Siêu Mẫu

Chương 2-1: Nhiếp ảnh gia, Đường Dự



Nếu nhân vật chính tới, cũng nên bắt đầu vào công việc chụp ảnh.

Trần Sâm không thể không dẫn Tĩnh An đến chỗ Mike để chào hỏi, mặc dù bây giờ tâm trạng của Mike vẫn không ổn như cũ.

Đi đến gần, phát hiện Mike đang đi theo một người phụ nữ đeo mắt kính đen viền to giải thích cái gì đó, trên mặt đã không còn vẻ vênh váo đắc ý khi đối mặt với Trần Sâm, chỉ còn lại chút luống cuống hốt hoảng.

“Chị Lang, chị xem cái kia đã cho gọi nhân viên chuyên ngành tới sửa chửa, tôi nghĩ rất sẽ xong nhanh thôi, Al¬va cũng sắp đến rồi, hay là để cho hai chị em Nam Ninh, Bắc Huyên đi trang điểm thay đồ trước?”

“Cậu nghĩ sẽ xong nhanh sao? Tôi còn cảm thấy không bằng đổi chỗ chụp ảnh còn thực tế hơn!” Người phụ nữ có một bộ mặt lạnh không giận mà uy, trong giọng nói khàn khàn có đùa cợt.

“Bây giờ kêu tôi lập tức đổi chỗ thì không phải là quá…” Mike gấp đến độ đỏ mặt, “Quần áo, vật phẩm cũng đã để ở đây, thợ trang điểm, nhân viên làm việc, những người mẫu khác cũng đều chuẩn bị xong, vậy, vậy còn đổi chỗ khác, trong một lúc cũng không tiện lắm!”

“Vậy là cậu muốn để cho Nam Ninh và Bắc Huyên của chúng tôi ở cái phòng có nhiệt độ không khác ngoài đường này, khoác những thứ da lông động vật dày cộm nặng nề kia để chụp hình sao?” Giọng nói của người phụ nữ đã bắt đầu có tức giận, “Phải biết ngoài vấn đề nhiệt độ ra, về điểm này dựa vào thân phận làm công nho nhỏ của cậu còn chưa đủ tư cách gánh nổi.”

“Chụp lần này là da cỏ nhân tạo, không phải là da lông động vật gì…” Đối với loại tình huống đột ngột này, Mike không biết làm như thế nào cho phải, cũng chỉ có thể hạ giọng trước, trong lòng chỉ mong máy điều hòa sửa xong nhanh một chút!

“Tôi mặc kệ đây là da cỏ nhân tạo hay là da lông động vật, tôi và chị cũng không chịu nổi nhiệt độ của món đồ này phủ lên thêm, tôi thấy tôi và chị còn trở về thôi, không chịu nổi khốn khổ này!”

Giọng nói mát mẻ châm chọc truyền đến, lúc này Tĩnh An đứng ở sau lưng Mike vài thước nhìn về phía trước, thì ra là hai chị em xinh đẹp như hoa đang đi tới.

Tĩnh An không khỏi cười một tiếng.

Đúng thật là người mới, còn chưa học khiêm tốn đã học kiêu ngạo.

Tính tình như vậy, có lẽ ở trong mắt người hâm mộ là cá tính, mà ở nơi này chỉ là cái trò cười.

“Bắc Huyên! Không phải chị đã nói những chuyện nhỏ nhặt này em không cần phải để ý đến, chị nói là được rồi sao!” Lâm Lang không vui quay đầu nhìn về phía hai người, “Nam Ninh, chị cũng đã nói với em, nếu muốn thành công em phải làm cho em gái của mình kiềm chế tính tình lại.”

Cô gái được gọi là Nam Ninh mím môi, lạnh lùng gật đầu, coi như là câu trả lời của cô ta.

Vốn cho là tính tình người chị cũng không khác tên lắm, là một người trầm lặng. Không nghĩ tới là một người đẹp lạnh lùng.

Lông mi giày giật giật, đáy mắt Tĩnh An xẹt qua tiếc nuối.

Hai người này là người mẫu mới nổi, nếu như không thay đổi tính cách của mình, có thể ở giới người mẫu người đẹp vô kể này thành công bao lâu đi bao xa.

