*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: V-Emy
Mỗi ngày đều phải thay đổi nơi đóng doanh, buổi sáng phải đóng gói, thu thập đồ đạc một lần nữa, an doanh trát trại (xây dựng cơ sở tạm thời cho nhiều người).
Cố Bắc Viễn mỗi ngày đều dò tìm mười dặm xung quanh vách núi đen cùng thâm cốc, hoàng hôn mỗi ngày trở lại trướng đều mang theo vết thương mới, Thi Hiểu Nhiên tránh không khỏi phải lải nhải lo lắng một phen, song những lời oán trách của nàng, hắn nghe vào tai vẫn thấy ấm áp, trong lòng ngọt ngào. Được người ta nhung nhớ và lo lắng là một loại hạnh phúc, hơn nữa người kia còn là nữ tử mà hắn thích.
Có một ngày hắn trở về thật sự rất trễ, ánh trăng soi rọi khắp ngọn núi, về được một lúc, Thi Hiểu Nhiên liền nhanh chóng bắt lấy hắn, ánh mắt từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá, sau khi xác nhận hắn không bị thương nặng, vẻ mặt bình tĩnh chất vấn hắn vì sao lại trở về trễ như vậy.
Hắn thản nhiên giải thích, nói chỗ sơn cốc kia không hề thiếu thứ tốt, dọc đường hắn ngắt lấy đã quên cả thời gian.
Thi Hiểu Nhiên sau khi nghe xong liền quăng tay hắn qua một bên, tìm xâu gà rừng ngồi một mình bên đống lửa, trên mặt bộ dáng căm giận. Gà rừng bị trực tiếp đặt trên lửa, rõ ràng nàng không phải đang nướng đồ ăn mà là muốn đốt nó thành tro tẫn.
Khi ăn cơm gọi nàng, nàng cũng không thèm để ý, ngồi ở chỗ nhiều người ăn cơm chung một đĩa đồ ăn, một mình lẳng lặng ăn, miệng nhai má phúng.
Nghe người ta báo lại sau khi trời tối nàng cứ đứng lên ngồi xuống bất an, ở doanh địa khẩn trương bước tới bước lui, còn năn nỉ Mặc Tứ cùng Bạch Cửu đi xuống tìm hắn, trong lòng hắn lại sinh ra mấy phần áy náy, nhưng nhiều hơn vẫn là ấm áp và cảm động.
Cố Bắc Viễn thấy nàng tức giận, vội vàng để những người bên cạnh lui ra, đi qua kéo tay nàng, lại bị nàng hất ra. Hắn là người không hiểu lễ tiết giữa nam nữ, không biết làm như thế nào cho phải, đành phải cùng nàng ngồi bên đống lửa. Thấy nàng muốn đi, vội vàng dùng lực ôm nàng vào lòng, Thi Hiểu Nhiên ra sức giãy dụa, hắn không hề buông tay, lại sợ làm nàng đau, trong lòng một mảnh áy náy. Nàng giãy dụa mệt mỏi, nhuyễn hết khí lực, bắt đầu cúi mặt khóc nức nở trong lòng hắn, khóc nói chàng không biết ta lo lắng rất nhiều à, chàng không quan tâm ta.
Cố Bắc Viễn bị dọa đến hoang mang lo sợ, vừa ôm nàng vừa vội vàng nhận lỗi, nước mắt của nàng, từng giọt từng giọt cứ như một đao, một đao lăng trì, vừa đau lại vừa hối. Sau đó, hắn ôm nàng vào doanh trướng, dùng giọng điệu ôn nhu dỗ dành nàng, thề độc rằng hắn sẽ không bao giờ làm nàng lo lắng như thế nữa.
