Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 2: Omega hung ác



Cố Trạch Ngư từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong lòng bàn tay của mười hai người anh trai, cậu thậm chí còn không biết viết từ “bị bắt nạt”. Khi cậu mở mắt ra trên chiếc giường trong căn nhà mới liền phát hiện ra mình đã bị Omega xấu xa đó khống chế, dùng đồ kẹp chặt, phản ứng đầu tiên của cậu là kiểm tra xem mình có làm gì quá đáng trong lúc bất tỉnh hay không.

Cố Trạch Ngư bị mộng du, anh sáu nói đây một căn bệnh không có thuốc chữa.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt của Lục Úc Niên cho phép anh đi ngủ lúc chín giờ bất kể anh đang ở đâu. Anh ném Cố Trạch Ngư lên ghế sofa, đeo thiết bị nút chặn, sau đó đóng quần áo và nằm xuống. Anh trai của Cố Trạch Ngư đã hứa với anh rằng anh có thể trở lại quân đội miễn là đồng ý kết hôn với cậu và anh cũng không cần phải ở lại nơi ma quái này.

Lục Úc Niên chắc chắn sẽ không lấy Alpha nhỏ chưa cai sữa này, nhưng anh cũng biết được bản năng ban đầu giữa AO và dù cho Alpha có yếu đến đâu thì vẫn có khả năng đánh dấu một Omega. Mặc dù anh đã dán các miếng dán hạn chế để đảm bảo rằng không có mùi nào thoát ra ngoài, nhưng anh không hiểu rõ về Cố Trạch Ngư, vì vậy anh phải đề phòng trước.

Khi thiết vị nút chặn ngừng lại, hai người họ đã ở rất gần, Cố Trạch Ngư ôm cánh tay của Lục Úc Niên với một tiếng thút thít, và cọ má thanh tú của anh ấy vào cơ bắp của anh ấy, Lục Úc Niên trong tiềm thức muốn giết anh ấy bằng một con dao tay. May mắn thay, Lục Úc Niên đã giữ lòng bàn tay của mình lại, nhớ lại rằng đây là alpha vừa kết hôn với hắn, một tay đẩy cậu ra một cách ghê tởm, một tay đặt thiết bị chặn.

Cái “thiết bị chặn” này là gì tui cũng không biết, tui chỉ có thể dịch để đọc thuận miệng và dễ hiểu được một chút.

Rốt cuộc, đó là một cái gì đó không thoải mái, Cố Trạch Ngư cau mày và thút thít một cách khó chịu, điều này khiến Lục Úc Niên có chút thương hại, anh nới lỏng dây đeo nhưng không siết quá chặt, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện những vết đỏ trên làn da trắng nõn của Cố Trạch Ngư.

Lục Úc Niên vô tình duỗi ngón tay chọc vào má cậu, chỉ cần một cái chạm nhẹ nó cũng chuyển sang màu đỏ, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến vỏ não dọc theo các đường gân như có điện chạy qua. Khi anh ý thức được rằng mình đang làm một chuyện rất kỳ quái, anh nhanh chóng rút tay lại thấp giọng hừ một tiếng: “Bị nuông chiều đến hư.”

Lục Úc Niên cực kỳ cảnh giác, Cố Trạch Ngư từ từ đến gần, vừa chạm vào góc quần áo của cậu, anh đã lật người qua khống chế cậu. Omega vạm vỡ đem tiểu Alpha đè ở dưới thân, cánh tay to lớn đặt ở trước ngực cậu, Cố Trạch Ngư hô hấp không thông. Ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lùng, cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm cái gì?”

Lời giải thích của Cố Trạch Ngư bởi vì thiết bị chặn mà mắc kẹt trong miệng, ngay sau đó nước bọt chảy xuống theo khóe miệng, xấu hổ và đau đớn khiến cho hốc mắt không khỏi đỏ lên. Lục Úc Niên thuận tay tháo dây thừng buộc sau đầu, sau đó nghe cậu giải thích một cách không rõ ràng: “Anh… đi ngủ…. không đắp chăn sao?”

Anh cúi đầu nhìn Cố Trạch Ngư đang nắm chặt một chiếc chăn mỏng có mây trắng trong tay, góc chăn đã bị cậu nhàu nát trong lúc căng thẳng. Nghĩ đến Alpha này tiếp cận anh chỉ là để đắp chăn cho anh trong khi ngủ, Lục Úc Niên cuối cùng nhận ra vừa rồi hắn phản ứng dường như có hơi quá.

