Sẹo

Chương 24: Ngoại truyện : Căn phòng nhỏ



Ngoại truyện: Căn phòng nhỏ.

Sẽ kể cho các bạn nghe về những mẩu truyện nhỏ trong căn phòng ký túc ngày xưa ấy, khi mà Mễ Nam vẫn còn chưa lấy lại được nhận thức trưởng thành.

Chỉ là một cái ngoại truyện vui vẻ thôi. Chúc cả nhà một ngày đầy nụ cười khi đọc bonus này nhé!

– ——-

Một ngày kia,

Văn Diệp còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đã thấy Mễ Nam hốt hoảng lay người mình dậy:

– Diệp Diệp!

– Diệp…!

Văn Diệp dụi dụi mắt, cố gắng hé một bên:

– Sao vậy?

– Mễ Nam bị chảy nước!

– Mễ Nam bị chảy nước rồi!!!!

Khuôn mặt Mễ Nam cực kỳ nghiêm trọng, nhăn nhó khổ sở, Văn Diệp cố gắng nhíu mắt rồi lại mở, mấy lần mới có thể miễn cưỡng dựng dậy được:

– Sao vậy?

Mễ Nam xòe tay ra, cả một nùi chất nhớp nháp nửa dính nửa chảy dọc những ngón tay xuống, mếu máo:

– Mễ Nam.. chim của Mễ Nam bị ốm rồi..

Văn Diệp lắc đầu hai ba cái mới xác thực mình đúng là không nằm mơ:

– Cái… cái gì đây…. tinh..

Mễ Nam sụt sịt:

– Chim của Mễ Nam bị bệnh rồi, vừa nãy.. hức.. vừa nãy.. hức..Mễ Nam tưởng tè dầm.. nhưng.. nó…. Không giống nước tiểu.. hư.. hức… mà giống như.. như hôm Diệp vuốt vuốt đó…

Văn Diệp vò đầu!

Đương nhiên!

Làm sao mà giống nước tiểu được!

Tên này.. mộng tinh!

Trời ạ!

Văn Diệp còn muốn gào lên, hoặc đạp hoặc đấm cho một phát, nếu mà là một thằng bạn sừng trâu nào đó xem nào? Dám giơ một đống tinh.. khụ… tinh dịch… lên trước mặt cậu thế này. Liệu chừng mà đi gắn răng giả!

Thế nhưng cái bản mặt kia, đôi mắt bàng hoàng sợ sệt kia..

Hít một hơi, hít hai hơi, hít ba hơi!

Văn Diệp nở ra một nụ cười nghuệch ngoạc, bám lấy vai Mễ Nam:

– Không sao, không sao, cái này rất là bình thường, đàn ông đều sẽ có,

Mễ Nam nhìn xuống phần háng mình một đống ướt nhẹp, lại nhìn lên đũng quần Văn Diệp, lắc lắc đầu:

– Không phải đâu, kia.. quần Diệp không ướt mà?!

– ???!!!

Nụ cười trên môi Văn Diệp phút chốc cứng ngắc như đá trụ trời,

Nhưng dẫu sao mới chỉ có hơn 4h sáng. Cậu cũng còn muốn ngủ nữa, bao nhiêu lần rồi? so đo với cái tên này chỉ có thiệt!.

Văn Diệp tính kéo Mễ Nam bước lại phòng tắm, nhưng xem chừng như vài giọt tinh kia đều chảy theo dọc bước đi khiến Văn Diệp thực muốn khốn khổ, càu nhàu:

– Bịp chim lại, đừng để nó rớt ra.

Mễ Nam cúi đầu, một tay bị kéo, một tay theo đúng lời dặn mà bịp lấy háng.

Văn Diệp chỉnh chỉnh vòi nước, xả thấy đủ ấm rồi mới đưa vòi sen ấn vào tay Mễ Nam:

– Này, rửa đi.

Nói rồi cũng chưa tan cơn buồn ngủ mà nghẹo đầu sang một phía bên tường nhà tắm, mắt nhắm mắt mở, mặc cho Mễ Nam xoay sở.

– A?

– Á????!!!!!

Ai dè, mới lim dim chưa nổi vài phút, đã thấy giữa háng mình bị xả nước rào rào, thảm hại hơn nhất là chính chiếc quần xà lỏn cũng bị tụt tới gót chân!

Văn Diệp há hốc mồm túm lấy cái vòi hoa sen từ trên tay của Mễ Nam:

– Anh làm cái gì đấy hả????!!!!!!!!!!!!!!

Mễ Nam cả người không mảnh vải che thân, nghiêng nghiêng mái tóc tơ vương vài giọt nước:

– Mễ Nam không muốn chim Diệp bị ốm đâu.

