Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 12: Sao lại không tranh cùng bọn họ?



Thân là trà xanh xịn thì trai gái đều phải nuốt được, hóa địch thành bạn, không thể cứng rắn quá mà phải biết ứng biến linh hoạt.

Không được tùy tiện giáp mặt trực diện với kẻ thù vẫn luôn là nguyên tắc xử sự của Lâm Phi Lộc.

Trưởng công chúa này nức tiếng chanh chua đanh đá, cô cứ nghĩ sẽ khó đối phó lắm nên mới chỉ tung chiêu đầu là “Viên đạn bọc đường” để thăm dò thử. Ai mà ngờ đối phương trúng chiêu ngay lập tức luôn.

Nhưng ngẫm lại thì cũng dễ hiểu thôi. Hoàng tử công chúa sống trong cung từ nhỏ, đã được chiều chuộng đến tận trăng sao, những chiêu trò âm mưu nhắm vào đều được mẫu phi họ cản lại sạch, hoàn toàn chẳng biết gì về thế gian hiểm độc, chỉ hơi ương bướng chứ không suy tính sâu xa gì.

Hơn nữa họ cũng còn nhỏ tuổi, như Trưởng công chúa mới chỉ mười một tuổi, nếu là thời hiện đại thì nàng vẫn đang học tiểu học thôi.

Chíp bông tiểu học, lừa tí đã mắc câu.

Lâm Phi Lộc thầm áy náy hai giây, sau đó cởi chiếc áo choàng giữ ấm ra, hứng trọn gió buốt đi về cung Minh Nguyệt.

Thân thể này vốn yếu ớt, chịu cả một quãng đường rét mướt, đến xế chiều liền ngã bệnh, sốt hầm hập, nằm bẹp trên giường.

Tiêu Lam vội vàng lệnh cho Vân Du đi mời Thái y. Bây giờ Thái Y Viện không còn khinh thường cung Minh Nguyệt như xưa, vừa gọi đã sai người đến chẩn bệnh cho Ngũ công chúa ngay. Thăm khám một hồi, thấy cô chỉ bị cảm lạnh nên kê thuốc, dặn Tiêu Lam đốt than ấm hơn, chỉ cần nằm chỗ kín và đổ mồ hôi là được.

Vân Du theo Thái y đi bốc thuốc, vừa khéo gặp Đại cung nữ Toái Ngọc bên Nhàn phi cũng tới lấy thuốc an thần cho dễ ngủ. Hai cung thường ngày qua lại với nhau, hai người tất nhiên cũng biết mặt nhau. Toái Ngọc thăm hỏi đôi câu, nghe Ngũ công chúa bị bệnh, sau khi về điện Trường Minh liền kể Nhàn phi nghe.

Nhàn phi hỏi: “Người xem bệnh cho Ngũ công chúa là ai?”

Toái Ngọc ngẫm nghĩ một chốc: “Là một vị trẻ tuổi lạ mặt, đó là Thái y mới tiến vào Thái Y Viện, chưa từng thấy qua.”

Nhàn phi nhíu mày: “Là người mới tiến cung, trình độ kinh nghiệm còn nông cạn. Không được, ngươi lại sang Thái Y Viện mời Trần Thái y đích thân tới cung Minh Nguyệt, cẩn thận khám lại cho Ngũ công chúa.”

Trần Thái y là lão Thái y thuộc Thái Y Viện, thường là người xem bệnh cho Nhàn phi, y thuật rất đáng tin cậy.

Toái Ngọc tuân lệnh, nhanh nhẹn đi. Trần Thái y nhận được chỉ thị của Nhàn phi không dám chậm trễ, lập tức đeo hòm thuốc chạy đến cung Minh Nguyệt. Tiêu Lam đang sắc thuốc cho Lâm Phi Lộc, Trần Thái y nói nàng đưa thuốc cho ông xem thử, sau đó bắt mạch thêm một lần nữa rồi kê toa thuốc mới để bốc thuốc lại.