Từ hôm đấy trở đi, khi mặt trời lặn là hắn liền gấp trở về, gặp thứ tốt cũng tình nguyện để đến ngày hôm sau mới quay lại, cũng không dám lãng phí thời gian trên vách núi đen quá lâu. (V-Emy: anh thật là có tiềm chất của một thê nô
)
Hắn bồi thường cho nàng bằng một loại hoa hồng hiếm có, to cỡ bát cơm, đóa hoa sáu cánh, màu hồng nhàn nhạt, trông dị thường xinh đẹp. Bên trong nhị hoa chứa đầy mật, hương vị khi vừa hái xuống là ngọt nhất. Cố Bắc Viễn chính là cho rằng nàng sẽ thích hương vị này nên mới tìm về cho nàng, mang vào nói mật hoa này dùng để dưỡng da, làm đẹp có hiệu quả rất tốt. Thi Hiểu Nhiên rất ngạc nhiên, nàng vẫn như cũ vụng trộm hỏi thăm Bạch Cửu, biết được đáp án đây đúng là mỹ dung thánh phẩm, trừ công dụng này ra không có công hiệu khác. Nàng nghe xong liền phi thường cao hứng, năn nỉ hắn nhân tiện ngắt cho nàng thêm mấy đóa hoa.
Loại hoa này ở Đại Mục là thứ có tiền cũng khó mà mua được. Mật hoa phải qua sàng lọc mới có hiệu quả làm đẹp, người có thể sử dụng thứ hàng này chỉ có số ít quý tộc và phi tần trong hoàng cung. Hắn thấy nàng cũng thích, nên ở nhai đều đặc biệt lưu ý, tận lực vì nàng mà tìm thêm.
Đi vào đoạn nhai cốc hơn nửa tháng sau, dược liệu quý hiếm bị vơ vét vô số, thậm chí còn lấy nọc độc từ vài loại rắn trân quý, cứ cách hai ba ngày sẽ có người đem dược liệu về thất Dương Sơn, nghĩ đến Tiết thần y nhìn thấy mấy thứ đó tất nhiên sẽ sướng như điên cho xem.
Ngày hôm đó, Cố Bắc Viễn thu hoạch xong rất sớm, hoàn tất liền vận khởi khinh công từ dưới vực hướng về phía doanh địa, ước chừng còn hai dặm lộ là đến nơi thì phát hiện không khí chung quanh có chút không đúng, hắn sinh ra một loại linh cảm xấu. Đột nhiên từ trong rừng cây bay ra vô số tên, tên như châu chấu bay, rậm rạp, mang theo chi thế lôi đình, đều hướng về hắn đánh úp lại.
Cố Bắc Viễn lắc mình lảng tránh, lại không có chỗ để chắn tên, liền ném cái giỏ, cầm lấy sài đao, vận khởi nội lực, lập tức xuất hiện một cái bóng đen ở giữa trời chiều, như chim hồng nhạn, sải cánh tung bay như mây.
Tên bắn không đủ xa, mũi tên sắc nhọn, từ cung nỏ bắn ra, người cầm cung chẳng những là những xạ tiễn tinh nhuệ, mà nội lực cũng không phải tầm thường, dây cung bung ra, lập tức bắn ra những mũi tên với tốc độ rất nhanh, tiếng gió xé vèo vèo không ngừng vang lên, một mũi tên bay đi chưa kịp rơi xuống, đã có một mũi tên khác bắn ra, tên dệt thành một cái lưới chằng chịt, vây xung quanh hắn.
Cố Bắc Viễn tay áo dài phất qua, quét rơi vô số mưa tên, nhưng vẫn có tên lọt lưới, một cái xuyên qua cánh tay, một cái từ sau lưng cắm vào vai phải. Tên nhiều vô số, cái này tiếp nối cái kia, cho dù không thể thương tổn hắn, cũng làm tiêu hao không biết bao nhiêu sinh lực của hắn.
Nội lực ngưng tựu, sài đao vung lên, không khí quanh mình hắn hình thành một cái lốc xoáy nho nhỏ, dần dần từ bên người Cố Bắc Viễn mở rộng thành một bứa tường vây không thể vượt qua, tên bắn đến đều rơi xuống.
Cuối cùng, khi tên còn chưa rơi xuống đất, trong rừng cây chớp hiện hơn mười cao thủ, trong tay cầm trường đao, trường kiếm vung tới, tiến về hướng này.
Người tới thế công sắc bén, mười người phối hợp ăn ý, không đến gần hắn, nhưng liên tục ném ra ám khí. Những người này hiển nhiên là sát thủ chuyên nghiệp, không để ý toàn thân không môn đại khai, thà rằng tự tổn hại một ngàn, cũng muốn thương tổn hắn tám trăm.
