Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 30: Đừng đi, xin anh, đừng đi



Ngay sau khi tổ tiết mục và khán giả gặp nhau chớp nhoáng trên sóng trực tiếp thì offline. Ô Khang Đức ngoài miệng nói muốn thức đêm quay phim, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn là đau lòng bọn họ đã lo lắng hãi hùng đến trưa, Sau khi thông báo xong liền khoát tay áo, hướng mọi người nói: “Được rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ quay, được chứ?”

“Đệt? Thật hay giả thế?”

Tiêu Ngụy Nhạc nhịn không được mở to hai mắt.

Ô Khang Đức nguýt y một cái: “Muốn tiếp tục quay cứ việc nói thẳng! Chúng ta quay tới sáng không ngủ cũng được luôn”

“Không được không được, ” Tiêu Ngụy Nhạc vội vàng cười theo, “Cảm ơn Ô đạo, ha ha, Ô đạo ngài đúng là đại ân nhân của chúng ta!”

Ô Khang Đức bất đắc dĩ: “Không còn sớm nữa, còn ngại hôm nay không đủ mệt mỏi đúng không, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc trở về đi!”

Tiêu Ngụy Nhạc gật gật đầu, nhảy nhót đến bên cạnh xe buýt, đám người cũng nhao nhao cảm ơn Ô Khang Đức, thu thập xong đồ đạc liền ngồi lên xe.

Không thể không nói, mặc dù buổi chiều không có quay phim, nhưng thần kinh của bọn họ vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, cũng không nhẹ nhõm quay phim là bao.

Nhiễm Hiểu Hiểu duỗi lưng một cái, phàn nàn nói: “Đều do tô tinh châu, chậm trễ thời gian nửa ngày, lại phải đuổi kịp tiến độ.”

Tiêu Ngụy Nhạc vừa ngồi lên xe liền chơi lên điện thoại di động, đang lướt Weibo đến vui vẻ, thuận miệng nói: “Là anh em thì tới chém… Không phải, thì cùng mắng cậu ta với tôi, tôi đã mắng mấy trận rồi!”

Từ khi chương trình phát ra video cùng tuyên bố, hướng gió dư luận đã hoàn toàn xoay chuyển. Không chỉ tất cả người qua đường đều mắng Tô Tinh Châu mà liềnngay cả fan hâm mộ Tô Tinh Châu cũng nhao nhao tuyên bố thoát fan.

Fan lớn @ Áo bông nhỏ của Tô Tô cũng yên lặng xóa bình luận dưới bài đăng Weibo của gã, không đăng gì trên Weibo.

Tiêu Ngụy Nhạc mở cái tiểu hào đi theo đám bọn hắn cùng một chỗ mắng tô tinh châu, xem như hung hăng mở miệng ác khí.

“Tôi sớm đã dùng nick mình để giải thích rồi, tức chết tôi mất.”

Nhiễm Hiểu Hiểu cũng nóng nảy, sau khi Ô Khang Đức cho phép, nàng liền lập tức chia sẻ bài tuyên bố kia của tổ tiết mục, còn âm thầm mua hotsearch để càng nhiều người đến xem sắc mựt của Tô Tinh Châu.

Tất cả mọi người đang kích tình mắng Tô Tinh Châu thì Lâm Giác ngồi một bên lại vẫn luôn yên lặng cúi đầu xem điện thoại của mình.

Tiêu Ngụy Nhạc đột nhiên kịp phản ứng lại, nghiêng đầu qua Lâm Giác bên kia: “Ài, cậu làm gì thế?”

“Không làm cái gì cả.”

Một giây sau Lâm Giác liền tắt điện thoại.

Tiêu Ngụy Nhạc: “…?”

Cậu nhanh tay vậy làm gì, chưa nghe qua giấu đầu lòi đuôi sao?

Chờ thật lâu Lâm Giác vẫn không có ý muốn mở điện thoại ra, Tiêu Ngụy Nhạc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt: “Được thôi được thôi, cậu tự xem đi, anh đi chơi game.”

Lúc Tiêu Ngụy Nhạc quay đầu, Lâm Giác rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận từng li từng tí ấn mở điện thoại. Cậu xoay màn hình ngoài ra ngoài, còn cố ý giảm độ sáng, chỉ thiếu điều xây thêm tường ở bốn phía.

Trong màn hình tối đen khó có thể nhìn thấy là một Siêu chủ đề* trên Weibo.

[* Siêu chủ đề (超话): Trên Weibo, có một phần được gọi là Siêu chủ đề (Super-topic) được lập ra dành cho fan hâm mộ đăng những bài viết về chủ đề mà họ yêu thích]

Phía trên giao diện, viết bốn chữ “Du Sinh Bất Giác” thật lớn.

