Dẫu tháng ngày sau có mệt mỏi
Người cứ vô tư và cứ an nhiên
Hạnh phúc nơi đây anh vẫn giữ gìn
Đau thương nhường nào
Thì anh xin hãy dành hết cho anh.
~~~ Nếu ta còn yêu – Lê Thiện Hiếu~~
Hôm đó, Lý Khắc Minh trở về sau buổi thiết triều. Nhưng mở cửa cung Nguyệt Hà liền không thấy bóng dáng nàng đâu. Tìm khắp cung cũng không thấy có. Hắn hớt ha hớt hải, phái người đi tìm còn mình cũng chạy đi. Chỉ có điều, theo hắn nghĩ hình như hắn biết nàng ở đâu.
Lý Khắc Minh chạy một mạch ra nhà bếp khi xưa mà hắn đã xây riêng cho nàng. Cho dù đã 5 năm nhưng nơi này vẫn giống như mọi khi, vẫn giống như cái lúc nàng chưa rời khỏi hắn. Vừa chạy đến cửa, đã có thể ngửi thấy mùi hương bay ra từ đó. Lòng hắn chợt thắt lại, nhịp thở cũng chậm hơn.
Hắn đi đến trước cửa, ngẩn ngơ đứng đó ngắm nhìn hình bóng đang loay hoay trong nhà bếp. Cái bóng dáng bé nhỏ, đầu vẫn còn đeo dải băng trắng, bộ quần áo đã lem nhem đầy những vết bụi bẩn của nhà bếp. Dường như đang rất bận, nàng chẳng biết hắn đã xuất hiện từ khi nào mà vẫn tiếp tục chú tâm vào công việc nấu nướng của mình. Hắn cũng không nói một lời, cứ đứng đó nhìn nàng linh hoạt. Cho đến khi, nàng kết thúc công việc nàng đang làm, hắn mới tới nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Uyển Nhã vừa hoàn thành bát cháo đã bị kéo vào lòng hắn có chút giật mình. Sau khi nhận ra mùi hương quen thuộc của hắn, nàng mới nhẹ nhàng định đẩy hắn ra:
– Ta bẩn lắm! Đừng.. ôm như vậy chàng cũng sẽ bẩn mất.
Nàng còn chưa đẩy được hắn ra đã bị hắn kéo lại ôm chặt hơn:
– Cho ta ôm nàng một chút thôi được không? Xin nàng!
Tâm can Uyển Nhã có chút nhói lại, tay nàng đưa lên vòng tay ôm chặt hắn. Thậm chí có thể cảm nhận hơi thở có phần bất thường của hắn:
– Chàng sao vậy? Sao lại…
Rốt cuộc cảm xúc trong hắn như vỡ òa, hắn thút thít khóc như một đứa trẻ:
– Cuối cùng… nàng cũng tỉnh lại rồi! Cuối cùng.. cũng chịu về bên ta rồi! Đừng đi nữa! Đừng rời xa ta nữa!
Chính nàng cũng không ngờ hắn sẽ khóc như bây giờ, nàng bối rối, vỗ vai hắn an ủi:
– Đừng… đừng khóc mà! Chẳng phải chàng là hoàng thượng sao? Sao lại khóc trước mặt nữ nhi thế này! Đừng khóc nữa!
– Nàng sẽ không đi nữa phải không?
– Ừ không đi nữa!
– Hứa nhé? Nếu nàng rời đi… ta sẽ bắt nàng cả đời này mãi mãi ở bên ta. Dù xuống địa ngục cũng phải xuống cùng nhau?
– Ừ! Hứa!
Hắn trầm lặng người đi, chỉ gục đầu vào cổ nàng, cố gắng hít lấy những hương thơm mà bấy lâu nay, hắn đã không thể ngửi thấy.
