Tiêu hao hết ba ngày, cuối cùng cũng rời khỏi nhà cũ Cố gia, trở về với căn phòng nhỏ, cũ kỹ, rách nát của mình.
Quý Chu Chu vừa về đến nhà thì lấy được di động của mình, sau khi uống miếng nước thì bò lên giường, lúc này mới thong thả mở máy. Mở máy một cái thì tin nhắn oanh tạc, ngoại trừ mấy tin nhắn của Lý Nhu Nhu, còn lại tất cả đều là Diệp Khuynh gửi tới. Cô dừng một chút, lúc này mới nhớ tới hợp đồng của cô và Diệp Khuynh vẫn chưa bàn xong.
Quý Chu Chu kéo từng cái một, chỉ thấy thái độ của Diệp Khuynh từ lúc bắt đầu không kiên nhẫn đến bùng nổ, lại từ bùng nổ đến sốt ruột đến cầu xin, thế nhưng lướt qua hơn một trăm tin nhắn, cô nhịn không được cười một tiếng, cảm thấy đạo diễn này vẫn rất đáng yêu.
Suy nghĩ một chút trả lời anh ta, trong nháy mắt đối phương đã hồi âm, giống như quên mất chuyện nóng nảy trước đó của mình, thúc giục Quý Chu Chu ký hợp đồng.
Quý Chu Chu đề nghị ký hợp đồng trên mạng, Diệp Khuynh bên kia do dự một lát, cuối cùng vẫn là đồng ý, nhưng yêu cầu sau này lúc quay phim cô phải đi theo tổ. Lần này chuyện Quý Chu Chu mất liên lạc ba ngày, tạo thành bóng ma không nhỏ trong lòng anh ta, ngộ nhỡ lúc quay phim vị này thoáng cái lại biến mất, làm chậm trễ tiến trình thì thế nào.
Quý Chu Chu hơi khó xử, nghề nghiệp chủ yếu bây giờ của cô là ở bên cạnh Cố Quyện Thư làm con chim Hoàng Yến ăn no chờ chết. Quay phim truyền hình hở một chút là mấy tháng, nếu như cô phải đi theo tổ, nhất định phải rời khỏi anh một khoảng thời gian. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Nhưng mà không đồng ý, thứ nhất Diệp Khuynh không chắc sẽ tán thành, thứ hai cô cũng không muốn tác phẩm của mình để cho tổ biên kịch của anh ta sửa chữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cắn răng đồng ý, dù sao phim truyền hình từ đề án đến lúc quay phim, ở giữa còn phải trải qua một đoạn thời gian, nói không chừng khi đó cô đã rời khỏi nơi này, đến lúc đó ăn mặc giả dạng một chút không để cho Diệp Khuynh phát hiện là được.
Nghĩ như vậy, Quý Chu Chu đồng ý, sau khi gõ định giá một cái, Diệp Khuynh rất nhanh gửi đến hợp đồng sơ bản. Cô xem một lần, gửi lại những quan điểm mà mình không đồng ý cho lắm, dự định cùng đối phương bàn luận tiếp. Chờ tất cả điều khoản chắc chắn rồi, lại đi in ra ký tên.
Vừa nghĩ tới hợp đồng ký xong, trong nháy mắt cô có thể có 10 vạn tệ tiền cọc, không cần lo lắng bản thân không có một xu dính túi nữa. Quý Chu Chu thật hưng phấn lăn lăn trên giường, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đứng ở cửa phòng.
Quý Chu Chu sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, định thần nhìn lại mới thấy rõ là Cố Quyện Thư, không khỏi có chút câm nín: “Cố tiên sinh? Không phải anh về phòng nghỉ ngơi rồi?”
“Tôi quên một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cố Quyện Thư chầm chậm đi đến trước mặt cô, vươn tay đến cô. Quý Chu Chu khẩn trương nhìn anh, bất giác đem điện thoại len lén giấu ra sau lưng, lo lắng có phải anh đã nhìn thấy manh mối gì không.