Siêu chủ đề này cũng khá tẻ nhạt, chỉ có mười mấy nick Weibo, nội dung cũng rất ít ỏi, phần lớn đều là ảnh chụp màn hình mơ hồ. Bây giờ tất cả các fan CP đều ngao ngao, bởi vì hôm nay chính chủ phát đường.

【  Các chị em ơi! Chính thức phát đường!!! Nhìn tấm hình này [ hình ảnh ], quá cưng chiều 55555* 】

[55555: huhuhuhuhu]

【  A a a a a a a a! Tôi được! 】

【awsl*! Ta trên giường chết đi sống lại! 】

[ *awsl: Awsl là một từ thông dụng trên internet, là từ viết tắt pinyin của “Awǒ sǐ le”, được dùng để mô tả sự phấn khích]

【  Chính thức nhảy hố CP, thập tử nhất sinh 】

【  Du Sinh Bất Giác đã khóa kín, chìa khoá tôi nuốt rồi! 】

【  CP tôi nhảy là thật!!! 】

Tin nhắn trong Siêu chủ đề quá ít, một hồi đã lướt hết. Lâm Giác đỏ mặt, thích từng cái post, còn mãi không đóng lại. Mãi cho đến về đến phòng bên trong, cậu vẫn còn xem lại post của Siêu chủ đề.

Tiêu Ngụy Nhạc tiện tay cởi áo khoác xuống treo lên, bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Giác: “Sao cậu còn nghiện điện thoại hơn cả anh thế? Chơi gì đấy?”

“Không có gì”, Lâm Giác khoát khoát tay, vô thức lại muốn giấu điện thoại phía sau.

“Được thôi được thôi, anh đi tắm rửa, cậu cứ chơi tiếp đi.”

Tiêu Ngụy Nhạc cầm áo ngủ bất đắc dĩ đi đến nhà vệ sinh.

Lâm Giác nâng điện thoại như bảo bối, thì đột nhiên trên màn hình lại có cuộc gọi đến.

Đó là một dãy số xa lạ ở nơi khác, Lâm Giác do dự một chút rồi nhận.

“Lâm Giác! Là cậu sao! Lâm Giác!”

Mặc dù thanh âm bên kia điện thoại nóng nảy lại khàn khàn, nhưng cũng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, là Tô Tinh Châu.

Lâm Giác không chút do dự cúp điện thoại.

Điện thoại gọi đến, Lâm Giác trực tiếp kéo vào sổ đen.

Chuyện nên giải thích, tổ tiết mục đều đã giải thích rõ ràng, cậu không muốn dính dáng gì đến Tô Tinh Châu nữa.

Điện thoại rốt cục yên tĩnh lại, một lát sau, một số điện thoại mới lại gửi tin đến.

          [ Van xin cậu, Lâm Giác, cậu giúp tôi được không, mau cứu tôi đi mà!!! ]

          Lâm Giác lạnh lùng nhắn “?”, sau đó tin nhắn không ngừng được gửi đến.

          [ Cậu rốt cục cũng trả lời tôi! ]

          [ Lúc đầu tôi chỉ muốn bán thảm thôi, không hề muốn bôi đen cậu và Giang thần! Sự tình phát triển đến việc này tôi cũng rất hoảng loạn!!! ]

          [ Lúc cái kia lên hotsearch tôi đã xóa bình luận kia, thật đó! ]

          [ Tôi thấy cậu vẫn không chia sẻ Weibo của tổ tiết mục, hẳn là cũng muốn hòa giải với tôi phải không? ]

          [ Cậu có thể tha cho tôi không? ]

[ Tôi đi post Weibo, rồi cậu chia sẻ lại một chút. Vậy thì tôi có thể được cứu, cậu cũng có tiếng là rộng lượng, có được không? ]

Lâm Giác đè lên huyệt Thái Dương, đăng nhập vào Weibo, chia sẻ post kia của tổ tiết mục

Lấy ân báo oán, lấy gì báo ân đây?

Cậu từ trước đến nay không phải người rộng lượng, huống chi Tô Tinh Châu đã chạm tới ranh giới cuối cùng của cậu.

Gã không nên đẩy nồi cho Giang Du Sâm.

Sau khi chia sẻ xong, Lâm Giác không chút do dự kéo số kia vào sổ đen rồi bật chế độ không làm phiền.

Không tiếp để ý Tô Tinh Châu.

