Sáng sớm, Uyển Nhã đã bị đánh thức bởi tiếng hò hét của Kim Ngân. Vậy mà nàng lại suýt quên mất hôm nay là ngày nàng cùng Lý Khắc Minh viễn chinh ra Tây Lam. Nàng hấp tấp bảo Kim Ngân chuẩn bị cho để kịp giờ.
Lý Khắc Minh đang đứng ở đầu thành, xem lại tất cả binh sĩ hành lý đều đã chuẩn bị đầy đủ. Chỉ là đang cố ý kéo dài thời gian vì biết nữ nhân nào đó sẽ đến muộn so với thời gian dự định. Đúng lúc ấy, Uyển Nhã trong bộ quân phục cùng Kim Ngân hùng hục chạy đến. Nàng đến gần hắn, thở hồng hộc vỗ ngực:
– Ây da mệt quá! Sao lại khởi hành sớm như vậy chứ?
Lý Khắc Minh quay ra nhìn nàng:
– Sớm hơn dự tính của ta đó! Nàng cũng cho là đáng khen đi!
Uyển Nhã bĩu môi nhìn hắn rồi bỗng há hốc mồm kinh ngạc:
– Oa! Hùng vĩ như vậy sao? Thật là tiếc mà! Không có máy ảnh để chụp lại!
Lý Khắc Minh nghe hai từ “máy ảnh” đâm ra khó hiểu:
– Máy ảnh? Là thứ gì vậy?
– Là một loại công cụ ở thời đại của ta. Nó chỉ cần bấm một nút liền ghi lại hết được các cảnh đẹp mà ta muốn có.
Lý Khắc Minh cũng gật đầu cho qua rồi phất tay lên ra hiệu với Tạ Quang Thiếu ở dưới. Tạ Quang Thiếu nhận chỉ thị từ hắn, vội vàng chỉnh đốn quân đội bằng 4 tiếng:
– Chuẩn bị xuất phát!
Lý Khắc Minh từ từ đi cùng nàng xuống dưới, dắt nàng đến bên một cái kiệu được trang hoàng khá đẹp:
– Nàng lên kiệu đi.
Tạ Uyển Nhã đang hí hửng sẽ được trải nghiệm cưỡi ngựa bị câu nói của hắn làm cho hụt hẫng:
– Hả? Không phải chứ? Khắc Minh đừng mà! Chàng nhìn ta ăn mặc như vậy sao có thể ngồi kiệu chứ? Với lại ta cũng biết sơ sơ về cưỡi ngựa rồi. Chàng cho ta cưỡi ngựa đi!
– Nhưng nếu nàng cưỡi ngựa Kim Ngân sao có thể đi bộ mà dắt ngựa cho nàng?
– Cho muội ấy ngồi kiệu đi! Đằng nào kiệu cũng bỏ trống.
Kim Ngân có phần ngài ngại, dù gì nàng cũng chỉ là người hầu, leo lên kiệu của chủ sao mà được. Nhưng Lý Khắc Minh cũng chẳng để Kim Ngân phản kháng, một lời quyết định:
– Được! Vậy Kim Ngân ngồi kiệu còn nàng cưỡi ngựa với ta.
Nàng thấy đúng ý, vui mừng reo lên như đứa con nít. Thấy Kim Ngân định từ chối liền chạy đến an bài:
– Kim Ngân! Ngươi cứ nghe theo ta. Ngồi trong kiệu đi!
– Nhưng mà nương nương…
– Không nhưng gì hết! Mau lên đi!
Nàng cố chờ cho đến khi Kim Ngân vào kiệu rồi mới chạy đến Lý Khắc Minh hí hửng:
– Xong rồi! Chúng ta đi thôi.
Lý Khắc Minh đỡ nàng lên con tuấn mã màu đen cực kì hùng dũng rồi mình cũng trèo theo:- Hả? Ta với chàng cưỡi chung ngựa sao?
– Ừ! Ta sợ nàng sẽ sớm ngủ gật mà ngã ngựa mất. Không thì cũng làm con ngựa đó chết vì lao phải gốc cây nào đó.
Uyển Nhã lại một lần nữa bĩu môi nhìn hắn. À mà không? Lần đầu tiên cưỡi ngựa lại được cưỡi cùng soái ca, có gì mà phiền muộn chứ?
– Được! Nể tình chàng là phu quân ta, lại có chút nhan sắc. Vậy hôm nay, ta cưỡi ngựa cùng chàng.
Lý Khắc Minh nhìn nàng yên vị ngồi trước minh chỉ mỉm cười. Hắn dơ tay ra lệnh:
– Toàn đội xuất phát!
