Cứ đến cuối năm, mặc kệ ngành nghề nào cũng là thời điểm bận rộn nhất.
Công ty giải trí cũng không ngoại lệ.
Nên Tô Tễ Tinh không nghỉ ngơi hai ngày đã lao vào làm việc, bận rộn đến tối tăm mặt mũi.
Cậu cũng chưa quên chuyện gia hạn hợp đồng của Hạ Xán, nhưng cậu nghĩ loại chuyện này nên gặp mặt trực tiếp nói vẫn hơn, chứ nói qua wechat thì dăm ba câu cũng không nói rõ được, nên cậu định chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cậu có thời gian rảnh sẽ tự đến chỗ Hạ Xán quay phim thăm ban*.
Nhưng chưa đợi Tô Tễ Tinh có thời gian rảnh, cậu đã nhận được điện thoại của trợ lý Hạ Xán gọi tới, nói Hạ Xán sốt cao nhập viện.
Tô Tễ Tinh lúc đó đang họp, nghe thế thì rất sốt ruột, cậu lập tức tạm ngừng buổi họp, bỏ lại mọi người còn đầy trong phòng, đi ra ngoài hỏi trợ lý cho rõ tình huống.
Thì ra hôm qua Hạ Xán quay một cảnh phải nhảy xuống nước cứu người, bình thường những cảnh quay dưới nước thế này, đa phần diễn viên đều chọn đóng thế, nhưng Hạ Xán không quen dùng đóng thế, kiên trì muốn tự hoàn thành.
Vốn dĩ tố chất thân thể Hạ Xán rất tốt, không đến mức quay một cảnh dưới nước liền phát sốt.
Nhưng hôm đó trời rất lạnh, nước sông buốt giá, lại sắp cuối năm, đạo diễn muốn đẩy nhanh tiến trình quay nên sắp xếp thời gian quay rất sát sao.
Dưới cường độ công việc cao, lại bị nhiễm lạnh, thân thể anh dù có cường kiện hơn nữa cũng chịu không nổi, nên Hạ Xán mới ngất xỉu ngay tại phim trường.
Phó đạo diễn vừa thấy diễn viên hôn mê vội vàng gọi điện cho 120, để xe cấp cứu đưa Hạ Xán đến bệnh viện.
Tô Tễ Tinh càng nghe càng cau chặt lông mày, trách trợ lý của Hạ Xán: “Sao lại gọi xe cấp cứu đến? Nếu xe cấp cứu đến sẽ thành chuyện lớn không biết à?”
Phim trường lúc nào cũng đầy cánh săn tin cùng người hâm mộ rình coi, xe cấp cứu vừa tới, cậu dám chắc không đến nửa giờ, chuyện Hạ Xán bị bệnh lúc đóng phim sẽ chạy thẳng lên hot search.
Trợ lý vâng vâng dạ dạ nói: “Lúc ấy sắc mặt anh Xán rất kém, đoàn phim sợ phải chịu trách nhiệm nên mới…”
Thôi, một trợ lý nhỏ vào lúc quan trọng thế này thì làm được gì, chuyện cũng đã rồi, nói gì cũng đã muộn.
Tô Tễ Tinh mất kiên nhẫn ngắt lời trợ lý, “Được rồi, tôi biết rồi, bảo cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt.
Cậu bảo vệ phòng bệnh cho kỹ đừng để mấy thành phần lung tung ở đâu đến quấy rầy cậu ấy.”
Cúp điện thoại, Tô Tễ Tinh mở weibo nhìn hot search, quả nhiên #Hạ_Xán_ngất_xỉu_trên_phim_trường_phải_gọi_xe_cấp_cứu# đã bay lên hot search.
Trong khu bình luận có không ít người hâm mộ của Hạ Xán đang chửi rủa Thước Tinh không coi nghệ sĩ là người, chỉ biết bắt nghệ sĩ đóng phim kiếm tiền cho họ, mặc kệ sức khỏe của nghệ sĩ, bóc lột sức lao động, đúng là đồ công ty quỷ hút máu.
Tô Tễ Tinh bất đắc dĩ, cậu đã liệu trước tình hình sẽ thành như vậy, bất kể nghệ sĩ xảy ra chuyện gì, thì người đội nồi cuối cùng vẫn luôn là công ty quản lý.
Người ăn ngũ cốc mà sống, làm gì có chuyện không bị bệnh, sốt cũng không phải bệnh gì lớn.
Chỉ là những người hâm mộ đó không chịu nổi thần tượng của mình gặp chút ủy khuất nào, dưới khu bình luận thậm chí còn có người hâm mộ lên tiếng muốn huy động tiền để trả tiền vi phạm hợp đồng giúp Hạ Xán rời khỏi Thước Tinh, muốn anh đổi công ty quản lý hoặc tự lập một phòng làm việc riêng, như thế sẽ không mệt như bây giờ.
Đọc đến đây mí mắt Tô Tễ Tinh giật giật, đám người này thật lợi hại, cái hay không nói toàn nói điềm gở, nhỡ đâu bị Hạ Xán đọc được rồi nảy sinh ý nghĩ này, đến lúc đó cậu khóc cũng không kịp nữa rồi!
Không được, lúc này còn họp hành cái gì, cậu phải lập tức đến thăm Hạ Xán, để anh cảm nhận được sự quan tâm ấm áp như gió xuân của mình!
Bằng không cây rụng tiền sẽ bị đám người này xúi giục bỏ nhà mà đi!
