Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 50



Kỷ Li ngoảnh đầu về hướng phát ra âm thanh, đối phương là một thanh niên vẻ ngoài diễm lệ mặc âu phục đỏ, trông cực kỳ thu hút.

Y nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của cậu ta, cảm thấy khá quen thuộc, “… Xin hỏi cậu là?”

Nghe giọng điệu đầy ghen tị kia chứng tỏ từng quen biết y.

Nam thanh niên lộ vẻ lúng túng. Cậu ta giả vờ trầm tĩnh lắc ly rượu, cười đáp, “Quả nhiên leo lên cành cao là trở thành quý nhân hay quên, chẳng nhớ nổi đồng môn hồi còn làm thực tập sinh nữa.”

Kỷ Li ngửi được mùi giấm chua lòe chua loét, cố gắng lục lọi trong kí ức mới tìm được một cái tên, “Từ Tử Minh?”

Nam thanh niên khẽ hừ, xem như thừa nhận, “Đã lâu không gặp, Kỷ Li.”

Y bất động thanh sắc đánh giá khuôn mặt Từ Tử Minh. Thú thực đối phương ở trong ấn tượng của y có hơi khác, không chỉ được o bế hình tượng mà còn nhấn mí và nâng mũi.

Nhưng vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ là chuyện ngầm cho phép trong giới.

Kỷ Li sẽ không lấy nó ra để chế giễu đối phương.

Từ Tử Minh nói đúng, cậu ta và nguyên chủ là thực tập sinh cùng thời, coi như một nửa đồng nghiệp.

Lúc trước đa số các thực tập sinh đều nghe phú nhị đại Lâm Kiều sai bảo. Ngoại trừ nguyên chủ thường xuyên bị bắt nạt, Từ Tử Minh cũng là trường hợp đặc biệt.

Hoàn cảnh gia đình cậu ta hết sức bình thường, khi đó chủ động ghi danh vào truyền thông Mộng Tưởng, trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn mới trở thành “người đầu tiên” gia nhập công ty.

Vì vậy Từ Tử Minh rất nổi tiếng trong đám thực tập sinh, ngay cả Lâm Kiều cũng phải nhún nhường vài phần.

Kỷ Li hồi tưởng, cảm thấy Từ Tử Minh khá tâm cơ.

Hồi ấy rõ ràng cậu ta ghen ghét ngoại hình xinh đẹp của nguyên chủ nhưng cố tình không thể hiện ra mặt, âm thầm gây xích mích giữa y và Lâm Kiều, mượn tay Lâm Kiều chèn ép nguyên chủ.

Sau đó Kỷ Li thay thế nguyên chủ đúng lúc khóa training ngắn hạn kết thúc. Y lập tức gia nhập các đoàn phim, giải trừ hợp đồng với công ty nên không có dịp va chạm với Từ Tử Minh.

Ai ngờ bọn họ lại gặp nhau tại bữa tiệc này.

Từ Tử Minh ho khụ khụ, nói một đằng nghĩ một nẻo, “Dạo này cậu phát triển khá lắm, chúc mừng nhé. Bộ phim đầu tay đã gặp trúng thầy Tần, còn được diễn với anh ấy, số phận người với người sao mà khác nhau quá.”

Nếu như cậu ta lấy được vai diễn Tống Chiêu chắc chắn sẽ diễn hay hơn thanh niên. Dù gì thành tích trong kì thi sát hạch thực tập sinh của bọn luôn như hai thái cực.

Từ Tử Minh nghĩ bụng, tiếc rằng khả năng che giấu cảm xúc vẫn chưa tới nơi tới chốn.

Kỷ Li dễ dàng phát hiện ý nghĩ thực sự của cậu ta, khóe miệng khẽ cong, “Nếu tôi nhớ không nhầm, nhân vật Tống Chiêu là “đồ thừa” mà? Thế mới bảo người với người sao khác nhau ghê.”

“…”

Từ Tử Minh nghẹn họng. Nửa năm không gặp, tính cách thanh niên đã hoàn toàn thay đổi.

