Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Chương 30: Tiện sát người bên ngoài



Xa giá của Tuyên Bình hầu vừa đến chân núi, Kinh Điềm báo Doãn công tử liền chào đón, mời hắn cùng nhau lên núi, sau khi nói chuyện phiếm hồi lâu, mới đem chuyện chính nói ra.

“Mấy ngày trước đây, con dâu trưởng của Lâu gia bị một tên tặc tử theo dõi, Kinh Điềm báo phủ chúng ta theo luật xét xử, tra hỏi tìm ra đồng đảng của tên lưu phỉ kia, không nghĩ lại kinh động đến hầu gia, hôm nay là đặc biệt tới trước mặt Hầu gia chịu tội…”

Đôi mắt nhỏ dài của Tuyên Bình hầu hơi mở ra, đong đưa cây quạt huyết ngọc, ồ một tiếng thật dài, hỏi: “Lâu gia nào?”

“Cái này…” Kinh Điềm báo Doãn công tử thần sắc xấu hổ, không nghĩ Tuyên Bình hầu thế nhưng lại không biết việc này, “Kinh thành cũng không có nhà nào khác họ Lâu.”

Tuyên Bình hầu vẫy vẫy tay, lão Hà tiến lên, nói: “Hầu gia, thật có việc này. Hôm qua người của Kinh Điềm báo phủ đến hầu phủ ta bắt người, nói là phủ ta có tán bộc làm việc vặt cấu kết cùng lưu phỉ bên ngoài làm việc ác, sau khi ta hỏi rõ, liền theo luật lệ Hầu phủ, trước phạt tên tán bộc đó sáu mươi đại bản, hình hình xong mới giao cho Kinh Điềm báo phủ, không nghĩ tới, lúc giao người, người kia lại đoạn khí mà chết.”

Tuyên Bình hầu một mặt ghét bỏ, khoát tay áo, lại thay đổi một khuôn mặt tươi cười, nói với Kinh Điềm báo Doãn công tử: “Đã giải quyết xong, còn nói đến hắn làm cái gì? Vẫn là thưởng xuân đi, hôm nay trời trong gió nhẹ, cũng không nên cô phụ giai nhân thục lệ ở đây…”

“Hầu gia không trách tội là tốt rồi.” Kinh Điềm báo Doãn công tử chuyển buồn làm vui, mời nói, “Gia phụ đã ở miếu hoa tiên chuẩn bị trà xuân thượng hạng, Hầu gia nhất định phải nể mặt.”

“Khách khí, phụ thân ngươi cùng ta cùng dưới trướng tam hoàng tử làm việc, sao còn khách khí như vậy làm gì.” Tuyên Bình hầu đang muốn gật đầu, chợt bị một mảnh kim quang lóe vào mắt, tập trung nhìn, trước mắt t chính là xe ngựa Lâu gia, bên cạnh là một mảnh rừng đào.

Hắn nghiêng đầu lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng cười dễ nghe của nữ nhân truyền đến.

Tuyên Bình hầu dùng quạt che miệng, nói: “Ngày khác, ta nhất định đi, lão Hà, đưa Vương công tử lên núi.”

Sau khi Kinh Điềm báo Doãn công tử ngơ ngác, hiểu được Tuyên Bình hầu hôm nay không được vui lắm, thất lạc nói: “Không dám làm phiền Hầu gia, vậy tiểu khả sẽ không quấy rầy Hầu gia.”

Sau khi bọn người rời đi, Tuyên Bình hầu nói: “Lão Hà, lần sau tìm người, chọn người nào tay chân lanh lẹ, kia hai tiểu tử Lâu gia kia đều là người tập võ, nếu là tiếp tục phạm phải sai lầm, chịu phạt chính là ngươi.”

Lão Hà nói: “Hầu gia yên tâm, Kinh Điềm báo phủ bên kia, ta đã chuẩn bị tốt, tuyệt sẽ không có lần sau.”