– Mễ Nam cũng tắm cho chim Diệp được không?

– ???!!!!!!!!!

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Văn Diệp chính thức không thể ngủ nổi nữa.

Mẹ nó chứ!

Đời cậu chưa khi nào nghĩ rằng chính mình là một cái thằng đực rựa, vậy mà cuối cùng lại phải đi ” chống biến thái” ngủ ngay bên cạnh mình thế này. Mà tên biến thái cao hơn 1m8 này lại còn đang nghĩ rằng hắn chỉ mới có 6 tuổi!!!!!!

Nhìn đôi mắt hoa đào đã khẽ nhắm, bờ mi run run ngủ.

Anh ta còn nói cái gì?

Vì ngủ mơ thấy mình vuốt vuốt thế nên chim mới bị ốm?

Hơ?

Văn Diệp chống mắt than trời, không thể tin được. Quả thực là không thể tin được!!!!

==========

Lại là một ngày khác, ngoài trời bắt đầu đổ mưa phùn, lạnh tê tay.

Đương nhiên dù Văn Diệp có thích hay không, chuyện mấy anh em trong Ever lâu lâu rảnh rỗi đá qua phòng cậu chiến vài lon là điều quá bình thường. Nhất là hôm nay, Phạm Thái vừa vặn sang chỗ ” người anh họ ” kia có chút chuyện gia đình, bản thân mấy anh em trong Ever lại vừa được chia một khoản kha khá.

Giới thiệu sơ với mọi người là Mễ Nam là một người anh họ xa lên Hà Nội chữa bệnh “đơ đơ” ở nhờ vài ngày, cả đám trừ Mễ Nam là 4 thằng khoanh thành một bàn nhậu ngay dưới sàn, một người tên Cường râu cười tới là sung sướng:

– Bọn đó biết điều quá!. Khoản nợ này hơn 100 củ, ăn chia 5-5, 50 triệu này đại ca cho anh em xả láng hết!. Đây, phần của chú mày.

Cường râu chìa một xấp tờ 100 ngàn ra trước mặt Văn Diệp.

Văn Diệp không đếm, cầm cả như thế nhét vào túi quần, cả đám kia cũng vậy, một tên bắt đầu chia những lá bài.

Có tiền, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, giở trò sát phạt nhau chửi bậy ầm ĩ giữa cái mùa đông lành lạnh này quả thực là sướng hơn tiên!.

Mễ Nam ngồi bên cạnh Văn Diệp đã hơi phùng má.

Chả là, Văn Diệp có dặn cậu hôm nay dù bất cứ ai tới chơi nói gì làm gì, cậu đều không được nói chuyện, cũng không được đi lung tung.

Nhưng Mễ Nam khó chịu lắm.

Mễ Nam mắc tè,

Mễ Nam lại còn thấy Văn Diệp cầm tiền mà không đếm!

Thế nên Mễ Nam cứ xoắn hai tay lại với nhau, một thằng tên Thuận ngồi đối diện đang xỉa bài liền lên tiếng:

– Ê, anh mày bị gì dợ?. Mặt đỏ au kìa?

Văn Diệp lúc này mới hơi quay mặt về phía sau.

Nhìn biểu tình của Mễ Nam bặm môi bặm miệng, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu tới nơi, Văn Diệp chột dạ:

– Sao vậy?!

Mễ Nam vì dặn không được nói lên lại không dám nói. Với lại những người kia hung dữ quá. Thế cho nên lại càng cố nhịn hơn.

Văn Diệp quẳng bài xuống chân, quay hẳn người lại:

– Anh mệt?

Mễ Nam chu mỏ, không nhịn được nữa rồi, mới lí nhí:

– Diệp.. Diệp.. Mễ Nam mắc đi tè…

– ???!!!!!!

Mấy tên kia nghe không ra cái gì, một lúc hiểu được mới phụt cười ngả nghiêng, cười đến nỗi rơi hết cả bài, rụng hết cả cuống ruột!

Văn Diệp ngại tới nỗi sắp chết luôn, liền quát lên:

– Buồn thì đi đi chứ sao lại không nói!

Miệng thì quát, nhưng chân đã từ đời nào bật dậy, một lần kéo người vào nhà tắm. Chú chim non đau khổ vừa được bật ra đã vội vàng xả van.

– Tại vì.. Diệp nói không được nói chuyện…

Văn Diệp nhìn tên kia, vẫn một mực cúi đầu,

Lại nhớ đến chính mình đã lo lắng thái quá mà dặn đi dặn lại, chỉ sợ Mễ Nam nhỡ miệng…

Aiz..

Mễ Nam xả xong, kéo quần lên, đưa ánh mắt len lén nhìn về phía Văn Diệp.