Kỷ Li bình thản gặng hỏi, “Còn chưa kịp mời cậu chỉ giáo đây, tôi tìm hiểu về sản phẩm nước hoa nội địa thì sao lại không có tiền đồ?”

“Chẳng phải quá rõ rồi sao?” Từ Tử Minh nhấp ngụm rượu đỏ, hếch cằm, “Nghệ sĩ nên nhận đại ngôn của các nhãn hàng siêu cao cấp hay cao cấp bình dân(*) đến từ các thương hiệu hàng đầu ở nước ngoài. Kể cả là hàng nội địa cũng cần chọn brands được nhiều người biết đến.”

(*Siêu cao cấp là các nhãn hàng như Gucci, Chanel, Dior,..Cao cấp bình dân là các nhãn hàng H&M, Zara,…)

Cậu ta dừng một chút, giả vờ tốt bụng khuyên bảo, “Hà tất phải quan tâm tới thứ không mấy tiếng tăm, vừa nghe là biết hàng rẻ tiền, nhận xong khác gì đang hạ giá bản thân đâu.”

Ứng Viễn Kính nhịn không nổi, “Từ Tử Minh, phiền cậu ăn nói có chừng mực chút!”

Đúng, nước hoa của bọn họ chưa nổi tiếng nhưng vẫn là sản phẩm dốc toàn bộ tâm huyết bao nhiêu năm trời mới nguyên cứu chế tạo thành công. Ông không muốn một kể thiếu kiến thức tùy tiện phê phán, nhấn chìm thứ tốt đẹp ấy dưới đống bùn lầy.

Từ Tử Minh liếc mắt sang phía Ứng Viễn Kính, tìm được thêm lí do “gây sự”. Cậu ta nở nụ cười “thân thiện” nhưng lời nói thực tế lại phủ đầy gai nhọn.

“Ứng tổng giăng lưới rộng quá nhỉ? Vừa bị tôi từ chối đã chọn được ngay phát ngôn viên khác.”

Kỷ Li nhìn Ứng Viễn Kính.

Sắc mặt đối phương hết sức khó coi, con ngươi hàm chứa sự tức giận.

Dường như hai người họ từng trò chuyện và tan rã trong không vui?

Kỷ Li lên tiếng giải vây cho Ứng Viễn Kính, “Tôi nghe nói chuyện Ứng tiên sinh đang tìm người phát ngôn cho dòng nước hoa của mình rồi. Nếu vấn đề chưa thể giải quyết dứt khoát, Ứng tiên sinh tìm cậu rồi sau đó mới thương lượng với tôi thì có làm sao đâu?”

“Kỷ tiên sinh, tôi không hề cố ý giấu diếm cậu. Trước khi cậu đến, tôi tình cờ gặp cậu ta trong phòng tiệc…” Ứng Viễn Kính chủ động mở miệng giải thích nguyên nhân.

Gần đây Từ Tử Minh tham gia một bộ phim truyền hình cực kì hot, là nam hai nên cậu ta đã thu hút được không ít fan và nhân khí.

Nhờ con gái giúp đỡ, Ứng Viễn Kính nắm rõ thông tin về các khách mời.

Do đó ông nhân cơ hội chạm mặt, ngỏ ý với Từ Tử Minh. Kết quả đối phương vừa nghe thấy tên nhãn hiệu nội địa vô danh đã tỏ vẻ chán ghét.

Ứng Viễn Kính định thuyết phục thêm nhưng cậu ta bắt đầu buông lời xúc phạm.

Từ Tử Minh bảo Ứng Viễn Kính mau cầm thứ sản phẩm rác rưởi kia cút khỏi tầm mắt cậu ta.

Ứng Viễn Kính càng nghĩ càng tức, ông chất vấn, “Cậu coi thường nước hoa Ứng Thị chẳng nhẽ còn cấm tôi đi tìm người khác thương lượng chuyện hợp tác à?”