Thật ra thì bệnh tình của Lâm Phi Lộc không nặng lắm, chỉ là cảm mạo rồi phát sốt thôi, cứ ngủ mơ màng. Tiêu Lam bưng bát thuốc tới bón cho cô. Đang uống dở thì bất chợt nghe thấy tiếng Thanh Yên kinh hoảng hô to: “Nô tỳ bái kiến Đại hoàng tử.”

Tay Tiêu Lam chợt run bắn lên, suýt chút nữa đã đánh rơi bát thuốc lên mặt Lâm Phi Lộc.

Chuyện… chuyện này…

Nguyễn Quý phi và nàng chưa bao giờ lui tới với nhau, tại sao Đại hoàng tử lại xuất hiện ở nơi này được?”

Một tiếng nói trong trẻo dõng dạc của thiếu niên vọng vào trong phòng: “Đứng lên đi, Ngũ hoàng muội có ở đây không?”

Thanh Yên bẩm: “Hồi bẩm Đại hoàng tử, Ngũ công chúa bị bệnh, hiện đang nằm nghỉ trong phòng.”

Lâm Đình sửng sốt: “Bị bệnh? Nghiêm trọng không? Đã mời thái y đến chẩn bệnh chưa?”

Thanh Yên trả lời: “Trần Thái y đã tới thăm bệnh.”

Trong thời gian hai người đối đáp, ở bên trong, Tiêu Lam đã choàng áo xong xuôi cho Lâm Phi Lộc. Khi Thanh Yên đưa Lâm Đình tiến vào, Lâm Phi Lộc đã uống hết thuốc, ngồi dựa vào tường, thấy Lâm Đình mắt cô sáng bừng lên, khuôn mặt hây hây đầy vẻ kinh ngạc: “Là huynh! Huynh là Đại hoàng huynh của muội?”

Lần gặp trước Lâm Đình không cho cô biết thân phận của cậu, hiện tại bị cô phát hiện ra rồi, cậu mỉm cười xấu hổ, cười xong lại lo lắng hỏi han: “Sao muội lại ngã bệnh?”

Lâm Phi Lộc nghiêng đầu cười khanh khách: “Chỉ là nhiễm lạnh chút thôi, không sao đâu ạ.”

Tiêu Lam vẫn đang choáng váng, không biết vì sao con gái mình lại có quan hệ với Đại hoàng tử chứ? Thấy hai người chuyện trò vui vẻ, nàng bèn cùng Thanh Yên lui ra ngoài.

Các nàng đi rồi, Lâm Phi Lộc mới hỏi: “Đại hoàng huynh, huynh tới thăm thỏ con à? Ca ca chăm sóc nó rất tốt, mùa đông buốt gió, huynh ấy đã dời ổ thỏ vào trong phòng mình rồi. Muội dẫn huynh đi xem nhé.”

Miệng nói, tay cô vén chăn lên định rời giường. Lâm Đình vội vàng đưa tay ngăn lại, tay chạm vào mái đầu nhỏ nhắn và mái tóc mềm mượt rồi rút về, ôn tồn nói: “Không vội, bé thỏ ở chỗ muội, huynh rất yên tâm. Muội bị bệnh, nằm yên mà nghỉ, đừng để nhiễm lạnh nữa.”

Nghe vậy, Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn nằm lại, thấp giọng hỏi: “Lần trước sau khi huynh về, Quý phi nương nương có tin lời huynh không?”

Lâm Đình hơi ngại ngùng, mỉm cười: “Ta theo lời muội, bẩm với mẫu phi, quả là bà đã tin, còn không hỏi lại nữa.”