Tô Tễ Tinh nghe điện thoại xong quay về phòng họp, cầm lấy đồ của mình trên bàn, ném xuống một câu cho đám người còn đang ngồi chờ cậu chủ trì cuộc họp, “Mọi người tiếp tục họp, tôi còn có việc phải đi nơi khác.”
Sau đó lập tức rời khỏi công ty mà không quay đầu lại.
Trợ lý Evan đảm nhận vị trí lái xe chở Tô Tễ Tinh đi, lúc xe chạy đến trung tâm thành phố, Tô Tễ Tinh nhìn thấy bảng hiệu của một cửa hàng cháo, cậu nhớ trước đây Hạ Xán rất thích cháo thịt hầm niêu của quán này, liền bảo Evan dừng xe.
Thăm người bệnh đương nhiên không thể đi tay không, mà phải cầm theo chút gì đó coi như thăm hỏi, hoa tươi trái cây quá thô thiển, một chén cháo nóng vượt mấy trăm km mới có thể khiến Hạ Xán cảm nhận được tấm lòng của cậu.
Tô Tễ Tinh vào quán cháo bảo với người phục vụ muốn gói một phần cháo cá hầm niêu mang đi, nhưng hộp đóng gói trong cửa hàng là hộp nhựa đơn giản nhất, đi ô tô mất hai tiếng, cháo đến đó chắc cũng đã nguội.
Tô Tễ Tinh hỏi người phục vụ trong quán có hộp cơm giữ nhiệt không, người phục vụ nói không có, cậu nghĩ niêu họ dùng hẳn giữ nhiệt không tồi, nên thương lượng với ông chủ, mua cả một bộ niêu, mang cả cháo lẫn niêu đi.
Người phục vụ còn chu đáo bọc một lớp bông cách nhiệt bên ngoài niêu cho Tô Tễ Tinh, nên nhìn từ bên ngoài không biết bên trong có gì, lúc Evan nhìn thấy ông chủ của mình ôm một bọc nhìn như bom lên xe thì sửng sốt.
“Giám đốc, ngài mua gì vậy?” Evan tò mò.
Tô Tễ Tinh không giải thích, mà hỏi ngược lại: “Evan, nếu lúc cậu bị bệnh lại có một người ngàn dặm xa xôi mang món cháo cậu thích nhất đến thăm cậu, cậu có cảm động không?”
Evan vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ nói, “Cái này còn tùy tình huống.”
Tô Tễ Tinh: “Là thế nào?”
Evan: “Nếu đó là một cô gái, tôi nhất định sẽ rất cảm động, có khi còn vì thế mà thích cô ấy.”
Tô Tễ Tinh nhíu mày, “Vậy nếu là con trai thì sao?”
Evan nói một cách hợp lý: “Tôi sẽ cảm thấy chắc cậu ta ăn no rửng mỡ, đàn ông con trai đưa gì không tốt lại học mấy cô gái đưa bữa cơm tình yêu cho người bệnh.”
Tô Tễ Tinh: “…” Suy nghĩ điển hình của thẳng nam.
Nhưng Hạ Xán cũng là thẳng nam.
Tô Tễ Tinh lập tức có ý muốn quăng bọc cháo niêu đang ôm trong lòng ra ngoài cửa sổ xe.
Nhưng nhịn đã, mua cả nồi cháo niêu mất hai trăm tệ đó, không được lãng phí, nếu Hạ Xán không thèm, thì cùng lắm cậu tự ăn.
***
Hai giờ sau, Tô Tễ Tinh tới bệnh viện.
Tìm được khu phòng bệnh, Tô Tễ Tinh ôm bọc cháo niêu xuống xe trước, Evan lái xe đi tìm chỗ đỗ.
Khi cậu đến dưới tầng tòa nhà nội trú, đúng như dự đoán, người hâm mộ cùng đám phóng viên nghe tin đã tới đây chờ sẵn.
Cũng may bệnh viện an ninh tốt, người ngoài vào khu nội trú phải có giấy chứng nhận là người nhà, cho nên những người tới đây đều bị bảo vệ cản ở ngoài.
Tô Tễ Tinh đi sang một bên, ở dưới tầng nhắn tin wechat cho trợ lý Hạ Xán, bảo cậu ta xuống đón cậu.
Nhưng trong lúc cậu đứng đợi trợ lý xuống đón, lại có vài người hâm mộ của Hạ Xán chú ý tới cậu, hơn nữa còn nhận ra cậu.
Những người hâm mộ này nghĩ, anh họ bị bệnh phải nằm viện chắc chắn là do cái tên người đại diện ma quỷ này ép bức mà thành, lập tức đều thấy tức giận, trong cơn giận dữ không biết ai ném chai nước khoáng về phía Tô Tễ Tinh!
“Làm ơn sống như con người đi! Có thể chăm sóc Hạ Xán tốt không hả!”
Tô Tễ Tinh không đề phòng bị chai nước đập trúng đầu, lảo đảo hai bước, may mà chai nước người hâm mộ ném đã uống quá nửa, nếu không trúng quả này Tô Tễ Tinh cũng phải chảy máu.
Người ném bình nước không ngờ mình ném chuẩn như vậy, trúng người nên có chút sợ, liền trốn ra phía sau đám bạn.
Evan đỗ xe xong quay lại vừa lúc thấy cảnh này, lập tức chạy lại đỡ cậu, xác nhận cậu không bị sao mới lạnh lùng nhìn những người hâm mộ kia, giáo huấn: “Ai cho các ngươi đánh người? Ai là người ném chai, bước ra xin lỗi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tô Tê Tinh nhìn thấy có hai tên săn tin đang cầm máy ảnh chụp mình, sợ lớn chuyện, đến lúc đó tin tức người đại diện cùng người hâm mộ xảy ra xung đột lên hot search thì lại khó coi, liền lắc đầu ý bảo Evan đừng nói nữa.