Anh vừa định xin lỗi Cố Trạch Ngư, lại phát hiện Alpha ngu ngốc này cúi đầu nhặt nút chặn lên, sau đó tự mình ngậm vào. Lục Úc Niên bối rối trước hành vi khó hiểu của cậu, hỏi lớn: “Tại sao cậu lại ngậm thứ này?”

Cố Trạch Ngư đột nhiên ngẩn đầu lên, suýt nữa đã va vào má Lục Úc Niên, sợ người này lại đè cậu xuống, cậu hoảng sợ lùi ra sau, rụt rè nói: “Không phải anh đeo cho tôi sao? Tôi nói xong rồi, nên…..”

Lục Úc Niên giật lấy nút chặn, tùy tiện ném nó đập vào tường, anh lật người nằm trở lại trên giường, nói với Cố Trạch Ngư với vẻ tội lỗi gần như không đáng kể: “Đi ngủ, cách xa tôi ra.”

Lục Úc Niên nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, vì vậy anh lại nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy Cố Trạch Ngư nhón chân đến bên giường, đặt từng cái gối con voi, gối kỳ lân, thảm hồng, giống như kiến chuyển nhà đặt từng cái một lên ghế sofa tạo thành một vòng tròn. Rồi cậu cẩn thận kiễng chân lên, nằm xuống bên trong vòng tròn rồi đắp chiếc chăn bông màu hồng lên người.

Làm thế nào người này có thể là một Alpha? Lục Úc Niên đã rất tức giận khi nghĩ đến chuyện này, cậu sinh ra trong một gia đình quân nhân, mục tiêu của anh từ khi còn nhỏ đó là trở thành một Alpha hàng đầu. Thật đáng tiếc khi kết quả cuối cùng lại làm mọi người thất vọng, nhưng Lục Úc Niên không hổ là hạt giống của nhà họ Lục, anh đã làm việc gấp ngàn lần so với Alpha để leo lên vị trí tướng quân và trở thành một ngôi sao chiến đấu thật sự của đế quốc.

Có vô số Alpha muốn kết hôn với anh, nhưng tiêu chí chọn bạn đời của anh là chỉ những người có thể đánh bại anh mới có thể trở thành Alpha của anh. Nhưng cuối cùng, do nhiều nguyên nhân, anh lại cưới một tiểu Alpha hay khóc và ngốc nghếch như vậy.

Cố Trạch Ngư đã rất sợ hãi, Lục Úc Niên sơn rằng nếu anh còn nói to hơn nữa sẽ khiến Cố Trạch Ngư sợ đến mất mật.

Anh nhắm mắt thở dài, đột nhiên cảm thấy Cố Trạch Ngư thăm dò tới gần anh, anh liền mở mắt ra khẽ nhìn chằm chằm Cố Trạch Ngư nửa quỳ ở bên giường, do dự hồi lâu mới đưa ra một cái gấu trúc ôm gối, run giọng nói: “Anh chưa ngủ trong phòng này bao giờ, nếu anh sợ, hãy ôm nó.”

Lục Úc Niên lấy chiếc gối gấu trúc đập mạnh vào đầu Cố Trạch Ngư, thấy cậu lại bắt đầu khóc, anh lạnh giọng nói: “Còn khóc thêm một giọt nào nữa thì tôi sẽ đánh vào mông cậu.”

Cố Trạch Ngư nhanh chóng kìm chế, cậu đứng dậy và quay trở lại cái ổ chất đầy đồ chơi, run rẩy dưới chăn đến nỗi Lục Úc Niên không thể nhìn thấy được cậu có còn khóc hay không.

Lục Úc Niên chưa bao giờ gặp phải một Alpha giống như vậy, anh đã ở trong doanh trại quân sự từ khi anh mới mười lăm tuổi, những Alpha xung quanh anh đều là những người đàn ông kiên cường đanh thép, bọn họ đã bị bắn và bị thương nặng mà không rơi một giọt nước mắt nào dù có đổ mồ hôi hay chảy máu. Nhưng mà Alpha trước mắt lúc nào cũng khóc, bất kể một Alpha nên có tôn nghiêm gì thì đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Alpha có thể bị pheromone Omega áp chế.

Rất nhanh trong chăn không có tiếng khóc, Lục Úc Niên đi tới định kéo cậu ra, vừa nhấc chăn lên liền thấy tiểu Alpha ôm gối gấu trúc trong lòng ngủ thiếp đi. Có những giọt nước mắt pha lê treo trên lông mi dài của cậu, hai hàng nước mắt treo trên gò má hồng nhạt của hắn, khiến làn da trắng nõn của cậu trở nên dễ vỡ.