Đội quân theo lệnh Lý Khắc Minh rầm rộ lên đường. Lý Khắc Minh và nàng đi đầu, Tạ Quang Thiếu và Vương Sỹ Anh đi ngay sau. Đi một đoạn liền đến bìa rừng. Sở dĩ không chọn đường trong kinh thành vì sợ rằng sẽ có nhiều người biết gây náo loạn.
Lần đầu tiên ngồi trên ngựa để đi ngao du mà còn được đi cùng trai đẹp, tâm tư nàng đương nhiên rất tốt. Nàng bắt đầu ngồi trên lưng ngựa nghêu nga câu hát:
Thật lòng em mơ, mơ cùng anh đi đến tận cùng
Tận cùng trên mây vượt núi cao hay biển sau
Biết mấy là yêu cho vừa giết mấy thời gian cho vừa
Khi yêu ta mơ về nhau
Lý Khắc Minh mặc cho không hiểu gì nhưng vẫn có ý trêu đùa:
– Nàng hát coi chừng chim sẽ rơi đầy đầu chúng ta vì khó nghe đấy!
– Xí? Ta hát hay như vậy chim rơi chỉ có thể là vì quá hay thôi. Nhưng mà… chúng ta phải đi bao lâu?
– 3 ngày 3 đêm.
– Cái gì? 3 ngày 3 đêm? Thiên địa thánh thần ơi! Tận 3 ngày 3 đêm hả? Nghĩ thôi cũng đã rất buồn ngủ rồi.
Lý Khắc Minh khẽ cười, nhìn nữ nhân trước mặt. Cái bóng dáng nhỏ bé khoác lên quân phục làm người ta nhìn mà muốn mệt thay cho nàng. Tuy nhiên mái tóc được búi cao gọn gàng lại khiến người ta khó mà tránh khỏi say mê.
Đoàn quân đi hết rừng này đến núi khác, nhìn mãi cảnh dọc đường cũng làm Uyển Nhã thấy mệt mỏi. Nàng ngước lên nhìn Lý Khắc Minh, giọng ngái ngủ:
– Khắc Minh… ta buồn ngủ quá! Chàng cho ta ngủ nha!
Lý Khắc Minh ngay từ đầu đã biết con heo ngủ này không sớm thì muộn sẽ không chịu được cảnh nhàm chán nên mới đem theo kiệu. Vậy mà người nào đó lại nhất quyết không chịu lên. Hắn đành bất lực vỗ vai:
– Vai đây! Mệt thì dựa vào ta!
Uyển Nhã chẳng cần do dự nữa, cứ thế mà dựa vào vai người nào đó ngủ thiếp đi. Mặc dù qua một lớp áo sắt thế nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm, vẫn cảm nhận được cảm giác quen thuộc của bờ vai mà nàng hay tựa vào.
Tạ Quang Thiếu thấy nàng thiếp đi, thúc ngựa lên hỏi:
– Thái tử? Có cần dìu muội ấy vào kiệu không?Lý Khắc Minh dơ tay, nhẹ nhàng:
– Không cần! Cứ để nàng ngủ như vậy là được.
— tớ là giải phân cách đáng yêu —
Tạ Uyển Nhã ngủ mãi cho đến khi bụng réo không ngừng vì đói mới tỉnh dậy phát hiện mình đã ở doanh trại từ lúc nào. Vén tấm cửa doanh ra, nàng phát hiện không khí ở đây không khác gì trại hè ở hiện đại. Nàng ngó tới ngó lui cuối cùng phát hiện Tạ Quang Thiếu bên đống lửa,liền chạy ra ngồi xuống bên cạnh:
– Ta đói quá ~ Huynh… có gì cho ta ăn không!
Tạ Quang Thiếu khẽ lườm lườm nàng:
– Nhìn lại muội xem. Thật giống một con heo. Hết ăn rồi lại ngủ. Mang theo muội đúng là tổn hại lớn.
– Đâu có. Con người ta có 2 lý do để sống là để ăn và ngủ. Muội chỉ là làm tròn nhiệm vụ của con người theo cách chăm chỉ thôi. Có gì mà giống heo chứ. Huynh đó! Cứ suốt ngày gọi ta là heo! Cứ chờ đó! Có ngày ta không chơi với huynh nữa!
Tạ Quang Thiếu vừa nhìn nàng, tay vừa đưa một vật từ sau lưng ra:
– Thật là không chơi sao?
Bị dụ bởi món cá nàng vốn yêu thích, Uyển Nhã không cầm được lòng, giật từ tay người đối diện hí hửng:
– Ừm… chuyện đó để sau hẵng nói!
Vừa dứt lời, Uyển Nhã liền hơ hơ con cá vào đống lửa bập bùng. Nhớ đến người nào đó, nàng bất giác hỏi:
– Huynh còn cá không? Ta nướng cho Khắc Minh một con!