Cố Quyện Thư chú ý tới động tác nhỏ của cô, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô.
Hai người, một người ngồi một người đứng giằng co ba giây, Quý Chu Chu cười cười lấy lòng, lo lắng có phải anh nhìn thấy mình cầm di động không buông vì vậy sinh ra nghi ngờ không.
Mặt Cố Quyện Thư không cảm xúc: “Cười cũng vô dụng, đem ra.”
“Đem cái gì a?” Quý Chu Chu vô tội chớp mắt, kiên quyết không phối hợp với anh. Lúc nãy anh cách xa mình như vậy, lại là đưa lưng về phía di động, hẳn là không thấy được cô đang làm gì chứ?
“Chi phiếu.”
…… Cô vậy mà quên mất chuyện này. Quý Chu Chu yên lòng, ló đầu đi tìm dép lê của mình, kết quả chỉ là hơi cúi đầu xuống đất nhìn một chút đã không cẩn thận đụng vào Cố Quyện Thư hai lần.
“Cố tiên sinh, nếu không anh ra ngoài chờ tôi?” Quý Chu Chu hơi bất đắc dĩ, căn phòng này quá nhỏ, lúc trước cô và Chu Trường Quân đứng ở đây cũng phải nghiêng người mới có thể đi ra ngoài, đừng nói chi Cố Quyện Thư người cao gần một mét chín, ở đây càng giống như cây cột điện vướng víu.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái, trực tiếp ngồi xuống giường, phát hiện giường rất mềm, trên chăn có mùi sữa nhàn nhạt, dễ chịu hơn so với tất cả mùi hương lúc trước anh từng ngửi.
Anh lần đầu nghiêm túc quan sát nơi này, phòng nhỏ đến đáng thương. Trước kia bởi vì không có lợi ích gì nên dứt khoát để trống chỗ này, ngày thường cũng không có ai đến dọn dẹp, cho nên căn phòng này thoạt nhìn vừa nát vừa cũ, cùng với những căn phòng khác của biệt thự quả thực khác nhau một trời một vực.
Nhưng phòng cứ như vậy không ai dùng, sau khi Quý Chu Chu vào ở thì có nhiều đồ vật hơn. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Thiết bị điện tử, chai chai lọ lọ, còn có trên ghế, mép giường để vài bộ quần áo, khắp nơi đều cho người ta cảm giác ấm áp lại bình dân.
“Em cũng không thể giặt quần áo?” Cố Quyện Thư chân thành đặt câu hỏi.
Quý Chu Chu: “……” Anh quản được nhiều thật.
Cố Quyện Thư cằm chỉa xuống đất chỗ một đôi vớ: “Vớ cũng nên giặt sạch.”
“……” Không tức giận, tức giận dễ sinh bệnh. Quý Chu Chu hít sâu một hơi, trên mặt treo lên một nụ cười giả tạo tiêu chuẩn: “Tôi đây không phải muốn giúp gia đình tiết kiệm một ít tiền nước, cho nên để dồn lại giặt một lần sao.”
Thật ra trong nhà có người giúp việc phụ trách riêng, nhưng bởi vì cô và bọn họ quá thân thiết rồi nên không muốn sai bảo người ta cho lắm, vì vậy vẫn giống một người như lúc trước, gom một đống quần áo của mình ném vào máy giặt. Nhưng việc này nói với Cố Quyện Thư, anh cũng không hiểu, vẫn là không cần phản ứng.
Quý Chu Chu liếc anh một cái, xoay người từ góc tường nhỏ đi đến bàn nhỏ lấy chi phiếu. Sau khi sờ soạng lưu luyến không rời một chút thì đưa cho Cố Quyện Thư: “Cố tiên sinh, đây là chi phiếu.”