—
– “ Nàng đừng đi nữa! Đừng rời xa ta nữa! Huhu! “ Haha! Lúc đó chàng khóc trước mặt ta đó! Nhìn bộ dạng giả lại dáng bộ của nàng, mặt hắn tối sầm lại. Không cảm nhận được luồng sát khí vây quanh mình, nàng vẫn tiếp tục:
– Lúc đó chàng còn khóc như một con mèo này! Haha! Thật không ngờ hoàng thượng oai nghiêm của chúng ta lại mít ướt như vậy!
Lý Khắc Minh vẫn không nói gì chỉ chăm chú ăn cơm làm nàng cảm thấy lạ lạ:
– Này? Sao chàng không phản ứng gì thế? Có phải là giận ta rồi hay không?
Hắn không thèm đếm xỉa, trực tiếp gắp ngay miếng cá để vào bát nàng. Uyển Nhã thầm rủa, tại sao cái người này lại dễ giận như thế chứ?
– Chàng đừng giận mà! Chàng xem ta vì làm cháo cho chàng mà bỏng rồi này!
Nàng tỏ vẻ đáng thương, dơ dơ vết bỏng đỏ ửng lên cho hắn xem. Vốn dĩ cũng không định cho hắn biết. Nhưng để hắn hết giận ấy mà, chỉ có cách bi thương thế này thôi!
Quả nhiên bạn Lý Khắc Minh nhà ta không chịu được, bỏ đũa bỏ bát xuống, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên:
– Đau lắm sao?
Uyển Nhã đáng thương, gật gật cái đầu nhỏ. Hắn chẹp miệng một cái rồi dẫn nàng ra giường ngồi còn mình đi về phía tủ lục lọi lấy cái gì đó.
– Chàng tìm gì vậy?
– Thuốc cho nàng chứ tìm gì nữa?
Nàng nhìn bóng dáng cặm cụi tìm kiếm của hắn, đôi mày khẽ nhíu lại:
– Thuốc? Trước giờ chàng có để thuốc ở cung Nguyệt Hà sao? Ta đâu có ở đây?
Tay hắn cầm hộp thuốc, chân bước về phía nàng, ngồi xuống bên cạnh đưa tay nàng lên ân cần tỉ mỉ bôi thuốc:
– Thực ra lúc trước thì đúng là không có nhưng từ lúc nàng đi thì liền chuẩn bị một số loại thuốc trong này.
– Tại sao?
Lý Khắc Minh vẫn xoa xoa nhẹ vết bỏng nàng, ngẩng lên cười ôn nhu:
– Vì trong lúc nàng rời đi, cứ mỗi lúc rảnh rỗi ta lại đến đây, ngắm nhìn mọi thứ. Nhìn rồi, ngắm rồi lòng lại nhớ về nàng. Nhớ rằng nàng khi ở đây vẫn hay bị thương mà lần nào cũng phải mời thái y vừa phiền phức lại khéo nàng cũng chịu đau lâu hơn. Cho nên ta sai người đặc biệt để ở đây cái tủ thuốc này, thuận tiện cho nàng hơn. Thiết nghĩ, ta không thể lúc nào cũng đi trước che chở cho nàng không bị thương thì giờ chí ít cũng phải làm lành vết thương cho nàng chứ?
Hắn ngưng lại, hướng ánh mắt lên đã thấy mũi nàng đỏ đỏ, nước mắt chờ trực rơi ra. Thực ra ngay cái lúc hắn nói vì nàng mới để thuốc trong cung điện này lòng nàng sớm đã mềm nhũn cả rồi. Lại nhìn thêm cả nơi đây trưng bày vẫn như thế, không có dấu hiệu của sự cũ kỹ. Cũng có thể hiểu từ trước đến giờ hắn nâng niu nơi ở này đến thế nào.
– Nàng đau sao? Có phải ta mạnh tay rồi không? Ngoan! Đừng khóc nữa! Băng lại là xong rồi! – Lý Khắc Minh nhìn nàng khóc vẻ mặt xót xa hơn bao giờ hết, bàn tay băng bó cứ nhẹ hết mức như thể nàng là búp bê sứ vậy. Tay còn chưa kịp băng xong, Uyển Nhã đã thút thít đứng dậy, ôm lấy hắn đang ngây ngốc ngồi ở phía đối diện, khóc thành lời:
– Ta xin lỗi! Lần đó bỏ chàng đi quá trẻ con rồi! Để chàng cô đơn như vậy suốt 5 năm! Xin lỗi! Tấm lòng của nàng đúng là bị hắn làm cho rung động từng hồi rồi.