Lâm Phi Lộc hạnh phúc ra mặt, cô kể những chuyện thú vị xảy ra vào thường ngày khi Lâm Chiêu Viễn chăm sóc thỏ con. Lâm Đình lắng nghe, chân thành nói: “Lục đệ tuy hơi khác người thường nhưng tâm địa lại thiện lương. Sau này chắc huynh không thể đưa thỏ con về cung Vân Hi, vậy thỏ con tặng đệ ấy đi.”

Đang trò chuyện, cửa phòng bị đẩy hé ra một chút, Lâm Chiêu Viễn lén lút lò dò bước vào. Lâm Phi Lộc ngoắc tay gọi: “Ca ca, qua đây.”

Lâm Chiêu Viễn trề môi, đứng bậc cửa, lắc đầu: “Muội muội lại bị bệnh, ta không thể làm phiền muội muội.”

Lâm Phi Lộc chớp mắt: “Muội hết bệnh rồi, huynh xem này, muội ngồi dậy được rồi.”

Thấy thế, Lâm Chiêu Viễn vui vẻ chạy lại nhưng mắt nhìn còn có người khác, chân cậu ngừng bước, dè dặt đi về mép giường muội muội, ánh mắt nhìn người lạ đầy vẻ rụt rè nghi ngại.

Lâm Phi Lộc trấn an cậu: “Đây là Đại hoàng huynh của chúng ta, bé thỏ trắng là do huynh ấy tặng ca ca đó.”

Nghe muội muội nhắc tới bé thỏ, vẻ mặt Lâm Chiêu Viễn lập tức thả lỏng căng thẳng, vỗ tay nói: “Bé thỏ trắng, trắng trắng trắng! Ăn cà rốt ăn cà rốt thật là đáng yêu!”

Lâm Đình không nén nổi, cười phì ra tiếng.

Lâm Phi Lộc dỗ cậu: “Ca ca, huynh cho Đại hoàng huynh xem thỏ con một chút được không?”

Lâm Chiêu Viễn nghiêm túc gật đầu: “Được!”

Dứt lời, cậu vui vẻ nắm tay Lâm Đình kéo lại, còn nói thêm: “Ta đi nha!”

Lâm Đình sửng sốt một chốc, nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình, sau đó cười dịu dàng, cũng siết tay Lục đệ, gật đầu: “Được, đi thôi.”

So với lúc được nuôi ở cung Vân Hi thì thỏ trắng đã béo lên trông thấy, nó bắt được hơi người của chủ nhân, khi Lâm Đình đút lá cải, nó liên tục cọ đầu vào ngón tay cậu.

Lâm Đình hơi khó chịu trong lòng, nhưng xen lẫn đó là niềm hạnh phúc. Mới vừa ngẩn người chút thôi mà Lâm Chiêu Viễn đã bất ngờ giơ tay chạm vào đầu cậu, xoa xoa, lại còn bắt chước giọng điệu của Lâm Phi Lộc mở lời dỗ dành: “Đừng buồn nha.”

Hốc mắt Lâm Đình thoáng đỏ hồng, cụp mắt, sau đó ngẩng lên cười với Lâm Chiêu Viễn: “Được, không buồn nữa, cảm ơn Lục đệ.”

Lâm Chiêu Viễn cười ngây ngô đến tít cả mắt.

Thăm bé thỏ xong, Lâm Đình lại quay về ngồi với Lâm Phi Lộc một lát rồi mới rời đi, về được nửa đường, cậu lại đổi hướng đến thẳng Thái Y Viện.

Đại hoàng tử đích thân tới Thái Y Viện làm các vị thái y hốt hoảng với nhau. Lâm Đình tìm ra vị thái y có quan hệ tốt với cung nhà mình, ôn tồn nói: “La thái y, phiền ngươi sang cung Minh Nguyệt một chuyến, thay ta xem bệnh cho Ngũ công chúa. Thân thể muội ấy vốn yếu ớt, ngoài chữa hết đợt nhiễm phong hàn này thì còn phải chú ý điều chỉnh thể trạng, nhờ cả vào ngươi.”