“Ừ.” Cố Quyện Thư nhận lấy, cũng không thèm nhìn tới thì gấp lại bỏ vào túi. Quý Chu Chu cứng đờ, giọng nói the thé đến sắp biến dạng: “Sao anh gấp lại? Chi phiếu gấp còn có thể đổi sao?!”
Cố Quyện Thư xoa xoa lỗ tai: “Không thể đổi sao?”
“Tôi không biết! Tôi lại chưa từng nhận!” Quý Chu Chu không nhịn xuống trừng mắt liếc anh một cái: “Lúc trước tôi nghe người ta nói là không thể, ngộ nhỡ thật sự đổi không được thì làm sao?!”
Đây là 150 vạn a! Mặc dù không phải của cô nhưng cũng là bản thân cô lấy về được chứ?!
“Không thể thì bỏ đi.” Cố Quyện Thư khá bình tĩnh.
Quý Chu Chu bị sự bình tĩnh anh làm tức đến đau gan, nhưng e dè thân phận của anh nên cuối cùng không dám đánh anh, sau khi nóng nảy ở tại chỗ xoay hai vòng nghiến răng tiễn khách: “Cố tiên sinh, trời không còn sớm, hay là anh mau đi nghỉ ngơi đi.”
Đi! Đi nhanh đi! Cô bây giờ không muốn nhìn thấy tên chơi đùa phá của này.
Cố Quyện Thư gật đầu, sau đó trực tiếp nằm xuống.
Quý Chu Chu bị hành động của anh làm sợ ngây người: “Cố tiên sinh, ngài đây là làm gì vậy?”
“Nghỉ ngơi.” Cố Quyện Thư trả lời như chuyện đương nhiên.
Quý Chu Chu trợn trắng mắt kiềm chế kích động của mình, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng, nói chuyện giống như dỗ trẻ con: “Phòng tôi quá nhỏ, hay là anh về phòng anh ngủ đi.”
Cố Quyện Thư im lặng nhìn cô chốc lát, lúc Quý Chu Chu bắt đầu lo lắng cho mình có phải nói sai lời gì rồi không, anh ẩn ẩn mở miệng: “Đau đầu.”
“……”
“Bụng cũng đau.”
“……”
“Tôi không đứng lên nổi, chắc là viêm dạ dày khiến cho tay chân tạm thời tê liệt.”
“…… Được, ngài ở đây ngủ, tôi đến phòng khách.” Quý Chu Chu giơ hai tay đầu hàng, đến cả tê liệt cũng nói ra rồi, cô mà đuổi anh nữa, nói không chừng sẽ ăn vạ như thế nào.
Quý Chu Chu nói xong thì xoay người đi ra ngoài, sau ba giây cửa bị bên ngoài đóng lại, Cố Quyện Thư thoải mái nhắm mắt lại, vừa sắp chìm vào giấc ngủ thì bên tai đã vang lên một âm thanh nhắc nhở, mở mắt ra đã nhìn thấy di động bị Quý Chu Chu bỏ lại. Màn hình di động đột nhiên sáng lên, tin nhắn hiện ra một cái tên “Mặt baby”……
[Được, mong có thể sớm gặp mặt cô.] Cố Quyện Thư chớp mắt thì muốn đưa tay ra lấy, giây tiếp theo Quý Chu Chu từ bên ngoài xông vào. Sau khi nhìn thấy di động ngược lại hít một hơi lạnh, lấy tư thế mãnh hổ vồ mồi nhào tới, trước lúc tay Cố Quyện Thư đưa tới cô đã cướp được di động, cười gượng giấu ra sau lưng.
“Mặt baby là ai?”
Quý Chu Chu liếm môi một cái: “Một người bạn vô vị trên mạng, tôi đây lập tức xóa tên người đó.” Nói xong không cho Cố Quyện Thư cơ hội truy hỏi, cầm di động chạy đi.
Cố Quyện Thư im lặng một lát lấy di động ra xem thông tin danh bạ, giữa Chử Trạm và Diệp Khuynh lựa chọn một chút, cuối cùng chọn Diệp Khuynh.