Một giây ấy, ánh mắt kia đưa tới. Văn Diệp cảm thấy còn đau hơn vừa bị một chiếc tuýp sắt phang qua ngực.

Văn Diệp đương nhiên không thể mở một lời xin lỗi,.

Phù một cái,

Mới có thể xoa xoa mái tóc tơ cao hơn mình cả một chỏm đầu kia:

– Nghe lời tôi vậy sao?

Mễ Nam liền gật gật đầu:

– Nghe lời Diệp, tất cả đều nghe Diệp. Diệp là tốt nhất! tốt nhất!

Câu khẳng định này lại như thêm một phát côn nữa quật vào tim.

Văn Diệp mỉm cười, kéo người ra khỏi:

– Đi!

– Tôi dậy anh đánh bài!

Mễ Nam mỉm cười, lắc lư đôi mắt hoa đào, khóe miệng cong vút:

– Thật ư?

– Thật!

Văn Diệp vừa cùng Mễ Nam ngồi xuống, bọn kia cũng đã cười tới chảy nước mắt.

Mễ Nam đưa tay đến, đếm đếm xấp tiền kèo trước mặt Văn Diệp.

Thằng Thuận lại trêu ghẹo:

– Sao vậy? đi đái xong vào sợ bọn này bốc mất tiền hử?

Mễ Nam cười tươi rói:

– Diệp dặn là khi người ta đưa tiền cho mình, trước tiên cứ phải đếm cho có khí thế! Có như vậy người ta mới không dám trả dối cho mình đó!

– ??!!!!!

Cả bọn lại được phen cười tới lắc lư.

Vậy nhưng, cả ba thằng đều không cười được bao nhiêu.

Mễ Nam ngồi sát Văn Diệp một chút, nhìn như vẻ ôm từ phía sau khi từng ngón tay được Văn Diệp chỉ cho từng quân từng quân, không qua vài ván đều có thể nhớ, cái này kết hợp với cái kia nha!.

– Ha ha!

– Trời trời!

– Mễ Nam! Yêu anh quá đi!

– Moa moa moa!!!

Văn Diệp cười tới mắt đều nở hoa, hôn gió lên những đồng Polyme cứng cựa!

Phỏm cứ phải gọi là trúng tít. Đặc biệt là Mễ Nam đi cứ lung ta lung tung, mở đầu đã rút Át, cuối cùng lại rút quân chả đâu vào đâu. Khiến cả mấy tên kia loạn xạ hết cả! Trời cũng chịu thua không dự đoán được nước đi kế tiếp!

Thảm trận đã định, chỉ có thể gào lên rin rít:

Đúng là cờ bạc ăn nhau về đêm!

Thánh nhân đãi kẻ khù khờ đây mà!

Cả bọn chỉ trong vòng vài tiếng đã bị bộ đôi hoàn hảo Mễ Nam Văn Diệp hốt cho không còn một cắc!

Cường râu là đứa vét tiền đầu tiên:

– Ditme!

– Đéo chơi nữa!

– Đen như chó ấy!

Cả bọn hục hặc chuẩn bị rời về.

Mễ Nam liền đếm lại đếm.

Quá nhiều tờ rồi, Mễ Nam hơi suy nghĩ một lát, rồi đếm chia thành ba phần.

Văn Diệp hỏi:

– Làm gì vậy?

Mễ Nam mím môi cười, lắc lắc đầu đứng dậy túm lấy tay của Cường râu:

Cường râu chán nản nhìn tên ” khù khờ” vừa vét hết 5 củ của mình kia:

– Hết tiền rồi! Hết tiền rồi!

Mễ Nam cười cười:

– Cái này cho anh.

Sau đó cũng y như thế mà tiến tới, dúi vào tay hai người kia mỗi người một phần,

Mễ Nam đếm là 20 tờ màu xanh lá nha! ( tờ 100 ngàn)

– Cái này cho anh, cho anh.

Sau đó thì cười tít mắt.

Ba kẻ vừa được chia lại lộc kia thực có cảm xúc há mồm.

Cường râu như thế cảm động quá đi, liền ôm lấy người:

– Ôi cảm ơn cảm ơn!

Một cái lắc lư này, mái tóc hoe vàng như tơ mềm kia lại đong cười.

Văn Diệp đã từ đâu xông tới, gỡ người ra khỏi.

Giọng nói nhu hòa đã thay bằng tiếng gầm

– Còn không cút ông liền đòi lại tiền!

Cường râu không hiểu vì sao mình bị gào tới bắn nước bọt lên mặt.

Thế nhưng ngu gì, vội vàng đút tiền vào túi, cùng hai tên kia lủi mất.