Vũ khí lạnh lẽo chạm vào nhau phát ra thanh âm chói tai, Cố Bắc Viễn vung đao như gió, hắn không có gì cố kỵ, nhanh như tia chớp, nháy mắt công phu, giết chóc dễ dàng, không khí xung quanh giống như có một vò rượu bị đá ngã lăn lóc, mùi máu tươi trong phút chốc tràn ngập.
Một chén trà nhỏ công phu, trên mặt đất đã ngổ ngang hơn mười cổ thi thể, xiêm y màu đen máu tươi bắn lên tung tóe, Cố Bắc Viễn thần sắc nghiêm túc, đám người được thuê tới này nếu đã truy đến tận nơi này, vậy doanh địa hẳn là ……
Đột nhiên, từ trong rừng cây lại nhảy ra thêm mấy chục người, trong đó một bộ phận vây quanh hắn, một người trang phục cẩm y đứng phía sau, mi nhập phi tấn, lệ khí (hung ác, tàn nhẫn) đầy người, đứng bên cạnh là sáu vị võ giả hơn năm mươi tuổi, tinh thần sáng láng, hơi thở trầm ổn, trong tay cầm trường kiếm, vận sức chờ phát động.
Cố Bắc Viễn nhìn thấy sáu vị võ giả này ánh mắt khẽ biến — Giang Đông lục kiếm, người người võ nghệ siêu quần, sáu người liên thủ lại có thể đánh bại ngàn quân, hai mươi năm trước danh chấn giang hồ, lúc họ đang ở đỉnh cao lại vì theo đuổi võ học cảnh giới cao hơn nên mới ẩn lui, hiện tại lại bị Đằng Vân Các thỉnh ra.
Thương Dịch Thiên mang theo Giang Đông lục kiếm tự mình đuổi tới nơi này, vây quanh hắn hai ba chục người này cũng là những sát thủ tinh anh của Đằng Vân Các, cũng không kém Thất Dương Cung sát là bao, xem ra Đằng Vân Các thị phi muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Cố Bắc Viễn nín thở ngưng mi, mắt sáng như đuốc, toàn thân từng lỗ chân lông đều tiến vào trạng thái tác chiến.
Bỗng nhiên thấy bên người Thương Dịch Thiên kẹp chặt một nữ tử, một bàn tay hắn đặt trên cổ nàng, giống như móng vuốt chim ưng khóa chặt cổ họng.
Cố Bắc Viễn trong lòng căng thẳng, nữ tử bị bắt kia rõ ràng chính là Thi Hiểu Nhiên, hai mắt nàng một mảnh mờ mịt cùng trống rỗng, sắc mặt trắng bệch.
Thi Hiểu Nhiên còn chưa từ cảnh giết chóc trước mắt tỉnh lại, lúc ấy, nàng vẫn như mọi ngày, ở doanh địa không có việc gì làm, thuộc hạ Thất Dương Cung hôm nay bắt được một con hồ ly lửa đỏ, màu lông sáng rõ, giống hỏa diễm thiêu đốt. Nàng đang ở bên cạnh quan sát, một mặt đang suy nghĩ xem có nên lưu lại nó hay không, một mặt muốn sờ một chút song lại sợ bị nó cắn.
Đột nhiên từ trong rừng cây bay ra vô số tên cùng ám khí, cùng lúc thoát ra vô số bóng người, không tuyên chiến, không tiếng kêu gào, cảnh giết chóc xảy ra giống như một đốm lửa rơi vào thùng dầu, đột nhiên bùng nổ. Chẳng qua trong nháy mắt công phu, doanh địa yên tĩnh phút chốc biến thành trận Tu La, huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Nàng chưa bao giờ gặp qua cảnh thảm sát như vậy, dường như máu vẩy trong không trung không phải máu tươi, mà là tương hoa quả. Đao chém xuống cũng không phải thân thể con người, mà là vật vô giác, mỗi một người đều ra tay rất tàn nhẫn, không hề có chút lưu tình.
Có gương mặt quen thuộc ngày trước thường hay đàm tiếu nay bị một đao cắt qua; cánh tay bay ngang tới không biết là của ai, đầu vải ra cũng không biết là của người nào; một khắc trước vẫn là một đám người nhiệt huyết sôi trào, ngay sau đó đã trở thành những thi thể nằm ngang dọc, chân tay đứt cụt, tràn ngập máu tươi, hai mắt nàng đau xót……
Mặc Tứ dẫn người nghênh chiến địch nhân, bị nhiều người vây quanh không thoát thân được; Bạch Cửu vẫn bảo hộ bên người nàng, một phen giương đao trong tay, tránh chuyển xê dịch, khuôn mặt trẻ hàn khí bao phủ, muốn mang nàng chạy ra.
