm nay Albert vẫn luôn là dạng này, thỉnh thoảng xuất hiện, cũng sẽ không thời gian dài ở lại, tuy rằng Đường Phong cũng không ghét loại phương thức ở chung này, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy, ngày như hôm nay càng nhiều người sẽ càng náo nhiệt một chút.

Bất quá cũng đã hơn 9 giờ, Albert có thể đã không tới được, mặc dù mấy ngày hôm trước lúc Đường Phong gọi điện đến, Albert nói sẽ tận lực tranh thủ.

Nếu như có thể đến, đối phương sẽ khẳng định nói có thể đến, mà không phải tận lực.

Thoạt nhìn mấy ngày này Albert thật là bề bộn nhiều việc, bằng không dựa vào tính cách của người kia sẽ không cho Đường Phong một câu trả lời qua loa như vậy.

“Nếu không chúng ta chờ một chút.” Lục Thiên Thần cầm hai bình rượu ra.

Đường Phong đưa mắt nhìn thời gian, suy nghĩ một chút vẫn là lắc đầu: “Ăn cơm trước đi.”

“Anh đồng ý, anh sắp chết đói rồi.” Charles lập tức nhấc tay hô một tiếng.

Lục Thiên Thần vừa mở bình rượu rót rượu vừa nói với Đường Phong: “Bình thường lúc này đều là lúc Albert cử hành hội nghị nội bộ hàng năm, năm nay vừa vặn trùng với Tết âm lịch, bên kia của Albert cũng không có chuyện gì lớn.”

Biết Đường Phong tuy rằng sẽ không hỏi nhiều về chuyện của bọn họ, nhưng người nam nhân này vẫn sẽ lo lắng bọn họ, Lục Thiên Thần đem chuyện cần nói đều nói ra sẽ làm cho Đường Phong an tâm một chút.

“Thật đáng tiếc a, tôi còn muốn sau khi ăn cơm tối xong sẽ đành mạt chược.” Đường Phong nở nụ cười, Lục Thiên Thần tuy rằng không chơi bài nhưng rốt cục là người lớn lên trong nước, mạt chược không chơi nhưng vẫn biết luật.

Charles cùng Albert lại xác thực không biết, lúc bắt đầy Đường Phong tốn rất nhiều thời gian mới dạy cho hai người kia biết chơi, nhất là Albert.

Albert không thích đánh bạc, cũng không rõ mạt chược có gì vui, thế nhưng ở dưới sự cưỡng bức lợi dụ của Đường Phong vẫn là nghiêm túc học tập.

Cho tới bây giờ Đường Phong rất hối hận lúc đầu vì sao phải đùa cái gì thua một bàn phải cởi một món đồ, bình thường rõ ràng là cậu đánh bài giỏi nhất, kết quả đêm hôm đó căn bản là một thua ba, ngươi rất khó tưởng tượng hình ảnh một người cởi đến trơn bóng, mà ba người khác cơ bản đều là áo mũ chỉnh tề.

Quần áo đều cởi hết, nếu như vẫn thua thì phải làm sao bây giờ?

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hiện tại Đường Phong chuẩn bị muốn đánh một hồi để báo thù, mặc kệ thế nào đều phải đem ba tên này lột sạch.

Ngay lúc bọn họ ngồi vào bàn chuẩn bị bỏ đồ ăn vào lẩu, nơi cửa đột nhiên vang lên thanh âm, một nam nhân tóc vàng đẩy cửa ra đi vào, trên người còn lưu lại khí lạnh dày đặc.

“Thoạt nhìn thời gian vừa lúc.” Khóe miệng thoáng câu lên, đường nhìn của Albert vừa quay lại liền vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đường Phong, nhịn không được tăng lên tươi cười nơi khóe miệng.

Giống như không tiếng động mà nói cho Đường Phong: chuyện đã hứa với em, thì nhất định sẽ làm được.

Hiểu ý cười, Đường Phong đi tới giúp Albert đem áo khoác dình tuyết cởi xuống treo ở một bên: “Trước đó còn sợ thiếu một, hiện tại anh đến, người đã đủ.”

