Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 27-2: Lại bị anh phát hiện rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên bãi biển, Quý Chu Chu còn chưa biết Tử Thần xuống tới, một tay con hàu lớn một tay con cua lớn, ăn rất là vui vẻ. Cô gái xinh đẹp lúc nào cũng lọt vào tầm mắt người khác, chỉ trong một khoảng thời gian, những cái bàn xung quanh cô đã có đàn ông trẻ tuổi ngồi đầy.

Quý Chu Chu đắm chìm trong mỹ thực, đối với những ánh mắt bên người luôn luôn bay tới xem như không thấy. Đợi đến khi con cua trên bàn ăn chỉ còn lại một cái chân, thì rốt cuộc một người tuổi trẻ kìm chế không được đi qua: “Người đẹp, đi một mình hả?”

“Ừ, chồng bị bệnh con trai ở khách sạn chăm sóc.” Quý Chu Chu cũng không ngẩng đầu lên lấy đồ kẹp giải quyết con cua. Lúc này mới ngẩng đầu, giống như không nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của người trẻ tuổi: “Có chuyện gì sao?”

“Cái kia…… Không có chuyện gì, tôi chỉ là lại hỏi một chút.” Người trẻ tuổi cười khan hai tiếng, lặng lẽ quay trở về chỗ của mình.

Quý Chu Chu nhịn cười, đối với ông chủ giơ một tay lên: “Ông chủ, làm phiền đem đến một phần ngao hoa(**) và hai chai bia.”

“Được.” Ông chủ hì hục xào xong, đem đến cho cô: “Cô gái ăn rất được nha.”

“Cũng tạm thôi.” Quý Chu Chu cười cười.

Vừa chuẩn bị ăn, cái người trẻ tuổi lúc nãy lại đi tới, đỏ mặt nhìn cô: “Cái kia, bạn tôi nói: bởi vì cô không muốn để ý tới tôi, cho nên mới nói dối mình kết hôn rồi, là như vậy sao?”

Ê nhóc, anh cũng đã biết, còn lại đây hỏi cái gì? Quý Chu Chu cười cười: “Thật sự kết hôn rồi, tôi lừa anh làm gì.”

“À…” Người trẻ tuổi do do dự dự, sau một hồi lấy hết can đảm: “Vậy bữa ăn hôm nay tôi có thể mời cô không?”

Thật không dễ gì gặp được một người mình thích thích, anh ta cũng muốn vì cô làm chút gì đó.

Lần này Quý Chu Chu thật sự bật cười: “Không cần, cảm ơn lòng tốt của anh.”

Người trẻ tuổi thấy cô kiên định, đành phải từ chỗ bàn bên cạnh rời đi, lưu luyến từng bước, đi theo bạn bè rời khỏi.

Một phần ngao hoa không bao nhiêu, Quý Chu Chu rất nhanh đã ăn xong rồi, thỏa mãn ợ một cái chuẩn bị rời đi. Sờ cái túi một cái ngẩn người, di động của cô đâu? Thẻ của cô đâu?

Nghĩ đến bản thân trước khi ra cửa có tật giật mình, sợ bị Cố Quyện Thư phát hiện, một đường đi đều căng thẳng, vậy mà không phát hiện ra cái gì mình cũng không mang.

Lại đến đây?! Quý Chu Chu gào thét trong lòng, muốn tìm người trẻ tuổi vừa rồi vay tiền, kết quả đối phương đã đi mất dạng rồi. Đang lúc cô cho rằng bản thân sắp bị đưa đến Cục Cảnh sát, một cái bóng đen đột nhiên che khuất tầm mắt cô. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu ngẩng đầu nhìn lên, kích động: “Ba ba!”

Cố Quyện Thư: “…” Phản ứng với trong tưởng tượng của mình không giống nhau lắm.

“Anh có mang tiền không? Thẻ cũng được.” Quý Chu Chu mong chờ nhìn anh.

Cố Quyện Thư trầm mặc một lát: “Em lại ăn cơm Bá Vương?”

(*) Bá Vương: Là kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán).

“…… Cái gì mà lại, mỗi lần tôi đều trả tiền, được chưa.”