Tuyên Bình hầu xùy cười một tiếng, đong đưa cây quạt, tiến vào rừng đào, thấp giọng nói: “Vẫn là nữ nhân mới cưới là xinh đẹp nhất, sau khi cùng trượng phu ân ái, những nữ nhân kia đã no đầy tinh khí, ngay cả đầu ngón tay cũng đều phát sáng, nếu là trượng phu không được, không thỏa mãn được nữ nhân… không phải lại càng tốt hay sao?”

Lão Hà nghe hiểu ám chỉ, biểu quyết thầm nghĩ: “Hầu gia an tâm chớ vội, ta định trong vòng ba tháng, đem người đưa đến trên giường hầu gia! Lão nô nghe ngóng, đầu tháng sau ở Kinh Hoa thư viện, Lâu Thanh Trú được thánh thượng ân điển, sẽ ở trong viện, thiết bàn dạy học, đệ tử còn lại của Lâu gia cùng nữ quyến vừa đủ tuổi đều được phép nhập thư viện cùng con em thế gia, cùng nhau đọc sách.”

Tuyên Bình hầu xì khẽ một tiếng, nói: “Hoàng hậu quả thực làm chuyện thật tốt. Trong kinh nữ quyến mới vào cửa cũng có thể nhập viện đọc sách… Tuyệt không thể tả.”

Lão Hà ngầm hiểu: ” Bạc Tuyết trai của Kinh Hoa thư viện cách xuân viện của các nữ quyến gần nhất, lại u tịch, ta đã thay hầu gia chuẩn bị qua.”

Trong rừng đào, Lâu Chi Lan giống như cái đuôi đi theo sau lưng Vân Niệm Niệm, thao thao bất tuyệt nói với nàng, chân dung《 ba tiên phối 》 sau khi dán lên đã nhận được hoan nghênh như thế nào.

“Nếu không phải phụ thân phái người trông giữ, bức họa kia sớm đã bị người xé trộm giấu đi.” Lâu Chi Ngọc vừa nói, miệng ngậm cỏ đuôi chó lắc lư.

Hoa đào còn chưa nở hết, Vân Niệm Niệm nhìn những nụ hoa nhỏ, hiếu kì hỏi Lâu Thanh Trú: “Ngươi nói hoa này là thật hay là giả? Như thế nào lại không nở?”

Lâu Chi Lan nói theo một câu: “Đương nhiên là thật, chính là thời kỳ hoa nở trễ, trong thành đều đã nở, hoa trên núi lại vừa mới ra nụ.”

Dây buộc tóc màu tím nhạt của Lâu Thanh Trú lại rơi xuống, Vân Niệm Niệm nhặt lên, giữ đầu Lâu Thanh Trú lại, buộc lại tóc cho hắn, miệng lẩm bẩm: ” Tháng tư chốn nhân gian mùi thơm lan tỏa, hoa đào nơi núi chùa bắt đầu nở rộ.”

Chi Lan Chi Ngọc thấy nàng cùng Lâu Thanh Trú vô cùng thân thiết, sớm đã đánh bay hiềm nghi, câu thơ này Vân Niệm Niệm đọc vô cùng nhỏ, chỉ đủ cho Lâu Thanh Trú nghe.

“Hai câu này không tệ.”

“Khẳng định không tệ, đương nhiên, không phải do ta làm, ta không có tình độ này.”

Lâu Thanh Trú cười nói: “Ta biết.”

Vân Niệm Niệm thấy tóc của hắn cứ trượt xuống, dứt khoát gỡ từ trên tóc của mình xuống một viên kim kê, cố định tóc của hắn.

Sau khi tóc bị ghìm lại, Lâu Thanh Trú hơi nhíu mày, vừa muốn quay đầu cự tuyệt, lại trông thấy tóc nàng xõa tung ra, tóc đen làm nổi bật lên làn da tuyết, một đôi mắt chuyên chú nhìn, tựa như cô nương chưa xuất giá, đáng yêu, hắn liền không có chút nào nguyên tắc, thỏa hiệp, mỉm cười, nói: “Phu nhân là muốn câu dẫn ta.”