Cùng lúc trợ lý Hạ Xán xuống tới nơi, đưa thẻ người nhà cho bọn họ, bảo vệ mới cho họ vào.
Lúc đi thang máy, Tô Tễ Tinh hỏi trợ lý Hạ Xán: “Hạ Xán giờ sao rồi? Hạ sốt chưa?”
Trợ lý: “Vẫn chưa hết sốt hẳn, đang truyền nước biển, bác sĩ nói còn may đến kịp, chậm chút nữa là thành viêm phổi rồi.”
Tô Tễ Tinh tức đến nghiến răng, “Cái người này sao không biết chăm sóc bản thân gì hết!”
Thang máy lên tầng, trợ lý dẫn Tô Tễ Tinh đến phòng bệnh của Hạ Xán, mở cửa đi vào, không ngờ trong phòng bệnh ngoại trừ Hạ Xán đang nằm trên giường truyền nước biển, còn có người đang đứng bên mép giường của anh, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại.
Tô Tễ Tinh nhìn thoáng qua, chưa gặp bao giờ, trông rát lạ mặt.
Là một chàng trai trẻ, mặt mày thanh tú, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi là cùng.
Hạ Xán đã tỉnh, còn chàng trai kia một tay bưng bát, một tay cầm thìa, nhìn thì có vẻ như đang muốn đút cho Hạ Xán ăn.
“Sao cậu lại tới đây?” Vì bị sốt nên gương mặt Hạ Xán khá tiều tụy, vẻ mặt vốn đang mất kiên nhẫn nhưng khi nhìn thấy Tô Tễ Tinh vào cửa, ánh mắt liền sáng lên.
Tô Tễ Tinh đặt bọc cháo niêu vẫn còn ấm lên nóc tủ trước, nửa thật nửa giả oán trách: “Tôi đến xem em cậu còn muốn giày vò thân thể đến cỡ nào nữa, đóng phim đến không cần sống nữa hả?” Nói xong một tràng, cậu mới nhìn sang chàng trai với vẻ hứng thú, “Đây là?”
Hạ Xán không nói chuyện, nhưng chàng trai rất chủ động tự giới thiệu bản thân với Tô Tễ Tinh: “Chào ngài giám đốc Tô, tôi là Trình Nguyên, là một diễn viên, đang đóng chung với anh Xán, anh Xán bị bệnh nằm viện, tôi đến thăm anh ấy.”
“Chào cậu, Trình Nguyên.” Tô Tễ Tinh mỉm cười gật đầu, tiện thể nhòm vào bát cậu ta đang cầm, thấy bên trong là cháo trắng không khỏi nhướn mày.
Ui…!Cũng là cháo à? Không phải Hạ Xán ăn rồi đấy chứ? Thế cháo của cậu bỏ phí à?
Xem ra bát cháo niêu này cậu đành tự ăn vậy.
Hiếm khi Tô Tê Tinh đến đây một chuyến, Hạ Xán không muốn bị người ngoài quấy rầy, nên lạnh lùng nói: “Còn việc gì không? Không còn thì có thể đi rồi.”
Mấy lời này đương nhiên là nói Trình Nguyên, nhưng cậu ta không bị lời nói lạnh nhạt của anh dọa lui, ngược lại quan tâm hỏi: “Anh Xán, anh còn chưa hạ sốt, nên ăn chút gì đó cho lại sức, cháo này do em tự nấu, anh ăn chút nhé?”
Hạ Xán vẫn lạnh lùng, “Để đấy là được.”
Hạ Xán không cảm kich, Tô Tễ Tinh lại ở đây, Trình Nguyên cũng ngại tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh, đành buông bát chào, chào hỏi Tô Tễ Tinh rồi rời đi.
Hai trợ lý cũng ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn hai người Hạ Xán và Tô Tễ Tinh.
“Cậu làm gì vậy, nhìn cậu ta có vẻ rất ngoan, đến tận bệnh viện thăm cậu cũng là có ý tốt, sao lại hung dữ với người ta vậy?” Tô Tễ Tinh không hiểu thái độ của Hạ Xán với Trình Nguyên.
Hạ Xán cười lạnh, “Từ bao giờ mà cậu cũng bắt đầu nhìn mặt bắt hình dong rồi?”
Tô Tễ Tinh khó hiểu: “Cậu có gì?”
Hạ Xán không nói thêm, bởi Trình Nguyên chính là người đời trước cố tình tiếp cận anh, đợi đến lúc anh buông cảnh giác cùng Trình Nguyên kết giao, lại công khai trước công chúng rằng anh là đồng tính khiến sự nghiệp của anh xuống dốc không phanh, hại anh không thể thoát khỏi sự kiếm soát của Đoạn Thu Dung.
Cho nên đời này gặp lại, anh không trả thù Trình Nguyên đã là rất tốt rồi, làm sao có khả năng bày sắc mặt tốt với cậu ta.
“Cậu mang gì tới vậy?” Hạ Xán nhìn bọc cháo niêu Tô Tễ Tinh đặt trên tủ cạnh giường, nói lảng sang chuyện khác.
Tô Tễ Tinh lại chỉ bát cháo Trình Nguyên để lại, bát vẫn còn đầy, dường như chưa ăn miếng nào, hỏi: “Bát cháo kia cậu còn ăn không?”