Từ Tử Minh nhìn vẻ mặt phẫn nộ của ông, ung dung nhún vai cười đáp, “Ứng tổng, ngài hà tất phải cáu giận như thế? Tôi chỉ đi ngang qua tình cờ nghe thấy hai người trò chuyện nên muốn nhắc nhở Kỷ Li một chút thôi.”

“Đại ngôn là vấn đề vô cùng hệ trọng. Tuy không thể nhận sản phẩm tốt nhất nhưng cũng đừng chọn cái tệ nhất chứ?”

Miệng thì cười nhưng lời nói lại như hóa thành lưỡi dao đâm vào tim.

Từ Tử Minh nhìn Kỷ Li, vui vẻ khi thấy người khác đau khổ.

Trước kia ngoại hình cậu ta hết sức tầm thường, còn lâu mới sánh bằng Kỷ Li. Bởi vậy tuy cậu ta luôn đứng đầu mọi kì thi đánh giá song vẫn không kìm nổi ghen tị.

Sau đó, Kỷ Li bất ngờ lấy được vai diễn cổ trang từ chỗ Hạ Linh, chuyển sang công ty lâu đời như Siêu Ảnh, có Úc Phú Nhã làm người đại diện nên sự đố kị ủ sâu trong lòng cậu ta bỗng lên đến đỉnh điểm.

Nửa năm qua cậu ta nhận một bộ phim dài tập, quá trình quay chụp và chế tác nhanh, thời gian ấn định phát sóng mau lẹ.

Bởi vì nội dung phim khá ngớ ngẩn, hài hước nên trở thành hot trend trên mạng.

Kỷ Li may mắn nổi tiếng nhờ bộ phim điện ảnh, đồng thời Từ Tử Minh cũng gặt hái được nhân khí dựa vào vai nam hai phim truyền hình, tuy hợp đồng đại ngôn gửi tới không phải nhãn hàng quốc tế hàng đầu nhưng vẫn khá nổi tiếng ở trong nước.

Hai người còn từng debut trong cùng công ty, điều kiện mọi mặt đều tương tự. Từ khi Kỷ Li đổi công ty chủ quản, Siêu Ảnh vẫn thường coi Từ Tử Minh là “đối thử” của y.

Từ Tử Minh cho rằng Kỷ Li có ngọn núi lớn Úc Phú Nhã và Siêu Ảnh chống lưng, sẽ không khác gì máy hút tài nguyên, chẳng cần lo thiếu kịch bản và đại ngôn.

Không ngờ cậu ta không chỉ gặp thanh niên tại bữa tiệc tối nay mà còn phát hiện đối phương đang định nhận hợp đồng quảng cáo cho một nhãn hiệu nước hoa vô danh tiểu tốt…

Lòng hư vinh của Từ Tử Minh bỗng tăng vọt.

Cậu ta bèn giả vờ khuyên nhủ vài câu nhưng nội tâm lại âm thầm trào phúng.

Kỷ Li nhìn rõ mười mươi tâm tư cậu ta, nhếch miệng cười khẩy.

“Tôi cảm thấy sản phẩm nước hoa Ứng Thị rất tốt, muốn tìm hiểu sâu thêm. Cơ mà trông cậu đắc chí thế này chắc bình thường nhận được đại ngôn hàng hiệu và kịch bản chất lượng lắm nhỉ?”

Nụ cười trên mặt Từ Tử Minh chợt cứng đờ.

Kỷ Li nâng ly, hời hợt bổ sung, “Tiền đồ xán lạn.”

Bốn chữ nghe như thể đang khen ngợi nhưng mang lực sát thương trí mạng.

Từ Tử Minh nghẹn họng, khuôn mặt đỏ au, “Ý cậu là gì?”

Vừa dứt lời, một giọng nói mỉa mai khác vang lên, “Anh ta mà xứng nhận được đại ngôn hàng hiệu á? Vậy chắc nhãn hàng kia mù hết rồi.”

“…”

Ba người đồng loạt quay đầu.

Quý Vân Khải chậm rãi bước ra từ sau cột nhà trong góc. Cậu đứng về phía Kỷ Li, thờ ờ soi mói từ đầu đến chân Từ Tử Minh.

