Có những lúc em chỉ muốn bật khóc
Em biết anh sẽ đến và ôm em thật chặt
~~~ For you – Lovelyz ~~~
Uyển Nhã hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lý Khắc Minh, giả vờ bật cười:
– Đâu có! A ha ha chắc gió thổi bụi nó bay vào mắt ta!
Mặc cho nàng nhìn hắn cười thế nào, khuôn mặt Lý Khắc Minh một chút cũng không thay đổi. Uyển Nhã thấy không ổn, nhẹ giọng:
– Bụi bay vào mắt thật mà!
Lý Khắc Minh nhìn nàng rồi nhìn đến cái tay đang sưng lên của nàng đứng dậy:
– Ta đi tìm mấy người nữ nhân đó! Như này là quá lắm rồi.
Uyển Nhã đương nhiên ngăn cản vì cái người kia không biết nàng đã xử lí rồi. Nàng đành giả vờ ngã xuống kêu lên:
– A! Đau quá!
Bạn kia vừa đi vài bước thấy người đằng sau kêu đau vội vàng xoay người chạy đến rối rít:
– Đau? Nàng đau ở đâu? Người…
Lời nói ngắt quãng bởi Uyển Nhã nhanh chóng thơm nhẹ lên môi cái người vội vã kia làm Lý Khắc Minh đơ trong giây lát. Nụ hôn chỉ lướt qua rất nhẹ mà lại làm cho hắn có cảm giác điên lên.
– Nàng làm như vậy là có ý gì?
Nàng cười hì hì, lấy đùi người kia làm gối nằm xuống bình thản:
– Ngăn chàng chứ làm gì? Người gì đâu chưa nghe người ta nói cứ đùng đùng đòi đi tìm mấy người kia. Ta đã giải quyết họ song lâu rồi. Chàng không cần phải lo.
Lý Khắc Minh bằng giọng nghi ngờ:
– Nàng giải quyết? Vậy sao nàng khóc?
– Ta chỉ là mệt mỏi khi lúc nào cũng bị cô lập rồi lúc nào cũng phải mang vẻ ngoài mạnh mẽ khi ở đây thôi!
Nói rồi nàng khẽ gục mặt xuống bên hắn, giọng có phần nức nở:
-… Với lại… ta chỉ có thể yếu đuối khi bên chàng. Nên là…
Hắn nghe mấy lời từ nàng, môi không chịu được khẽ nở nụ cười. Nhưng hắn sẽ không để yên thế này đâu.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Uyển Nhã vùng dậy ngồi cách xa hắn, mặt mếu máo hỏi:
– Chàng sắp phải đi đâu? Mau nói cho ta nhanh lên?
Lý Khắc Minh hơi ngơ, nhìn biểu cảm của nàng không dám nói dối đành khai thật:
– Ta… ta đi dẹp loạn ở Tây Lam.. nhưng mà..
– Tại sao chàng không nói ta biết? Có phải là chàng dấu ta để đến đó làm việc gì bất chính? Có phải đến đó chàng sẽ tìm người mới xinh đẹp hơn ta rồi…
Hắn nhìn cái kiểu vừa khóc vừa lo của nàng bật cười. Nàng thấy hắn cười, quay ra tức:
– Chàng còn cười? Cười cái gì?- Nhã Nhã? Nàng đang lo lắng ta bị người khác cướp mất sao?
Uyển Nhã đang luyên thuyên nghe xong câu đó mặt đỏ bừng, chối bay biến:
– Đâu có đâu. Chàng đừng tưởng bở.
Thẹn quá, Uyển Nhã quay mặt về đằng sau không dám nhìn cái tên đang cười điên cười đảo kia. Lý Khắc Minh càng nghĩ càng mừng, rốt cuộc ai đó cũng biết ghen rồi. Hắn từ từ tiến đến, từ đằng sau ôm khẽ nàng vào lòng thủ thỉ:
– Nàng biết ta chờ mãi để nàng ghen không? Suốt từ lúc về đây nàng chưa bao giờ ghen tuông với mấy người khác.