Cố Quyện Thư đối diện với cô một hồi, Quý Chu Chu đột nhiên hiểu rõ anh không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh nhìn anh: “Cố tiên sinh ~”

“Giống như mời gọi, hôm nay em dùng mấy lần rồi?” Cố Quyện Thư không dao động.

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, lôi kéo tay áo của anh làm nũng: “Anh giúp tôi trả tiền đi, cầu xin anh, nếu không tôi bị đưa đến Cục Cảnh sát, anh vẫn phải đi lãnh tôi ra.”

“Dựa vào cái gì tôi đi lãnh?”

“Ai kêu anh là người giám hộ.”

Cố Quyện Thư giật giật khóe môi, lại không nói ra lời phản bác. Ba ba giúp con gái trả tiền, hình như là chuyện đương nhiên, nhưng anh không định thỏa hiệp dễ dàng như vậy: “Vậy em trả lời tôi trước một vấn đề.”

“Anh nói.” Quý Chu Chu lập tức gật đầu.

Cố Quyện Thư giơ di động của cô lên trước mặt cô: “Mở khóa.”

“Làm gì…” Quý Chu Chu cảnh giác nhìn anh, đồng thời trong lòng nhanh chóng suy nghĩ có lưu lại tin nhắn gì không nên trong di động không.

“Tôi muốn xem một chút, em ghi chú số di động của tôi là gì?”

Quý Chu Chu sửng sốt, ngại ngùng cười một tiếng: “…… Có thể là gì nha, đương nhiên là hôn hôn Cố tiên sinh.”

Cố Quyện Thư: (个 _ 个)

Quý Chu Chu khụ khụ, giọng nói nhỏ một chút: “Là Quyện Thư.”

Cố Quyện Thư: (个 _ 个)

Quý Chu Chu rốt cuộc chịu không nổi, lau mặt một phen hỏi: “Tôi cũng cài mật mã, sao anh có thể nhìn thấy thông tin ghi chú của tôi?” Phản ứng bây giờ của anh, khẳng định đã biết cô ghi chú cái gì.

“Em không đem theo di động, tôi gọi điện thoại cho em nên nhìn thấy.” Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng.

Khóe miệng Quý Chu Chu giật một cái, lại lần nữa vì mình sơ ý mà hối hận, nhưng trên mặt cô khá bình tĩnh, thậm chí có chút ngại ngùng nho nhỏ: “Lại bị anh phát hiện rồi.”

“……”

“Tôi ghi chú số của anh là “Tội phạm giết người”, ý là…” Quý Chu Chu mặt không đổi sắc nói hươu nói vượn: “Ý là kẻ trộm trái tim. Cố tiên sinh, anh trộm trái tim của tôi, tôi xa anh là không thể sống, anh không phải là tội phạm giết người sao.”

Nói xong cô cúi đầu xuống, giống như không dám nhìn Cố Quyện Thư. Mà Cố Quyện Thư dừng một chút, cũng biết trong những lời này nhất định có không ít phóng đại, coi như nói ra từ miệng cô, thì mình cũng lười so đo với cô. Nhưng có một chuyện vẫn phải hỏi rõ ràng.

“Tại sao Diệp Khuynh là tiểu soái ca?”

“Anh ta có chút tiểu soái a.” Quý Chu Chu nói xong lập tức bổ sung: “Không giống như anh, là một đại soái ca.”

Cố Quyện Thư cảm thấy cô nói rất đúng.

Chỉ cần hai ba câu là giải quyết được anh, Quý Chu Chu cười ha ha: “Vậy anh có thể giúp tôi trả tiền không?”

Cố Quyện Thư liếc cô một cái, lấy tay đút vào trong túi cố gắng lục lọi, sau đó cả người đều bất động. Quý Chu Chu yên lặng chốc lát, nheo đôi mắt lại, nghi ngờ: “Anh không mang theo tiền?”

“Ừ.”

“……” Vậy cô ở đây hao phí sức lực nửa ngày!

Cuối cùng vẫn là Diệp Khuynh đã nằm dài trên giường lại phải bò dậy cầm túi tiền chạy đến. Cho thêm 100 tệ tiền boa không nói, còn phải liên tục nói xin lỗi với ông chủ.