Hạ Xán không thèm nhìn, “Không ăn, đổ đi.”
“Cậu no rồi à?”
“Không.”
“Vậy sao không ăn?”
Hạ Xán nhíu mày chán ghét: “Ghét tởm.”
Tô Tễ Tinh: “…” Lập tức nhớ lại những lời Evan nói với cậu lúc ở trên xe, vì là do đàn ông đưa, nên thấy ghê tởm?
“Rốt cuộc là gì thế? Bọc như bom thế kia.” Hạ Xán thấy Tô Tễ Tinh ngơ ngác, bất mãn duỗi chân chọc cậu, “Cho tôi hả?”
Tô Tễ Tinh quyết định bất chấp, cùng lắm thì cậu tự ăn hết!
“Là mang cho cậu, cháo niêu, trước khi tới đây tôi cố ý đi qua quán cháo cậu thích mua tới đấy, cậu có muốn ăn không?”
Hạ Xán ngẩn ra, thỏ ngốc từ xa lặn lội tới đây anh đã thấy ngoài ý muốn, lại còn mang theo cháo niêu anh thích, quan tâm săn sóc như thế khiến anh quá bất ngờ.
Khóe miệng Hạ Xán khẽ nhếch, “Ăn.”
Tô Tễ Tinh mặt mày nhăn nhó, “Vừa cậu còn nói không ăn cháo mà?”
“Giờ muốn ăn.” Lại nói thêm, “Ăn cái cậu mang đến.”
Trái tim thẳng nam, như kim đáy biển, thay đổi liên tục, khó mà nắm bắt.
Tô Tễ Tinh nhún vai, cởi lớp bông giữ ấm bên ngoài khỏi niêu cháo, nắp niêu vẫn còn khá nóng, khi mở nắp ra, mùi cháo được hầm lâu lập tức tràn ngập gian phòng, Hạ Xán mới đầu không thèm ăn, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm của cháo cá, anh cũng cảm thấy đói bụng.
Tô Tễ Tinh lấy bát mới múc một bát cho Hạ Xán, người bệnh cần bổ sung dinh dưỡng, nên cậu còn cố ý múc thêm cá cho anh.
Hạ Xán nhìn Tô Tễ Tinh bận rộn vì mình, bỗng cảm thấy thỏa mãn trong lòng, bị bệnh lần này có được tính là thu hoạch bất ngờ không? Ít nhất anh cũng chắc chắn được là Tô Tễ Tinh để ý mình, nếu không cũng chẳng vội vàng đến tận đây ngay khi nghe tin anh bị bệnh.
Tô Tễ Tinh lấy cháo xong mang đến bên giường Hạ Xán, anh lại được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi hỏi, “Cậu đút cho tôi?”
“Không đút thì cậu có thể tự ăn à?” Tô Tễ Tinh hất cằm về phía tay phải đang cắm truyền dịch của Hạ Xán.
Hạ Xán thẳng thắn: “Không thể.”.
Edit: Vân Tiêu
Hạ Xán thoải mái hưởng thụ Tô Tễ Tinh đút cho ăn, còn Tô Tễ Tinh vốn còn đang muốn thuyết phục Hạ Xán tiếp tục gia hạn hợp đồng với mình, nên đút vô cùng cẩn thận kiên nhẫn, một thìa cháo cậu phải thổi cho nguội rồi mới đút cho Hạ Xán ăn, sợ làm cây rụng tiền bảo bối của mình bị bỏng.
Nhưng Hạ Xán vẫn còn sốt, ăn không ngon miệng, một niêu cháo đầy mà anh chỉ ăn được nửa bát.
Chỗ đồ ăn còn lại cũng không thể lãng phí, Tô Tễ Tinh múc một bát ăn, còn lại để cho Evan mang ra ngoài cùng trợ lý Hạ Xán xử lý nốt.
Hạ Xán nằm nhìn Tô Tễ Tinh ăn cháo, bỗng chú ý thấy trên trán Tô Tễ Tinh chỗ thái dương bên trái bị đỏ một mảng, dường như còn hơi sưng.
Hạ Xán hỏi: “Sao trán cậu lại đỏ thế kia?”
Tô Tễ Tinh theo bản năng sờ lên chỗ vừa bị chai nước tạp trúng, nhưng cậu không muốn Hạ Xán biết là do người hâm mộ của anh làm, nên nói như không có việc gì: “Không sao, vừa rồi xuống xe không cẩn thận đụng đầu vào cửa.”
Lớn thế này rồi mà còn bất cẩn như thế, ngồi sau xe còn có thể đụng đầu, đúng là đồ thỏ ngốc không cho người ta bớt lo chút nào.
Hạ Xán: “Lại đây tôi nhìn xem.”
“Không cần,” Tô Tễ Tinh cười cười, sợ anh phát hiện sơ hở cố ý nói bâng quơ, “Không đau, thật mà.”
Hạ Xán cau mày, trầm giọng lặp lại, “Lại đây.”
Được rồi được rồi, anh là bệnh nhân anh lớn nhất.
Tô Tễ Tinh để bát lên bàn, chậm rãi bước tới, cúi lưng đưa đầu về phía Hạ Xán, để anh nhìn vết thương.
Da Tô Tễ Tinh rất trắng, cho nên chỗ bị ném trúng trông càng sưng đỏ hơn bình thường, kiểu này thì khi nào bớt sưng chắc chắn sẽ bầm tím cho coi.