– Ơ..
– Ta mong nàng ghen vô cùng ấy. Rốt cuộc giờ cũng thấy cái sự đáng yêu của nàng khi ghen rồi. Người ta nói ghen nhiều là yêu nhiều đấy.
Uyển Nhã đến là cạn lời với ông này. Sao có thể lầy lội đến thế. Nàng cứ tưởng mấy ông chồng hiện đại sẽ mong vợ mình dễ dãi không ghen sao… ông này lại khác? Hay là do thời đại nên quan niệm khác nhau?
— tớ là giải phân cách đáng yêu —
Cung Lưu Ly
Nha hoàn Tú Ly bưng trà cho Vương Huyền Trân vừa luyên thuyên mồm miệng:
– Nương nương, có vẻ mấy người trong cung bây giờ đều rất sợ Tạ Uyển Nhã từ sau vụ cô ta dằn mặt Hàn Nhung Nguyệt. Ngay cả thái độ của Thái Tử ngày hôm qua cũng khiến bọn nữ nhân đó hồn bay phách lạc. Chúng ta nên làm gì tiếp đây nương nương?
Vương Huyền Trân vừa nhâm nhi tách trà vừa nhớ lại chuyện hôm qua. Thái hậu biết chuyện Uyển Nhã bị rắn cắn liền triệu hết các cung tần của Lý Khắc Minh đến, cảnh cáo một lần rất rõ ràng. Đỉnh điểm hơn, khi Thái hậu đang nói Thái tử từ đâu bước vào, thẳng thừng tuyên bố luôn nếu sau này còn ai dám đụng vào Uyển Nhã liền xử tội không tha. Các cung phi nghe xong ai nấy đều nín bặt.
Vốn có Thái tử làm hậu thuẫn đã đủ mạnh, đây cô ta có cả Thái hậu cả Hoàng Hậu đứng ra che chở. Thử hỏi có ai dám đụng. Nhưng Huyền Trân nàng không giống mấy con chuột nhãi chỉ biết sợ sệt đó. Nàng sớm đã lên kế hoạch mọi thứ.
– Ngươi cho rằng cứ có Thái Hậu, Thái Tử là ta sợ ả? Chỉ là chưa đến lúc ta ra tay thôi.
Vương Huyền Trân vừa nói vừa cười nham hiểm. Ai là hình nộm thế thân cho kế hoạch lần này của ả, ai là người gánh chịu rồi sẽ rõ.
Hôm nay là rằm tháng bảy, trăng rất tròn và sáng nên Uyển Nhã muốn tự mình đi dạo một chuyến. Kim Ngân nghĩ sau vụ nương nương mình trở nên khác lạ với Hàn Nhung Nguyệt như thế, sẽ không có ai dám đụng vào nàng nữa nên đành cho nàng đi chơi một lúc.
Uyển Nhã đi đến hồ bên ngự hoa viên, nhìn trăng sáng bỗng thấy nhớ cuộc sống ở hiện đại. Nhớ lại, mỗi lúc đêm rằm đều quây quần bên bố mẹ, cùng đi khắp nơi, cả gia đình thật vui vẻ.
Đang suy nghĩ từ đằng sau có bóng đen bịt miệng nàng kéo nàng đi mất. Uyển Nhã giãy dụa cũng vô ích vì tên kia rất khỏe còn nàng với sức lực kia thực chẳng thấm vào đâu. Nàng bị hắn kéo đến một nơi trống vắng rồi bị hắn ném xuống rất mạnh. Bọn chúng có hai tên, cả hai đều mặc đồ đen. Uyển Nhã sợ sệt nhìn bọn chúng: – Các ngươi là ai? Tại sao bắt ta?
