“Anh ta bước vào phá hủy cuộc sống yên bình của tôi, hủy hoại tôi của những ngày vô lo vô nghĩ. Nhưng cuộc sống của anh ta vẫn không thay đổi, thậm chí còn tốt hơn xưa. Điều nực cười nhất là vẫn tôi không thể hận anh ta dù chỉ là một chút…”
_____
Thời tiết thất thường như cô nàng thất tình làm cho Tiêu Hạ Nguyệt trở nên khó ở hơn bao giờ hết. Rõ ràng vừa mưa xong lại nắng, đang nắng chan chan thì mưa ào ào đổ xuống, mây còn không kịp che đi Mặt Trời nữa mà. Màn hình điện thoại hiện 11:02, còn hơn hai mươi phút nữa mới có thể tan làm. Tiêu Hạ Nguyệt vứt điện thoại sang một bên, nằm dài ra bàn làm việc chờ đến giờ nghỉ trưa. Nếu có ai thấy cảnh này mà bảo cô lười biếng bỏ bê công việc thì cô sẽ lấy tiền chọi thẳng vào mặt người đó. Bố đây bỏ tiền ra thuê nhân viên để chưng à?
Nằm một lát liền cảm thấy buồn chán, Tiêu Hạ Nguyệt bắt đầu công cuộc tiêu diệt ong bướm xung quanh người Vương Tiểu Khôi giúp thằng bạn mình. Chịu thôi, ai bảo Vương ca ca nhà ta vừa đẹp trai, hiền lành, tốt bụng như thế làm gì cơ chứ. Tính sơ sơ ở công ty thôi cô đã tìm được một mớ hoa cỏ của anh rồi, một mình Lục Cẩn Phong không biết có giành nổi không nữa.
Nhắc mới nhớ, hôm đầu tiên cô về nước, cử chỉ và ánh mắt của tên họ Tạ đó nhìn Vương Tiểu Khôi có gì đó không đúng lắm.
Ra là vẫn chưa từ bỏ.
Năm đó Tạ Nam Cung thích Vương Tiểu Khôi, nhưng thời gian đó anh đang bận với tình cảm dành cho Lục Cẩn Phong nên anh không nhận ra bên cạnh mình có một người nguyện hiến dâng cho anh một trái tim thuần khiết. Năm đó Tiểu Khôi cũng rất khổ sở, anh chạy theo tình cảm mà anh cứ nghĩ nó không thuộc về mình, còn bên cạnh mình thì có một người đang khổ sở vì anh.
Tiêu Hạ Nguyệt không phủ nhận Tạ Nam Cung rất tốt, đặc biệt tốt. Dù biết người mình yêu đã trao tim cho người khác, cậu ta vẫn cứ cố chấp đợi chờ, đợi một ngày anh hồi tâm chuyển ý, đợi một ngày anh nhận ra cậu đứng phía sau mình.
Tiếng thỏa dài không kiềm được phát ra trong căn phòng yên tĩnh, cô thông cảm cho tình cảm của cậu ấy, nhưng nếu lúc đó cô nói với Tiểu Khôi về sự tồn tại của cậu ta, và đoạn tình cảm ấp ủ bao năm của cậu ấy, vậy liệu lúc đó anh có thật sự quay đầu mà đến với cậu ta hay không? Nếu như hai người họ có thể ở bên cạnh nhau, Vương Tiểu Khôi cũng không đau khổ suốt từng ấy năm. Nếu năm ấy cô nói ra, hai người họ có thể ở bên cạnh nhau thì bây giờ chắc anh đang hạnh phúc lắm.
Lắc đầu xua đi suy nghĩ kia, cô uống một ngụm nước cho tỉnh táo. Nếu năm đó cô thật sự làm như vậy thì thằng bạn thân của cô phải làm sao đây?
Tiếng thở dài thườn thượt lần nữa phát ra, Tiêu Hạ Nguyệt lấy điện thoại gọi cho Lục Cẩn Phong.
“Tôi nghe.”
“Cậu còn nhớ người mà tôi đã từng cảnh báo với cậu không? Cái người họ Tạ đó.”
Sếp Lục vừa ăn phải giấm chua, bây giờ nghe tới tên cậu ta liền không vui mà gắt gỏng.
“Nhớ, điên hết cả người.”
“Hả? Cậu nói cái gì cơ?”
“Không có gì. Mà chi vậy? Cậu hỏi cậu ta làm gì, không phải cậu cũng biết cậu ta trước đây là cấp trên của Vương Tiểu Khôi sao?”
Tiêu Hạ Nguyệt đang buồn phiền nên không nghe ra ngữ điệu của người kia thay đổi, sốt ruột nói.
“Cậu tự mình tính toán đi, cậu ta vẫn còn chưa buông tay đâu. Tôi không biết Khôi ca giận cậu cái gì, nhưng hôm ở nhà anh ấy, anh ấy nói anh ấy không thích cậu nữa, tôi e là Tạ Nam Cung sẽ nhân cơ hội này mà…”
Nhìn người mình yêu ôm đau đớn đi yêu kẻ khác, cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu can đảm vậy.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không để ngày đó có cơ hội xảy ra.”
Tiêu Hạ Nguyệt trầm ngâm một hồi, cất tiếng.
“Tôi tin cậu.”
“Cậu đến gọi anh ấy dậy đi, tôi ra ngoài một lát.”
“Được.”
Mặc kệ ngày mai như thế nào, sống cho tốt hôm nay cái đã.
Bỏ điện thoại vào túi, với tay lấy áo khoác trên ghế, đồng hồ cũng đã điểm 11:28 phút.
Lục Cẩn Phong đúng là đi rất nhanh, vừa bảo cô xuống gọi anh dậy liền đi mất rồi, căn phòng rộng lớn chỉ còn một cục bông trắng trắng mềm mền đang ngủ mà thôi. Thấy anh ngủ ngon như vậy cô không nỡ đánh thức, nhưng mà sắp tới giờ hẹn với Văn Sơn rồi, thôi thì ủy khuất cho anh vậy.
“Khôi ca, dậy thôi anh, mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi kìa.”
“Ưm, Tiểu Nguyệt? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Vừa đúng 11:30.”
“Cái gì? Anh vừa mới chộp mắt một lát thôi mà.”
Theo phản xạ, Vương Tiểu Khôi nhìn qua ghế chủ tịch, may mắn Lục Cẩn Phong không có ở đó, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh tưởng anh bị đuổi việc tới nơi rồi chứ.
“Không cần nhìn nữa, Lục Cẩn Phong đi ra ngoài trước rồi, là cậu ta nhờ em đến đánh thức anh dậy đó. Nào, đi rửa mặt cho tỉnh táo đi anh.”
Đệt! Vậy mà anh cứ tưởng thoát rồi chứ.
“Được được, em đợi anh một lát, anh nhắn tin cho Văn Sơn xin cái địa chỉ quán.”
“Vâng.”
___________