Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 18: Má ơi! ÂM TUYẾT!



Phong Tư Lạc nhìn hai căn phòng ở trước mắt, trầm mặc hồi lâu.

Hai căn phòng ở này chênh lệch quá lớn, căn ở phía bên tay phải nàng có khả năng nơi mà khi mỗi một nữ hài nằm mơ đều muốn mơ thấy, Mộng Huyễn Phong, toàn bộ căn nhà này chính là một khối ngọc tốt nhất, sàn nhà dùng loại linh mộc nào đó tản ra hương thơm nhàn nhạt lát lên, gia cụ bên trong bài trí không có chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không mỹ lệ, liếc mắt nhìn qua một cái liền hiện lên trong đầu một chữ: Quý!

Đối lập với bên này, căn nhà bên trái chỉ dùng hai chữ là có thể hình dung: Đơn sơ!

Để hai căn nhà cạnh nhau liền phảng phất giống như hoàng cung cùng xóm nghèo xây ở bên nhau vậy, một hình ảnh đối lập kịch liệt.

“Về sau con ở nơi này.” Tư Hằng chỉ vào căn nhà Mộng Huyễn Phong nói, “Ta ở nhà đối diện, có việc thì tùy thời có thể tìm ta.”

Trong lòng Phong Tư Lạc mừng như điên, đồ vật trong phòng này đều rất quý, về sau nếu nàng rời khỏi Côn Luân, nhất định sẽ đem bên trong dọn không, nếu không thì cũng cầm hết linh thạch đi.

“Con vào xem thử, nếu có chỗ không hài lòng thì bây giờ nói luôn cho ta.”

Nàng là một người nghèo đi vào Đại Quan Viên, chỉ cảm thấy nơi nào cũng viết hai chứ linh thạch, làm sao có thể không hài lòng ———— có thật nè!

Phòng ngủ hẳn là nơi phải đặt một cái giường, nhưng trong đó lại đặt một đồ vật tuyệt đối không cùng giống loài với giường, nó cũng là đồ vật mà người bình thường cũng sẽ không lấy tới để thay thế: Quan tài!

“Đây là cái gì? “Phong Tư Lạc tìm khắp căn nhà cũng chưa tìm được một cái giường, chỉ tìm được một cái quan tài như vậy, chẳng lẽ ở trong lòng Tư Hằng, nàng là một con ma cà rồng sao?

Tư Hằng nhẹ nhàng vung tay lên, Phong Tư Lạc liền phi vào trong quan tài, biểu tình kháng nghị của nàng dần dần biến mất, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trên mặt liền lộ ra một biểu tình thả lỏng, không bao lâu liền nặng nề mà ngủ.

Tư Hằng từ trên cao nhìn xuống nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, quan tài này được chế tác từ thiên huyền ngọc, có kỳ hiệu đối với phương diện ôn dưỡng thần hồn, hắn kỳ thật cũng không muốn chế tác thành hình dáng của quan tài, nhưng chỉ có chế tác thành một không gian bịt kín, tác dụng của thiên huyền ngọc mới có thể phát huy được lớn nhất.

Huống chi, hắn đã tẫn khả năng của hắn, đem quan tài này chế tác xa hoa lộng lẫy, tuyệt đối là quan tài đẹp nhất trên thế giới này.

Sau khi cách nhiều ngày, rốt cuộc lại lần nữa đem nàng đặt vào trong quan tài, Tư Hằng cảm thấy mỹ mãn trở lại căn nhà đơn sơ của mình, bắt đầu tu luyện một cách đơn điệu mà hiệu suất cao, luyện đan, luyện khí, vẽ bùa……

Một tháng sau, Phong Tư Lạc từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mới vừa vừa mở mắt liền nhìn thấy bản thân nằm ở trong quan tài, thiếu chút nữa nàng cho rằng chính mình lại xuyên qua, trong chốc lát mới nhớ tới những chuyện lúc trước.

Nàng thở phì phì bò dậy, đang định đi tìm Tư Hằng tính sổ, liền nghe được một thanh âm thực non nớt:” Lạc Lạc……”

Thanh âm phảng phất rất vui vẻ, liên tiếp kêu tên nàng, Phong Tư Lạc kinh hỉ nhìn về phía linh phủ của mình: “Ma đao, ngươi có thể nói!”

