Hứng thú bát quái của các bạn học rốt cuộc cũng theo kì thi giữa kì sắp tới mà dần hạ nhiệt.
Giờ ngủ ở ký túc mọi người cũng không có tâm tư nằm nói chuyện phiếm, chỉ nhớ tới phải đến phòng tự học công cộng chiếm chỗ.
So sánh với kì thi tháng đầu tiên, thi giữa kì tất nhiên càng được coi trọng, bởi vì sau nửa học kì, sẽ mở cuộc họp phụ huynh.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, trước khi đi học Lâm Nhuyễn đều phải mặc bên trong áo khoác đồng phục thêm một chiếc hoodie.
Cố Song Song đặc biệt thích cô mặc chiếc áo hồng phấn, trên mũ có hai cái tai thỏ buông thõng, mềm mềm, vừa nhìn đã muốn kéo.
Hôm nay Lâm Nhuyễn lại mặc chiếc áo hoodie hồng nhạt có mũ con thỏ, lúc Cố Song Song đi WC, nhịn không được ở phía sau Lâm Nhuyễn kéo kéo tai thỏ.
Ra đến cửa Cố Song Song hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay ăn gì?”
“Bún gạo đi!”
Đôi mắt Lâm Nhuyễn sáng lấp lánh, trong giọng nói còn mang theo điểm tung tăng vui vẻ như chú chim nhỏ.
Cố Song Song nhìn đồng hồ thấy còn sớm, gật gật đầu, nói: “Được, chúng ta cũng lâu rồi chưa ra ngoài ăn.”
Khoảng thời gian này Lâm Nhuyễn vẫn luôn mang bữa sáng cho Chu Dạng, mấy món nước không có cách nào mang vào trường học, lại ảnh hưởng đến Cố Song Song, đều phải ăn bánh bao màn thầu bánh mì cùng xôi gà.
Chu Dạng có lẽ là đột nhiên trỗi dậy lương tâm, chủ động đề nghị tuần này không cần mua bữa sáng.
Lâm Nhuyễn trước tiên muốn đi ăn bún thịt bò.
Lúc này, bước chân đều nhanh hơn.
Gần trường học có quán bún Gia Lệ Xuân, tên đặc biệt giản dị, nhưng hương vị thì đúng chuẩn.
Lâm Nhuyễn vừa nghĩ đến thịt bò kho, liền muốn chảy nước miếng.
Vào cửa hàng, Cố Song Song trực tiếp hô: “Chủ quán, hai bát bún thịt, đều thêm trứng da hổ!”
Khuôn mặt Lâm Nhuyễn căng thẳng, tay siết đai cặp, vội vàng lắc đầu.
Cổ Song Song hiểu ngay, lập tức sửa lạu: “Một bát thêm trứng da hổ, một bát thêm trứng chiên!”
Chủ quán vừa đáp “Được”, vừa hướng bát sứ trắng áng chừng lượng nước.
“Chủ quán, một bát mì xào thịt ớt xanh, ít nước.”
“Chủ quán chủ quán, bún thịt lợn của tôi xong chưa?”
“Tôi đợi mười lăm phút rồi, mì trộn vẫn chưa được sao?”
Cửa hàng không có nhân viên gọi món, cũng không thể xếp hàng.
Muốn chủ quán nhớ kĩ món mình gọi, đành phải to tiếng nhắc lại nhiều lần.
Trong quán vội đến vậy, đương nhiên cũng không thể đợi chủ quán đem bún đưa tới tận tay. Gọi món xong chỉ có thể đứng một bên chờ, trông chừng món của mình không bị người khác bê đi mất.
Lâm Nhuyễn lúc này đặc biệt nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm tay chủ quán.
Một lúc sau, hai bát bún đã được nấu xong, chủ quán phủ thịt bò kho lên bên trên, Lâm Nhuyễn theo bản năng liếm môi.
Trứng da hổ được đặt lên, Cố Song Song bưng bát bún đi trước.
Miếng trứng chiên vừa được đặt lên, Lâm Nhuyễn đang định tiến lên bê bát, lại có một cái tay khác trước cô một bước đặt xuống bên cạnh bát sứ.