“Bất cẩn tới cỡ nào mới đụng thành thế này hả?” Nhìn vết thương trên trán Tô Tễ Tinh, Hạ Xán vừa xót vừa giận, ngữ điệu không khỏi mang theo trách cứ, “Cũng không sợ bị đụng hỏng đầu.”
Vốn đã đủ ngốc, lại đụng thêm vài lần khéo thành tên ngốc thật.
“Đâu đến mức ấy, nếu đầu dễ hỏng như thế thì tôi cũng quá yếu ớt rồi.” Tô Tễ Tinh xua tay, cười như không có việc gì.
Hạ Xán lạnh mặt lườm cậu, dùng tay trái ấn nút bên cạnh giường, y tá chạy tới phòng bệnh rất nhanh, gõ cửa rồi bước vào, mỉm cười ngọt ngào hỏi anh có yêu cầu gì.
Hạ Xán: “Cậu đây bị thương ở đầu, phiền y tá mang túi chườm đá đến đây cho cậu ấy chườm một chút, cảm ơn.”
Y tá: “Được, cũng đã đến lúc anh đo lại nhiệt độ cơ thể, tôi đi lấy nhiệt kế, xin chờ một chút.”
Đợi y tá rời đi, Tô Tễ Tinh mới nhỏ giọng kháng nghị, “Không phải bị thương ở đầu, là ở trán!”
Hạ Xán cười nhạt hỏi lại: “Khác nhau sao?”
Tô Tễ Tinh hùng hồn biện giải cho mình đầy lý lẽ: “Đương nhiên khác nhau! Thương ở đầu nghe như thành tên ngốc vậy, tôi chỉ bị thương trên trán thôi, đầu óc không việc gì.”
“Không phải tên ngốc mà có thể mở cửa xe đụng đầu thành thế này à?” Hạ Xán châm chọc cậu, “Ngày nào cậu cũng ăn nhiều thực phẩm chức năng như vậy, có phải quên không ăn loại bổ não rồi không?”
Tô Tễ Tinh tức đến trừng mắt nhìn Hạ Xán, nhưng không dám nói gì.
Mịa, vô duyên vô cớ bị ném đồ vào người cũng đủ oan ức rồi, lại còn bị tên độc mồm Hạ Xán này châm chọc là không có đầu óc, nếu không phải sợ anh biết sự thật sẽ nổi giận, xảy ra mâu thuẫn gì đó với người hâm mộ làm ảnh hưởng đến hình tượng, cậu mới không nuốt cục tức này đâu!
Thôi, phải lấy đại cục làm trọng, cục tức này cậu nhịn!
Y tá rất nhanh đã quay lại phòng bệnh mang theo nhiệt kế và túi chườm đá, cô cầm nhiệt kế lắc lắc cho về không độ rồi đưa cho Hạ Xán, vẻ mặt chờ mong nhìn anh: “Anh có thể tự dùng không?”
Hạ Xán nhận nhiệt kế đưa về phía Tô Tễ Tinh, “Cậu giúp tôi.”
Tô Tễ Tinh vẫn đang giận, không thích bị sai bảo, “Cái này không phải cho xuống dưới cánh tay kẹp một cái là được rồi sao? Với lại vẫn còn y tá ở đây thi, cậu có thể bảo y tá giúp.”
“Vậy để tôi làm cho.” Y tá còn đang ước được tiếp xúc thân mật cùng nam thần đây, cũng chẳng rụt rè, chủ động đề nghị.
Hạ Xán cười như không cười nhìn cậu, hình như anh chọc thỏ ngốc giận thật rồi, không còn lại chút ôn nhu săn sóc nào như lúc đút anh ăn.
Nhưng anh không đưa nhiệt kế cho y tá, vẫn giữ nguyên tư thế chĩa về phía Tô Tễ Tinh, ý đồ rất rõ ràng, Tô Tễ Tinh mà không giúp anh, anh sẽ không hạ tay xuống.
Y tá xấu hổ đứng tại chỗ, nhìn hai người đàn ông giận dỗi nhau, mà choáng váng, không phải nói Hạ Xán là kiểu đẹp trai lạnh lùng à? Sao lại ấu trĩ như trẻ con thế này?
Tô Tễ Tinh thấy anh vẫn không chịu hạ tay xuống, cạn lời, vẫn có người ngoài ở đây đấy, tên này cũng không sợ mất mặt.
Rồi rồi rồi, coi như kiếp trước tôi nợ cậu vậy, Tô Tễ Tinh nhận mệnh đi qua lấy nhiệt kế từ tay Hạ Xán, đưa tay sờ trán anh trước, nhíu mày: “Đã truyền nước biển, sao vẫn nóng thế này?”
Y tá giải thích: “Không hạ sốt được ngay đâu ạ, cho dù bây giờ nhiệt độ có giảm thì sau khi truyền nước biển xong vẫn có khả năng sốt lại, còn phải xem tình huống thân thể của mỗi người.”
Tô Tễ Tinh gật đầu, hỏi Hạ Xán: “Kẹp tay nào?”
Hạ Xán nằm dài ra đó, chờ Tô Tễ Tinh cởi áo cho mình, “Tùy.”
Y tá vẫn còn ở đây, Tô Tễ Tinh cũng không thể cởi hẳn áo Hạ Xán ra, cậu cởi hai cúc áo sơ mi cuả Hạ Xán, rồi thò tay cầm nhiệt kế vào tìm nách của anh.