Vân Niệm Niệm cầm tóc của mình lên, búi vòng quanh, liếc mắt nói: “Nghĩ thật tốt, ta thà rằng vào lao ngục cũng sẽ không câu dẫn ngươi.”

“Nếu như phu nhân phải vào tù, vậy ngục tù kia hẳn là ở trong này.” Lâu Thanh Trú chỉ ngực của mình, ngước mắt, bẻ gãy một nhánh hoa đào thay nàng ghim vào búi tóc, nói khẽ, “Không biết có thể cầm tù phu nhân bao lâu?”

Vân Niệm Niệm thuận theo hắn, thản nhiên cười giỡn nói: “Ta có thể ngồi tù chung thân đấy, ngươi có sợ hay không?”

Lâu Thanh Trú bỗng nhiên thu lại nụ cười, quay đầu hướng nơi xa nhìn lại.

“Đi thôi, nơi này không có gì đẹp mắt.” Hắn giữ chặt tay Vân Niệm Niệm bước nhanh rời đi, dư quang Vân Niệm Niệm thoáng nhìn nơi xa kia, chợt lóe lên màu áo ngân sắc cùng cán quạt huyết ngọc.

Nàng bước nhanh đi theo, hạ giọng hỏi: “Ngươi có biết người đến là ai sao?”

Lâu Thanh Trú mặt đen lại nói: “Gian phu.”

Vân Niệm Niệm hiếu kì: “Ngươi chỉ gặp qua hắn một mặt liền nhớ kỹ? Khoảng cách xa như vậy, mặt còn không có nhìn thấy a? Làm sao biết là hắn?”

Lâu Thanh Trú: “Trên đời này, có hai loại người, nhất định phải nhớ kỹ trong lòng.”

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ gõ đỉnh đầu Vân Niệm Niệm, nói: “Một là người bên gối, một là cừu nhân.”

Vân Niệm Niệm: “Ngươi đây là muốn đi đâu?”

Lâu Thanh Trú chỉ vào con đường nhỏ dưới chân: “Đường lên núi chỉ có một, muốn bái hoa tiên sao? Ta cũng muốn Niệm Niệm giống như những cô nương khác, được Hoa tiên bảo hộ, hoa dung nguyệt mạo.”

Bên trong nguyên văn thiết lập ngày lễ này không sai biệt lắm, nữ nhân nào bái hoa tiên, vận khí cũng sẽ không quá kém, cho nên có thể thấy được lúc nữ phụ bái hoa tiên gặp xui xẻo là cỡ nào ganh tỵ với những cô gái kia.

Vân Niệm Niệm: “Quanh đi quẩn lại, vẫn là không lách qua được đám người này. Được rồi, đi thì đi thôi…”

Lâu Thanh Trú dường như biết nàng lo lắng điều gì, chăm chú lôi kéo tay của nàng, nói khẽ: “Sợ cái gì, đừng buông tay của ta, sự tình gì cũng sẽ không phát sinh.”

Tuyên Bình hầu mắt thấy bên trong bụi hoa đào, Hai tử y nhân càng chạy càng xa, hai mắt hắn càng nhìn càng thèm thuồng nhưng chân lại không nhúc nhích, bản thân cũng hiểu rõ, đến quá gần sẽ không tốt.

Cũng may hắn thấy Chi Lan Chi Ngọc cùng nữ nhi Thẩm Thiên Hương nhà Thẩm tướng quân đùa giỡn trở về, lại thay một khuôn mặt tươi cười, chủ động tiến lên bắt chuyện: “Năm nay hoa lại nở trễ a!”

Chi Lan Chi Ngọc làm lễ: “Đoạn hầu gia cũng tới ngắm hoa?”

Mà Thẩm cô nương mặc trang phục thợ săn kia coi như khó hầu hạ, khóe miệng thoáng nhìn, rõ ràng là chướng mắt Tuyên Bình hầu này.