Toàn dư luận đều xoay chiều khiến Tô Tinh Châu không thể không chật vật kẹp chặt cái đuôi xám xịt, không xuất hiện tiếp. Mà tổ tiết mục cũng coi như trong họa có phúc, lúc chương trình còn chưa phát sóng trực tiếp đã thu về một đợt nóng, nhìn người xem livestream càng ngày càng tăng.

Mà tập 3, cũng chính là lúc kịch bản tiến vào giai đoạn gay cấn. Mỗi ngày đều có fan hâm mộ kêu gào làm nhanh lên, hận không thể nhảy đến lúc ghi hình kết thúc, trực tiếp nhìn thấy kết cục.

Thái tử dễ dàng bị trừ khử, nhưng biểu hiện bình tĩnh của Thái tử đêm giằng co đó khiến Đại hoàng tử chú ý. Đại hoàng tử dấy lòng nghi ngờ, vụng trộm phái người tìm an hồn hương ngày đó xét nghiệm một lần nữa, kết quả trong đó không chứa độc tính.

Có nghĩa là, rõ ràng ngự y nói dối.

[ Sữa: Plot twist như Penthouse =))]

Đại hoàng tử không nắm được tâm tư ngự y, nhưng biết ông ta quan hệ rất tốt với tiểu Hoàng tử, liền sinh ra ý nghĩ diệt trừ y.

Ngự y được Hoàng đế tín nhiệm, là vì ông là thầy thuốc. Nếu như Hoàng đế cho là y thuật của ông không tinh thông, vậy ông ta liền mất đi giá trị.

Đại hoàng tử cũng chuẩn bị cho Hoàng đế một mỹ nhân đến từ Tây Vực xa xôi. Mỹ nhân gợi cảm xinh đẹp, vũ mị quấn người, rất nhanh mang long thai. Hoàng đế phi thường cao hứng, lệnh ngự y điều trị thân thể cho mỹ nhân, chuẩn bị rất nhiều thuốc an thai.

Đây vốn là việc vui, nào biết mỹ nhân uống thuốc không lâu lắm thì cả thân liền đỏ lên.

Mỹ nhân khóc sướt mướt, kiên trì nói là ngự y làm hại nàng không có hài tử, Hoàng đế sủng ái ả, lập tức hạ lệnh bắt ngư ý đến thẩm vấn.

Tiểu Hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên bên người ngự y, không thể nhìn ngự y chịu khổ. Trong lao ngục cả ngày không thấy ánh mặt trời, rất ẩm ướt, cơm canh cũng không tốt, tiểu Hoàng tử liền tự mình trông coi cho ngự y, đưa chút đồ ăn và đệm giường.

Mà đây chính là thứ Đại hoàng tử muốn, hắn lập tức kết bè kết cánh, lấy danh nghĩa cáo trạng tiểu Hoàng tử.

Hoàng đế không thể chịu được nhất, chính là nhi tử của mình cấu kết với đại thần. Ngự y dù không phải thần trong triều đình, nhưng vẫn luôn bên cạnh là người hắn. Dưới kế hoạch và khiêu khích của Đại hoàng tử, Hoàng đế giận tím mặt, triệt để mất đi tín nhiệm với ngự y, trực tiếp hạ lệnh xử tử ông.

Cảnh cuối của Tập 3 là cao trào của toàn bộ tập phim. Trước một đêm ngự y sắp bị tử hình, tiểu Hoàng tử vụng trộm đi gặp ông. Thấy người sư phụ mình trân trọng nhất vậy bởi vì sự quan tâm của chính mình mà chết, cực kỳ đau khổ, cũng triệt để hoàn toàn tỉnh ngộ.

Y không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, Hoàng đế hoang dâm vô độ, bạo ngược tàn nhẫn, giống như là một cây kiếm vẫn luôn kề bên đỉnh đầu y, dù cho nhất thời an ổn nhưng lúc nào cũng có thể rơi xuống. Y muốn trở thành vương, vậy mới có thể bảo vệ người y muốn bảo vệ.

Ngự y là nhân vật rất bi kịch, yêu cầu về kinh nghiệm và diễn kỹ cũng rất cao. Lúc đầu đoàn làm phim mời lão sư nước ngoài, ai biết được đến một ngày trước khi quay chụp tập 3, vị lão sư ấy lại có việc không có cách nào chạy đến được.

Cúp điện thoại, Ô Khang Đức quả thực không nhịn được mắng chửi người: “Tuyệt ghê, bây giờ, tìm đâu ra một người có thể diễn nhân vật này đây???”

Giang Du Sâm ngồi ở một bên, khép lại kịch bản trong tay, thản nhiên nói: “Có một người.”