“Vị tiên sinh này, nếu tôi nhìn không lầm thì bộ đồ trên người cậu là mẫu trang phục Oman cho ra mắt hồi đầu năm ngoái? Đã chẳng phải hãng siêu cao cấp gì nhưng cũng lỗi mốt tận một năm đấy.”

“Mượn câu nói ban nãy của anh, không mặc đồ tốt nhất thì cũng đừng mặc bộ xấu nhất chứ?”

Vừa là nhãn hàng cao cấp bình dân vừa là mẫu từ năm ngoái? Chậc chậc, thế mà dám ở đây giả vờ giả vịt.

Quý Vân Khải xuất thân con nhà giàu, biết nhiều về các luxury brands.

Tính tình cậu kiêu ngạo, ỷ vào gia tộc chống lưng nên gặp ai chướng mắt đều chưa bao giờ khách khí.

Huống hồ Quý Vân Khải đã nghe được đại khái cuộc trò chuyện giữa bọn họ. Cậu nghĩ Từ Tử Minh chẳng phải loại người tốt lành gì, chỉ là kẻ “chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng”, nhìn ngứa mắt.

Quý Vân Khải miệng lưỡi chua ngoa khiến Kỷ Li không nhịn được cười.

Tuy đừng nên chế giễu trang phục người khác nhưng ở trong giới giải trí tráng lệ này, mặc đồ lỗi mốt cũng khá mất mặt.

“Hãng nội địa thì sao? Hoa Quốc có lịch sử 5000 năm phát triển, sản phẩm chất lượng nhiều như cá dưới nước chim trên trời. Việc Ứng tiên sinh đang làm chính là góp phần quảng bá truyền thống văn hóa tốt đẹp của đất nước, nếu ngài ấy thật lòng muốn cho ra mắt sản phẩm chất lượng, người Hoa chúng ta phải ủng hộ chứ.”

Kỷ Li cười tươi, âm thầm gật đầu tán thành. Y không ngờ tiểu thiếu gia Quý Vân Khải lại có tinh thần tự tôn dân tộc cao như thế.

Từ Tử Minh bất ngờ bị vạch trần nguồn gốc trang phục, đỏ mặt vì xấu hổ.

Quý Vân Khải không cố hạ thấp âm lượng, các khách mời xung quanh bắt đầu chú ý tới họ, đồng loạt nhìn sang.

Khi tình hình đang vô cùng căng thẳng, Úc Phú Nhã và chủ trì buổi tiệc Tề Hải Sơn đi qua.

“Kỷ Li, làm sao thế?”

Úc Phú Nhã thấy bầu không khí bất thường bèn bước nhanh tới, chắn trước mặt nghệ sĩ nhà mình.

Quý Vân Khải vênh mặt lên trời, “Chị Úc đến đúng lúc lắm! Kỷ Li suýt bị người ta bắt nạt, em vừa bảo vệ anh ấy đó!”

“…?”

Kỷ Li bối rối chớp mắt, trả lời Quý Vân Khải bằng ánh mắt nghi hoặc.

Ơ khoan đã.

Sao chuyện này lại biến thành y bị bắt nạt? Hơn nữa còn được đối phương bảo vệ?

Doãn Ngưng đỡ trán, vội vã kéo thiếu gia đang lên cơn “trẻ trâu” kia sang bên,”Tiểu tổ tông ơi em đừng náo loạn nữa, ngoan ngoãn đứng đây với chị đi.”

Bản thân còn chưa debut đã gây sự với tiền bối?

“Em có làm gì đâu. Ứng tổng muốn tìm Kỷ Li thương lượng về đại ngôn nước hoa, kết quả cái anh kia ở đâu chui ra ba láp ba xàm. Thân là nghệ sĩ của Siêu Ảnh, em nhịn không nổi nên mới nói vài câu.” Quý Vân Khải đáp.

Úc Phú Nhã lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Tử Minh.

Ai đây?

Dám huyên thuyên trước mặt Kỷ nhãi con nhà chị?