Nhưng vì nhìn không thấy tình hình bên trong nên tìm không đúng chỗ, Tô Tễ Tinh cầm nhiệt kế chọc loạn trên cánh tay Hạ Xán, vừa chọc vừa hỏi: “Có phải chỗ này không? Kẹp chặt chưa?”
Sao Hạ Xán không nhận ra Tô Tễ Tinh đang cố ý được, cảm nhận bàn tay của thỏ ngốc sờ loạn trên ngực mình, anh cắn răng nhẫn nại nói: “Tay cậu sắp chạy tới eo tôi rồi còn hỏi tôi kẹp chặt không? Cậu tính để tôi dùng chân kẹp hả?” ( má ơi, anh thâm quá anh Xán ơi)
“…” Tô Tễ Tinh liếc sang y tá còn đang đứng bên cạnh, quả nhiên vẻ mặt hóng chuyện của cô y tá không giấu nổi kích động.
Tên họ Hạ này chắc bị sốt hỏng rồi? Còn giở trò cợt nhả trước mặt người khác nữa?
Hừ, chẳng lẽ chỉ có cậu biết nói cợt nhả hả?
Tô Tễ Tinh đơn giản rút tay khỏi cổ áo Hạ Xán, “Cậu không hợp tác thế này, thì có đo cũng không chuẩn được.” Sau đó cậu mỉm cười nhìn y tá, “Cô y tá, tôi nghe nói trên cơ thể người có một bộ phận đo nhiệt độ sẽ chuẩn xác nhất, hay là chúng ta đo chỗ đó đi?”
Y ta sửng sốt, đợi đến khi nhận ra Tô Tễ Tinh đang ám chỉ bộ phận nào thì lập tức ngượng ngùng quay mặt đi, liên tục xua tay, “Đừng hỏi tôi! Tôi cái gì cũng không biết! Tôi không nghe thấy gì hết!”
Chính mình còn chưa làm gì mà con thỏ ngốc này đã nhòm ngó phía sau anh trước, Hạ Xán không giận ngược lại còn cười, tốt lắm, nào phải đến thăm anh, rõ ràng là tới chọc anh tức chết đây mà.
“Không dám phiền ngài, tôi tự mình làm.” Hạ Xán hơi ngồi dậy, đoạt lấy nhiệt kế trong tay Tô Tễ Tinh, tự mình kẹp vào nách.
Tô Tễ Tinh khoanh tay nhìn xuống Hạ Xán, vô cùng đắc ý, hừ, dám nói tôi khờ, đã gặp tên khờ nào thông minh như vậy chưa?
Năm phút sau, nhiệt độ cơ thể đã đo xong, vẫn là 38℃.
Ba bình nước biển đều đã truyền xong, y tá giúp Hạ Xán rút kim ra, dặn anh phải nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc sẽ giúp thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn.
Trán Tô Tễ Tinh chườm đá một lát cũng đã bớt sưng đỏ, nhưng ngày mai sẽ không tránh được bầm tím, cũng may tóc cậu dài, dùng tóc mái che đi nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, sẽ không ảnh hưởng tới nhan sắc.
Hạ Xán uống thuốc hạ sốt rồi nằm xuống, hai mắt hơi khép lại, “Tôi muốn ngủ chút, cậu sẽ về à?”
To Tễ Tinh lắc đầu: “Không vội, chờ cậu hạ sốt tôi lại đi, nếu không tôi không yên tâm.”
Hạ Xán mở mắt ra, quay đầu nhìn cậu, cười nhẹ, “Được, nếu ngủ một giấc mà hạ sốt, vẫn còn kịp cùng nhau ăn cơm chiều.”
***
Hạ Xán ngủ một giấc này mơ mơ màng màng hết một buổi trưa, anh ra một thân mồ hôi, lúc tỉnh lại, quần áo toàn thân ướt đẫm.
Việc đầu tiên khi ảnh tỉnh lại là tìm Tô Tễ Tinh, sau khi nhìn thấy cậu đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha, anh mới an tâm.
Sau đó anh sờ trán mình, đã không còn nóng, hẳn đã hết sốt, chỉ còn chút cảm giác váng vất đầu óc, tiếng nói cũng hơi khàn.
Anh lấy di động để đầu giường xem giờ, chưa tới sáu giờ, vậy là anh đã khoảng ngủ bốn tiếng.
Ngày thường công việc của Tô Tễ Tinh cũng không nhàn hạ hơn anh chút nào, cũng hiếm khi có giấc ngủ trưa ngon thế này, nên Hạ Xán không vội đánh thức cậu, anh thấy cậu ngủ ngon muốn để cậu ngủ thêm chốc lát.
Nằm không nhàm chán, Hạ Xán mở weibo xem xem có gì mới mẻ, nhưng vừa lên weibo đã thấy #Người_đại_diện_của_Hạ_Xán_bị_fan_ném_chai_nước_vào_đầu_ngay_cửa_bệnh_viện# nằm trên bảng hot search.
Hạ Xán nhấn vào xem, ánh mắt dần âm trầm.
Thì ra vết thương trên trán Tô Tễ Tinh không phải do cậu ấy bất cẩn gây ra, mà là bị những người hâm mộ canh ở bệnh viện giận chó đánh mèo ném chai nước bị thương.
Ngực Hạ Xán đột nhiên như bị nghẹn một hơi, lên xuống không được, khó chịu đến muốn đánh người.
Đáng giận!
Vậy mà vừa rồi chính mình còn cười nhạo cậu ấy bất cẩn!