Lâm Nhuyễn ngẩng đầu, ngẩn người: “Chu Dạng!”
Chu Dạng đứng ở sau cô, kéo kéo tai thỏ: “Đây là của tớ.”
Lâm Nhuyễn theo bản năng phản bác: “Rõ ràng là của tớ……”
Lúc này, chủ quán cất cao giọng, “Là bạn nam này tới trước, tiểu mỹ nữ đừng nóng vội, của cháu lập tức xong ngay.”
Chu Dạng cười nhẹ, hướng cô nhướng mày, tiện tay kéo mũ con thỏ, đội lên đầu cô.
Ngay sau đó, lại làm trò trước mặt cô, đem bát bún bò chiên trứng thơm ngào ngạt đi mất.
Lâm Nhuyễn run rẩy nửa ngày mới đem mũ tháo đi xuống, nhìn bộ dáng khoe khoang của cậu, thiếu chút nữa tức giận thành cá nóc.
Nam sinh ăn uống rất nhanh, Lâm Nhuyễn còn đang chậm chạp cắn miếng trứng chiên, đã thấy mấy người ở bàn Chu Dạng đứng dậy.
Lúc đi ra ngoài, nam sinh trong phòng ngủ Chu Dạng còn chào hỏi Lâm Nhuyễn và Cố Song Song.
Chu Dạng quay đầu lại, đón nhận ánh mắt cô, nhếch cằm, khóe môi cong lên.
Lâm Nhuyễn càng tức giận.
Chu Dạng quả thật là cái đồ bạch nhãn lang*, mang bữa sáng hộ cậu lâu như vậy, thế mà mỗi bát bún bò cũng không chịu nhường cô ăn trước!
*chỉ những kẻ vong ơn bội nghĩa
Coi trọng loại người này, Lâm Nhuyễn thật hoài nghi đầu óc mình có vấn đề!
Lúc Lâm Nhuyễn đến phòng học, Chu Dạng đang nói chuyện phiếm với Dụ Tử Châu.
Cô ném cặp sách thật mạnh, mắt không thèm liếc cậu liền ngồi xuống.
Đang cúi người lấy sách vở trong ngăn bàn, cô bất ngờ sờ thấy đồ vật lạ, lôi ra mới phát hiện, là một chai C100 mới tinh.
Màu hồng nhạt, vị bưởi tây.
Ở góc bàn Chu Dạng cũng có một chai.
***
Tiết Tiếng Anh hôm nay phải nghe viết từ đơn.
Yêu cầu của Miss Dương rất cao, có khi đọc trực tiếp từ Tiếng Anh, có khi lại đọc nghĩa Tiếng Trung. Dưới cả hai tình huống, mọi người đành phải học thuộc cả từ vựng lẫn nghĩa Tiếng Trung, có khi còn học cả ngữ pháp. Ngẫu nhiên cũng phải viết cả cấu trúc câu đi kèm.
Lâm Nhuyễn sợ nhất là nghe viết từ đơn, rõ ràng cô đã học thuộc rất lâu, nhưng mỗi đến lúc nghe viết lại cảm thấy…… Dường như đã từng học qua, nhưng không có cách nào bắt giữ một thoáng kí ức ấy.
Sợ cái gì thì tới cái đó.
Vừa vào lớp, Miss Dương đã bảo mọi người chuẩn bị nghe viết.
Lâm Nhuyễn giành giật từng giây nhìn chằm chằm từ đơn lẩm nhẩm một lần nữa, nhưng lúc khép sách lại, có cảm giác cái gì cũng chưa nhớ kỹ.
“Sự kiện đột xuất, tình huống khẩn cấp.”
Đầu óc Lâm Nhuyễn trống rỗng, cái này…… Hình như từng học qua rồi.
Emergency? Viết như này phải không? Cô cắn môi, suy nghĩ nửa ngày mới đem từ mình vừa nghĩ đến viết xuống.
“Không thân thiện, lãnh đạm, bất hòa, xa xôi.”
Đây lại là cái gì? Cô đã phát ngốc, chỉ nghĩ đến far nghĩa là xa xôi, nhưng rõ ràng đây không phải nghĩa của mấy từ này.