Ma đao trộm từ trong linh phủ của mình ra ngoài, cao hứng ở xung quanh nàng xoay tròn nhảy nhót.

Vui sướng qua đi, một người một đao đều an tĩnh lại, ma đao đứng ở trên hai đầu gối của Phong Tư Lạc, bắt đầu cùng nàng phun nước đắng, người bị cáo tố: Tư Hằng!

“Tư Hằng là đồ vừa hư vừa hỏng, hắn bẻ gãy thân thể của ta, còn cả ngày muốn tách chúng ta ra, mỗi lần đều làm ta rất đau.”. Bạn có biết trang truyện == ТRUMtr uyen.Vn ==

Ma đao chi linh không biết từ khi nào mình có linh trí, nó mơ màng hồ đồ đã vô cùng lâu, lúc trước những người đó luôn là tới một cái điên một cái, chưa từng có người nào có thể đem nó đánh thức, thẳng đến khi Phong Tư Lạc xuất hiện, nó mới chân chính có thể cảm giác được ngoại giới, chân chính nhận thấy được nó tồn tại trong thiên địa.

Phong Tư Lạc là chủ nhân của nó, là hết thảy của nó, cho nên người như Tư Hằng có ý đồ tách nó cùng nàng ra, đó chính là đại phôi đản đệ nhất phôi đản.

Toàn bộ quá trình Phong Tư Lạc đều cười tủm tỉm, giống như là dưỡng một sủng vật lâu như vậy đột nhiên biết nói tiếng người, vô luận nó nói cái gì, đó đều rất đáng yêu.

“Lạc Lạc, ta không muốn cùng ngươi tách ra, ta dựa vào ngươi mà tồn tại, cùng ngươi tách ra ta sẽ chết.” Ma đao làm nũng với nàng.

“Ân, không rời xa nhau.” Phong Tư Lạc cười nói.

“Lạc Lạc, sau này ngươi sử dụng ta sẽ không có tác dụng phụ.”

“Thật sự?” Phong Tư Lạc thực kinh hỉ.

“Đúng mà, bất quá hiện tại ngươi quá yếu, sử dụng ta một lần thì ngươi sẽ phải tĩnh dưỡng thật lâu, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, tạm thời không nên dùng ta, chờ về sau chúng ta cường đại rồi thì chúng ta sẽ đi Tư Hằng treo lên đánh, một ngày đánh ba lần.” Ma đao hầm hừ nói.

Phong Tư Lạc đem ma đao thu hồi, giờ phút này trái tim của nàng mới xem như có chút yên ổn.

Trên thế giới này, chỉ có cường đại thực lực cùng linh thạch như vừa rồi nàng mới có thể có cảm giác an toàn, hiện giờ có át chủ bài trong tay, nàng đã có chút nắm chắc.

Nhưng mà nàng muốn trở nên cường đại hơn mới được!

Nàng từ trong quan tài ra ngoài, đi quanh quan tài vài vòng, tấm tắc bảo lạ, Tư Hằng thật là hào vô nhân tính, thiên huyền ngọc tẩm bổ thần hồn, một nắm nho nhỏ bằng nắm tay là có thể bán đấu giá được mấy ngàn cực phẩm linh thạch, hơn nữa nó còn là loại dù ra giá cũng không có người bán.

Nếu bị người bên ngoài biết, Tư Hằng cư nhiên dùng một khối lớn thiên huyền ngọc chế tác thành một cái quan tài, có khi họ sẽ tức giận đến chạy tới tấn công Côn Luân đi?

Bất quá thứ này rất dễ bị tiêu hao, trong một góc nếu có một khối nhỏ rơi xuống thì sẽ ngay lập tức hóa thành tro bụi, Phong Tư Lạc vân vê một góc nhỏ, như đang suy tư gì đó.