Hạ Xán xốc chăn xuống giường, anh đi đến sô pha ngồi xổm xuống, nhìn Tô Tễ Tinh vẫn còn đang say giấc, anh nhẹ nhàng gạt lọn tóc trên trán cậu ra, chạm vào vết thương đang sưng đỏ trên trán.
Bị trúng một chai nước khoáng, chắc là rất đau?
Anh hiểu tính của Tô Tễ Tinh, từng là đại ca của Tam trung, đã bao giờ chịu bắt nạt thế này.
Nếu là người khác ném chai nước vào cậu, Tô Tễ Tinh chắc chắn đã động thủ đánh cho họ răng rơi đầy đất, nhưng người ném chai vào thỏ ngốc lại là fan của anh.
Tô Tễ Tinh nhất định là vì anh nên không thèm so đo với họ, mà chọn nhẫn nhịn.
Hạ Xán hít sâu một hơi, bỗng dùng lực ấn mạnh.
“Xíiiiit ——” Tô Tễ Tinh đang nằm mơ đẹp thì đột nhiên cảm thấy đau rát, liền tỉnh dậy, đợi đến khi thấy rõ kẻ gây họa là ai thì tức giận vô cùng, “Cậu làm gì thế? Đau chết ông đây rồi!”
“Đau mới nhớ lâu,” Hạ Xán căng quai hàm gằn từng chữ, “Sao lại gạt tôi?”
“Gạt cái gì?” Tô Tễ Tinh khó hiểu.
Ánh mắt Hạ Xán nhìn cậu nặng nề, “Vết thương trên trán, rốt cuộc sao mà có?”
Nhìn vẻ mặt Hạ Xán, cậu liền hiểu anh đã biết sự thật, được, vậy không cần giấu nữa.
“Cậu biết rồi còn hỏi làm gì?” Tô Tễ Tinh ngồi dậy, che trán, ủy khuất lên án, “Còn ấn lên vết sưng của tôi, thật sự rất đau đấy biết không hả?”
“Ai ném? Có nhớ trông ra sao không?” Hạ Xán không thèm che giấu lạnh giá trong mắt, “Báo cảnh sát, bắt cô ta xin lỗi cậu.”
Tô Tễ Tinh kinh ngạc vỗ sô pha, “Cậu điên à? Đó là người hâm mộ của cậu đó, cậu báo cảnh sát bắt cô ta, sẽ khiến nhiều người thoát fan cậu có biết không?”
Hạ Xán cười lạnh: “Loại fan đánh người thế này, tôi không cần.”
“Nhưng mà fan sẽ không nghĩ như vậy.” Tô Tễ Tinh cười khổ, “Trong mắt họ, bọn họ ném chai nước vào tôi là để bảo vệ cậu, là xả giận giúp cậu, cậu không biết ơn còn muốn báo cảnh sát bắt họ, nếu cậu chọn đứng về phía đối lập với bọn họ thì sau này còn ai sẽ thật tâm ủng hộ cậu nữa? Bảo vệ cậu?”
“Nhưng chẳng lẽ cứ dung túng họ như vậy? Lần này là ném chai nước, cái trán chỉ sưng có hai ngày, nhưng lần sau thì sao? Nhỡ đâu là gạch hay dao thì làm sao bây giờ?” Mới nghĩ đến có khả năng này là Hạ Xán đã không nhịn được siết chặt nắm đấm.
“Cũng không nói sẽ dung túng họ.” Tô Tễ Tinh vỗ vỗ Hạ Xán bảo anh bình tĩnh, hỏi, “Cậu thấy tin này ở đâu, trên weibo phải không? Tôi biết ngay mà, lúc ấy có hai gã săn tin cũng ở hiện trường, bọn họ nhất định sẽ cố tình làm to chuyện này. Đợi tôi nhìn xem bình luận về chuyện này thế nào đã.”
Tô Tễ Tinh lấy di động của mình vào weibo, trong bài viết chỉ nói cậu cùng người hâm mộ xảy ra xung đột, lại không nói rõ là ai ra tay trước, cuối cùng thế nào cũng nói hàm hồ, chỉ nói cuối cùng fan đều rời đi.
Thế này thì những người không biết đầu đuôi sự việc đều sẽ nghĩ rằng là do công ty quản lý cậy thế hiếp người, bắt nạt người hâm mộ ép buộc họ phải rời đi, nên phía dưới khu bình luận có rất nhiều người chửi rủa Thước Tinh không tôn trọng người hâm mộ.
Tô Tễ Tinh ấn vào xem những tài khoản có ý đồ châm ngòi thổi gió rõ ràng trên weibo, danh sách theo dõi của những tài khoản này đều không có Hạ Xán, thậm chí những bài đăng và chia sẻ gần đây đều không có nội dung nào liên quan đến anh.
Cậu lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy đâu phải chỉ để chơi, nhìn qua đã biết là có người thuê thủy quân định dẫn hướng dư luận, muốn Hạ Xán, người hâm mộ cùng Thước Tinh đối đầu nhau.
Người đứng sau trò này có thể là đối thủ của Hạ Xán, cũng có thể là đối thủ của chính Thước Tinh, dù là ai thì cũng không có ý tốt.
Tô Tễ Tinh ảo não nghĩ đáng ra mình không nên ngủ, nếu phát hiện hot search sớm hơn thì sự việc đã không đi xa tới vậy.
Nhưng không sao, chỉ cần có phương pháp đối phó thích hợp, vẫn chưa quá muộn.
Đầu tiên Tô Tễ Tinh gọi cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty, bảo họ liên hệ với những đại fan, nói rõ tình huống với họ, nhờ họ hỗ trợ trấn an những người hâm mộ khác, đừng để bị người xấu lợi dụng.