Hắn có phần ngỡ ngàng trong vài khắc. Vốn dĩ, nàng so với hắn chênh lệnh chiều cao khá lớn nên khi ngồi hắn chỉ kém nàng một chút không đáng nói. Giờ nàng ôm hắn chặt như thế, vai còn run bần bật, nức nở. Hắn đúng là bối rối, không biết làm sao dỗ được nàng.
– Được rồi! Được rồi! Ta có trách nàng đâu? Sao bây giờ lại khóc thế? Ngoan! Quay ra đây để ta băng nốt vết thương không sẽ đau lắm đấy!
Nàng vẫn bướng bỉnh, lắc đầu nguầy nguậy:
– Không buông! Không muốn buông! Ta hết đau rồi! Không cần băng nữa!
Môi Lý Khắc Minh bỗng chốc nở nụ cười ấm áp. Hình như rất lâu rồi mới thấy nàng làm nũng thế này.
– Được rồi! Vết thương không thể qua loa được! Mau xoay lại đây!
Như con mèo nhỏ, nàng ngoan ngoãn buông hắn ra, dơ tay đang băng dở trước mặt hắn. Trong lúc hắn trầm ngâm tiếp tục việc còn dang dở, giọng nàng sụt sùi hỏi:
– Chàng vẫn giữ mọi thứ y nguyên sao?
– Đúng! – Hắn thản nhiên đáp.
– Tại sao không thay đổi?
– Sợ nàng khi trở về sẽ không quen cho nên không muốn thay đổi.
– Sao cái gì chàng cũng vì ta thế? Không giữ cho bản thân chút gì sao?
– Cuộc đời này khi gặp nàng đã xác định sống tiếp là để bảo vệ cho nàng, mang lại hạnh phúc cho nàng. Tạ Uyển Nhã chính là Lý Khắc Minh! Vì nàng cũng chính là vì ta! Cho nên… sau này nàng muốn gì đều theo ý nàng hết!
Mấy lời đường mật này chính nàng cũng không ngờ hắn lại nói ra được. Nàng bật cười, lấy tay còn lại lau nhẹ giọt nước mắt trên mặt đi:
– Đúng là năm năm rồi! Tài nghệ cưa cẩm nữ nhân của chàng đúng là tuyệt kĩ!
Lý Khắc Minh thắt lại nút nơ trên tay nàng, chỉnh chu cho thật đẹp sau đó đắc chí bảo:
– Vậy sao? Từ trước đến giờ mấy tuyệt kĩ đó vẫn luôn dùng cho nàng! Ta đã luyện rất kỹ suốt năm năm qua đấy! Đổi lại một câu khen ngợi của nàng, cảm thấy thật xứng đáng.
Rút tay lại nhìn vào nút thắt, nàng lại nheo mắt nhìn hắn:
– Cả cách thắt này chàng cũng học suốt năm năm à?
– Không phải! Là lần trước khi gặp lại nàng ta quan sát nàng làm nên mới biết thôi.
Sờ sờ hình nơ trên tay, nàng lắc đầu ngán ngẩm:
– Thế này vẫn rất tầm thường! Hoàng thượng gì mà không khéo gì cả!
Nói miệng ngoài thế chứ thật ra nàng trong đầu lại trái ngược hoàn toàn. Thực ra người đàn ông mà thắt nơ thế này trong lần đầu tiên cũng được xem là rất khá rồi!
Đương nhiên hiểu được ý nói của nàng, hắn hùa vào đùa theo:
– Tại hạ tài năng có hạn! Mong Hoàng hậu chỉ giáo!
Tạ Uyển Nhã bĩu môi, đứng lên rời đi:
– Ai làm Hoàng hậu của chàng chứ?