“Đang chuẩn bị hoạt động đặc biệt sao?” Trong mắt Albert, chơi mạt chược là hạng hoạt động đặc biệt.

Trước đó hắn đối với chơi mạt chược là không biết cũng không có hứng thú, thế nhưng Đường Phong thích, hắn coi như là học tập sự vật mới mà cùng đối phương học tập.

Đương nhiên, lần chơi cởi quần áo nào đó khiến hắn từ nay về sau đối với vận động này có chút hứng thú.

Có lẽ có chút tà ác, nhưng hắn thích thấy bộ dáng có chút quẫn bách có chút vội vàng của Đường Phong, làn da ở trong không khí bởi vì tâm tình xao động mà nhiễm lên một tầng màu đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn như ô mai sữa bò, tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Trong thời gian ngắn gần đây, Albert cảm thấy mình càng ngày càng không giống mình, nhất là khi ở chung với Đường Phong, nhưng hắn cũng không ghét sự thay đổi như vậy.

“Tới thật đủ đúng giờ a.” Charles châm chọc khiêu khích một câu, nhưng vẫn cầm một bộ chén đũa ra, dù sao hắn không lấy Đường Phong vẫn sẽ chính mình đi vào lấy.

Albert chỉ cười nhàn nhạt không để ý tới Charles, có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người Đường Phong, cho nên đều quên hai người khác bên cạnh Đường Phong.

Hắn chỉ để ý người nam nhân này, còn về việc Đường Phong có người khác hay không, chỉ cần quan hệ của bọn họ không bị phá hư, kỳ thực hắn cũng không quá để ý.

“Annie đâu?” Đường Phong cùng Albert ngồi xuống bàn ăn.

“Nó đi Mỹ du học.” Albert thích Đường Phong ở chung với Annie, nhưng giống như ngày có hoạt động đặc biệt hôm nay vẫn là thôi đi.

Khóe miệng Lục Thiên Thần cong lên thành một tia cười nhạt, ai không biết Albert đang suy nghĩ cái gì.

Bốn người ngồi vây quanh giống như người một nhà, vừa trò chuyện những chuyện xảy ra gần đây vừa ở trong tiếng cười hưởng dụng cơm canh ấm áp.

Gần 10h, ngoài cửa sổ đột nhiên một mảnh sáng bừng, thì ra là có người đốt pháo hoa, tuy rằng hôm nay cũng có tiệc tối pháo hoa, nhưng pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn rất đẹp.

Ánh sáng pháo hoa xán lạn trong đêm tối, Đường Phong buông đũa xuống nhìn pháo hoa không ngừng nở rộ ngoài cửa sổ, cậu không nghĩ tới quan hệ của bọn họ có thể vẫn luôn duy trì đến bây giờ.

Cậu vốn tưởng rằng theo tuổi của mọi người dần tăng lên, có thể sẽ có một hai người rời đi, cậu tuy rằng tin tưởng tình yêu, nhưng đối với chuyện sẽ xảy ra trong tương lai cũng không có bao nhiêu nắm chắc.

Giống như pháo hoa ngoài cửa sổ, tuy rằng lúc nở rộ vô cùng rực rỡ, nhưng vẫn có một ngày sẽ dập tắt.

Đường Phong cảm thấy ý nghĩ của mình thực ngốc, cậu nở nụ cười: “Chúng ta đi tiến hành hoạt động đặc biệt đi.”

Pháo hoa sẽ có ngày dập tắt, nhưng ngôi sao trên bầu trời sẽ vĩnh viễn tồn tại, chí trong trong lúc bọn họ còn sống.

Không cần bàng hoàng, không cần hoài nghi, trong lúc còn sống, thỏa thích đi hưởng thụ mỗi một ngày ở cùng với người yêu.

Có lẽ, đây là ý nghĩa của việc cậu sống lại.

Rốt cục trong nhân sinh của mình, làm một hồi siêu sao chân chính.

Kết thúc

♥ HOÀN ♥


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.