Tuyên Bình hầu dù không thích tiểu cô nương chưa xuất giá, nhưng lại cực kỳ sĩ diện, muốn hỏi đến cùng: “Thẩm tiểu nữ hiệp, bản hầu như thế nào đắc tội ngươi? Tại sao ngươi thấy bản hầu lại không vui?”

“Chuyện không liên quan đến ngươi!” Thẩm Thiên Hương cứng rắn đá quăng đến bốn chữ.

Tuyên Bình hầu cười ha ha xong, đối với song sinh tử nói: “Hôm qua Kinh Điềm báo Doãn gia tới, nói phủ ta có tên tạp dịch có họ hàng với một tên lưu phỉ, cả ngày ở trên đường nhìn chằm chằm các công tử tiểu thư nhà giàu sang âm mưu kiếm chút tiền tài, trước đó không lâu còn theo dõi ca tẩu các ngươi, bị nhị vị xuất thủ chế phục. Sau khi ta nghe nói việc này, thật sự không yên lòng, tuy nói Hầu phủ trên dưới có gần ngàn người, bản hầu thật sự không thể đem thân thích bằng hữu mỗi người đều nhớ ở trong lòng, nhưng dù nói thế nào, cũng là bản hầu dạy dỗ thủ hạ bất lực.”

Lâu Chi Ngọc cả kinh nói: “Không nghĩ tới là người của Hầu phủ…”

Lâu Chi Lan cười nói: “Không sao, việc này cùng Hầu gia không quan hệ.”

Tuyên Bình hầu nhẹ lay phiến quạt, lại nói: “Bản hầu ở Tụ Hiền lâu đã gặp qua ca ca các ngươi, bái phục với phong thái hắn, không bằng như thế này, Nam Cương tiến cống một chuỗi San Hô đỏ, sau ba ngày nữa, Hầu phủ tổ chức yến tiệc để mọi người cùng thưởng thức kỳ vật này, cũng thuận tiện nhận lỗi với ca ca tẩu tẩu các ngươi.”

Đây là muốn mời bọn hắn dự tiệc.

Lâu Chi Ngọc nói: ” Hảo ý của Hầu gia, chúng ta xin lĩnh, chính là bệnh của ca ca còn chưa tốt…”

“Không cần uống rượu, chỉ thưởng trà.” Tuyên Bình hầu dùng cây quạt vỗ vỗ bả vai Lâu Chi Ngọc, tựa như hồ ly, cười nói, “Sau ba ngày, ta chờ các ngươi.”

Sau khi Tuyên Bình hầu đi, Chi Lan Chi Ngọc nhìn nhau, sắc mặt cũng không quá tốt.

Thẩm Thiên Hương nói: “Hắn thế mà lại là người của tam hoàng tử… Coi như ta xen vào việc của người khác, nói thêm một câu cảnh báo, các ngươi nếu thật muốn đi, về sau bên Lục hoàng tử mời cũng không thể từ chối.”

Lâu Chi Ngọc cảm khái: “Ai, chỉ hận ta không phải người mạnh vì gạo bạo vì tiền.”

Thẩm Thiên Hương nói: “Ngươi nếu là cái loại người này, ta mới không cùng ngươi so tài.”

Lâu Chi Lan cười: “Nói như vậy, ngươi không cùng ta so tài là xem thường ta?”

Thẩm Thiên Hương nói thẳng: “Ngươi nói vậy là không rõ ràng, so tài chính là so tài, xem thường cái gì chứ? Không có ý nghĩa! Nếu muốn nói xem thường, ta đây mới xem thường loại nam nhân như Đoạn Hầu kia.”

Thẩm Thiên Hương trở tay chỉ hướng Tuyên Bình hầu rời đi: “Toàn Đoàn gia trên chiến trường quang minh lỗi lạc dốc sức làm đến công huân, tự nhiên từ đâu lọt ra một tên có tâm tư bất chính, tao thủ lộng, ta thay các tướng sĩ không phục.”

Lâu Chi Ngọc nói: “Cha chết, tử nhận mà thôi, Tuyên Bình hầu dù không động vào binh thư binh khí, nhưng cũng đều không phải là người vô năng.”