“Cậu ta là Từ Tử Minh, nghệ sĩ dưới trướng truyền thông Mộng Tưởng, ra mắt cùng thời với em.” Kỷ Li giải thích, thần sắc bình thản, dường như không hề bị đối phương ảnh hưởng.

Úc Phú Nhã là người đại diện, nắm được thông tin nhất định về những chuyện xảy ra trong giới giải trí.

Cô nhanh chóng nhớ ra Từ Tử Minh đang khá hot dạo gần đây, bèn hỏi cậu ta, “Người đại diện của cậu là ai? Tống Lam đâu? Sao quản lý lại cho phép cậu tới?”

Cũng không phải Úc Phú Nhã thích quy chụp mà bởi vì hầu hết minh tinh nhỏ trong bữa tiệc đều ôm ấp tâm tư muốn “trao đổi lợi ích”.

Từ khi scandal Hạ Linh và kim chủ tuồn ra ngoài, truyền thông Mộng Tưởng đã thay đổi rất lớn. Họ ban bố sắc lệnh nghiêm cấm người đại diễn lẫn nghệ sĩ trực thuộc tham gia những hoạt động tương tự.

Bây giờ Từ Tử Minh đột ngột xuất hiện, thật sự quá kỳ lạ.

Bị mất mặt hết lần này tới lần khác, cuối cùng Từ Tử Minh cũng chẳng duy trì nổi nụ cười thong thả nữa. Cậu ta vô cùng xấu hổ, hai chân như đóng đinh xuống sàn, không thể cử động.

Từ Tử Minh vốn kiêu căng tự mãn, sau khi hot lên đôi chút nhờ bộ phim truyền hình kia bèn coi thường các hợp đồng quảng cáo lẫn đoàn phim nhỏ.

Cậu ta trốn người đại diện Tống Lam chạy tới bữa tiệc, tự đi nịnh nọt đạo diễn, nhãn hàng, giành được tài nguyên và tương lai tốt đẹp hơn.

Bởi vì Từ Tử Minh giấu diếm công ty nên trang phục không do stylist chuẩn bị, đành phải tự móc tiền túi mua một bộ thuộc hãng cao cấp bình dân.

Thế nhưng Quý Vân Khải đột nhiên công khai nhạo báng cậu ta.

Đứng trước sự im lặng và khuôn mặt đỏ tới tận mang tai của Từ Tử Minh, Úc Phú Nhã lập tức đoán ra tình huống thật sự. Cô vuốt tóc, cảnh cáo: “Tôi không cần biết cậu là nghệ sĩ công ty nào, nổi tiếng đến đâu nhưng xin cậu hãy tự kiểm soát bản thân.”

“Về vấn đề đại ngôn, kịch bản sắp tới, Siêu Ảnh chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng quyết định của Kỷ Li đồng thời cũng cố gắng cung cấp tài nguyên tốt nhất. Không phiền nghệ sĩ nhỏ vô danh tiểu tốt như cậu quan tâm.”

Cô gán bốn chữ “vô danh tiểu tốt” lên người Từ Tử Minh.

Chỉ dựa vào mỗi bộ phim truyền hình đã dám vênh cái mặt lên, đợi phim chiếu xong xem còn có ai nhớ đến cậu ta không?

Càng ngày càng nhiều nghệ sĩ lẫn khách mời dừng chân hóng hớt.

Tề Sơn Hải cười làm lành, “Thôi mọi người nể mặt tôi, bỏ qua chuyện nhỏ nhặt này đi.”

Úc Phú Nhã thực sự không muốn lãng phí thời gian, cô chào hỏi qua loa rồi dẫn Kỷ Li rời khỏi bữa tiệc.

Từ Tử Minh tự chuốc nhục vào thân, chỉ hận không thể kiếm được cái lỗ nẻ nào để chui xuống, mất hết hứng nịnh nọt người khác.

Cậu ta lo chuyện đêm nay truyền tới tai công ty thì mình sẽ phải chịu phạt.

Biết thế cậu ta đã mặc kệ Kỷ Li, không thèm gây sự nữa.