Sau khi điện thoại gọi thông, Diệp Khuynh đầu dây bên kia rối loạn, vừa nghe ra chính là đang đóng phim, mà Diệp đạo mỗi lần làm việc vẫn giống như mọi khi, tính tình nóng nảy, mắng xong cái này mắng tới cái kia.
“Alo, Quyện Thư, sao thế?” Diệp Khuynh đầu dây bên kia yên tĩnh chút, hình như tìm một không gian yên tĩnh nghe điện thoại.
Cố Quyện Thư cân nhắc mối quan hệ của anh và Quý Chu Chu một chút, dường như vẫn chưa đủ để nói với người ngoài, vì thế sửa lại tình hình dò hỏi: “Nếu cậu có bạn gái……”
“Tôi không có, cảm ơn.” Mặt Diệp Khuynh đen xuống, người quen đều biết anh ta lớn như vậy mà vẫn chưa nói chuyện yêu đương, người này hơn nửa đêm gọi hỏi là cố ý kím chuyện à?
Cố Quyện Thư bị anh ta cắt ngang cũng không tức giận, biết lắng nghe nên sửa lại lời mở đầu: “Nếu cậu có bạn trai……”
“Ok nếu tôi có bạn gái.” Diệp Khuynh “Tính tình tốt” lại một lần nữa cắt ngang: “Sau đó đâu? Anh muốn hỏi cái gì?”
“Cô ấy có một người bạn trên mạng, liên lạc tin nhắn, ghi biệt danh đối phương là “Mặt baby”, hơn nữa không dám để cho cậu biết, cậu nói xem đây là có ý gì?”
Diệp Khuynh im lặng một lát, đột nhiên không giận: “Anh nói người bạn đó, chắc không phải chính là anh chứ?”
“……”
“Bạn gái là ai? Em gái Chu Chu?” Diệp Khuynh hết sức kiềm chế, sau khi đang trì trệ không có được câu trả lời từ đối phương, rốt cuộc nhịn không được phát ra “Phốc phốc” tiếng cười.
Cố Quyện Thư quả quyết tắt máy.
Ba giây sau, điện thoại của Diệp Khuynh gọi lại, Cố Quyện Thư tiếp tục tắt máy, liên tiếp từ chối trả lời vài lần, Diệp Khuynh bắt đầu gửi tin nhắn cầu xin tha thứ, lúc này Cố Quyện Thư mới miễn cưỡng nhận điện thoại.
Sau khi điện thoại được thông, câu đầu tiên Diệp Khuynh nói cùng với tiếng cười khủng khiếp: “Kim chủ, anh đây là bị cắm sừng rồi. A ha ha ha……”
Cố Quyện Thư không cảm xúc tắt máy, đồng thời kéo đối phương vào danh sách đen.
Sau một hồi thanh tịnh, một dãy số lạ gửi tin nhắn tới: Kim chủ đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Em gái Chu Chu là một cô gái tốt, sao có thể sẽ cắm sừng anh đây, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.
Cố Quyện Thư thấy anh ta cuối cùng chịu nói tiếng người, lúc này mới miễn cưỡng kéo anh ta từ danh sách đen ra. Diệp Khuynh giống như biết anh sẽ làm như vậy, lập tức gọi lại: “Anh thật sự tức giận à? Tôi chỉ là nói đùa, không đáng tức giận ha. Mặc dù tôi chỉ gặp qua em gái Chu Chu một lần, nhưng cũng có thể nhìn ra cô ấy không phải loại người như vậy.”
“Gọi Quý tiểu thư.”
“Hả?”
“Quý tiểu thư.”
Sau khi Diệp Khuynh nghe hiểu ý của anh, nhìn chằm chằm di động giống như gặp quỷ, một hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: “Không phải chứ? Anh… Tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy?”