Thẩm Thiên Hương tựa hồ như muốn nói gì, thần sắc trên mặt mười phần rối rắm, cuối cùng, nàng hứ hai tiếng, nói: “Mà thôi, ta không nói lời khó nghe này nữa, tóm lại, người này… buồn nôn đến cực điểm.”

Lâu Chi Lan nghe được chút ý tứ, mời Thẩm Thiên Hương nói rõ.

Thẩm Thiên Hương rối rắm hồi lâu, buồn nôn đến đỏ cả mặt, ngọng nghịu nói: “Ta là nghe chị dâu nói, nói Đoạn hầu gia lộng quyền ép buộc người, tin đồn nói hắn có con riêng cùng nữ nhân bên ngoài nhiều vô cùng, hắn nhưng một người cũng chưa từng nhận!”

– —

Hôm nay Vân Diệu Âm mặc áo xuân vàng nhạt khoác lụa mỏng bên ngoài, mờ mịt xuất trần, một đám quý nữ líu ríu vây quanh nàng, đi đến đâu cũng đều làm cho người ta chú ý, ánh mắt đám con em thế gia đều không rời khỏi nàng ta. Nàng cử chỉ xuất chúng, lại ở ngoài miếu bộ dạng phục tùng vỗ tay kính thần, so với những cô nương khác đều xinh đẹp hơn.

Chính là, nàng còn chưa thể nghiệm hết, nổi bật đã bị người đoạt đi.

Vân Diệu Âm trước định tiến lên bái Hoa tiên, sâu sắc phát giác được sự chú ý của đám người đều chuyển sang nơi khác.

Nàng quay đầu lại liền thấy Vân Niệm Niệm cùng Lâu Thanh Trú dắt tay mà đến, hai người nhẹ nhàng, thanh thoát tựa như mây, chậm rãi tiến lên mười bậc thang, xuất hiện trước mắt mọi người.

Trên tóc Vân Niệm Niệm một nhánh nụ hoa đào đang đợi nở, không chỉ có nàng, bên trên dây cột tóc của Lâu Thanh Trú cũng dừng một nhánh hoa đào nhỏ, vừa nhìn đã biết là hai vợ chồng vừa mới ở bên trong rừng hoa đào ra.

Sau sự kiện Tụ Hiền lâu, danh tiếng Lâu Thanh Trú truyền khắp toàn bộ kinh thành, ai đã gặp qua hắn đều nói hắn khí chất xuất trần, về sau Quốc công gia lão phu nhân nghe được đủ chuyện kỳ lạ của Lâu Thanh Trú, nói: “Bệnh hai mươi năm còn chưa qua đời, không phải trích tiên thì là cái gì?”

Từ đó về sau, người kinh thành đều gọi trưởng tử Lâu gia là trích tiên.

Rất nhiều người chưa bao giờ thấy qua Lâu Thanh Trú, hôm nay lần đầu nhìn thấy, từng người đều gật đầu, thầm nghĩ mỹ danh trích tiên kia cũng không giả, sau đó lại nhìn về phía Vân Niệm Niệm, chấn kinh nhìn nàng.

Nhóm quý phu nhân gật đầu nói: “Cô nương đã gả cho người, tự nhiên là thay đổi a.”

“So với thời gian trước đây, đúng là đã đoan trang hơn rất nhiều.”

Còn có quý phu nhân nhìn hai người nắm tay, ngọt ngào cười nói: “Thật đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, làm cho ta nghĩ đến bản thân mình lúc mới gả.”

Ánh mắt của mọi người đều bay đến chỗ Vân Niệm Niệm, Vân Diệu Âm không vui, giảo vài vòng khăn tay, tiến ra đón, ngăn trở đường đi, duỗi tay ra, kéo cánh tay Vân Niệm Niệm, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ cuối cùng đến, tỷ muội chúng ta giống như trước cùng một chỗ kính hương cho hoa tiên nương nương đi.”