– Xem kìa! Ta bên muội suốt mười mấy năm, muội không thèm nướng cho ta. Giờ mới bên Thái tử được mấy tháng liền quan tâm Ngài. Muội đúng là trọng sắc mà!
Mặc dù nói thế nhưng Tạ Quang Thiếu vẫn đưa một con cá được xiên sẵn vào que cho nàng. Uyển Nhã hai tay bận rộn xoay xoay con cá. Rốt cuộc, nàng cũng có cơ hội trổ tài ở nơi đây.
Uyển Nhã cố gắng nướng chín để không bị cháy cả hai con cá. Trong lúc nướng, cảm giác hơi ngứa mặt nên đưa tay dụi. Chắc khi đó vô tình làm mặt nàng dính lại vết nhọ, nhìn rất buồn cười. Tạ Quang Thiếu nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, chỉ nói đi có việc rồi chuồn luôn.
Lý Khắc Minh vừa đúng lúc xong việc, quay lại doanh trại tìm nàng nhưng không thấy. Bước ra ngoài thì thấy bóng dáng nhỏ bé đang cặm cụi bên bếp lửa. Hắn từ từ đi đến gần, ngửi được mùi cá nướng thơm thơm thì lòng khẽ cười:
– Nàng đang làm gì đó?
Nàng biết thừa người vừa nói là Lý Khắc Minh, nàng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay bảo:
– Mau mau ngồi xuống đây! Cá sắp chín rồi!
Lý Khắc Minh nhìn vào trong đóm lửa thấy 2 con cá được nướng khá đều liền đi đến bên cạnh nàng. Vừa đúng lúc, Uyển Nhã quay sang đưa hắn một xiên, hí hửng cười:
– Cá ta nướng, chàng nhất định ăn cho bằng hết!
Nhìn vào bộ mặt lem luốc của nàng lại thêm cái điệu cười đáng yêu kia, Lý Khắc Minh vừa nhận cá vừa cất tiếng cười to:- Nàng nướng một con cá thôi mà như thể đem tất cả bụi tro đưa lên mặt mình rồi đấy!
Uyển Nhã chột dạ, xoa xoa mặt mình hỏi:
– Đây sao? Đây hả? Hay chỗ này?
Vì tay nàng bẩn nên mặt bị nàng lau giờ chỗ nào cũng đính bẩn. Lý Khắc Minh nhìn nàng, khẽ lấy áo mình từ từ lau nhẹ những vết bẩn ở trên mặt nàng. Xong nhìn nàng tươi cười:
– Hết rồi!
Thấy hắn cười, Uyển Nhã cũng nở nụ cười theo rồi dơ cá lên ý bảo cùng ăn thôi. Lý Khắc Minh cũng đưa cá lên miệng cắn những miếng đầu tiên.
Thực ra, đây cũng không phải lần đầu hắn cùng đi chinh chiến với nữ nhân. Thái hậu cứ thi thoảng lại tìm đến một nữ nhân mới để đưa cho hắn. Thậm chí còn rất nhiều lần gửi đến cả nơi đang có chiến tranh nữa. Nhưng có điều mấy nữ nhân đó chỉ chăm chăm mặc những bộ đồ hở hang, ỏng ẹo để tiếp cận hắn. Hắn thì một chút hứng thú cũng chả có.
Nhưng đi cùng nàng lại mang một cảm giác rất khó hiểu. Chẳng hề đụng chạm thân thể mà vẫn hạnh phúc hơn gấp bội lần so với những lần trước.
— tớ là giải phân cách đáng yêu —
Rốt cuộc vòng vèo mấy ngày cũng đã đến được cửa thành phủ Tây Lam, nơi đây đúng là loạn lạc. Lý Khắc Minh nghe tiếng của đao kiếm vội sai Tạ Quang Thiếu đưa nàng vào trong còn mình thì trực tiếp đưa quân đi ứng chiến
Tạ Quang Thiếu đưa nàng vào một căn phòng trông có vẻ cũng sang trọng ở trong phủ dặn dò nàng cẩn thận, không được ra ngoài còn mình thì chạy đi ứng phó với bọn bạo loạn bên ngoài.
Uyển Nhã trong lòng lo lắng khôn nguôi. Vừa nãy nghe tiếng hét rồi tiếng đao kiếm thế kia, không biết Lý Khắc Minh ngoài đó có sao không nữa. Nàng cứ đi qua đi lại trong phòng làm Kim Ngân không chịu được kêu lên:
– Nương nương, người đừng đi nữa! Nô tì chóng mặt lắm rồi.
– Nhưng mà… ta lo cho Khắc Minh lắm. Chàng liệu có an toàn không?