Đại hoàng tử đã có lệnh, La thái y tất nhiên phải tuân theo không dám hó hé nửa lời, xách hòm thuốc lên đường ngay.

Tiêu Lam thấy lại có thái y tới cửa, hỏi mới biết đây là người được Đại hoàng tử phái tới để điều chỉnh thể trạng cho Ngũ công chúa. Lòng nàng không khỏi cảm kích. Những thái y trước đã bốc thuốc chữa phong hàn, La thái y lại chẩn bệnh rồi kê toa thuốc bổ, giảng giải cho Tiêu Lam nghe những điều cần lưu ý trong chế độ ăn uống hàng ngày, xong xuôi mới rời đi.

Bên này Lâm Phi Lộc ngã bệnh thì bên kia Trưởng công chúa Lâm Niệm Tri cũng vừa về cung đã nằm vật ra.

Nàng không lên cơn sốt, chỉ hắt hơi chảy nước mũi ròng ròng, người ngợm lạnh cóng. Thế nhưng vậy cũng đủ để Huệ phi lo lắng thấp thỏm, lập tức phái cung nữ đi truyền thái y ngự dụng.

Phùng thái y chẩn mạch cho Lâm Niệm Tri, dặn dò: “Gần đây nhiệt độ giảm đột ngột, là lúc dễ nhiễm bệnh nhất. Trưởng công chúa cần mặc thêm nhiều y phục, hạn chế ra cửa. Hôm nay cũng có mấy cung tới truyền thái y, không thể coi thường bệnh tật.”

Lâm Niệm Tri thuận miệng hỏi một câu: “Có người ở cung khác ngã bệnh?”

Phùng thái y hồi bẩm: “Điện Trường Minh và cung Vân Hi, phải rồi, còn cả cung Minh Nguyệt nữa.”

Lâm Niệm Tri sửng sốt: “Cung Minh Nguyệt?”

Phùng thái y tưởng nàng không biết chỗ này, giải thích cặn kẽ: “Chính là nơi ở của Ngũ công chúa, nghe đồng liêu kể lại rằng nàng ta lên cơn sốt nằm liệt giường, trẻ con cơ thể yếu đuối, dễ bị gió rét xâm nhập nhất, Trưởng công chúa cũng cần chú ý bản thân.”

Lâm Niệm Tri ngẩn người.

Làm sao lại bị sốt? Hồi trưa nó vẫn bình thường mà?

Đột nhiên, mắt nàng liếc qua chiếc lò sưởi tay bé nhỏ đằng kia. Trộm nghĩ, không phải chứ??? Chẳng lẽ là vì nó đưa lò sưởi tay cho mình nên lạnh cóng mà sinh bệnh?

Lâm Niệm Tri cảm thấy lòng mình nhộn nhạo cả lên.

Chợt nhớ tới hoàn cảnh của cung Minh Nguyệt, nàng thấy nếu có mời thái y thì chắc họ cũng không quá săn sóc dốc lòng, có khi còn tùy tiện kê đơn bốc thuốc. Thái y ngự dụng của mình đã nói là bệnh tình nguy cấp, không thể xem thường mà.

Phùng thái y thu dọn đồ nghề chuẩn bị về, Lâm Niệm Tri phân vân hồi lâu, rốt cuộc cũng gọi ông lại: “Ngươi chờ đã.”

Phùng Thái y hỏi: “Trưởng công chúa còn cần dặn dò gì thêm?”

Lâm Niệm Tri: “Ngươi qua cung Minh Nguyệt một chuyến, bắt mạch cho Ngũ công chúa, xem có đúng là nàng bị bệnh nặng hay không, rồi bắt thuốc tốt một chút.” Ngừng một chốc, lại dõng dạc nói: “Phải xem cho tốt, cho kĩ, chớ qua loa lấy lệ.”

Phùng Thái y vội vàng khom lưng nói: “Dạ, thần đi ngay ạ.”