Nàng tận mắt nhìn thấy lưỡi đao lạnh như băng đâm vào thân thể hắn, tựa hồ khi nghe thấy tiếng đao đâm vào người hắn cũng là lúc thân thể hắn phát ra tiếng xé rách, sau khi đao rút ra máu tươi phun ra vài thước xa, văng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, còn mang theo hơi ấm còn sót lại. Bạch Cửu ngay cả thời gian cầm máu cũng không có, lại thêm một chưởng đánh úp lại, thiếu niên hào hoa phong nhã như diều đứt dây bị đánh bật ra, bay xuống hai trượng, ngã vào vách núi đen.
Trước lúc nàng bị mang đi còn thấy bóng dáng Mặc Tứ ngã xuống, trên người máu tươi từ miệng vết thương ồ ạt chảy ra ngoài, đôi chân co rút, hai mắt màu đỏ, mở thật to, lộ vẻ giận dữ không cam lòng.
Đầu óc tựa hồ lâm vào trạng thái chết chóc, trừ bỏ màu đỏ vẫn là màu đỏ, không phương hướng, không lối thoát, nàng quên cả giãy dụa, quên cả phản kháng, quên cả thét chói tai, bị người ta mang đi cũng không hề có cảm giác.
Cho đến khi nàng nhìn thấy bóng dáng màu đen quen thuộc kia, một phen sài đao đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nàng mới tỉnh táo lại, thu tâm, nghẹn khí, nàng cố lấy hết can đảm, cắn môi. Trên gáy một bàn tay đang kiềm như sắt, kiềm chặt cổ họng yếu ớt, hô hấp suy yếu, nhưng đầu óc Thi Hiểu Nhiên vô cùng thanh tỉnh, bọn họ không giết nàng chính là muốn uy hiếp hắn, nhiễu loạn hắn mà thôi, nàng cắn chặt khớp hàm, kiên quyết không kêu ra tiếng, không kêu to.
Cố Bắc Viễn sắc mặt xanh mét, hai mắt giống như muốn phun ra hỏa đến nơi, “Buông nàng ra!”
Thương Dịch Thiên gương mặt vặn vẹo, hai hàng lông mày lạnh lẽo nhăn lại,“Giết Nhị đệ ta, hôm nay ngươi nhất định nợ máu phải trả bằng máu!”
“Cưỡng ép thiếu nữ tử, Đằng Vân Các từ lúc nào lại hèn hạ như vậy? Muốn giết, muốn trả thù thì cứ hướng về phía ta.” Cố Bắc Viễn thanh âm băng hàn giống như huyền băng, lại mang theo chấn động âm ỷ.
“Ả ta là thứ lẳng lơ mê hoặc nam nhân, để ả sống trên giang hồ chính là chê cười. Đôi cẩu nam nữ các ngươi hại chết Nhị đệ ta. Ta sẽ đưa các ngươi chôn cùng hắn.”
Nói xong Thương Dịch Thiên vẫy tay một cái, mười mấy sát thủ lần lượt tiến lên, vây chung quanh người Cố Bắc Viễn.
Ánh đao dày đặc, như sóng to gió lớn, kín không một kẽ hở, một người chém xong một đao liền thối lui, lại tiếp một người khác bổ xuống, tiến lui có trình tự, có công có thủ, còn có người không ngừng ném ra phi đao, ám đinh.
Cố Bắc Viễn sát khí đầy người, giơ sài đao giống như giao long truy nhật, xoay tròn tự nhiên, phát lực liên miên không dứt. Đao vũ quật khởi, đột nhiên một tiếng nữ tử kêu thảm thiết truyền vào tai, hắn thoáng chốc phân thần, nội lực tụ hội phân tán, cánh tay phải thình lình bị vạch xước một đao.
