“Cậu ta bị ngáo đá sao? Lấy ảnh của mình làm gì chứ? Mà khoan đã, anh nói cậu ta vô tình xuất hiện ở đó hả?”
Tiêu Hạ Nguyệt nghe ra lấn cấn trong câu nói của anh, vội vàng hỏi lại cho chắc. Theo sự hiểu biết của cô về Lục Cẩn Phong thì cậu ta không thuộc loại người thích lo chuyện bao đồng, nói cậu ta vô tình lấy lại đồ cho anh từ tay kẻ cướp thì thà bắt cô tin chuyện chó có thể bay còn dễ tin hơn.
Trầm ngâm giây lát, dường như lóe lên ý nghĩ nào đó thú vị lắm, cô nói với anh giọng điệu không thể nào thiếu đánh hơn nữa.
“Ca, anh bị người ta lừa vào tròng rồi hả? Chậc, sao tôi lại có người anh có đầu óc đơn giản như vậy a, lỡ đâu ra đường người ta lừa bán anh sang biên giới thì phải làm sao đây? Hửm?”
Tiêu Hạ Nguyệt thầm kêu không ổn, ca ca của cô quá sức ngây thơ, suy nghĩ quá đơn thuần, ca này phải đưa sang cho Lục Cẩn Phong “đào tạo” lại một thời gian mới được, không thì sau này ra đường anh sẽ bị thiệt thòi. Nói mới nhớ, đề nghị của cô không biết cái tên họ Lục kia đã suy nghĩ đến đâu rồi, món hời như vậy cậu ta mà bỏ qua thì chắc chắn là não có vấn đề rồi.
“Tiểu Nguyệt à, em nói mấy câu khó hiểu như vậy là có ý gì a? Cái gì mà lừa anh vào tròng? Rồi cái vì mà bán anh sang biên giới? Em đang nói cái gì vậy a?”
Đứa em này thường nói ra mấy câu làm người ta phải vắt óc suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu được mà, hay là do anh ngốc nhỉ? Suy nghĩ kia ngay lập tức bị anh ném ra sau đầu, Vương Tiểu Khôi anh tốt xấu gì cũng tự mình lăn lộn bên ngoài mấy năm trời, sao có thể tự nhận mình là tên ngốc được cơ chứ.
“Rốt cuộc là em có giúp anh không hả? Nếu không thì anh tự mình liều mạng vậy, không cần em nữa đâu.”
Tiêu Hạ Nguyệt sợ nhất là lúc Vương Tiểu Khôi bật chế độ giận dỗi, mỗi lần như vậy cô phải tự thân đi xin lỗi, còn phải giả vờ đáng thương các kiểu mới được anh tha thứ a, nhớ lại chỉ thấy sởn hết da gà.
“Không mà, em sẽ giúp anh mà. Nhưng anh lạ thật đấy, rõ ràng Lục Cẩn Phong bằng xương bằng thịt sống sờ sờ ở bên cạnh anh, ngày nào anh cũng gặp mặt cậu ta bộ anh không thấy chán hả? Còn muốn lấy lại tấm ảnh đó làm cái gì nha? Để tối về ngắm tiếp hả?”
Nếu Vương Tiểu Khôi đang đứng trước mặt cô, anh nhất định sẽ dùng hết sức bình sinh lấy băng keo dán cái miệng thích làm người khác nổi giận kia lại. Thật là, đã biết rõ rồi thì cần phải nói thẳng ra chứ thế không chứ hả? Định không để lại cho anh miếng mặt mũi nào à? Người xưa có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” quả thật không sai mà. Để đối phó với những lúc như này, Vương Tiểu Khôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thở ra một cách nhẹ nhàng.
“Đại tiểu thư à, tôi chính là muốn đem “Lục Cẩn Phong năm mười bảy tuổi” về nhà ngày đêm đều đem ra ngắm đó, vừa lòng cô chưa hả?”
Vương Tiểu Khôi biết chắc chắn Tiêu Hạ Nguyệt sẽ hài lòng với câu trả lời này. Quả nhiên một lúc sau bên kia vang lên âm thanh vui vẻ của Hạ Nguyệt.
“Được a, nếu như anh đã thành tâm muốn nó thì em cũng sẵn sàng giúp đỡ, anh cứ tin ở em, nếu không lấy được thì em lấy thân anh trao đổi với cậu ta, bằng mọi giá em sẽ mang tấm “bùa hộ mệnh” đó về cho anh.”
Chưa kịp để anh nói thêm gì Tiêu Hạ Nguyệt đã tắt máy trước, cô chắc mẩm mình sẽ bị mắng ngay thôi. Không ngoài dự đoán của cô, sau khi Tiểu Khôi load kịp thông tin liền gào lên.
“Cái gì mà “lấy thân anh trao đổi” a? Tiêu Hạ Nguyệt!!!”
___________
_(ˇωˇ」∠)_
?: Người đời cũng có câu “có qua có lại” a, Lục Cẩn Phong chịu đưa cho cô tấm ảnh đó thì cô phải có thứ gì đó để tặng lại cho cậu ta chứ, mà thứ Lục Cẩn Phong thiếu chỉ có “Vương Tiểu Khôi” thôi.
Ấy, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi chỉ nghe theo bàn tay của mình thôi, não bộ tuyệt đối không suy nghĩ bậy bạ gì đâu ạ.ಡ ͜ ʖ ಡ