“Tôi nói hai người đã là người trưởng thành rồi, có thể… ” Nhắc tới Diệp Khuynh không dừng được, chờ trả tiền xong giọng nói lại càng lớn hơn. Nhưng mà vừa quay đầu lại, hai người vốn phải đứng ở bên cạnh cái bàn, lúc này đã biến mất.

Ý thức được mình bị bọn họ “Thả chim bồ câu”(*), Diệp Khuynh mắt trợn trắng, khổ ha ha trở về khách sạn.

(*) Thả bồ câu: 放鸽子 /fàng gēzi: nghĩa đen là thả chim bồ câu. Tuy nhiên thông thường khi có người nói ai đó “Thả chim bồ câu” thì ý người đó chưa chắc đã là chỉ đến việc thả bồ câu đâu nhé… Thả chim bồ câu thường được dùng với nghĩa là “Thất hẹn”, “Thất hứa”, “Leo cây”, vốn đã hẹn sẵn sàng lúc gặp mặt lại không đến, hoặc vốn đồng ý việc gì đó với người khác nhưng lại không làm.

Quý Chu Chu nắm tay Cố Quyện Thư chạy thẳng về phía trước, đèn đường và Diệp Khuynh cũng bị bọn họ bỏ xa ở sau lưng, cho đến khi chạy hết nổi rồi, cô mới buông tay Cố Quyện Thư ra, khom lưng chống gối thở dốc. Hô hấp của Cố Quyện Thư một nhịp cũng không loạn, đứng ở phía sau cô nhìn chăm chú bóng lưng của cô, chầm chậm mở miệng: “Không cần phải chạy, Diệp Khuynh không dám nói gì đâu.”

“Tôi biết.” Quý Chu Chu nghiêng người liếc đại thiếu gia một cái: “Chỉ là chúng ta chạy một chút, có thể giảm bớt cảm giác bực bội cho anh ta.”

Lấy thân phận địa vị bây giờ của Diệp Khuynh, thật sự không có lý do ngoan ngoãn phục tùng Cố Quyện Thư. Nếu như có, cũng là do mối quan hệ quá sâu đậm, chẳng qua vị này thật sự quen quá rồi, cho nên có thể không cảm nhận được cho lắm.

Quý Chu Chu đứng thẳng, Cố Quyện Thư đã đứng ở bên cạnh cô, đột nhiên cô nhớ tới một màn trên sàn nhà ở khách sạn hôm nay, nhất thời lại muốn chui xuống đất.

Cố Quyện Thư chầm chậm liếc cô một cái, đợi hô hấp của cô đã đều đặn rồi thì chậm rãi đi về phía trước: “Hôm nay có sao.”

Quý Chu Chu vừa ngẩng đầu, đôi mắt lập tức chiếu vào muôn vàn ngôi sao, ngay tức khắc cô quên mất sự bối rối, phát ra một tiếng cảm thán ngạc nhiên. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư chỉ là muốn dời đi sự chú ý của cô một chút, kết quả cô trực tiếp đứng tại chỗ bất động, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú lên bầu trời, di chuyển một cái cũng không di chuyển.

Cố Quyện Thư dừng một chút, quay đầu lại đợi cô. Hôm nay cô mặc váy dài, là chiếc váy hôm đó mua ở Trung tâm thương mại. Quý Chu Chu lúc đó không thích lắm, cảm thấy mặc vào rất phiền phức, nhưng anh lại cảm thấy đi biển mặc sẽ rất đẹp.

Anh đã đoán đúng. Gió biển phất phơ, váy cô bay bay, vải mỏng mềm mại ở sau lưng tung bay, ở dưới ánh sao đẹp đến không có cảm giác chân thật, giống như giây tiếp theo thì sẽ nhảy vào trong biển hóa thành bọt biển.

“Cố tiên sinh, anh cảm thấy đẹp không?” Quý Chu Chu nhìn chăm chú ngôi sao trên bầu trời, nhịn không được hỏi.

“Đẹp.” Cố Quyện Thư quay người lại, lặng lẽ che ngực.