Miss Dương đọc liên tiếp hai mươi từ đơn, Lâm Nhuyễn viết được một nửa, nửa còn lại thiếu chỗ này sót chỗ kia.
Cô đã liên tục ba lần viết từ đơn được dưới 70 điểm, hôm nay, đạt tiêu chuẩn hay không cũng là vấn đề.
Lâm Nhuyễn thấp thỏm, có cảm giác mình sẽ bị Miss Dương xách đi văn phòng dạy bảo.
Nghe viết xong, tổ trưởng đi xuống thu bài.
Lâm Nhuyễn tâm như tro tàn.
Đúng lúc này, Chu Dạng ngồi một bên đột nhiên đưa tới một tờ giấy viết từ đơn.
Lâm Nhuyễn sửng sốt một giây, cúi đầu xuống nhìn.
Trên giấy viết đầy chữ, ở trên cùng còn viết: Số 23, Lâm Nhuyễn.
Thu xong bài nghe viết, Miss Dương bắt đầu dạy bài mới.
“Tiết tự học buổi tối cậu nghe viết một lần nữa.”
Chu Dạng nhìn bục giảng, mặt không đổi sắc nói một câu.
Lâm Nhuyễn nhỏ giọng hỏi: “Sao tự dưng lại giúp tớ?”
Chu Dạng cười nhạt: “Tớ không giúp cậu, cậu chẳng phải sẽ tức giận đến năm sau đi? Động một tí là cau có ném cặp sách, ngồi cùng bàn với cậu, tớ còn muốn sống lâu thêm hai năm.”
Lâm Nhuyễn yên lặng từ trong túi móc gương cầm tay ra, ở dưới bàn soi bản thân.
Cô có cau có sao? Bây giờ đến cả tức giận cũng không được. Người thành tích kém thật là không có nhân quyền!
***
Chuông tan học vang lên, ngoại trừ đi WC, phần lớn bạn học đều ở lại phòng học làm bài đọc sách, thi thoảng có tiếng nói chuyện cũng là thảo luận bài tập.
Gần đến thi cuối kì, mọi người đều không dám chậm trễ.
Không khí học tập khẩn trương cao độ, làm phòng học có chút nặng nề.
Đột nhiên, mấy bạn học gần cửa sổ bỗng xôn xao cả lên.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người chạy lại cửa sổ bên kia.
Lâm Nhuyễn không biết chuyện gì xảy ra, nhạy cảm ngẩng đầu lên, trên mặt là một mảnh mờ mịt.
“A a a! Thẩm Minh Hạo tới trường học, đúng là Thẩm Minh Hạo!”
“Đi nhanh đi nhanh, đúng rồi mang vở theo, mang vở theo!”
Mấy người đang đứng ở cửa sổ bên kia xem náo nhiệt đột nhiên lại chạy ra khỏi phòng học, như ong vỡ tổ, còn kích động kêu to.
Lâm Nhuyễn có chút tò mò: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Dạng kéo kéo tai thỏ, “Từ đơn học thuộc xong hết chưa? Cậu đúng là rất tích cực xem náo nhiệt nha.”
Năm phút sau, một đống người vừa lao ra phòng học lại quay trở về, mặt đầy hưng phấn, cùng nhau thảo luận.
Lý Hiểu Vi đi ngang qua, Lâm Nhuyễn giữ chặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Hiểu Vi, có chuyện gì?”
“Thẩm Minh Hạo tới trường đó! Thật là ngầu quá đi! Minh tinh chính là minh tinh, quá đẹp trai!” Lý Hiểu Vi làm bộ dáng Tây Thi ôm ngực, mắt sáng lấp lánh.
Lâm Nhuyễn cảm giác bản thân quả là lạc lõng, “Thẩm… Thẩm Minh Hạo?”
Đây là ai?
Lâm Nhuyễn còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Cố Song Song đột nhiên từ văn phòng trở về lớp, đứng trên bục giảng cầm lấy microphone thông báo: “Thầy La tiết này có việc, tiết địa lý đổi với tiết thể dục buổi chiều, mọi người mau đi học thể dục, nhanh lên nhanh lên!”