Trong lúc nhất thời, tầm mắt của mọi người lại dừng trên người hai tỷ muội như hoa này.

Vân Niệm Niệm vắt hết óc muốn nghĩ xem nên nói như thế nào mới có thể phá kịch bản, không dẫn lửa thiêu thân, trong đầu còn chưa nghĩ tốt, liền thấy Lâu Thanh Trú nắm tay của nàng nâng lên trước mặt Vân Diệu Âm.

Lâu Thanh Trú cười nói: “Chính ngươi tìm người khác đi, nàng cùng ta bái hoa thần, ta đã cùng với nàng nói xong, một khắc cũng không thể buông tay.”

Vân Diệu Âm tim chấn động, vội vàng rút tay về, đổi sắc mặt. Nàng nghĩ, Lâu Thanh Trú nhìn thấy nàng tới mời, cũng sẽ giống như nam nhân khác, không tham dự chuyện của nữ nhi gia, buông tay nhìn tỷ muội “hòa thuận” bái hoa tiên.

Thất sách, hiện tại trước mắt bao người, nàng lại trở thành người không hiểu phong tình, da mặt dày tới quấy rầy vợ chồng trẻ.

Vân Diệu Âm khăn tay che miệng, làm bộ dạng thẹn thùng, nũng nịu kinh hô một tiếng, nhẹ nhàng chạy ra xa, tiểu nữ nhi thẹn thùng đáng yêu làm đến mười phần đúng chỗ, cũng coi như thành công.

Các phu nhân, quý nữ vây xem, cũng chỉ là cười nàng còn chưa lấy chồng, thiên chân hồn nhiên.

Quang hoàn nữ chính, quả nhiên là cường đại.

Vân Diệu Âm tìm ba người khuê mật, sau khi tiến lên kính hương, rút lui tới cửa trợn trắng mắt nhìn Vân Niệm Niệm, một bên thấp giọng thầm mắng Vân Niệm Niệm khoe khoang.

Trong đó phản ứng lớn nhất chính là Hạ Viễn Thúy: “Không phải chỉ là gả cho người thôi sao, ở trước mặt mọi người không biết liêm sỉ, cùng nam nhân tay trong tay, còn muốn cho Âm tỷ tỷ khó coi, nhất định là cố ý!”

Vân Niệm Niệm nửa chữ cũng không nghe thấy, nàng thật cẩn thận cùng Lâu Thanh Trú kính hương, tàn hương không đốt tay, cũng không có đánh nghiêng dầu vừng, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lâu Thanh Trú thấy nàng khẩn trương như thế, đưa tay nói: “Đưa hương đây, ta thay ngươi kính.”

Vân Niệm Niệm cao hứng nói: “Đa tạ.”

Lâu Thanh Trú buông tay nàng ra, tiến lên đưa hương, Vân Niệm Niệm lau mồ hôi lạnh trên trán, nhấc chân bước theo.

Hạ Viễn Thúy vụng trộm duỗi ra một chân, đẩy nàng một chút.

Lúc Vân Niệm Niệm phát giác đã không kịp, nàng ngã ra ngoài, bàn tay cọ rách da.

Chung quanh truyền đến tiếng kinh hô, một giây sau, nàng đã được Lâu Thanh Trú đỡ lên.

Vân Niệm Niệm mở ra hai tay bị cọ xát đến rách da, ủy khuất nói: “Ta quên chờ ngươi nắm tay của ta…”

Lâu Thanh Trú quanh thân khí áp cực thấp, sắc mặt âm trầm, hắn xoay người, hung hăng nhìn về phía Hạ Viễn Thúy.

Hạ Viễn Thúy bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám, tránh cũng không dám tránh, run rẩy cậy mạnh nói: “Tự nàng té, giận chó đánh mèo chúng ta làm, làm cái gì…”

Lâu Thanh Trú nói thẳng: “Không oán không cừu, vì sao hại phu nhân ta?”

Chung quanh yên tĩnh.