Dứt lời liền vác hòm thuốc vượt gió rét khắc nghiệt đến thẳng cung Minh Nguyệt.

Một Thái y vừa rời đi, một vị sau lại tới, Tiêu Lam hơi bối rối, ngập ngừng nói: “Mới nãy có một vị Thái y đã tới chẩn bệnh cho, thuốc cũng uống xong rồi.”

Phùng Thái y nói: “Thần biết, nhưng Trưởng công chúa không yên tâm về bệnh trạng của Ngũ công chúa, đặc biệt lệnh cho thần tới đây xem mạch lần nữa.”

Tiêu Lam: “???”

Sao chuyện này lại có liên can với Trưởng công chúa nữa???

Rốt cuộc thì con gái mình đã làm những gì?!

Tiêu Lam hồi tưởng lại những biến đổi mà gần đây cung Minh Nguyệt đã trải qua. Từ những ngày trước kia cắn răng mặc người chà đạp, đến bây giờ ngày càng được sủng ái. Vốn là nàng chẳng nhận ra sự lạ ở đâu, nhưng tới giờ này nàng bất tri bất giác nhận ra tất thảy những thứ này, hình như đều có liên quan đến con gái mình.

Đầu tiên là Tứ hoàng tử, tiếp đến là Nhàn phi, giờ là Đại hoàng tử và Trưởng công chúa. Những điều có nằm mơ nàng cũng chưa dám nghĩ, đột nhiên lại sản sinh và giao thoa vào cuộc đời nàng, hơn nữa còn từ từ cải tiến cuộc sống của nàng.

Tất cả… Rốt cuộc là do vô tình mà thành, hay là do Lộc Nhi… Cố ý tạo nên?

Tâm tình Tiêu Lam nhất thời trở nên phức tạp.

Đã rất lâu rồi nàng không muốn nghĩ sâu cầu xa, đầu óc hơi thiếu nhạy bén. Phùng thái y khám xong rời đi, còn nàng cứ trầm ngâm ngồi trong phòng hồi lâu. Cuối cùng nàng cũng nhận ra, dường như những thay đổi này đều bắt đầu xuất hiện từ sau khi con gái bị rơi xuống hồ ở Lâm Hành các.

Ban đầu nàng cũng không chú ý tới, vì sự biến đổi quá là nhỏ nhặt. Nhưng hiện tại ngẫm kĩ thì đúng là có sự khác biệt.

Trong lòng nàng, một ý nghĩ vô cùng khó tin âm thầm nảy ra, nhưng thoáng cái đã bị nàng tự mình gạt đi.

Ý nghĩ huyễn hoặc thế này chắc chắn không thể nào xảy ra được! Nhất định là do mình suy nghĩ miên man quá rồi.

Nhưng nếu ý niệm này đã bật ra thì chẳng thể bay biến ngay. Tối đến, lúc Tiêu Lam bón thuốc cho con gái, Lâm Phi Lộc lập tức phát hiện ra điểm bất thường của nàng.

Nàng luôn trộm quan sát mình, cả vô tình và cố ý, khi thì thất thần, ánh mắt đôi lúc lại lóe lên vẻ khổ sở, thỉnh thoảng mê mang, phút chốc nghi ngờ, tựa như đang nhìn cô, mà cũng như thể xuyên qua cô để tìm một bóng dáng khác.

Lâm Phi Lộc dùng thuốc xong, thì thào hỏi nàng: “Mẫu phi, người đang lo nghĩ điều gì?”

Tiêu Lam cả kinh, miễn cưỡng gượng gạo nói: “Mẫu phi không sao, chỉ hơi mệt thôi.” Nàng đưa tay vuốt chỉnh chăn bông cho cô, cúi người hôn lên trán cô: “Lộc Nhi ngoan, đi ngủ sớm đi.”

Lúc nàng đứng dậy, Lâm Phi Lộc kéo tay níu lại.