Ô Khang Đức giương mắt nhìn về phía anh, sốt ruột nói: “Ai? Bạn của cậu sao? Ngày mai có thể tới sao? Chúng ta có thể cung cấp…”

“Anh cảm thấy tôi thế nào.”

Giang Du Sâm nhàn nhạt đánh gãy lời nói của Ô Khang Đức.

Ô Khang Đức trong nháy mắt cấm khẩu, nhìn Giang Du Sâm từ trên xuống dưới. Qua rất lâu sau mới nói: “Cậu nghiêm túc sao?”

Giang Du Sâm giương mắt: “Cảm thấy không thích hợp?”

“Đương nhiên không phải!”

Ô Khang Đức quả quyết lắc đầu, có thể để cho Giang Du Sâm diễn, quả thực là chuyện cầu còn không được. Nhưng mà lúc Giang Du Sâm nhận chương trình này cũng đã nói qua, sẽ không diễn nhân vật trong đó.

Ô Khang Đức do dự một chút, hỏi dò: “Làm sao… Đột nhiên ;ại thay đổi chủ ý rồi?”

Ánh mắt Giang Du Sâm xa xăm, rơi vào Lâm Giác đang cùng một đám học viên cùng nhau ăn cơm nơi xa xa, thản nhiên nói: “Không phải vì giúp anh sao?”

Ô Khang Đức cười khẽ một tiếng.

“Giúp tôi là giả, giúp Lâm Giác là thật đi. Cậu cảm thấy âm mưu của mình không ai biết được sao?”

Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt, từ chối cho ý kiến.

Buổi chiều, việc Ô Khang Đức tuyên bố ngự y lâm thời đổi thành Giang Du Sâm khiến các học viên sôi trào.

Nhiễm Hiểu Hiểu hâm mộ nói: “Oa, có thể cùng Giang thần diễn, hạnh phúc quá đi mất!”

Tiêu Ngụy Nhạc vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, ý vị thâm trường nói: “Anh em, anh tin tưởng cậu.”

Nhịp tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh hai nhịp, vô thức liếc Giang Du Sâm một chút, rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn anh nữa.

Kỳ thật ngự y cùng tiểu Hoàng tử diễn với nhau không nhiều, quay chụp coi như thuận lợi, chỗ khó cũng chỉ có cảnh cuối cùng, cần bộc lộ tình cảm.

Lâm Giác lo âu nhưng cũng chờ mong. Thời gian một tuần thoáng một cái đã qua, cũng đến lúc quay cảnh cuối của tập phim.

Cảnh cuối quay ở một nhà tù âm u ẩm ướt, Phong cảnh ở Ảnh thị thành cực kỳ thật. Lúc vào trong ngục, mùi ẩm mốc mục nát liền truyền ra.

Giang Du Sâm mang áo tù nhân, thần sắc lãnh đạm ngồi chiếu rơm của nhà tù. Da anh xanh lét, trên người đầy sẹo, trên tay bị khóa lại bằng xích sắt thật dài. Dù biết rõ là đạo cụ nhưng trong lòng Lâm Giác vẫn dâng lên một trận chua xót.

Cậu không dám tưởng tượng, tiểu Hoàng tử nhìn thấy bộ dạng sư phụ mình yêu quý sẽ là cảm giác gì, huống chi, người sư phụ đã bầu bạn với y nửa đời người sắp bị tử hình.

Ô Khang Đức hô “a”, tiểu Hoàng tử liền đi trước cai ngục một bước, sải bước đến trước ngục giam, hai tay bám chặt lấy song sắt, giọng run run: “Sư phụ.”

Nam nhân trong lao nhàn nhạt ngẩng đầu, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia sáng.

Cai ngục ở một bên cầm một vòng chìa khoá lớn, từ từ chậm rãi mở cửa nhà tù ra: “Điện hạ, ngài nhớ mau lên, nếu như bị phát hiện, chúng ta sẽ không biết ăn nói như thế đâu..”

Tiểu Hoàng tử ngậm miệng gật gật đầu, mắt vẫn chưa hề rời khỏi người ngự y.

Cai ngục biến mất tại cuối hành lang, tiểu Hoàng tử đi vào bên trong ngục giam, gần như lảo đảo, quỳ gối bên người ngự y.

“Sư phụ, sư phụ…”

Y hô từng tiếng, giống như làm thế liền có thể trở lại quãng thời gian vui vẻ đi sau lưng ngự y, liền có thể ngăn chặn thời gian không ngừng trôi đi, liền có thể một tay che trời, tìm ra cách cứu ngự y.

Giọng tiểu Hoàng tử run rẩy, cố gắng, không để cho nước mắt mình rơi xuống.