Quý Chu Chu nghiêng người, giống như con rùa đen nằm sấp trên giường ôm lấy chăn: “Tôi mặc kệ, ngươi đổ nước lên sô pha của tôi rồi, thì tự mình đi kiếm chỗ ngủ đi, cái giường này là của tôi.”
Cố Quyện Thư chăm chú nhìn cô một lát, chậm rãi mở miệng: “Phòng khách cũng có sô pha.”
Quý Chu Chu quay đầu lại liếc anh một cái, anh suy nghĩ hồi lâu, rót thêm ly nước, sau khi đi ra ngoài một vòng rất nhanh quay trở lại, ly nước trong tay trống không: “Ừm, vừa rồi cũng trượt tay.”
“…… Tôi kệ tay anh trượt hay không trượt, dù sao tôi sẽ không nhường giường cho anh, hôm nay ai cũng đừng hi vọng khiến cho tôi rời khỏi cái giường này.” Quý Chu Chu cảm thấy đối với tên này cũng không thể quá nuông chiều, càng nuông chiều càng được voi đòi tiên.
Cố Quyện Thư: “Phòng khách có túi hải sản, không phải những thứ ở quán chợ đêm kia có thể so sánh, mùi vị rất ngon.”
Trong lòng Quý Chu Chu nhảy dựng, trong nháy mắt dao động. Phải biết rằng món hải sản này, rất khó một lần ăn đến no, coi như tạm thời no rồi, cũng sẽ rất nhanh đói. Ví dụ như cô, mặc dù vừa mới ăn rất no, nhưng vừa đi tản bộ vừa bị kinh sợ, quả thật vào lúc này cô cũng lại đói rồi.
Nhưng cô tuyệt đối không thể thỏa hiệp, một khi thỏa hiệp thì giường không phải của mình: “Tôi không ăn, tôi đã ăn cơm rồi.”
“À.” Ngoài dự đoán, Cố Quyện Thư không khuyên nữa, mà là xoay người rời khỏi phòng, Quý Chu Chu liếc nhìn bên ngoài một cái, lập tức bước tới đóng cửa lại. Trong lúc đóng cửa lại, cô nhìn thấy Cố Quyện Thư đang dùng điện thoại của khách sạn, hình như đang gọi phục vụ gì đó.
Chắc là gọi người sắp xếp phòng, hoặc là định dọn dẹp sô pha, đồ vô lại tùy hứng, chỉ toàn tạo phiền phức cho nhân viên phục vụ. Quý Chu Chu yên lặng nuốt nước miếng xuống, giả vờ một chút cũng không muốn nếm thử chất lượng cao sang của hải sản.
Bên ngoài nhân viên phục vụ rất nhanh đã tới, Quý Chu Chu kề sát cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ nghe được nhân viên phục vụ bước vào nói hai câu thì rời đi. Trong lòng cô khó hiểu, lặng lẽ mở cửa hở ra một chút, lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của Cố Quyện Thư bên đó. Quý Chu Chu kinh hô một tiếng, “Cạch” một tiếng, đóng cửa lại rồi khóa trái.
Cố Quyện Thư: “……” Cô gặp quỷ?
Sau khi Quý Chu Chu khóa cửa thì dựa cửa ngồi xuống đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ trái tim bé nhỏ đã bị dọa sợ của mình, lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài. Khi chỉ có Quyện Thư một mình ở bên ngoài, dường như không có tiếng động, đang lúc cô cảm thấy nhàm chán, thì nhân viên phục vụ lại tới một chuyến.
Giống như lần trước, nhân viên phục vụ rất nhanh đã rời đi, không giống nhau chính là lần này nhân viên phục vụ rời đi không bao lâu, cô đã ngửi thấy mùi thơm của hải sản.
Không đợi cô ló đầu ra xem, cửa đã bị gõ hai cái, giọng nói của Cố Quyện Thư ở ngoài cửa vang lên: “Ra đây, ăn đồ ăn.”