– Thái tử phi nương nương, người thật là xinh đẹp quá. Mình Thái tử không chia sẻ cho người khác không phải rất phí sao? Hay là người chiều ta một chút?
Tên áo đen kia vừa nói vừa tiến đến gần nàng hơn bỗng tên phía sau ngăn lại:
– Ngươi tính làm gì? Nhiệm vụ là thủ tiêu thì thủ tiêu thôi, tham lam cái gì?
– Ây da? Làm xong thủ tiêu cũng không muộn. – hắn vừa nói vừa hất tay tên áo đen kia ra hướng về phía nàng – Nào! lại đây với ta! Thái tử phi xinh đẹp.
Thấy hắn nhào về, Uyển Nhã hoảng quá, sờ trong tay áo thấy có con dao mấy hôm trước Lý Khắc Minh đưa nàng để phòng thân, nàng lấy ra đưa về dọa chúng.
– Các ngươi thử đến đây xem? Xem ta sẽ làm gì các ngươi?
Chúng nhìn nhau cười rồi quay ra nàng hỏi:
– Thái tử phi, người nghĩ ta có sợ không? A sợ quá! Làm sao đây?
Chúng ngày càng đến gần nàng hơn, Uyển Nhã sợ quá hét lên:
– Lý Khắc Minh cứu ta!
Lúc này Lý Khắc Minh đang bàn bạc công việc như thể thấy bất an, liền xin hoàng thượng cáo lui chạy tức tốc về cung Nguyệt Hà. Không thấy nàng đâu, tâm trạng hắn như lửa đốt chạy đi tìm.
Tên áo đen kia tiến đến, đè nàng xuống bịt mồm nàng lại:
– Thái tử phi, nàng ngoan ngoãn một chút. Sau đó ta liền cho nàng xuống Hoàng tuyền gặp gia tiên.
Uyển Nhã sợ lắm, cảm giác không thở được nữa. Nước mắt nàng chảy ra đã ướt đẫm cả khuôn mặt. Tên đó hung bạo xé đi lớp áo ngoài của nàng. Uyển Nhã hoảng quá lấy chân đá mạnh hắn một cái làm tên đó đau ngã quỵ xuống. Tên còn lại thấy nàng chạy, định cản liền bị nàng lấy cái dao kia đâm cho một cái vào cánh tay. Nhờ đó nàng có cơ hội để chạy thoát. Hai tên đó dù bị thương nhưng vẫn bám theo rất nhanh.
Uyển Nhã cứ chạy một hồi, không thấy ai cả, nàng sợ hãi lẩm nhẩm trong miệng:
– Khắc Minh chàng đâu rồi? Tại sao.. không cứu ta!
Chạy đến khi thấm mệt, hai tên kia cũng gần đuổi tới thì nàng thấy bóng đuốc ở phía xa. Nàng cố gắng chạy thật nhanh bằng sức lực cuối cùng. Đúng! Đúng là chàng rồi. Chính là Lý Khắc Minh mà nàng đang ngóng.
Uyển Nhã thật nhanh vừa chạy nước mắt vừa rơi:
– Khắc Minh! Cứu ta với.
Lý Khắc Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, mừng rỡ chạy thật nhanh đến. Uyển Nhã xà vào lòng hắn một cách yếu ớt, áo mỏng đã bị xé rách trông thật đáng thương. Nàng ôm thật chặt hắn, miệng không thôi kêu khóc:
– Cứu ta với! ta sợ lắm! Khắc Minh! Cứu ta với!
Nhìn bộ dạng nàng lúc này, Lý Khắc Minh như muốn điên lên. Hắn cởi áo choàng mình khoác lên người nàng, cúi xuống ôm con người đang run bần bật vì sợ kia:
– Không sao! Có ta đây rồi! Không sao đâu! Ta bảo vệ nàng!