Ngự y khe khẽ thở dài một hơi, bàn tay khô ráo vuốt gương mặt tiểu Hoàng tử: “Đã lớn tướng thế này rồi còn khóc cái gì.”

Ngự y xử lý thảo dược lâu dài nên trên tay có một lớp chai rất dài. Thân thể tiểu Hoàng tử thiên hoàng quý tộc, làn da nhạy cảm, bị vuốt như thế có chút thấy đau, nhưng y không né tránh, thậm chí cầm lấy tay ngự y.

“Sư phụ… Con không muốn người đi.”

Chỉ ở trước mặt ngự y, tiểu Hoàng tử mới có thể thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình như thế.

“Đứa nhỏ ngốc, nói gì ngốc thế. Qua giờ Tý (23-1h sáng), sư phụ sẽ phải lên đường.”

Ngự y cười lắc đầu. Đôi mắt thanh lãnh đạm mạc từ trước đến nay khó có được ánh nước, ” Đời này sư phụ làm nghề y cứu người, chuyện muốn làm đều làm được, tiếc nuối duy nhất, chính là không thể nhìn con…”

Phần sau quá nhạy cảm, ngự y dừng một chút, không nói ra.

Ông nắm chặt tay tiểu Hoàng tử, nắm đôi tay vốn nên mềm mại tinh tế kia vào lòng bàn tay: “Sư phụ có thể vì con trải đường đều đã trải, còn lại, chỉ có thể dựa vào chính con.”

Nước mắt trong hốc mắt tiểu Hoàng tử đảo quanh, y gắt gao ngậm miệng, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngự y, muốn khắc dung mạo nam nhân vào chỗ sâu trong ký ức.

Ngự y kỳ thật cũng không già, là trung niên vừa qua 40 tuổi. Cũng bởi vì một câu nói của một người mà cũng không còn ngày mai.

Cai ngục rất nhanh đi tới thúc giục nói: “Điện hạ, ngài ở bên này xong chưa? Cũng sắp đến giờ xuất phát rồi.”

Tiểu Hoàng tử dùng tay áo lung tung lau khô nước mắt, gương mặt vẫn còn non nớt tràn đầy kiên định.

“Sư phụ, người yên tâm, con nhất định, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện người.”

“Là tâm nguyện của chúng ta.”

Ngự y bổ sung. Ông cười cười, đáy mắt đầy ánh sáng thỏa mãn, “Đến lúc đó nhớ đốt giấy nói cho ta biêt, nhất định, phải nhớ đấy”

Cai ngục tiến lên, áp giải ngự y rời đi.

Tiểu Hoàng tử đang lau mắt qua trong nháy mắt đó, rốt cục không nhịn được khóc thành tiếng.

Y không dám khóc trước mặt ngự y, sợ đoạn đường cuối cùng của ngự y cũng sẽ khó chịu.

Thế nhưng là ngày mai mặt trời vẫn sẽ lên cao, nam nhân đã dạy cho mình vô số kiến thức cùng đạo lý, bầu bạn với mình vô số ban đêm, cũng sẽ không còn nhìn thấy.

Ô Khang Đức hô “Cắt”, nhịn không được vỗ tay, “Quá tốt, đoạn này thực sự là quá tốt! Ánh mắt không rời, bất lực, cùng cảm xúc muốn báo thù đều biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn! Thật là khéo!”

Lâm Giác chậm rãi quỳ trên mặt đất, lâm vào cảm xúc thống khổ, nhất thời không cách nào ra được.

Giang Du Sâm nhanh chân trở lại bên cạnh cậu, ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp cậu lau nước mắt đi.

Giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, Lâm Giác bắt lấy cổ tay Giang Du Sâm, nước mắt cũng không còn cách nào khắc chế, tuôn rơi lã chã, “Đừng đi, xin anh, đừng đi.”

Tay Giang Du Sâm cứng lại một chút, cuối cùng tùy ý để Lâm Giác nắm chặt.

Anh ôn nhu nói: “Anh ở đây.”

Đạn mạc xoát điên cuồng, fan CP xoay tròn tại chỗ bùng nổ.

【  A a a a a a a a a a a a nước mắt của tôi không đáng tiền!!!!!!!!! 】

【  Nếu như cái này cũng không tính là yêu 】

【  Mời hai người kết hôn ngay tại chỗ được không??? 】

【  Ăn tết! Ăn tết thật rồi!!! Hu hu hu hu diễn tốt quá!!! 】

【  A Vĩ chết đi sống lại! 】

【  Hu hu hu hu hu, trong phim khổ như vậy, hiện thực ngọt một chút đi! 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.