Lục Úc Niên cảm thấy mọi thứ thật kỳ quặc, anh bị ép kết hôn, bị ép phải đi theo một Alpha gà mờ yếu ớt, nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy tên Alpha này rất đẹp trai. Omega tự giận bản thân, túm lấy chăn mền, trùm đầu nhắm mắt ngủ trên sô pha, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến đôi môi đỏ mọng bị nước của Alpha làm ướt.

Tà môn!

Ngày hôm sau, khi Cố Trạch Ngư tỉnh dậy, Lục Úc Niên đã đi rồi.

Mười hai vị anh trai đang ngồi ở chiếc bàn dài ăn sáng, nhìn thấy cậu bước nhanh đi xuống lầu, đều liếc mắt nhìn nhau. Anh cả ho nhẹ một tiếng ra hiệu mọi người tém tém lại, anh vẫy gọi Cố Trạch Ngư ngồi bên cạnh mình và hỏi một cách chuẩn mực: “Lục Úc Niên đã làm tròn bổn phận của người vợ chưa? Hôn nhân của em đã bước vào giai đoạn thực chất chưa? Em đã có kế hoạch gì cụ thể cho tương lai chưa?”

Cố Trạch Ngư uống một ngụm sữa, nghĩ đến việc Lục Úc Niên cuối cùng đã nhặt chiếc gối gấu trúc lên giường, cậu quyết định giúp anh dàn xếp mọi việc vì sự dịu dàng của anh đối với gấu trúc. Dù sao Lục Úc Niên cũng đã là Omega của cậu, cậu không thể để anh trai mình bắt nạt anh được.

“Rất tốt ạ, chúng em đều ngủ rất thoải mái.” Cố Trạch Ngư nói đúng theo nghĩa đen, nhưng không nghĩ đến mười anh vị anh trai đều phun ra một ngụm sữa cùng một lúc.

“Vậy em thu dọn đồ đạc chuyển đến đơn vị đi.” Anh cả lau khóe miệng, giả vờ bình tĩnh nói: “Omega mỗi tháng sẽ có kỳ động dục, Lục Úc Niên sẽ cần em giúp đỡ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 2: Omega hung ác



Cố Trạch Ngư từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong lòng bàn tay của mười hai người anh trai, cậu thậm chí còn không biết viết từ “bị bắt nạt”. Khi cậu mở mắt ra trên chiếc giường trong căn nhà mới liền phát hiện ra mình đã bị Omega xấu xa đó khống chế, dùng đồ kẹp chặt, phản ứng đầu tiên của cậu là kiểm tra xem mình có làm gì quá đáng trong lúc bất tỉnh hay không.

Cố Trạch Ngư bị mộng du, anh sáu nói đây một căn bệnh không có thuốc chữa.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt của Lục Úc Niên cho phép anh đi ngủ lúc chín giờ bất kể anh đang ở đâu. Anh ném Cố Trạch Ngư lên ghế sofa, đeo thiết bị nút chặn, sau đó đóng quần áo và nằm xuống. Anh trai của Cố Trạch Ngư đã hứa với anh rằng anh có thể trở lại quân đội miễn là đồng ý kết hôn với cậu và anh cũng không cần phải ở lại nơi ma quái này.

Lục Úc Niên chắc chắn sẽ không lấy Alpha nhỏ chưa cai sữa này, nhưng anh cũng biết được bản năng ban đầu giữa AO và dù cho Alpha có yếu đến đâu thì vẫn có khả năng đánh dấu một Omega. Mặc dù anh đã dán các miếng dán hạn chế để đảm bảo rằng không có mùi nào thoát ra ngoài, nhưng anh không hiểu rõ về Cố Trạch Ngư, vì vậy anh phải đề phòng trước.

Khi thiết vị nút chặn ngừng lại, hai người họ đã ở rất gần, Cố Trạch Ngư ôm cánh tay của Lục Úc Niên với một tiếng thút thít, và cọ má thanh tú của anh ấy vào cơ bắp của anh ấy, Lục Úc Niên trong tiềm thức muốn giết anh ấy bằng một con dao tay. May mắn thay, Lục Úc Niên đã giữ lòng bàn tay của mình lại, nhớ lại rằng đây là alpha vừa kết hôn với hắn, một tay đẩy cậu ra một cách ghê tởm, một tay đặt thiết bị chặn.