Thông báo xong, cô lại vẫy tay với Lâm Nhuyễn và Lý Hiểu Vi, ý bảo hai người mau đứng dậy, cùng đi học.
Trên đường, Lý Hiểu Vi phổ cập bát quái cho Lâm Nhuyễn. “Cậu không biết Thẩm Minh Hạo sao? Chính là từ 12-star, bọn họ trước kia debut ở Hàn Quốc, sau đó về nước phát triển, mới một hai năm mà độ nổi tiếng đã rất cao, cậu không thể nào không biết!”
Lâm Nhuyễn gật đầu, “À, 12-star, tớ từng nghe qua. Là một nhóm ngôi sao… Tới trường chúng ta đóng phim sao?”
“Trời ạ, thế mà cậu cũng không biết! Chúng ta ở phòng ngủ không phải đã thảo luận rồi sao? Thẩm Minh Hạo học trường chúng ta, lớp 11! Nhưng mà anh ấy gần như không đi học.”
Lâm Nhuyễn mờ mịt, ngày thường chuyện bát quái cô cũng nghe không kĩ, quả thật không nhớ rõ còn có chuyện như vậy.
Nhanh chóng, cô lại thắc mắc: “Nhưng mà sao lại phải tới Nam thành học? Ngôi sao bọn họ không phải đều ở Đế đô sao?”
Lý Hiểu Vi lắc đầu: “Có thể là hộ khẩu có vấn đề? Tớ cũng không biết.”
Mọi người tụ tập ở sân thể dục, họp lại thành nhóm năm nhóm ba, dường như đều đang thảo luận chuyện Thẩm Minh Hạo đi học.
Lâm Nhuyễn được phổ cập xong mới biết, Thẩm Minh Hạo là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, mới vừa tròn mười tám.
Ngay sau đó mấy nữ sinh lại xem ảnh Thẩm Minh Hạo, bát quái Weibo, còn nói đợi tí nữa được tự do hoạt động sẽ đến khu dạy học của năm hai ngắm người thật.
Lâm Nhuyễn không nghĩ tới trong trường học còn có minh tinh, tuy rằng không phải người nổi tiếng nhất nhóm, nhưng cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Giáo viên thể dục lớp bọn họ sắp về hưu, đối với học sinh tương đối hòa ái. Thường sau khi tập luyện, để lại hai mươi phút cho mọi người tự do hoạt động.
Lâm Nhuyễn bị mấy người Lý Hiểu Vi lôi kéo đến khu dạy học lớp 11, khom lưng ngây ngốc cạnh cửa sổ lớp nhìn trộm, lại sợ bị giáo viên phát hiện liền nhanh chóng chạy trốn.
Một đường chạy về sân thể dục, Lý Hiểu Vi cùng Cố Song Song đều hưng phấn, la hét “Ngầu quá đi mất!”
Cố Song Song thở hổn hển, còn không quên hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu thấy thế nào? Người thật có phải siêu cấp đẹp trai hay không?”
Lâm Nhuyễn chống đầu gối thở dốc, khuôn mặt nhỏ hồng rực, một hồi lâu mới khôi phục tinh thần.
Cô quá khẩn trương, lại sợ bị giáo viên bắt được. Đứng ở cửa sổ nhìn trộm, cũng chỉ nhìn thấy một mảnh đầu đen kìn kịt, Thẩm Minh Hạo ngồi chỗ nào cũng chưa tìm thấy, giờ phút này cũng chỉ có thể đáp lấy lệ: “Ừ, đúng là rất ngầu.”
Đột nhiên, một quả bóng rổ rơi xuống ngay cạnh người, sau đó nảy lên đi phía trước lăn đi.
Chu Dạng chầm chậm đi nhặt bóng, khi quay về lướt qua bên người Lâm Nhuyễn.
Ở thái dương cậu một giọt mồ hôi đang lăn xuống, sau khi vận động hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Lâm Nhuyễn cảm giác mũ áo bị người ta lôi kéo, ngay sau đó lại nghe thấy hai chữ, “Háo sắc!”