Từ Tử Minh miễn cưỡng nở nụ cười với Tề Sơn Hải, vừa định rời đi bỗng bị gã kéo lại, “Khoan, cậu tên gì?”

Từ Tử Minh không dám đắc tội, nhỏ giọng giới thiệu, “Tề tiên sinh, tôi là Từ Tử Minh.”

Trông mặt khá đẹp cũng chẳng có người đại diện bên cạnh cho nên gã có thể đụng vào.

Ánh mắt Tề Sơn Hải lóe lên suy nghĩ sâu xa, chủ động đưa cậu ta ly rượu mới, “Cậu biết hãng Norcoln chứ? Tôi quen tổng giám đốc khu vực Hoa Quốc đấy, nghe đồn, bọn họ đang tìm phát ngôn viên thích hợp.”

Từ Tử Minh sững sờ, ngạc nhiên nhìn Tề Sơn Hải.

“Đừng như vậy.” Tề Sơn Hải vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu ta, nói, “Tôi cảm thấy cậu phù hợp với vị trí này lắm. Chỉ cần cậu bằng lòng, tôi sẽ có cách lấy hợp đồng đại ngôn về cho cậu.”

Ẩn ý không thể nào rõ ràng hơn.

Từ Tử Minh vô thức siết chặt ly rượu, nhớ tới chuyện xấu hổ ban nãy, thở dài đáp, “Tề tiên sinh, thật ra em ngưỡng mộ ngài từ lâu rồi.”

Hôm sau, tại Siêu Ảnh Văn Hóa.

Kỷ Li mày mò hai bình nước hoa trên tay, trầm tư nói, “Chị thấy đại ngôn này ổn không ạ?”

Sáng sớm, Ứng Viễn Kính cố ý cử người gửi hàng mẫu tới kèm bản hợp đồng do bọn họ soạn thảo suốt đêm.

“Tối hôm qua ở tiệc rượu, chắc hẳn Ứng Viễn Kính có ấn tượng khá tốt về cậu. Điều kiện trong hợp đồng cũng vô cùng hấp dẫn thế nhưng nhãn hiệu này đúng là quá nhỏ, hơn nữa chẳng thể sánh bằng các nhãn hàng nội địa khác.” Úc Phú Nhã đóng cửa, thẳng thắn trả lời.

Giọng điệu cô mang ý không tán thành, “Dựa theo giá trị hiện tại của cậu, không nhất thiết phải nhận công việc đó.”

Bởi vì là đại ngôn đầu tiên nên Úc Phú Nhã muốn chọn lựa thật cẩn thận.

“Gần đây cậu bận tuyên truyền phim nên chị không bảo cậu xem vội.” Cô lấy thông tin vài nhãn hàng đặt lên bàn.

“Đây là đại ngôn brands mỹ phẩm cao cấp, đại sứ hình tượng hãng đồ uống lâu năm trong nước còn cả ngôi sao quảng bá thương hiệu đồng hồ nam.”

Tất cả đều nổi tiếng hơn nước hoa Ứng Thị.

“Kỷ Li, đại ngôn quyết định giá trị thương mại của minh tinh. Đặc biệt là đại ngôn đầu tiên, tuyệt đối không thể chọn bừa.”

Kỷ Li gật đầu, nhìn sang Bánh Bao.

Người sau hiểu ý, cười hì hì đưa cho Úc Phú Nhã tài liệu cậu đã thu thập, “Em thử điều tra rồi, đây không phải mánh lời “tuyên truyền” Ứng Thị áp dụng, họ thực sự đang sản xuất nước hoa cổ phong.”

“Trong suốt quá trình nghiên cứu, Ứng Thị vượt qua toàn bộ khâu kiểm tra từ ban ngành liên quan.”

“Quan trọng nhất là tuy tệp khách hàng ít nhưng các ông lớn trong ngành cổ phong đều từng dùng sản phẩm này, đánh giá thực tế trên Tmall(*) đạt 100%.”

