“Thường Thanh” hơi khựng lại như đánh giá sự thật giả trong lời nói của Sở Nhiên. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của cô, anh ta hỏi với vẻ không cam lòng:
– Làm sao cô biết?
– Thường Thanh thật sự chỉ biết rằng tôi là hàng xóm nhà đối diện của Đường Thi Dật. Nếu cậu ta đã đưa tôi về nhà lấy đồ vật, làm sao có thể đưa thẳng tôi về chung cư Hằng Thịnh bên này? Lại còn bấm đúng số tầng của tôi?
– Xem ra là tôi sơ suất rồi. Nhưng bây giờ điều đó không quan trọng nữa, cô cũng sẽ không có cơ hội để rời khỏi đây được nữa đâu.
Có tiếng bước chân từ từ đến gần, giọng Tần Tranh vang lên chế nhạo:
– Cậu chắc chứ?
Cuộc điện thoại lúc trưa của Quý Mộc đã khiến Tần Tranh tin chắc rằng cả Thường Thanh và Sở Nhiên đều đã nằm trong tay hắn ta. Điều quan trọng bây giờ là tìm hiểu xem Thường Thanh đã rơi vào tay Quý Mộc vào lúc nào và ở nơi đâu. Dựa vào tình hình hiện tại, chắc chắn là Quý Mộc cũng chỉ quanh quẩn trong thành phố C này, không loại trừ khả năng…
Tần Tranh yêu cầu danh sách cư dân và sơ đồ bố trí của các căn hộ trong đó. Anh phát hiện điểm nghi vấn rất nhanh: Cả hai chung cư đều cho thuê dài hạn toàn bộ tầng cao nhất của tòa nhà.
Người thuê tầng mười sáu của chung cư Hằng Thịnh là một vị chuyên gia nuôi trồng sinh vật cảnh tên là Lâm Đồng, năm nay bảy mươi tuổi. Ông ấy chỉ thuê mặt bằng xây thô trong hai mươi năm và tự tiến hành cải tạo không gian của mình. Điện nước và các yêu cầu khác đều tách rời với cơ sở hạ tầng của tòa nhà. Cho nên ngoài việc biết về mục đích thuê toàn bộ tòa nhà ra, nhân viên quản lý cũng chưa từng bước vào tầng mười sáu nửa bước.
Ông Lâm là một ông già không mấy niềm nở đã để lại nhiều sự e ngại cho bảo vệ và cư dân trong tòa nhà khi tiếp xúc vì thế cũng không ai có cơ hội được bước vào nhà ông. Ông Lâm hay cõng túi đồ nghề câu cá ra khỏi tòa nhà vào buổi sáng sớm, có đôi khi đến tối mịt mới trở về, cuộc sống hầu như không hề đụng chạm gì với bất kỳ ai trong chung cư.
Trùng hợp là tòa nhà bên đối diện cũng cho thuê toàn bộ tầng áp mái, người thuê lại là một thanh niên đang học trường nghệ thuật tên là Chu Khởi, thời gian thuê cũng là hai mươi năm và thời điểm thuê chỉ mới từ giữa năm ngoái. Tần Tranh xin lệnh khám xét, dẫn theo quản lý tòa nhà mở cửa vào, không có gì khác lạ. Chỉ là một căn nhà rộng hơn bình thường, đồ đạc gia cụ đầy đủ. Nhưng trong một căn phòng nhỏ như một gian chứa đồ đạc linh tinh, họ phát hiện Thường Thanh trong tình trạng không được tỉnh táo đang bị xích sắt khóa chân vào góc tường.
Căn nhà được cách âm rất tốt lại chiếm hết không gian tầng trên cùng, có kêu khản cả cổ cũng chẳng ai nghe thấy. Nhìn vào tình trạng của Thường Thanh, hẳn là rơi vào tay hắn vào cái ngày Sở Nhiên bị bắn lén.
Trên một góc lan can sắt, Tần Tranh tìm thấy dấu vết bị ma sát rất nhiều lần. Có người đã sử dụng hệ thống cáp đu dây lên xuống thường xuyên tạo nên những vết xước sâu trên lớp sơn tĩnh điện, giống y như vết để lại trên ban công nhà Đường Thi Dật.
– Thường Thanh đã được đưa vào bệnh viện rồi. Cậu chuẩn bị cho chuyện này cũng kỳ công lắm chứ. Hơn hai tháng trước Thường Thanh được chuyển qua bộ phận tiếp nhận thông tin của công dân, cậu nhân cơ hội ấy liên tục báo án nhà mình bị đột nhập để tiếp cận với cậu ta. Sau thời gian quan sát cậu ta cả hai tháng trời, cậu đã đo lường kích cỡ hình thể để tạo một lớp hóa trang y như đúc, lại tạo máy biến âm giống giọng của cậu ta đến mức không ai có thể phân biệt.