“Tôi không ăn, anh đừng nghĩ lừa tôi đi ra ngoài.” Quý Chu Chu ép buộc ý chí kiên định.
Cố Quyện Thư im lặng một lát, chầm chậm mở miệng: “Nhưng hải sản để qua đêm thì không ăn được.”
“…”
“Em không ăn, vậy cũng chỉ có thể bỏ đi.”
“……”
Ba phút sau, Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư ngồi song song bên cái bàn, cầm đũa chuẩn bị ăn, sau lưng bọn họ là sô pha bị đổ một mảng nước lớn. Nhắc đến chất lượng phục vụ của khách sạn này phải nói là tuyệt, không chỉ có giúp hâm nóng một ít hải sản mà còn cho thêm cái mâm, giờ phút này hải sản bày ra đầy bàn, thoạt nhìn rất hấp dẫn.
Quý Chu Chu nếm thử một con tôm biển, thịt tươi săn chắc, quả nhiên không phải chợ đêm có thể so sánh. Cô vừa ăn vừa cảm khái: “Suy cho cùng đồ đắt tiền là đồ ngon, sớm biết vậy đã đi cùng với anh rồi.”
“Không xấu hổ?” Cố Quyện Thư không đưa mắt nhìn, hỏi.
Quý Chu Chu dừng một chút, khuôn mặt lại hơi ửng đỏ: “Mau dừng lại, chuyện này qua rồi, chúng ta coi như chưa từng xảy ra được không?”
Nghĩ đến lúc đó Cố Quyện Thư giúp cởi áo thun, tư thế đó giống như nhổ củ cà rốt, nhổ xong còn không quên nghiêm túc hỏi một câu, tại sao áo lót màu hồng mà quần lót là màu trắng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu không phải lúc ấy không còn mặt mũi nào, cô thật sự muốn mắng anh một câu, tôi lại không định ngủ anh, tại sao phải mặc nguyên bộ nội y?
Cố Quyện Thư thấy cô hơi thất thần, nhưng lần này không phải là nghĩ đến Thẩm Dã nữa, nên yên lặng cúi đầu ăn cơm. Lúc Quý Chu Chu lấy lại tinh thần, trong cái dĩa của anh đã để một đống lớn các loại vỏ hải sản.
“Đây không phải là mang về cho tôi sao? Sao anh còn ăn nhiều hơn tôi?” Quý Chu Chu nói không nên lời.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái: “Ai nói là mang về cho em?”
“Anh cũng đã ăn ở nhà hàng rồi, đương nhiên là mang về cho tôi.” Quý Chu Chu nhìn anh vẫn đang thong thả mà liên tục tiêu diệt đồ ăn, lập tức đem cái mâm trước mặt anh kéo về phía mình.
Cố Quyện Thư: “Em cũng đã ăn ở chợ đêm rồi, sao bây giờ còn muốn ăn?”
“Tôi chưa ăn no!”
“Tôi chưa ăn cơm.”
Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, Quý Chu Chu dừng một chút, càng khó hiểu: “Anh cũng đến nhà hàng rồi, vì sao chưa ăn cơm?” Chẳng lẽ Chử Trạm và Diệp Khuynh không cho ăn cơm? Vô lý!
Cố Quyện Thư không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm cháo hải sản trước mặt mình, nhưng lại rề rà không ăn. Trong lòng Quý Chu Chu động một cái: “Anh không phải là sợ tôi bị đói, cho nên đặc biệt trở về đưa cơm cho tôi đấy chứ?”
Cố Quyện Thư sắp định thành thật gật đầu, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô lại không có ý tốt, giống như bất cứ lúc nào đợi mình thừa nhận, sẽ lại cười nhạo mình một trận.
“Em đừng có mơ.” Cố Quyện Thư nói ra bốn chữ.