“Được rồi, mặc kệ cũng không quan tâm, cùng lắm là bị nóng chết!” Giọng nói vô cùng bất mãn truyền ra từ miệng Bắc Huyên, nhưng cũng vừa vặn rơi vào trong tai một người đàn ông đội nón rơm cũ nát.

“Yên tâm, loại nhiệt độ này còn chưa chết người. Tôi nghĩ có thể bắt đầu rồi, đợi chút nửa tôi còn hẹn người đẹp Đường Du đi ăn tối, tốt nhất các người đừng làm cho tôi tới trễ, như vậy là hành động rất không lễ phép nha.”

Nhìn người đàn ông đi qua mắt mình, Tĩnh An liếc mắt nhìn bọc lớn sau lưng anh ta, sáng tỏ cười một tiếng.

Thật ra thì lúc người đàn ông ăn mặc tùy ý đội nón rơm đi tới, Tĩnh An liền chú ý, mặc dù không rõ người kia là ai, nhưng từ việc anh ta có thể tự nhiên đi về phía Mike thì cô liền biết, người này, có lẽ chính là nhân vật chính của buổi chụp ảnh hôm nay.

“Là Al¬va, nhiếp ảnh gia mới giỏi nhất trong nước, tôi cũng vì biết được nhiếp ảnh gia buổi chụp ảnh này là anh ta mới đánh cược nhờ Mike một phen, nhưng mà…” Lời nói kẽ của Trần Sâm còn chưa dứt, liền tự mình kết thúc tiếc hận thở dài.

Lúc Tĩnh An còn là người mẫu Đan Ninh, Alva với thân phận nhiếp ảnh gia gốc Hoa trẻ tuổi nhất đạt danh hiệu á quân của cuộc so tài quốc tế, hưởng thụ ca tụng của trong và ngoài nước.

Nhớ một năm kia, cô 21 tuổi, ngay lúc đó người quản lý còn mĩm cười nói đã giúp cô lấy được cơ hội lần đầu hợp tác với Alva khi anh ta về nước vào năm sau .

Nhưng ngay cả chính cô cũng không đoán được, 22 tuổi, cô kết thúc cuộc sống người mẫu của mình.

Mà cơ hội lần đầu hợp tác với Alva, tự nhiên rơi vào trong tay người khác.

Không nghĩ tới khi cô trở thành Tĩnh An, nhiếp ảnh gia lần đầu tiên chụp hình sẽ là anh ta.

Giống như sống lại đời này, chính là hoàn thành tiếc nuối lớn nhất cả đời mình.

Tĩnh An nâng khóe miệng như cười như không.

Trái với Tĩnh An bình tĩnh và Trần Sâm tiếc hận, Mike bên kia sau khi nghe Al¬va nói cũng là có người vui có người buồn.

Người vui vội vàng gật đầu, khom lưng, “Dạ dạ dạ, vậy liền bắt đầu vậy liền bắt đầu, chị Lang, chị còn không dẫn người của chị đi trang điểm! Cũng không thể để cho Al¬va chậm trễ thời gian!”

Người buồn cũng không nói cái gì nữa, liếc mắt nhìn người đàn ông đội nón rơm luôn miệng kêu nóng cũng không đi ra ngoài, Lâm Lang liên nghe theo hướng dẫn vào phòng trang điểm.

Phải biết, người đắc tội Al¬va thì đừng mong lăn lộn ở trong giới.

Cũng đang lúc này, Mike xoay người thấy Trần Sâm, tùy ý nhìn lướt qua cô gái cao gầy đứng bên cạnh Trần Sâm, thân thiện nói: “Sao anh Trần vẫn còn ở đây, mau dẫn người mẫu của anh đi trang điểm, đợi lát phải xem biểu hiện của nàng cô ấy rồi.” Lời nói đủ khách khí, đoán chừng cũng là vì Al¬va giúp giải vây nên tạm thời tâm trạng sảng khoái.

Trần Sâm gật đầu một cái với hai người kia, liền dẫn theo Tĩnh An đi phòng trang điểm, trong lòng thầm thì: Nhất định là Mike cũng đã quên Tĩnh An là người mẫu anh ta hứng thú ác ý chọn lựa tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.