——

“Đây là ngọc Côn Luân, mỗi đệ tử Côn Luân đều có một khối, con có thể thông qua ngọc Côn Luân cùng những đệ tử khác câu thông giao lưu, cũng có thể ở trên đó xem xét tất cả tin tức ở Côn Luân.” Tư Hằng làm Phong Tư Lạc phân ra một mạt thần thức đặt vào ngọc Côn Luân, từ đây khối ngọc Côn Luân này chỉ có nàng có thể sử dụng, hắn đang định kỹ càng tỉ mỉ dạy nàng phương pháp sử dụng.

Lại thấy nàng vui rạo rực tiếp nhận nó, không mất quá nhiều thời gian liền dùng còn thành thạo hơn so với hắn, nàng a một tiếng: “Hôm nay có tiết học luyện đan luyện khí cơ sở, hơn nữa sau nửa canh giờ nữa nó sẽ bắt đầu rồi, con muốn đi học đây.”

Nữ hài trước mắt giống như một cơn gió đi khỏi, Tư Hằng- Nhĩ Khang thu hồi tay, yên lặng thở dài, cầm lấy ngọc Côn Luân không ngừng nhấn: Xem tin tức đi học ở chỗ nào?

Hắn là người thích trạch ở nhà, không thích giao lưu với người khác, sau khi lấy được ngọc Côn Luân thì rất ít sử dụng, mà cũng chỉ sử dụng mấy công năng cơ bản nhất. Giống như những người lớn tuổi trong gia đình, di động chỉ dùng để gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn, còn chơi trò chơi linh tinh? Đó là cái gì?

Phong Tư Lạc hưng phấn chạy ra bên ngoài, đi không bao lâu nàng phát hiện không đúng, liền ngừng lại.

Cảnh sắc trước mắt lại bắt đầu biến hóa, cánh cửa quen thuộc xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng thở dài, tiến lên mở ra.

Trong nhà vẫn là một dáng vẻ ấm áp như cũ, ba mẹ ngồi trên sô pha đang trêu đùa tiểu Bố Ngẫu, thấy nàng xuất hiện liền bưng nước đường cho nàng.

Ngày hôm qua Phong Tư Lạc hỏi qua Tư Hằng, đồ ăn ở nơi này có thể gây hại hay không, Tư Hằng nói sẽ không, nhưng cùng những đồ vật trong ảo cảnh liên lụy càng nhiều thì càng dễ dàng lún sâu, cho nên hắn kiến nghị nàng tận lực không cần ăn uống.

Nhưng nước đường trước mắt thật sự quá thơm, cùng trong trí nhớ của nàng giống nhau như đúc, vì thế nàng uống một ngụm, hạnh phúc nheo mắt lại, ngay cả hương vị cũng không hề kém.

Thấy nàng không nói một lời liền uống nước đường, hai người một mèo ảo cảnh cao hứng hỏng rồi, uống đi uống đi, uống nhiều một chút, chờ chút nữa liền không thể phân rõ hiện thực cùng ảo cảnh.

“Mẹ lại rót cho con một chén.”

“Không, ta muốn ăn cá hầm cải chua, tôm hùm đất cay, canh cay, gà xào ớt, mao huyết vượng.” Phong Tư Lạc rất không khách khí gọi món ăn.

Ảo cảnh càng cao hứng: “Vậy con ngồi cùng meo meo chơi, mẹ đi làm cho con.”

“Trong ba phút làm xong cho ta, bằng không ta sẽ không ăn.” Phong Tư Lạc chiếu theo bộ dạng hùng hài tử trong trí nhớ của nàng để diễn.

Ba mẹ ảo cảnh trộm xem xét Phong Tư Lạc, nàng rốt cuộc là bị mê hoặc? Hay là không bị mê hoặc?

Ba phút sau, trên bàn cơm quả nhiên bày đầy những món ăn thơm nức mũi, Phong Tư Lạc ăn xong cảm thấy mỹ mãn: “Ăn quá ngon! Lần sau ta còn muốn ăn.”

“Con muốn ăn khi nào thì ăn khi đó.” Hắc hắc hắc, ngươi ăn càng nhiều, sẽ càng không dễ dàng đi ra ngoài, chúng ta không làm gì được Tư Hằng, còn không làm gì được một tiểu cô nương như ngươi sao?