(*Gốc là 官方旗舰店, mình phân vân không biết nên để là Flagship Store hay Tmall. Nhưng truyện TQ nên thôi để Tmall vậy. Tmall tức Taobao Mall, trang web mua sắm hàng chính hãng của TQ)

“Trong nước không tổ chức thẩm định nước hoa nhưng bọn họ đã lấy được tư cách tham gia một cuộc thi tại Pháp. Nếu đạt giải sẽ lập tức đứng ngang hàng với các hãng nước hoa nổi tiếng.”

Sản phẩm chất lượng tốt chỉ thiếu mỗi lứa khách hàng trẻ tuổi, fan Kỷ Li đa phần đều là nữ sinh, phù hợp để lấp đi khiếm khuyết ấy.

Úc Phú Nhã nhíu mày, “Cậu muốn nhận?”

“Em thấy nước hoa Ứng Thị rất có triển vọng, chi bằng ký hợp đồng nửa năm thử xem? Hoặc trực tiếp đồng ý quảng cáo cho một loại nước hoa trong series? Ngoài ra tác phẩm sắp phát sóng của em là phim cổ trang, hình tượng khá phù hợp.”

Chờ hợp đồng hết hạn, Ứng Thị muốn đổi phát ngôn viên thành ai cũng chẳng liên quan gì đến y nữa.

Tính toán thời gian, chắc hẳn sẽ không xung đột với vị trí người phát ngôn của nam chính Quý Vân Khải.

“Đại ngôn quyết định giá trị thương mại nhưng đâu phải chúng ta chỉ có thể nhận một cái.” Kỷ Li chỉ vào sản phẩm khác trên bàn, “Ánh mắt chị Úc nhà em sai làm sao được, không cần nhìn cũng thấy nó rất tốt.”

“Ôi thằng nhóc này đừng dỗ chị.” Úc Phú Nhã bị y chọc cười, “Bây giờ cậu mới biết à? Nếu sau này cậu nổi tiếng hơn, muốn nhận đại ngôn thương hiệu nào chị đều nghĩ cách lấy về cho cậu.”

“Thế hợp đồng đại ngôn nước hoa Ứng Thị thì thế nào ạ?”

“Ừ, chị sẽ sắp xếp thời gian bàn bạc với Ứng Thị. Nhãn hàng nhỏ nhưng rất quan tâm tới cậu nên chúng ta có thể nhận.”

Kỷ Li và Bánh Bao hai mặt nhìn nhau, Bánh Bao háo hức nhét hai bình nước hoa vào tay Úc Phú Nhã, “Chưa ai xài đâu, tặng chị hết đấy.”

“Bơn bớt đi, chị mày không bao giờ mủi lòng chỉ vì hai chai nước hoa!” Úc Phú Nhã vừa nói vừa mở ra xịt thử.

Giây lát sau mùi thơm ngọt mà không ngấy lan rộng, chẳng khác nào vườn hoa lê đồng loạt nở rộ vào sáng sớm cuốn theo hương mát lạnh thanh khiết

Úc Phú Nhã cực thích dùng nước hoa. Cô sửng sốt, con ngươi lóe lên vẻ kinh ngạc

“Hình như cũng không tệ lắm?” Trước ánh mắt chăm chú của Bánh Bao và Kỷ Li, cô giả vờ ung dung cất nước hoa đi, rời khỏi phòng.

Kỳ nghỉ Tết chính thức bắt đầu, bộ phim《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》mà đông đảo cư dân mạng mong đợi đã lâu rốt cục cũng chính thức phát sóng.

Lịch chiếu sắp xếp rất khéo, liên tiếp sáu tập vào thứ sáu thứ bảy, chủ nhật, tận dụng triệt để khoảng thời gian nghỉ lễ, lâu dài vẫn có thể chiếm được lưu lượng nhờ các ngày cuối tuần.

Kỷ Li đóng vai Tạ Ngạn xuất hiện tương đối muộn nhưng sau khi bốn tập đầu phát sóng, khán giả vẫn trò chuyện rôm rả về bộ phim khắp mọi mặt trận.