Cái “thiết bị chặn” này là gì tui cũng không biết, tui chỉ có thể dịch để đọc thuận miệng và dễ hiểu được một chút.

Rốt cuộc, đó là một cái gì đó không thoải mái, Cố Trạch Ngư cau mày và thút thít một cách khó chịu, điều này khiến Lục Úc Niên có chút thương hại, anh nới lỏng dây đeo nhưng không siết quá chặt, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện những vết đỏ trên làn da trắng nõn của Cố Trạch Ngư.

Lục Úc Niên vô tình duỗi ngón tay chọc vào má cậu, chỉ cần một cái chạm nhẹ nó cũng chuyển sang màu đỏ, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến vỏ não dọc theo các đường gân như có điện chạy qua. Khi anh ý thức được rằng mình đang làm một chuyện rất kỳ quái, anh nhanh chóng rút tay lại thấp giọng hừ một tiếng: “Bị nuông chiều đến hư.”

Lục Úc Niên cực kỳ cảnh giác, Cố Trạch Ngư từ từ đến gần, vừa chạm vào góc quần áo của cậu, anh đã lật người qua khống chế cậu. Omega vạm vỡ đem tiểu Alpha đè ở dưới thân, cánh tay to lớn đặt ở trước ngực cậu, Cố Trạch Ngư hô hấp không thông. Ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lùng, cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm cái gì?”

Lời giải thích của Cố Trạch Ngư bởi vì thiết bị chặn mà mắc kẹt trong miệng, ngay sau đó nước bọt chảy xuống theo khóe miệng, xấu hổ và đau đớn khiến cho hốc mắt không khỏi đỏ lên. Lục Úc Niên thuận tay tháo dây thừng buộc sau đầu, sau đó nghe cậu giải thích một cách không rõ ràng: “Anh… đi ngủ…. không đắp chăn sao?”

Anh cúi đầu nhìn Cố Trạch Ngư đang nắm chặt một chiếc chăn mỏng có mây trắng trong tay, góc chăn đã bị cậu nhàu nát trong lúc căng thẳng. Nghĩ đến Alpha này tiếp cận anh chỉ là để đắp chăn cho anh trong khi ngủ, Lục Úc Niên cuối cùng nhận ra vừa rồi hắn phản ứng dường như có hơi quá.

Anh vừa định xin lỗi Cố Trạch Ngư, lại phát hiện Alpha ngu ngốc này cúi đầu nhặt nút chặn lên, sau đó tự mình ngậm vào. Lục Úc Niên bối rối trước hành vi khó hiểu của cậu, hỏi lớn: “Tại sao cậu lại ngậm thứ này?”

Cố Trạch Ngư đột nhiên ngẩn đầu lên, suýt nữa đã va vào má Lục Úc Niên, sợ người này lại đè cậu xuống, cậu hoảng sợ lùi ra sau, rụt rè nói: “Không phải anh đeo cho tôi sao? Tôi nói xong rồi, nên…..”

Lục Úc Niên giật lấy nút chặn, tùy tiện ném nó đập vào tường, anh lật người nằm trở lại trên giường, nói với Cố Trạch Ngư với vẻ tội lỗi gần như không đáng kể: “Đi ngủ, cách xa tôi ra.”

Lục Úc Niên nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, vì vậy anh lại nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy Cố Trạch Ngư nhón chân đến bên giường, đặt từng cái gối con voi, gối kỳ lân, thảm hồng, giống như kiến chuyển nhà đặt từng cái một lên ghế sofa tạo thành một vòng tròn. Rồi cậu cẩn thận kiễng chân lên, nằm xuống bên trong vòng tròn rồi đắp chiếc chăn bông màu hồng lên người.

Làm thế nào người này có thể là một Alpha? Lục Úc Niên đã rất tức giận khi nghĩ đến chuyện này, cậu sinh ra trong một gia đình quân nhân, mục tiêu của anh từ khi còn nhỏ đó là trở thành một Alpha hàng đầu. Thật đáng tiếc khi kết quả cuối cùng lại làm mọi người thất vọng, nhưng Lục Úc Niên không hổ là hạt giống của nhà họ Lục, anh đã làm việc gấp ngàn lần so với Alpha để leo lên vị trí tướng quân và trở thành một ngôi sao chiến đấu thật sự của đế quốc.

Có vô số Alpha muốn kết hôn với anh, nhưng tiêu chí chọn bạn đời của anh là chỉ những người có thể đánh bại anh mới có thể trở thành Alpha của anh. Nhưng cuối cùng, do nhiều nguyên nhân, anh lại cưới một tiểu Alpha hay khóc và ngốc nghếch như vậy.