– Nương nương, người đừng lo. Thái tử nhất định không sao.
Lúc đó ngoài chiến trường, Lý Khắc Minh cùng Vương Sỹ Anh phối hợp với Thương tướng quân đang cho quân đi dẹp loạn ở phía ngoài thành. Nhìn vào lượng quân lòng Lý Khắc Minh không khỏi nghi ngờ:
– Tại sao chỉ là một phủ mà lại có số lượng dân lớn như vậy? Chắc chắn có kẻ đứng phía sau tiếp sức hoặc mượn danh người dân mà đứng lên tạo phản.
– Thần nghĩ cứ dẹp bọn chúng sang một bên trước rồi ta tìm hiểu nguyên nhân sau! – Vương Sỷ Anh ở một bên góp ý.
Lý Khắc Minh gật đầu đồng thời hô lớn với Thương tướng quân đang chống cự bên dưới:
– Dồn bọn chúng lại, bắt sống hết cho ta! Thương tướng quân nghe được lệnh liền điều chỉnh quân lính, dồn bọn chúng vào một chỗ. Bên đối phương có một tên tướng áo đen làm chủ chốt. Hắn ta thấy tình hình có vẻ khó đoán liền một mình chạy đi đâu đó. Lý Khắc Minh đứng trên tường thành vốn đã nhìn thấy hành động bất thường của người đó ngay lập tức đuổi theo tên đó.
Do cách di chuyển của Lý Khắc Minh rất nhẹ nên mãi đến khi đuổi gần hắn mới biết có người theo sau. Thấy ít người hắn đành liều mạng quay lại rút đao ra giao chiến với Lý Khắc Minh. Đương nhiên, một tay thiện kiếm như Lý Khắc Minh chỉ cần vài nhát kiếm liền hạ gục được hắn ở dưới. Lý Khắc Minh nhìn người kia, hỏi:
– Ai sai các ngươi tạo phản?
Người kia nhìn Lý Khắc Minh cười khẩy:
– Ai sai? Ngươi nghĩ là ai sai? Các ngươi thì sống trong bổng lộc sung sướng biết gì đến nỗi khổ dân chúng vùng này. Hạn hán rồi lũ lụt, dân chúng nghèo khổ lầm than triều đình có đoái hoài gì không? Thử hỏi bức xúc như vậy người dân có đứng lên không?
– Vậy sao ngươi bỏ chạy?
– Hừ..nếu các ngươi bắt hết toàn bộ nam nhân ở phủ này thì ta về kêu gọi mọi người còn lại trong phủ nổi dậy. Thà là chết chứ cứ sống khổ cực như này sao chịu nổi?
– Ngươi nói triều đình không ai tiếp tế gì dù hạn hán hay lũ lụt?
– Đúng vậy! Ngươi có biết bao nhiêu người mất nhà mất cửa rồi bao nhiêu người chết vì đói trong khi các ngươi đang hưởng thụ cuộc sống trong cung không? Vua có mà như không thì sao bọn ta phải ngồi im?
Lý Khắc Minh rốt cuộc đã hiểu. Suy cho cùng cũng không phải lỗi của người dân. Hắn rút thanh kiếm từ trên cổ người kia xuống, trực tiếp đưa tay ra:
– Đứng lên đi!
Người kia có vẻ ngạc nhiên trước việc làm của Lý Khắc Minh, cầm tay đứng dậy. Lý Khắc Minh vẫn một vẻ lạnh lùng bảo hắn:
– Tập trung người dân ở trước cổng thành đi. Ta có chuyện muốn tuyên bố.
Nói rồi Lý Khắc Minh bỏ đi, để lại tên áo đen với tâm trạng đầy bất ngờ.
Tạ Uyển Nhã lúc này không chịu nổi nữa, đành đẩy cửa đi ra ngoài định chạy đi tìm Lý Khắc Minh. Đúng lúc cửa vừa đẩy ra cũng chạm trán Lý Khắc Minh. Nàng vội vàng ngắm nghía sờ soạn khắp người hắn, vội vàng hỏi:
– Chàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Không đau ở đâu chứ?
Lý Khắc Minh khẽ liếc mắt bảo Kim Ngân lui ra, còn mình thì kéo nàng vào trong. Hắn để nàng ngồi bên cạnh mình, từ từ nói hết sự tình cho nàng.
– Vậy ý chàng là chàng muốn ra ngoài kia nói với dân chúng sao?
– Ừ! Hiện tại chỉ có cách đó để trấn an dân chúng.
Uyển Nhã dường như suy nghĩ điều gì đó, rồi kéo tay hắn:
– Ra ngoài đi! Ta có cách rồi! Đảm bảo bọn họ phục sát đất!