Bọn họ thảo luận về tạo hình của dàn nhân vật chính, tiết tấu nội dung. Ngoại trừ đám anti mất não thì đa phần người xem đều hết mực ca ngợi.

“Bộ quần áo Từ Miểu Miểu mặc trong tập bốn đẹp thế! Có beauty blogger nào quay video tutorial toàn bộ makeup look từ đầu đến giờ không?”

“A a a a Chu Khánh Minh vừa ngầu vừa đẹp trai, mị có thể!”

“Fan sách đây, trước mắt tôi sẽ chấm điểm tối đa. Mạch phim hợp lý, tình tiết không bị thay đổi lung tung. Tối nay tôi xem tiếp tập 5, 6, nếu vẫn giữ vững phong độ thì đánh giá chắc chắn đạt 9.0 trở lên.”

“Hôm qua bà con đã xem preview chưa? Hình như Tạ Ngạn sắp xuất hiện hả?”

“Trả lời chị em lầu trên: Đúng! Dựa theo nguyên tác, đến đoạn của Tạ Ngạn rồi! Hóng Kỷ Li!”

Cùng lúc đó, Kỷ Li liền nhận được thông báo tuyên truyền.

Y cố tình dùng ảnh chụp official, đăng một cái weibo đơn giản —— Tối nay cùng Tạ Ngạn không gặp không về.

Kỷ Li không thích marketing, sau khi phim phát sóng cũng chẳng thông báo với bạn bè. Nhưng lúc y post weibo, đám người Phong Trình luôn chia sẻ vô cùng nhiệt tình.

Càng bất ngờ hơn chính là, Tần Nhạc hồi lâu không online đột ngột xuất hiện, đồng thời share weibo Kỷ Li.

Người đàn ông nọ thường hay kiệm lời trên mạng, hắn không viết câu chữ dư thừa nào trên caption song bình luận bên dưới vẫn lên tới hơn vạn.

Chứng tỏ nhân khí của ảnh đế Tần Nhạc chẳng hề giảm sút.

—— Anh Nhạc, anh có thể đăng weibo thường xuyên khum? [dở khóc dở cười. jpg]

—— Tạ Ngạn đây thế Vương thúc sắp xuất hiện chưa nhỉ? Mong chờ Tạ Thần Uyên!

—— A a a a anh Nhạc ơi, iu anh iu anh! Em xem phim Bang Quốc Thiên Hạ năm lần rồi!

—— Lâu lắm mới thấy anh Nhạc đóng phim truyền hình, đợi nhân vật anh diễn online em sẽ xem ngay!

Fan Nhạc chiếm lấy top comment, phong cách hết sức bình thường.

Dù sao người đàn ông nọ đã share weibo tuyên truyền cho Nhiếp chính vương Tạ Thần Uyên, bọn họ không thể dị nghị.

Nhưng ở trong một nhóm nhỏ có tên “Chồng chồng Nguyệt Quý is real”, cả đám fan CP đang đớp hint đến u mê.

@Chủ group kín(*): “Lúc phim của mình chiếu Tết anh Nhạc còn chẳng thèm đăng weibo! Mười ngày sau online liền share weibo Kỷ Li đầu tiên! Hơn nữa thời gian còn trùng với sinh nhật cục cưng Kỷ Li!”

(*Group kín gốc là 圈地自萌, không gian tự chơi tự vui của fan CP để tránh ảnh hưởng và khiến các fan only khác khó chịu)

“Các chị mau lớn tiếng nói cho em hay, các chị đã xỉu hết chưa?”

Trong chớp mắt, toàn bộ group như phát điên ——

“Xỉu up xỉu down xỉu left xỉu right! Ôi chớt em mất!”

“Huhuhu anh Nhạc iu Kỷ Li quá!”

“Em thở khum nổi luôn á các chị ơi. Mau ship cho em bình oxy để em đớp hint OTP xong em trả mấy chị! [đầu chó.jpg] “

“Cứu! Em có thể là giả nhưng chồng chồng Nguyệt Quý phải là thật!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.