Tiêu Lam quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ hốt hoảng, như thể sợ cô sẽ nói ra những lời kì lạ, cả người nàng run bắn lên.

Lâm Phi Lộc vốn định kể sạch mọi chuyện, cuối cùng lại chẳng thể thốt ra lời nào.

Ngay từ tấm bé cô đã không nhận được tình thương yêu của mẹ, cô sinh ra trong một gia đình méo mó dị dạng nên thành ra tính tình cô cũng cực đoan theo. Khi còn nhỏ, cô luôn trông theo mẹ của các bạn học khác, thầm ngưỡng mộ họ.

Cô từng đọc một câu trong sách rằng, trên đời này không có cha mẹ nào mà chẳng yêu con.

Cô trộm lắc đầu trong lòng.

Cô nói, không, không phải vậy. Rất nhiều.

Có vài người sinh ra không hề xứng làm cha mẹ.

Từ trước đến nay bố mẹ chưa hề hôn cô, ôm cô, khi cô thi được một trăm điểm vui vẻ cầm giấy khen về cũng chẳng tự hào khen cô một lời.

Tiền là thứ duy nhất họ cấp cho cô.

Nhưng Lâm Phi Lộc chẳng hận bọn họ, con người vốn nên sống độc lập một mình, đúng là bọn họ không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với cô. Hình như cô cũng chẳng yêu thương họ cho cam, tình yêu ấy đã bay biến sau mỗi lần đối mặt qua loa lấy lệ.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm gia đình, là ở nơi này.

Một Đại Lâm hoàn toàn xa lạ, chốn hậu cung ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại còn đầy hiểm nguy rập rình tính mạng, tại điện phụ cung Minh Nguyệt trống trải quạnh quẽ hẩm hiu.

Ca ca yêu cô, Tiêu Lam cũng vậy.

Mặc dù họ đều có khuyết điểm, một người si dại, một người nhu nhược yếu đuối, nhưng tất thảy tình yêu thương họ có đều dành hết cho cô.

Dù người họ thương là Tiểu Lộc thật sự, nhưng lúc này đây trong cơ thể này là linh hồn cô, người được hưởng tình yêu chân thành tha thiết này chính là cô.

Bây giờ cô làm ra những chuyện này, là vì bản thân mà tranh đấu.

Chẳng phải vì bọn họ mà phấn đấu.

Tiêu Lam yêu con như vậy, nếu biết sự thật, hẳn, sẽ rất đau lòng?

Lâm Phi Lộc mím môi, dưới tầm mắt lo sợ của Tiêu Lam, từ từ thì thào kể: “Mẫu phi, con có chuyện muốn nói người biết.”

Tiêu Lam rùng mình, sắc mặt tái đi mấy phần, kiên định hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Phi Lộc nhìn nàng: “Lần nọ ở Lâm Hành các, không phải con bị trượt chân rơi xuống hồ, mà là do Tam công chúa đẩy ngã.”

Con ngươi Tiêu Lam bỗng chốc trợn trừng.

Cô rũ mắt: “Nó đẩy con xuống nước, những người bên cạnh chỉ đứng nhìn, không ai cứu con. Nếu không phải vì con chộp được một cành cây khô bên bờ thì hẳn đã mất mạng từ lâu.”

Nước mắt Tiêu Lam lã chã rơi, nàng ôm lấy cô, nức nở khóc than: “Lộc Nhi…”

Lâm Phi Lộc đưa đôi tay bé nhỏ ra ôm lại nàng, rúc vào trong lòng nàng, “Rõ ràng là do họ làm chuyện xấu nhưng vẫn bắt con đi dập đầu tạ tội. Mẫu phi, con không muốn chịu cảnh bị họ khinh khi, chèn ép nữa.”

Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Con muốn bảo vệ mình, cả người và ca ca. Con đã trưởng thành rồi, mẫu phi.”

Tiêu Lam thổn thức, khóc không thành tiếng.