Ảo cảnh đang vui rạo rực, liền nghe Phong Tư Lạc ôm mèo hỏi: “Các ngươi rời khỏi đỉnh Tư Khuê Phong còn có thể tồn tại sao?” Những lời này cho thấy, nàng không hề bị mê hoặc.

Mặt của hai người một mèo đồng thời cứng đờ.

“Ta rất thích con mèo này, ta muốn mang nó cùng ta đi ra ngoài.”

Ảo cảnh: “……” Ngươi cho rằng ngươi đang ở trong quán ăn sao? Ăn no còn muốn gói mang về?

“Ngươi thích nó, thì ở chỗ này chơi với nó, muốn đi ra ngoài làm gì?”

“Ta phải mang nó đi ra ngoài chơi với ta, có thể hoặc là không thể, nói một tiếng.”

Ảo cảnh: “……”

“Các ngươi không trả lời, ta đây đi hỏi Tư Hằng.”

Ảo cảnh: “…… Có thể ở trong Côn Luân.” Nhưng mà cần phải là chủ nhân Tư Khuê Phong mới có thể mang đi ra ngoài, hơn nữa thoát ly bản thể của Âm Tuyết, năng lực của ảo cảnh sẽ bị hạ xuống thấp, sau khi rời khỏi đây thì vận mệnh của nó chỉ còn để cho nàng đùa bỡn thôi.

Ảo cảnh rất tức giận, nhưng nó không thể nề hà, chiếu theo sự sủng ái của Tư Hằng đối với tiểu cô nương này, nếu mà nàng đi hỏi thì phỏng chừng hắn sẽ hủy Âm Tuyết đi thành đủ loại hình dáng cho nàng chơi, vậy thật là đáng sợ.

Vì thế Phong Tư Lạc mang theo chú mèo Bố Ngẫu với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc xuất hiện ở Văn Đạo Phong.

Bài giảng sắp bắt đầu chính là luyện đan cơ sở, lúc này trong đại đường người ngồi tràn đầy, cơ bản đều là đệ tử mới nhập môn năm nay, trong chỗ hỗn loạn còn có một ít đệ tử lớn hơn.

Côn Luân sẽ định kỳ mở khóa học cơ sở, còn sẽ không định kỳ mở các loại chương trình học khác, thuận tiện cho tất cả đệ tử Côn Luân đi học tập. Tháng này nhóm tân đệ tử cơ bản đều học các môn học cơ sở, Phong Khanh Liên cũng ở trong đó, tất cả các môn đều là loại ưu, địa vị của nàng ở trong lòng các tân đệ tử càng ngày càng cao.

Càng là kiến thức được những chỗ lợi hại của Phong Khanh Liên, mọi người đối với Phong Tư Lạc của Tư Khuê Phong càng tò mò.

Mà nay, Phong Tư Lạc rốt cuộc xuất hiện, rất nhiều người đều trộm chú ý tới nàng.

Bài giảng sắp bắt đầu chính là cơ sở luyện đan, giảng sư thong thả ung dung đi vào trong, rất có phong phạm của đại gia, hắn kiểm tra đại đường một lần, vừa lòng gật gật đầu: “Rất tốt, đệ tử mới nhập môn năm nay rốt cuộc đã đến đông đủ.”

Trọng điểm ánh mắt của hắn tạm dừng ở trên người Phong Tư Lạc một chút, xoay người liền định bắt đầu giảng bài, nhưng mà khi xoay người trong nháy mắt, dư quang khóe mắt của hắn hình như đã nhìn thấy cái gì đó?

Giảng sư đột nhiên xoay người, trừng lớn đôi mắt nhìn về phía tay của Phong Tư Lạc, đồng tử tức khắc co rụt lại, thân thể còn phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, nhảy về phía sau cách đó mấy chục trượng.

Má ơi! Âm Tuyết!

Nhóm tân đệ tử của Côn Luân mờ mịt nhìn hắn, ngây thơ mà vô tri.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Hằng: Cho dù là phải ngủ quan tài thì đồ đệ của ta cũng phải có tốt nhất

Âm Tuyết ảo cảnh: Ta có một vạn câu thô tục không biết có nên nói hay không

Giảng sư cơ sở khóa: Ta ta ta, tiết này ta không dạy được không


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.