Lý Khắc Minh tay không rời Uyển Nhã, bằng con mắt máu lạnh hơn bất cứ khi nào nhìn 2 tên phía trước. Bọn chúng chính là người làm nàng ra như vậy. Chúng chết cũng chưa đủ để trả:
– Người đâu? Bắt hai tên kia lại cho ta!
Lính thị vệ đằng sau rất đông, nghe lệnh hắn nườm nượp tiến lên. Hai tên kia sợ hãi bỏ chạy thật nhanh. Lúc này chỉ còn lại nàng và hắn bên nhau, bàn tay Uyển Nhã vẫn ôm hắn không nguôi miệng vẫn không ngừng nói:
– Khắc Minh! Cứu ta! Bọn chúng bọn chúng…
Nói đến nàng đã ngất đi lúc nào không hay. Lý Khắc Minh hoảng hốt, lay nàng rồi nhanh chóng bế nàng về cung.
— tớ là giải phân cách đáng yêu —
Uyển Nhã trong khi bất tỉnh đầu cũng nhớ về kí ức kinh hoàng đó. Nỗi sợ đó làm nàng không chịu được khẽ bật dậy hét lên:
– Khắc Minh cứu ta với!
Lý Khắc Minh nãy giờ ngồi bên cạnh thấy nàng hoảng hốt liền ôm lấy nàng:
– Ta ở đây! Ngoan đừng sợ! Chúng bị bắt rồi! Không ai hại nàng nữa.
Uyển Nhã vẫn sợ hãi, nàng gục đầu vào vai hắn, tay ôm chặt lấy hắn thút thít:
– Ta.. ta sợ! Chúng định… Tại sao… sao chàng không đến sớm? Ta đã chờ chàng mãi.. tại sao?
– Được được là lỗi của ta. Nàng đừng khóc nữa!
Lý Khắc Minh nhẹ nhàng vỗ về Uyển Nhã trong tiếng khóc nấc lên của nàng. Qua truyện này hắn không thể bỏ nàng một mình. Nàng hẳn đang rất sợ. Hắn còn chưa dám đụng vào nàng mà bọn chúng… Hắn nhất quyết sẽ không để chuyện này tiếp tục.
Phải mất một lúc sau, Uyển Nhã mới thôi khóc. Nhưng tâm trí nàng vẫn rất sợ hãi, sợ đến nỗi đến ngủ cũng không dám ngủ một mình. Lý Khắc Minh không đành lòng rời đi đành nằm xuống bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng để nàng có thể ngủ ngon.
– Chàng đừng đi có được không? Chờ ta ngủ rồi chàng đi có được không? Ta rất sợ!
Lý Khắc Minh cầm chặt tay nàng, khẽ vuốt tóc mai của nàng dịu dàng:
– Được! Ta không đi đâu cả. Ngoan ngủ đi.
Phải đến một lúc sau, khi đã chắc chắn hắn không bỏ đi nàng mới yên tâm chợp mắt. Hắn nhìn nàng ngủ thấy trên đôi mắt của nàng vẫn còn đọng nước, tâm can càng đau hơn. Không hiểu nếu hắn không tới kịp liệu nàng sẽ ra sao. Càng nghĩ hắn lại càng thấy tức hai tên đó. Nhưng nếu không có người ở sẵn trong cung hỗ trợ bọn chúng chắc chắn không thể lọt vào trong cung nghiêm ngặt này.
May sao, hắn tới kịp. Nhớ lại khuôn mặt sợ hãi của nàng khi đó, nhớ lại lúc nàng chạy thật nhanh đến ôm lấy hắn mà khóc rồi ngất lịm đi, váy áo đã bị xé toạc, lòng hắn càng oán hận hơn. Nhìn nàng ngủ, hắn khẽ kéo nàng lại gần, ôm lấy nàng thật chặt như thể sợ nếu buông tay sẽ mất nàng lúc nào không hay. Hắn gục đầu ở vai nàng lòng tự nhủ: Lần này sẽ là lần cuối nàng bị ức hiếp.