Quý Chu Chu “Xì” một tiếng, tiếp tục gặm con cua của mình. Cô đương nhiên biết bản thân là mơ tưởng. Với tính cách thiếu gia của Cố Quyện Thư này, đã được mọi người xung quanh cưng chiều hư rồi, sao có thể sẽ tốt đến nỗi quên mình vì người, bản thân không ăn, cũng phải đưa cơm cho tiểu nô lệ của mình trước.
Hai người câu có câu không tán gẫu, đồ ăn trên bàn dần dần ít đi phân nửa, nhưng bởi vì đồ ăn thật sự nhiều, chờ bọn họ đều ăn no căng, thì còn dư lại một nửa chưa động tới.
“Tôi thật sự không được, cảm giác ăn nữa thì sẽ nôn.” Quý Chu Chu ngồi phịch lên ghế, nhắc tới hải sản thì có chút buồn nôn.
Ngược lại Cố Quyện Thư không có biểu hiện khoa trương giống như cô, nhưng thân thể cũng ngã ra sau, nửa ngày mới lười biếng nói một câu: “Vậy thì đừng ăn.”
“Nhưng như thế thì lãng phí.” Quý Chu Chu tiếc tiền.
Cố Quyện Thư nhìn thấy dáng vẻ của cô, suy tư một lát gọi điện thoại, thật mau đã có người tới gõ cửa: “Mau mở cửa, coi như anh còn có chút lương tâm, bây giờ tôi đang đói chịu không được.”
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: “Anh kêu Diệp Khuynh tới ăn đồ ăn còn thừa của chúng ta?”
“Có vấn đề sao?” Cố Quyện Thư nghiêng đầu.
Quý Chu Chu nhịn được xung động trợn mắt: “Không vấn đề, chỉ là Diệp Khuynh quá đáng thương.” Cô vừa nói, vừa đem hộp hải sản chưa động tới sắp ngay ngắn một chút, bày ra hai mâm lớn, rồi bưng tới cửa.
Thấy Cố Quyện Thư còn đang ngồi tại chỗ, cô không nói nên lời nhìn về phía anh: “Anh lại không thể đến đây mở cửa?” Nói lại lần nữa, loại người đàn ông làm biếng này ở thôn bọn họ, cho dù dáng dấp đẹp trai đi nữa cũng không cưới được dâu!
Cố Quyện Thư không muốn nhúc nhích, nhưng dưới ánh mắt hung dữ của Quý Chu Chu, vẫn là không cam tâm tình nguyện đi tới cửa, giúp cô mở cửa.
Lúc cửa vừa mở ra Diệp Khuynh đã nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở chỗ đó, nhất thời vui vẻ: “Sao lại khách sáo như vậy, hai người đều ra đón tiếp tôi.”
Nói xong anh ta muốn đi vào, Cố Quyện Thư trước một bước chặn ở cửa, lấy hải sản trong tay Quý Chu Chu đưa cho anh ta, sau đó ngay trước mặt anh ta đóng cửa lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu không phải Diệp Khuynh phản ứng nhanh, vội vàng lùi về sau, thì cánh cửa đã trực tiếp đập vào mặt anh ta rồi.
Quý Chu Chu bị một loạt hành động của Cố Quyện Thư làm kinh ngạc: “Anh cứ như vậy để người ta bên ngoài, đóng cửa lại?” Diệp Khuynh còn nguyện ý làm bạn bè với vị này, thật là kỳ tích sinh mệnh.
“Mệt quá, tôi muốn đi ngủ.” Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn chằm chằm cô.
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, còn chưa kịp dạy dỗ vị bạn học nhỏ này phải học cách tôn trọng bạn bè, thì bên ngoài đã truyền vào tiếng cười thô bỉ của Diệp Khuynh: “Xem ra là tôi quấy rầy giấc ngủ của hai vị rồi, vậy mau chóng đi ngủ đi, không nên lãng phí mấy con hàu(*) tối nay.”
(*)Con Hàu: có tác dụng tăng cường sinh lý nam giới. Chắc mọi người hiểu ý của Diệp Khuynh rồi he… *Cười gian*
Quý Chu Chu: “…” Bỏ đi, nồi nát hợp với vung nát, hai người này nên làm bạn bè.