Thi Hiểu Nhiên tuyệt đối không phải muốn kêu ra tiếng, đây là màn cẩu huyết báo thù, mà nàng là thứ để uy hiếp hắn. Cho nên nàng gắt gao cắn răng, mặc cho gáy bị ưng trảo ngày càng kẹp chặt, nàng cũng không rên la. Đại khái là do Cố Bắc Viễn chiếm thế thượng phong, Thương Dịch Thiên phóng cái ánh mắt, tay đặt trên gáy nàng buông xuống, nhấn vào huyệt vị trên người nàng.
Đau nhức đột ngột làm nàng nhịn không được kêu ra tiếng, Cố Bắc Viễn tâm trí nhiễu loạn, xuất hiện sơ hở, liền bị thương.
Thương Dịch Thiên môi hơi cong lên, bắt ả ta quả nhiên là một lựa chọn đúng, nếu không phải Giang Đông lục kiếm ở một bên, hắn chỉ hận không thể sai người ta lấy đao đâm ả ta vài nhát. Sát thân chi cừu, dù có băm dằm bọn họ thiên đao vạn quả cũng không giải được hận.
Cố Bắc Viễn điên cuồng, phóng lên cao, vọt tới nhánh cây, mượn lực giẫm chân, nhảy ra khỏi vòng vây, tích lực lao thẳng hướng Thương Dịch Thiên, tiếng gió liệt liệt, ngay cả không khí đều tựa hồ bị xoáy vào.
Giang Đông lục kiếm thấy hắn tiến lại đây, lập tức tiếp đón, có người kiếm đi nhẹ nhàng, nhanh như chớp. Có người kiếm thế như thế chẻ tre, duệ không thể đỡ; Có người kiếm pháp xảo quyệt tàn nhẫn…… Sáu người sáu kiếm, không ai giống ai, nhưng phối hợp ăn ý lại gia tăng thêm sức mạnh.
Bảy người giao chiến, bóng kiếm đầy trời, rừng cây cành lá bay tứ tung, thiên địa biến sắc.
Người chung quanh nhanh chóng tản ra, để phòng kiếm khí chém phải. Thương Dịch Thiên trong lòng cũng cả kinh, Cố Bắc Viễn võ công vậy mà đạt đến cảnh giới cao như vậy, cho dù thân thể hắn không mang theo độc, đơn đả độc đấu trên giang hồ chỉ sợ cũng không người nào có thể địch lại.
Kiếm quá nhanh, Thi Hiểu Nhiên thấy không rõ lắm, toàn thân bị buộc chặt, tên đang kiềm cổ nàng lại đem nàng ra xa mấy trượng.
Lục kiếm liên thủ, kiếm khí ùn ùn kéo đến.
Cố Bắc Viễn thủ thế, dù sao thể chất hắn vẫn chiếm ưu thế, bên ngoài thân độc khí đen đã lan tỏa, đối thủ muốn tiến công lúc nào cũng phải bận tâm đến khoảng cách, không thể toàn lực thi triển. Nếu không bị phân tâm, Cố Bắc Viễn vô cùng có khả năng biến lục kiếm thành những vong hồn.
Một phen sài đao, hàn quang hiện ra, chém ngang bổ dọc, nhân tùy đao tiến.
Một người giơ kiếm đâm tới, sài đao cùng danh kiếm chạm vào nhau, Cố Bắc Viễn đẩy mạnh lực mà tiến tới, kẻ cầm kiếm sợ độc khí gần người hắn, vội vàng rút khỏi, thấy lỗ hổng này, Cố Bắc Viễn lập tức đưa cánh tay vung đao, đao nhọn đâm vào trong ngực kẻ tới.
Bên cạnh một kiếm đâm ngang tới, chém đứt sài đao. Sau lưng cũng có kẻ tập kích, Cố Bắc Viễn nghiêng người né tránh, vẫn không tránh thoát, trên lưng liền bị kiếm đâm thương.
Hắn không chút nào để ý, tiếp tục cùng năm tên khác dây dưa.
Mấy chục chiêu sau, lại dùng một cái phi tác phóng trúng một tên, trên người hắn cũng thêm mấy cái vết thương, may mà không phải thương tích trí mạng, bốn người thế công so với sáu người cũng dễ dàng ứng phó hơn.
Thương Dịch Thiên vừa thấy lục kiếm đã có hai kiếm ngã xuống, sinh tử không rõ, liền sinh ra mấy phần khẩn trương, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.