“Ngươi, ngươi không nên ngậm máu phun người!” Hạ Viễn Thúy chân bị dọa đến run lên, chỉ còn lại cái vỏ bọc bên ngoài đang ráng chống đỡ.

“Ta thấy được.” Lâu Thanh Trú nói, “Ở đây mỗi người làm cái gì, ta đều có thể nhìn thấy, các ngươi nói qua mỗi một câu nói, ta cũng đều có nghe được. Còn cần ta giúp ngươi nhớ lại sao?”

Lâu Thanh Trú nói: ” Lúc ta cùng với Niệm Niệm kính hương, ngươi đứng phía sau nữ nhân mặc hoàng y, nói: Không phải chỉ là gả cho người thôi sao, ở trước mặt mọi người không biết liêm sỉ, cùng nam nhân tay trong tay, còn muốn cho Âm tỷ tỷ khó coi, nhất định là cố ý…”

Hắn một chữ cũng không sai, ngữ khí bình tĩnh đem những lời nói luyên thuyên của Hạ Viễn Thúy nói ra toàn bộ.

Hạ Viễn Thúy mặt không có chút máu, ngồi bệt xuống đất.

Lâu Thanh Trú lại nói: “Về sau ngươi vây quanh cạnh cửa, giúp nữ nhân hoàng y đỡ bả vai, duỗi đùi phải chắn phu nhân ta.”

“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Hạ Viễn Thúy khóc rống.

“Ta sẽ không giống những nữ nhân như ngươi nói bậy.” Lâu Thanh Trú trầm giọng nói, “Ta chỉ nói sự thật.”

Người chung quanh xì xào bàn tán, nói chuyện Lâu Thanh Trú đã gặp qua cái gì là không quên được.

Vân Diệu Âm mắt thấy tình huống bất lợi, tiến lên hoà giải, không ngờ còn chưa mở miệng, đã bị Lâu Thanh Trú cắt đứt: “Ngươi ngậm miệng, lúc nàng ta nói xấu tỷ tỷ ngươi, ngươi một chữ cũng không phản bác, lúc nàng ta muốn hại tỷ tỷ ngươi, ngươi rõ ràng trông thấy cũng không ngăn cản, lúc tỷ tỷ ngươi ngã sấp xuống, ngươi không chạy lên nâng dậy, bây giờ lại muôn đến quan tâm, chỉ bằng như thế đã muốn đổi trắng thay đen, ủy khuất tỷ tỷ ngươi, đổi lấy ngươi trở thành người rộng lượng, có hiểu biết, thanh danh tốt sao?”

Vân Niệm Niệm trong lòng lớn tiếng nói: “Suất!!”

Vân Diệu Âm bị hắn nói thẳng như vậy làm cho nghẹn một hơi giấu ở cổ họng, hai mắt tối đen, ù tai.

Lâu Thanh Trú giữ chặt cổ tay Vân Niệm Niệm, nói: “Đi thôi, những người này ở trước thần miếu làm chân dơ bẩn, chắc chắn sẽ gieo gió gặt bão.”

Hắn lôi kéo Vân Niệm Niệm, dưới cái nhìn chăm chú, hâm mộ của mọi người rời đi.

Vân Niệm Niệm nước mắt lấp lóe, là thật cảm động muốn khóc.

“Lâu Thanh Trú, ngươi quá mẹ nó, rõ lí lẽ!” Vân Niệm Niệm một bên rơi lệ một bên so ngón tay cái.

Lâu Thanh Trú đầu tiên là kinh ngạc nàng đột nhiên nói “Mẹ nó”, sau đó cười một tiếng, nói khẽ: “Gả cho ta, ta sao có thể để ngươi chịu ủy khuất? Chúng ta nửa điểm ủy khuất cũng không chịu.”

Hắn kéo tay Vân Niệm Niệm qua, nhíu lông mày nhìn bàn tay nàng trầy da.

“Đau không?”

Vân Niệm Niệm thành thật trả lời: “Không nhớ rõ, nhưng thực thích.”

Lâu Thanh Trú: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.