Cô buông tiếng thở dài, đỡ bụng chầm chậm đi về phía phòng ngủ, Cố Quyện Thư cũng yên lặng đi theo phía sau cô. Lúc sắp gần đến cửa phòng ngủ, đột nhiên bước hai bước lớn, vượt qua Quý Chu Chu.
“?” Quý Chu Chu ngây người một chút, thấy anh vào phòng liền muốn đóng cửa lại, trong nháy mắt đã biết anh muốn làm cái gì, lập tức xông tới giữ chặt chốt cửa, chớp mắt đưa chân vào kẹt cửa, sống chết không cho anh đóng cửa.
“Cố Quyện Thư, anh đủ rồi nha, anh làm ướt sô pha không thể ngủ rồi, dựa vào đâu còn muốn chiếm giường, tự mình đi đặt một phòng nữa đi!” Sức lực bú sữa mẹ của Quý Chu Chu đều dùng hết, kiên quyết không cho anh đóng cửa lại.
Sau lần thứ nhất Cố Quyện Thư đóng cửa thất bại, thì biết cửa này đóng không được rồi, thấy chân cô cũng đưa vào, dứt khoát bỏ việc đóng cửa, xoay người chạy tới giường nằm xuống, rất có ý vị của tên vô lại.
“Anh đi đặt một phòng nữa đi!” Quý Chu Chu hầm hừ đứng ở cạnh giường.
“Tôi không đi.”
“Vậy anh đi ngủ sô pha!”
“Cũng không muốn.”
Quý Chu Chu nhịn xuống xung động cầm gối đập anh: “Vậy tại sao phải đổ nước lên sô pha? Có phải có ý kiến với tôi không?”
Cố Quyện Thư không nói, trong đầu hiện ra hình ảnh cô và Thẩm Dã “Thâm tình” đối mặt, vì thế nghiêm túc gật đầu một cái.
“……” Cô chính là đời trước thiếu nợ anh.
Quý Chu Chu nhanh tay lẹ mắt, thừa lúc anh không chú ý trộm chăn trải lên thảm, nằm xuống tạo hình chữ đại (大): “Hôm nay tôi sẽ ngủ thế này, nếu như anh muốn tìm cái chăn đắp, vậy thì đi phòng khác.”
“À.” Cố Quyện Thư nằm trên giường vẫn không cử động.
Quý Chu Chu chưa từ bỏ ý định: “Trong ngăn tủ cũng có chăn, anh muốn đắp có thể đi lấy.”
“Tôi không đi.”
“Vì sao?”
“Tôi đứng lên, giường sẽ không phải của tôi rồi.” Cố Quyện Thư khá tự hiểu mình.
Quý Chu Chu nghiến răng, cuộn chăn một cái biến thành một con nhộng trên mặt đất. Cố Quyện Thư yên lặng tắt đèn, nằm trên giường nhìn biển cả bên ngoài, phòng cách âm rất tốt, tiếng sóng biển bên ngoài chỉ có một chút tiếng động có thể truyền vào, tạp âm rất nhỏ rất trợ giúp cho giấc ngủ, nếu có thể đắp một cái chăn, thì càng tốt, dù sao ban đêm bờ biển vẫn hơi lạnh.
Dưới đất Quý Chu Chu cũng giống như Cố Quyện Thư chịu không nổi, tuy là có thảm và chăn, nhưng vẫn là nằm không thoải mái, đặc biệt là sợ mình bị cướp chăn, giờ phút này quấn chặt chăn trên người, cả người đều có chút không thể động đậy.
Lăn qua lộn lại hơn mười phút, đột nhiên một trận mất trọng lượng, Quý Chu Chu kêu lên một tiếng, giây tiếp theo bị quăng lên trên giường, mà Cố Quyện Thư cũng đi lên theo.