Bóng nàng vô ưu rời đi, hắn cười hỏi nhàn nhạt:
– Hoàng hậu! Người đi đâu vậy!
Nàng vẫy vẫy tay chào, giọng nhí nhảnh:
– Ta đi tìm Kim Ngân chút! Chàng tiện thể đi xem hai đứa tiểu ma đầu kia đang ở đâu đi! Gọi chúng nó về ăn cơm!
Ánh mắt hắn liếc về bát cơm nàng, hết lời dùng miêu tả nàng:
– Mình còn lười ăn, ăn mãi không hết một bát cơm mà cứ đi lo cho người khác! Nàng thật là…
Mâm cơm không có nàng hắn ăn cũng không trôi nên đành đứng dậy phất áo đi tìm Tiểu An và Tiểu Hạ.
—
Cả hai đứa nhóc này đang có vẻ thơ thẩn nhìn nhau ở một góc Ngự Hoa viên. Tiểu Hạ mặc một chiếc váy xinh xắn, đội trên đầu một cái vòng hoa xinh xắn đang lo lắng:
– An An! Không có phu quân làm sao mà chơi tiếp đây?
Tiểu An cũng làm vẻ nghĩ ngợi, nhìn xung quanh, tay vắt chéo sau lưng đi đi lại lại. Sau một ngày trời cuối cùng đành cười trừ:
– Hay là thôi đi Hạ Hạ! Ta với muội đổi trò khác.
Tiểu Hạ đương nhiên không chịu, cô bé ngồi thụp xuống khóc nhè:
– Không được! Muội muốn làm cô dâu! Huynh mau đi tìm phu quân cho muội!
Tiểu An nhìn muội muội khóc, vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa hét:
– Được được! Ta đi tìm phu quân cho muội! An An chạy đi lấp bóng, mới bắt đầu vò đầu bứt tai không biết tìm đâu ra người làm phu quân cho muội muội nhỏ của mình. Đang thế bí, Tiểu An ngẩng lên lại nhìn thấy hắn. Nó mặt mày hớn hở chạy ra:
– Điện hạ! Người mau giúp Tiểu An.
Lý Khắc Minh quỳ gối ngồi xuống để có thể nói chuyện với Tiểu An:
– Sao thế? Có ai trêu con à?
– Không! Người mau đến làm phu quân của Tiểu Hạ đi! Tiểu Hạ không tìm được phu quân nên khóc rồi!
Hắn đứng lên, có thể nhìn được qua hàng cây bóng dáng con bé đang ngóng đợi vị ca ca của mình . Chỉ là trò chơi cho nên hắn cũng không dè dặt gì, nhận lời:
– Được! Ta đi nào.
—
Tối đến, Uyển Nhã trở về sau chuyến dạo chơi với Kim Ngân. Vào trong điện không thấy bóng dáng ai cả. Một người hầu cũng không có là sao chứ?
Nàng nghi hoặc đẩy cửa vào thì ánh mắt dán chặt lên sàn nhà. Các ngọn nến lung linh được sắp xếp trên sàn nhà theo hình trái tim. Uyển Nhã sững người bước từng bước vào.
Bước đến trước những ngọn nến thì nhận ra tiếng đóng cửa từ phía sau. Quay lưng lại đã thấy Lý Khắc Minh đã quỳ ngay đó, tay cầm vật nhỏ nhỏ có hình tròn tròn giọng điệu trầm ấm:
– Uyển Nhã? Nàng… có muốn làm hoàng hậu của ta không?
Khuôn mặt nàng đỏ ửng, cười:
– Chàng làm gì thế? Sao lại…
– Ta nghe hai tiểu ma đầu nói nàng có kể cho chúng là ở nơi nàng sống, nam nhân muốn cưới được vợ đều phải làm theo cách này, không phải sao?
– Cho nên… chàng làm tất cả những thứ này sao?
Hắn đứng dậy, đến trước mặt nàng trực tiếp đeo nhẫn vào cho nàng. Chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn năm nị thái hậu ban cho nàng và hắn. Năm đó nàng để nhẫn lại, không ngờ hắn vẫn giữ cần thận như vậy.