Tần Tranh nhìn ánh mắt Quý Mộc dần tối sầm lại, bàn chân vẫn thong thả bước tới tiến dần về phía Sở Nhiên, khẩu súng đã lên đạn hướng về phía hắn.
– Khi nổ hai phát súng nhắm về phía Sở Nhiên để tạo nên sự hỗn loạn xong, cậu dọn dẹp nhanh chóng rồi đu dây từ phía sau toàn nhà để chạy tới chỗ chúng tôi trong bộ dạng của Thường Thanh.
Tần Tranh nhìn Quý Mộc đang từ từ lùi lại sát bên cửa sổ nhưng không vội ngăn lại, giọng vẫn cất lên đều đều:
– Nhưng cậu không biết là viên cảnh sát mà cậu chọn làm mục tiêu bình thường là một người chết nhát lại lười biếng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, sao anh ta có thể chủ động đuổi bắt Từ Bá Khiêm được? Nhất định là cậu cố ý làm thế để đánh động hắn ta bỏ trốn nhằm gây khó khăn cho chúng tôi.
– Còn nữa, lúc cậu chạy đến khống chế hắn, lưng áo đẫm mồ hôi nhưng tóc tai mặt mày hoàn toàn khô ráo, chỉ có thể là do cậu mặc trong quần áo một bộ đồ vải độn cơ bắp, còn cả cái đầu được trùm một khuôn mặt có lớp da silicon siêu tỉ mỉ rồi. Cậu biết không, cậu sơ sót một điều. Thường Thanh không thể chạy nhanh như vậy được, bởi vì mấy tháng trước trong lúc anh ta làm công vụ gặp tai nạn gãy xương ống chân, đến giờ khi cậu ta bước đi vẫn còn hơi khập khiễng đấy.
Tần Tranh bước đến bên Sở Nhiên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Mộc, cây dao trong tay còn lại cắt đứt dây trói nhanh chóng.
– Để tôi đoán xem, tại sao đêm hôm đó ở nhà của Đường Thi Dật, từng người từng người đều ở trong trang thái kích động tinh thần để xảy ra kết cục bi thảm như vậy. Tác phẩm của cậu đấy à, Quý Mộc?
Khi đến nhà của Đường Thi Dật vào hôm sau khi Sở Nhiên bị bắn, Tần Tranh đã lưu ý đến chiếc máy phun khí đặt trong phòng khách. Đem cả chiếc máy về phòng giám định, kết quả là mặc dù đã được vệ sinh kỹ càng nhưng vẫn có thể tìm được dấu vết một loại tinh chất mang tính kích thích thần kinh cực mạnh.
Điều này giải thích vì sao ba người trong câu chuyện hôm đó lại không giữ được bình tĩnh và cư xử thất thường như vậy: Châu Cẩn Văn gần như sắp bóp chết Đường Thi Dật, còn Đường Thi Dật không suy nghĩ đến hậu quả scandal có thể nổ ra mà quyết tâm báo cảnh sát. Từ Bá Khiêm vì thế mà kích động mạnh, lo sợ việc mình làm bị phát giác mà từ bỏ ý định cứu người.
Tất cả diễn ra theo kịch bản và sự sắp xếp có chủ đích của một người, người đã đứng bên cạnh bàng quan chờ mọi thứ kết thúc.
– Kết quả khám nghiệm của Đường Thi Dật bị cậu chặn lại có ghi rõ: Cô ấy nghiện ma túy đã lâu. Giữa hai người các người hẳn là có một mối quan hệ lợi ích nào đó, gần đây có lẽ cậu không hài lòng với biểu hiện của cô ấy, muốn rũ bỏ sạch sẽ, thế nên tạo ra một vụ án điên tình và fan cuồng để cho cái chết của cô ấy hợp lý một chút. Phải không?
Quý Mộc từ từ lột bỏ lớp mặt nạ tỉ mỉ trên mặt, một gương mặt tuấn tú hiện ra dưới lớp nhựa dẻo ấy. Nhưng cả Tần Tranh và Sở Nhiên đều nhận ra đó không phải là diện mạo chân thực của hắn ta.
– Anh lúc nào cũng nhanh nhảu đến phát ghét như vậy, anh Dương.
Tần Tranh chậc lưỡi, không quan tâm đến vẻ châm chọc trong giọng nói của hắn:
– Trồng một khu rừng nhiệt đới thu nhỏ giữa thành phố, điều chế mê hương kích thích tinh thần, hóa trang thành một người to béo gấp rưỡi mình, tạo thiết bị biến hóa giọng nói trực tiếp đến mức tôi cũng không nhận ra. Thiếu niên thiên tài Quý Mộc, còn có chuyện gì mà cậu không làm được không?
Đôi mắt Quý Mộc ánh lên tia nhìn oán độc, khuôn đanh lại:
– Có. Khả năng nhìn thấu lòng người và mắt chọn bạn để chơi. Nếu tôi có hai thứ đó thì đã không bị anh quay như dế đến mức chính tay đẩy bố mình chết thảm giữa làn đạn của cảnh sát rồi.