Cố Trạch Ngư đã rất sợ hãi, Lục Úc Niên sơn rằng nếu anh còn nói to hơn nữa sẽ khiến Cố Trạch Ngư sợ đến mất mật.

Anh nhắm mắt thở dài, đột nhiên cảm thấy Cố Trạch Ngư thăm dò tới gần anh, anh liền mở mắt ra khẽ nhìn chằm chằm Cố Trạch Ngư nửa quỳ ở bên giường, do dự hồi lâu mới đưa ra một cái gấu trúc ôm gối, run giọng nói: “Anh chưa ngủ trong phòng này bao giờ, nếu anh sợ, hãy ôm nó.”

Lục Úc Niên lấy chiếc gối gấu trúc đập mạnh vào đầu Cố Trạch Ngư, thấy cậu lại bắt đầu khóc, anh lạnh giọng nói: “Còn khóc thêm một giọt nào nữa thì tôi sẽ đánh vào mông cậu.”

Cố Trạch Ngư nhanh chóng kìm chế, cậu đứng dậy và quay trở lại cái ổ chất đầy đồ chơi, run rẩy dưới chăn đến nỗi Lục Úc Niên không thể nhìn thấy được cậu có còn khóc hay không.

Lục Úc Niên chưa bao giờ gặp phải một Alpha giống như vậy, anh đã ở trong doanh trại quân sự từ khi anh mới mười lăm tuổi, những Alpha xung quanh anh đều là những người đàn ông kiên cường đanh thép, bọn họ đã bị bắn và bị thương nặng mà không rơi một giọt nước mắt nào dù có đổ mồ hôi hay chảy máu. Nhưng mà Alpha trước mắt lúc nào cũng khóc, bất kể một Alpha nên có tôn nghiêm gì thì đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Alpha có thể bị pheromone Omega áp chế.

Rất nhanh trong chăn không có tiếng khóc, Lục Úc Niên đi tới định kéo cậu ra, vừa nhấc chăn lên liền thấy tiểu Alpha ôm gối gấu trúc trong lòng ngủ thiếp đi. Có những giọt nước mắt pha lê treo trên lông mi dài của cậu, hai hàng nước mắt treo trên gò má hồng nhạt của hắn, khiến làn da trắng nõn của cậu trở nên dễ vỡ.

Lục Úc Niên cảm thấy mọi thứ thật kỳ quặc, anh bị ép kết hôn, bị ép phải đi theo một Alpha gà mờ yếu ớt, nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy tên Alpha này rất đẹp trai. Omega tự giận bản thân, túm lấy chăn mền, trùm đầu nhắm mắt ngủ trên sô pha, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến đôi môi đỏ mọng bị nước của Alpha làm ướt.

Tà môn!

Ngày hôm sau, khi Cố Trạch Ngư tỉnh dậy, Lục Úc Niên đã đi rồi.

Mười hai vị anh trai đang ngồi ở chiếc bàn dài ăn sáng, nhìn thấy cậu bước nhanh đi xuống lầu, đều liếc mắt nhìn nhau. Anh cả ho nhẹ một tiếng ra hiệu mọi người tém tém lại, anh vẫy gọi Cố Trạch Ngư ngồi bên cạnh mình và hỏi một cách chuẩn mực: “Lục Úc Niên đã làm tròn bổn phận của người vợ chưa? Hôn nhân của em đã bước vào giai đoạn thực chất chưa? Em đã có kế hoạch gì cụ thể cho tương lai chưa?”

Cố Trạch Ngư uống một ngụm sữa, nghĩ đến việc Lục Úc Niên cuối cùng đã nhặt chiếc gối gấu trúc lên giường, cậu quyết định giúp anh dàn xếp mọi việc vì sự dịu dàng của anh đối với gấu trúc. Dù sao Lục Úc Niên cũng đã là Omega của cậu, cậu không thể để anh trai mình bắt nạt anh được.

“Rất tốt ạ, chúng em đều ngủ rất thoải mái.” Cố Trạch Ngư nói đúng theo nghĩa đen, nhưng không nghĩ đến mười anh vị anh trai đều phun ra một ngụm sữa cùng một lúc.

“Vậy em thu dọn đồ đạc chuyển đến đơn vị đi.” Anh cả lau khóe miệng, giả vờ bình tĩnh nói: “Omega mỗi tháng sẽ có kỳ động dục, Lục Úc Niên sẽ cần em giúp đỡ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.