Đôi mắt long lanh của nàng liếc chiếc nhẫn, rồi ngước lên cười hỏi hắn:
– Không chờ ta đồng ý đã đeo nhẫn? Như vậy là sao chứ?
– Vậy nàng định từ chối sao?
Nhìn hắn, nàng chu môi nhỏ lên phủ nhận:
– Không… nhưng chàng cũng phải đợi ta đồng ý chứ?
– Vậy được! Tháo ra đeo lại!
Hắn vươn tay định lấy cái nhẫn lại nhưng nàng nhanh chóng giấu nhẫn ra đằng sau:
– Ai cho đeo rồi lại tháo ra chứ?
Hắn nhìn nàng, cười bí hiểm:
– Vậy còn nói? Nàng muốn trêu ta đúng không?
Hiểu ý trong áng mắt hắn, nàng đành vòng tay ôm hắn lảng sang chuyện khác:
– Ta đã là nương tử của chàng lâu rồi… sao lại phải làm thế này chứ?
Miệng hắn nhếch lên cười, “ Tiểu nha đầu! Đánh trống lảng rất tài! “
– Là để làm nàng vui! Thực ra từ lúc trở về ta đã chuần bị hết mọi thứ cho ngày phong hậu của nàng. Nhưng đáng tiếc, mãi nàng không chịu tỉnh dậy !
– Vậy là hủy rồi sao?
– Không! Mọi thứ luôn trong tư thế sẵn sàng! Mai lập tức phong hậu luôn!
– Nhanh như vậy sao?
– Tất nhiên. Phải phong hậu cho nàng, chứng tỏ nàng là của ta để nàng không chạy khỏi ta nữa!
Nàng đẩy hắn ra, đi về phía giường nằm bịch xuống, dơ tay lên cao nhìn chiếc nhẫn trong tay cười cười, ngắm nghía.
Nhìn nàng thế này, hắn cũng đi về phía giường nằm chen vào ôm lấy nàng, vùi đầu nơi hõm cổ nàng, hít lấy hương thơm của nàng.
– Này! Làm gì đấy? Hôm nay chàng về Đông cung điện đi! Ngủ sớm! Mai chẳng phải nói tổ chức hôn lễ sao?
Giống như bị cướp miếng ăn ngon lành, hắn rời khỏi cổ nàng, ôm chặt thân thể nàng giọng hậm hực:
– Nằm im! Đừng ngọ nguậy! Để ta bảo vệ an toàn cho nàng.
Vẻ mặt hậm hực trông cực kì đáng yêu của hắn làm nàng không nhịn được, nhổm lên hôn chụt một cái vào môi hắn, sau đó thủ thỉ bên tai:
– Ta yêu chàng.
Vừa làm xong, nàng đã bị hắn vùng dậy đè dưới thân:
– Hình như nàng đang thách thức ra thì phải?
– Ta… ta…
Chưa kịp phát lên thành lời, môi nàng đã bị hắn áp lên. Môi hắn rất ấm, vừa nhẹ nhang vừa ôn nhu hôn nàng giống như sợ nàng bị đau ấy. Bị hắn dây dưa một lúc, nàng mới lấy hết sức đẩy hắn ra. Ban đầu Lý Khắc Minh còn ngỡ ngàng nhìn nàng, nàng mặt đỏ ửng, nhìn về phía ánh nến ngập ngừng:
-… Nến… sáng quá!
Biết nàng ngại, hắn đương nhiên chiều ý, dùng nội công của mình làm cho nến một lần tắt hết.
Sau đó hai người nọ triền miên suốt cả một đêm.
Nghe nói sáng hôm sau, hôn lễ đã bị lùi lại chuẩn bị một hôm với lý do Hoàng hậu tương lai không chịu ra khỏi phòng. Nhiều người nói nàng ốm nhưng đâu có ai ngờ là khắp người đều là dấu vết của hắn, ai dám lộ diện chứ!
——————- H O À N ——————–