Thi Hiểu Nhiên bị hắn nhìn liền sởn hết cả tóc gáy, nàng biết ý tứ của hắn, hắn có ý dùng chính mình uy hiếp Cố Bắc Viễn, nhiễu loạn tâm trí của chàng, nếu Cố Bắc Viễn chết, nàng tuyệt đối không có khả năng sống sót, cuối cùng chỉ có thể rơi vào thảm kịch cả hai người đều chết.
Vô luận như thế nào nàng cũng không thể trở thành thứ để uy hiếp hắn, nàng xem tình thế, cách vài bước phía sau chính là vách núi đen, tả hữu không xa đều có người, trong lòng thầm có quyết đoán.
Thi Hiểu Nhiên vốn bị người ta kiềm chế, nàng đột nhiên quay lại phát lực, nhấc đỉnh đầu gối húc về phía chỗ mấu chốt của nam nhân một cú, nhanh, chuẩn, hiểm. Nam nhân ăn đau, liền thả lỏng tay, nửa ngồi xổm xuống.
Thừa dịp này, trong nháy mắt, Thi Hiểu Nhiên phát lực chạy về phía sau, cũng là chạy tới phía vách đá.
Người chung quanh nhanh chóng phản ứng lại.
Thương Dịch Thiên muốn tới bắt nàng.
Thi Hiểu Nhiên lại rống to:“Ngươi không được lại đây, ta sẽ không cho ngươi uy hiếp chàng, ngươi, ngươi nếu tiếp tục tiến đến đây, ta liền nhảy xuống!”
Thương Dịch Thiên nắm tay siết chặt, gân xanh lộ rõ,“Ngươi cứ nhảy đi, dù sao thì hôm nay các ngươi một người cũng đừng hòng mong sống sót.”
Nói xong từng bước ép sát.
Thi Hiểu Nhiên nhìn nhìn vách núi đen, sâu không thấy đáy, mây mù lượn lờ. Gió núi sâu kín xẹt qua không cốc, thổi bay sợi tóc.
Cố Bắc Viễn bị động tĩnh bên này kinh động đến, không để ý toàn thân đang bị vây kín không có chỗ hở, liều mạng chém những kẻ xông đến, thẳng tắp vụt qua hướng bên này.
Thương Dịch Thiên nhìn thấy hắn tiến lại, đột nhiên phát chưởng, chưởng phong ào ào đánh úp về hướng Thi Hiểu Nhiên. Thi Hiểu Nhiên còn chưa kịp hô ra tiếng, cả người liền thẳng tắp rơi xuống vực.
Không tiếp được chiêu của sát thủ bên người, Cố Bắc Viễn lao thẳng tới nhai hạ, ném sài đao, đồng thời tay phải ở trên lưng tìm tòi, rút ra lưu hàn trường liên, phóng qua, quấn lấy lưng áo nàng. Tay trái đồng thời rút ra chủy thủ trên đùi đâm vào thạch bích.
Người của Đằng Vân Các thấy Cố Bắc Viễn cách vách núi đen mấy trượng nhẹ nhàng mà quải, xuất ám khí đao kiếm về phía hắn, tiếp theo liên tục phát mấy chưởng tới chỗ hai người rơi xuống, chưởng lực điên cuồng đánh nát những chỗ đá cứng rắn nhất trên vách núi đen.
Cố Bắc Viễn không thể tiếp chiêu liền tránh đi, vội vàng thu hồi trường liên, tay phải tiếp được Thi Hiểu Nhiên ôm vào trong lòng, rút chủy thủ, hai người thẳng tắp rơi xuống.
Tiếng gió gào thét, hai thân mình nhanh chóng sa xuống, Cố Bắc Viễn liều mạng đề khí, trên đùi đụng tới không ít mỏm đá nhô ra, nhưng không ngăn được thân thể rơi xuống, chỉ có thể ôm Thi Hiểu Nhiên thật chặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có cảnh võ hiệp còn có vách núi đen, nơi vách núi đen nhân vật chính đều đã ngã xuống.
Màn cẩu huyết kịch tình rơi xuống vách núi đen………
V-Emy: trong khi các anh chém giết tàn sát lẫn nhau thì em đây phải chém gió muốn hụt hơi (=.=”)