Lâm Phi Lộc ngẩng đầu lên, lấy ngón tay mềm mịn lau nước mắt cho nàng, thơm lên trán nàng: “Mẫu phi đừng có khóc nữa, sau này sẽ chẳng còn ai bắt nạt được chúng ta.”

Qua đêm nay, nỗi ngờ vực nơi đáy lòng Tiêu Lam tiêu tán hết.

Biến mất cùng nó, là ý nghĩ không tranh không đoạt thì cả đời sẽ được bình an của nàng.

Con gái bị người ta đẩy vào chỗ chết suýt thì vong mạng, còn nàng chẳng biết tí gì. Hậu cung này chưa bao giờ là chốn an ổn, đáng ra nàng phải hiểu ra từ sớm. Năm ấy lúc mang thai, nếu không phải vì có kẻ chuốc thuốc thì nàng cũng không bị sinh non, Lâm Chiêu Viễn cũng sẽ không biến thành cậu bé ngây dại, nàng sẽ không bị thất sủng như bây giờ.

Nàng luôn luôn nhún nhường nhượng bộ, nhưng kẻ khác cứ muốn được voi đòi tiên.

Rốt cuộc thì nàng phải để con gái đứng ra bảo vệ mình, người làm mẹ như nàng yếu đuối nhu nhược đến mức nào.

Tiêu Lam thức trắng cả đêm, hôm sau rời giường, ánh mắt nàng đã thay đổi.

Tuy vậy, những năm tháng ở trong cung nàng luôn thận trọng nghiêm cẩn, không vội vàng nóng vội. Trước mắt nàng không thêu thùa may vá với Vân Du, Thanh Yên ở góc sân nữa, mà là lấy những cuốn sách bị xếp kệ đến tích đầy bụi bặm, giở ra đọc lại.

Lâm Phi Lộc bệnh không nặng lắm, khi tỉnh lại vào buổi sáng đã hết sốt rồi, cô được Tiêu Lam ôm vào lòng đọc sách một lúc.

Nhưng mấy vị Thái y của Thái Y Viện vẫn theo lệnh của các chủ tử, đến buổi bèn sắp xếp chuẩn bị sang cung Minh Nguyệt xem bệnh lại.

Bốn vị Thái y đeo hòm thuốc cùng nhau ra cửa, cười tủm tỉm chắp tay chào nhau: “Các vị đại nhân vất vả rồi, mới sáng ra đã định đi cung nào khám bệnh?”

Thái y trẻ tuổi: “Chào buổi sáng, các vị đại nhân, vi thần đang định sang cung Minh Nguyệt khám lại cho Ngũ công chúa.”

Trần Thái y: “Ta cũng phải tới cung Minh Nguyệt.”

La Thái y: “Ta cũng thế…”

Phùng Thái y: “Ta cũng…”

Bốn vị Thái y: “…”

Ngẩn hết cả người…

Lời tâm tình của tác giả:

Mọi người quá đáng ghê, liệt kê hoàng tử công chúa cũng được thôi, nhưng tới phi tần cũng muốn ghi ra đủ hả?

Thế này này:

Thiết lập tác giả đặt như thế này: Hoàng hậu, Qúy phi, Phi, Tần, Chiêu nghi, Tiệp dư, Mỹ nhân, Tài nhân, Quý nhân, Thục nữ.

Hậu cung của Lâm Đế là một Hậu, tiếp sau là hai Quý phi, bốn Phi mấy vị trí đằng sau vân vân mây mây.

Trước mắt có các phi tử này đã lên sàn: Hoàng hậu nương nương (con gái Thái phó), Nguyễn Quý phi (thiên kim nhà Tả tướng), Hề Quý phi (em gái của Tướng quân), Huệ Phi, Thục Phi, Nhàn phi, Mai Phi, Tô Tần, Tĩnh Tần, Từ Tài nhân, Lam Quý nhân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.