Văn Diệp thắng lớn, lại hết vui ngay được.

Mặc kệ Mễ Nam giật giật tay áo:

– Diệp.. Diệp..

– Diệp xem này. Rất nhiều tờ. Mễ Nam chưa học đếm được hết nha!

Văn Diệp híp mắt, trong lòng vẫn không hiểu sao cái ôm chầm vừa nãy của tên Cường râu kia thực khiến cậu khó chịu điên lên được.

– Mễ Nam!

Mễ Nam ngẩng lên:

– Mễ Nam đây…

– Từ sau không được cho người khác ôm nữa! Biết chưa?!

Mễ Nam gãi đầu:

– Vì sao?

Văn Diệp:

– Không vì sao cả!

Mễ Nam lắc đầu:

– Không được đâu!

Văn Diệp siết chặt tay:

– Anh vừa nói cái gì?!

Mễ Nam mon men bỏ những tờ tiền kia xuống, gần như đem cả thân hình mét tám của mình bò vào lòng Văn Diệp, dụi dụi đầu lên vành tai kia:

– Diệp nói không được cho người khác ôm, nhưng Mễ Nam lại thích Diệp ôm thì làm thế nào?

– ….!

– Thế nên là không được đâu, Mễ Nam rất thích được Diệp ôm.

Đôi mắt hoa đào không vương một chút bụi trần, không vương một chút thống khổ hay bi ai nào của Mễ Nam, xoáy sâu vào gương mặt cậu..

Văn Diệp điên rồi..

– Ưm…

Hạ môi xuống, cắn lấy bờ môi kia, đưa đầu lưỡi tách lấy khoảng trống, luồn vào mơn trớn, trấn an trái tim đã đập tới muốn vỡ tung lồng ngực này.

Mễ Nam thở hổn hển, vừa được buông ra đã thấy nơi chỗ nào đó cứ chọc lên. Nhìn xuống dưới đũng quần Văn Diệp, vui vẻ kêu lên:

– A!

– Diệp này Diệp!

– Chim của Diệp lại sưng!

– Hư quá đi!

Văn Diệp không cười, cảm xúc ngọt ngào như từ cuống tim tan ra lan tỏa, chỉ khẽ chạm chóp mũi mình lên chóp mũi Mễ Nam:

– Mễ Nam.. anh thực sự thích tôi?

Mễ Nam tươi cười:

– Rất thích, rất thích!. Diệp vừa thơm vừa xinh đẹp!

– Mễ Nam rất thích rất thích..

Mễ Nam ôm chầm lấy người, điệu bộ quả quyết đương nhiên không nhả ra.

Văn Diệp vừa cười vừa không cười,

Chết thật rồi! không còn lối mà thoát nữa!

Không thể thoát ra nổi nữa!

À, tối hôm đó có người lại mộng xuân, nhưng đương nhiên không phải là Mễ Nam nha!

=========

– Anh nói sao?

Văn Diệp hết hồn nhìn sang Mễ Nam đang vui vẻ cầm những đồng tiền ” được chia ” sau vụ thắng bài hôm trước,

Hẳn 10 tờ.

Văn Diệp vẫn không tin nổi, nhìn sang Mễ Nam xác nhận một lần nữa:

– Anh nói thật hả?

Mễ Nam cười tươi gật đầu:

– Thật!.

– Anh nói lại xem nào?

Mễ Nam không hiểu tại sao Diệp lại như thế, Mễ Nam chỉ bảo là hôm đó cái người ngồi bên cạnh mình là anh Cường râu, phía đằng kia có một cái khung ảnh.

Diệp chỉ cho Mễ Nam là đánh làm sao để người bên cạnh sẽ không được ” ăn ” một quân nào mới tốt.

Thế nên Mễ Nam chỉ cần nhìn vào khung ảnh đó phản chiếu, liền xa xa có thể biết được toàn bộ quân bài của Cường râu, thế nên đánh lung tung không để cho người đó ăn được à nha!

Văn Diệp nghe xong liền méo mồm.

Nếu mà ba tên kia nghe được chuyện này, không khéo cậu có số lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân sớm hơn dự kiến mấy chục năm!.

Mễ Nam đương nhiên không hiểu mình sai ở đâu.

Liền rất vui vẻ mà kéo tay Văn Diệp:

– Diệp, Diệp. Mễ Nam có tiền rồi, Mễ Nam đều để dành mua gà cho Diệp!

– ….!!!!!!

Đôi mắt cười cong tít:

– À, cả quần áo mới nữa!. Đều cho Diệp!

Văn Diệp khóc không ra nước mắt.

Ừ, quần áo mới. Hay chi bằng mua ít vàng mã luôn đi!

==============//=============


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.