Quý Chu Chu thưởng thức bầu trời đêm xong, nhìn thấy anh đứng ở trước mặt vẫn không nhúc nhích, nên đi lên trước chọt chọt lưng anh: “Cố tiên sinh?”

Sau lưng Cố Quyện Thư kéo căng: “Ừ? Về chứ?”

“Đừng gấp mà, chúng ta đi thêm một chút đi.” Bóng đêm và biển cả đều đẹp như vậy, quay về sớm như thế cô rất tiếc, đến nỗi sự bối rối trước đó, đã sớm bị năm lần bảy lượt đánh trống lãng làm quên mất tiêu.

Cô vừa nói vừa chạy đến bên cạnh Cố Quyện Thư, song song đi về phía trước. Ban đêm trên bờ cát cũng có người đi đường, tốp ba tốp năm ở bờ biển chơi đùa, đa số là cặp đôi hoặc là ba mẹ tuổi trẻ dẫn con cái đến chơi. Đi về phía trước một chút nữa, có một cặp đôi đang chụp ảnh cưới, mấy nhân viên công tác giơ đèn, cô dâu mặc áo cưới ở dưới ánh đèn, nghe theo sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia làm ra vài kiểu tạo dáng.

“Thật đẹp.” Quý Chu Chu dừng bước chân lại, đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ chụp ảnh.

Cố Quyện Thư nhìn qua bên kia một cái: “Rất đẹp sao?”

“Không đẹp à?” Quý Chu Chu kỳ lạ liếc anh một cái.

Cố Quyện Thư nhìn quanh bốn phía, nâng mặt cô nhìn về một hướng khác, ở đó một đôi vợ chồng trẻ đang ở cãi nhau, con trai 5 tuổi của bọn họ sợ tới mức ngồi xuống đất khóc, lại không có một người chú ý đến nó. Hai vợ chồng cãi nhau đến kịch liệt, người phụ nữ tát người đàn ông một cái, tiếp đó người đàn ông đá qua một cái, người xung quanh vội vàng chạy đến khuyên can, lộn xộn thành một đống.

Quý Chu Chu: “…” Vốn dĩ đã sợ cưới sợ sinh, cái tên này còn ép mình xem những thứ này.

“Còn đẹp không?”

“…… Cũng không phải mỗi cặp vợ chồng đều sẽ trở thành như vậy.” Quý Chu Chu tránh khỏi tay anh, không biết nói gì. Cô chỉ là cảm thấy người ta chụp ảnh khá đẹp, người này sao lại tính toán như vậy.

Cố Quyện Thư trầm mặc trong phút chốc, chầm chậm mở miệng: “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Quý Chu Chu vừa định phản bác, đột nhiên nhớ đến chuyện ba mẹ anh, lập tức không nói gì nữa.

Từ hôm đó, cuộc đối thoại của Cố Quyện Thư và lão phu nhân, cùng với người giúp việc lớn tuổi trong lúc nói chuyện phiếm, thì cô biết được ba của Cố Quyện Thư yêu một người khác, kết hôn với mẹ anh chỉ là do lão phu nhân ép buộc, từ đầu đến cuối, người ba anh yêu chính là mối tình đầu của mình.

Sau khi kết hôn với mẹ Cố, ba Cố vẫn không quên được mối tình đầu của mình, vì thế sau khi mẹ Cố mang thai thì đã dọn ra ngoài sống chung với mối tình đầu. Mẹ Cố biết chuyện trong lúc đang ở cữ, lập tức bệnh nặng một trận, từ đó bệnh hoài không dứt, chưa tới mấy năm thì đi rồi.

Sau khi mẹ Cố mất, ba Cố muốn xin lão phu nhân cưới mối tình đầu vào nhà, lão phu nhân không đồng ý, ngược lại sắp xếp một mối liên hôn khác cho ông ấy, ba Cố tuyệt vọng, trực tiếp cùng mối tình đầu tự sát. Mà trong chuyện này, người vô tội nhất là Cố Quyện Thư, bởi vì sớm đã không có ba mẹ.

Cho nên anh nói không tin tưởng vào hôn nhân như thế, khiến mình hoàn toàn không có cách phản bác.

__________

(**) Ngoa hoa:

chapter content

__________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.