Sau đó tìm người đã ném chai nước kia từ nhóm người hâm mộ, cho dù là cưỡng ép hay dụ dỗ cũng phải bắt họ nói rõ chân tướng sự việc, tẩy trắng cho người đại diện bị đồn thổi thành ỷ thế hiếp người là cậu đây.
Cuối cùng, là muốn Hạ Xán đứng ra lên tiếng, anh chính là mồi-lửa của tất cả những việc này.
Mỗi người hâm một là một thể riêng biệt, làm nghệ sĩ, tuy không thể ước thúc từng người bọn họ, nhưng vẫn có trách nhiệm dẫn đường bọn họ theo đuổi thần tượng một cách đúng đắn.
“Cậu lên một bài weibo trấn an người hâm một chút đi, thuận tiện gỡ cái nồi này giúp tôi.” Tô Tễ Tinh gọi điện xong ngồi trở lại sô pha, bất đắc dĩ nói với Hạ Xán, “Người hâm mộ của cậu giờ đều mắng tôi là quỷ hút máu, không cho cậu nghỉ ngơi, bắt ép cậu kiếm tiền cho tôi. Nhưng thiên địa chứng giám, những phim cậu đóng tôi đều hỏi ý kiến cậu rồi mới nhận, không có chuyện ép buộc đúng không? Thật ra tôi cũng không hiểu sao cậu phải tự ép mình làm việc mệt như vậy.”
Hạ Xán cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm nước ấm để làm dịu cổ họng, thản nhiên nói: “Vì tôi muốn kiếm tiền cho vợ.”
Tô Tễ Tinh: “… Có phải cậu nghĩ quá xa rồi không? Nhỡ đâu vợ tương lai của cậu cũng rất biết kiếm tiền thì sao?”
Sở Điềm tốt xấu gì tương lai cũng là thị hậu, tiền khẳng định không thiếu.
Hạ Xán nhàn nhạt liếc cậu, “Còn chưa chắc, nhỡ đâu là một người vô công dỗi nghề, ham ăn biếng làm thì sao?”
Lo chuyện không đâu, Tô Tễ Tinh trợn trắng mắt.
“Được rồi, bây giờ vấn đề chính là cậu đó, nghĩ xem nên viết bài đăng weibo như thế nào đi.”
Hạ Xán đặt bình giữ nhiệt xuống ngồi lại giường, anh cầm di động gõ chữ, chưa được một lúc đã tuyên bố: “Xong.”
“Nhanh vậy á?” Tô Tễ Tinh không tin lấy điện thoại từ tay anh, vừa nhìn liền, cậu được lắm, đây đâu phải trấn an, rõ ràng là uy hiếp!
Anh viết thế này: [Người đại diện Tô Tễ Tinh của tôi, là người mà tôi quan tâm nhất, nếu còn có ai dám làm tổn thương cậu ấy, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm tới cùng.]
“Sao cậu lại viết thế này?” Tô Tễ Tinh lập tức phủ quyết.
Hạ Xán ném điện thoại lên giường coi như xong, “Không thích? Vậy cậu viết.”
Tô Tễ Tinh thở dài: “Thôi, cũng chẳng mong chờ gì cậu viết được mấy lời sến súa, vẫn là tôi ra tay thôi.”
Tô Tễ Tinh cầm điện thoại của Hạ Xán, vừa viết vừa suy ngẫm, qua chừng hai mươi phút sau mới viết xong bài đăng cho weibo.
Hạ Xán cầm lại đọc, thì thấy mấy lời Tô Tễ Tinh viết đều là mấy câu khách sáo thông thường, cái gì “Với người đại diện là bạn bè, là tri kỉ, là người nhà cũng là chiến hữu, hy vọng người hâm mộ có thể khoan dung và thông cảm cho cậu ta.”, “Tôi và công ty sẽ cùng chăm chỉ làm việc hơn trong tương lai”, “Hy vọng người hâm mộ có thể duy trì ủng hộ một cách hợp lý, cho cậu có nhiều không gian riêng tư hơn” vân vân và mây mây.
Hạ Xán đọc xong thì khịt mũi coi thường, “Người hiểu biết về tôi, vừa nhìn là biết ngay không phải do tôi viết, không có chút chân thành nào.”
Nhất là chỗ người nhà, bạn bè, chiến hữu này, viết cái gì đây không biết, nhỡ đâu sau này hai người hẹn hò, thì chẳng phải thành lịch sử đen tối sao.
“Có phải do cậu viết hay không, không quan trọng, đăng trên weibo của cậu là được rồi!” Tô Tễ Tinh dĩ nhiên không biết được lo lắng trong tương lai của Hạ Xán, cậu vung tay, ấn đăng bài weibo, không phục nói, “Lại nói, những lời này có chỗ nào không chân thành?”
Hạ Xán lười giải thích, anh nằm lại xuống giường, “Vậy weibo của tôi sau này cứ để cậu quản đi, tôi mặc kệ.”
Tô Tễ Tinh khó tin hỏi, “Thật á? Vĩnh viễn đều mặc kệ?”
Hạ Xán bỗng như nhớ tới cái gì, hơi ngẩng đầu, “Đợi chính thức tuyên bố thì để tôi đích thân nói với người hâm mộ, đây là tôn trọng.”
Tô Tễ Tinh ngơ ngác, “Tuyên bố chính thức cái gì?”
Hạ Xán nhìn cậu, uể oải nhướng mày, “Hẹn hò.”
Hết chương 25