Từ lúc bạn nhỏ Hoắc Khả Ái ở chỗ con vẹt nhà ông bà nội nhận được sự đả kích đầu tiên làm cậu hoài nghi nhân sinh, sau khi về nhà lượng cơm có sự thay đổi rõ rệt.
Lúc trước luôn là không ngừng ăn socola, bánh kem nhỏ, bây giờ, Cố Chi thường thấy Hoắc Khả Ái nho nhỏ một người, nâng má nhỏ đầy thịt, đang đối mặt với các loại mỹ thực suy nghĩ sâu xa.
Sau đó giống như kỳ tích, bóng mập nhỏ thế nhưng chậm rãi gầy đi.
Bình thường ba bữa cơm không ăn ít, sữa không uống ít, chỉ là ít ăn đồ ăn vặt.
Thế là chờ đến nửa năm sau khi Hoắc Khả Ái đi nhà trẻ, tuy rằng vẫn mập mạp, nhưng tuyệt đối không phải bóng mập nữa rồi.
Ngày đầu tiên Hoắc Khả Ái đi nhà trẻ, muốn ba mẹ cùng đi đưa cậu.
Cậu đeo cặp sách nhỏ, tay trái dắt tay ba, tay phải dắt tay mẹ, đi từ trên xe xuống, nhảy cẫng lên.
Viện trưởng nhà trẻ tự mình ra nghênh đón, Hoắc Đình Sâm sờ đầu dưa của con trai, để cô giáo không cần cho cậu đãi ngộ quá tốt, làm bạn nhỏ bình thường là được.
Viện trưởng liên tục gật đầu, nhận lấy Hoắc Khả Ái từ tay Hoắc Đình Sâm, sau đó để Hoắc Khả Ái vẫy tay chào tạm biệt với ba mẹ, “Nói tạm biệt ba mẹ.”
Ngày đầu tiên lên lớp, Hoắc Khả Ái vốn một đường rất vui vẻ, rất kích động, lúc ở trên xe luôn xoay qua xoay lại không ngừng, nhưng bây giờ đến lúc chính thức phải nói tạm biệt với ba mẹ, không biết tại sao, mũi nhỏ vẫn là chua xót một chút.
Cậu méo miệng, run rẩy duỗi tay nhỏ ra, vẫy vẫy, “Ba mẹ bái bai.”
Mẹ vịn cổ tay ba, vẫy tay, “Bye bye ~”
Ba cũng vẫy tay với cậu, “Tạm biệt.”
Chào tạm biệt xong, Hoắc Khả Ái được cô giáo dắt vào phòng học.
Nhìn thấy con trai lần đầu lại gần học đường, Cố Chi và Hoắc Đình Sâm nhìn nhau cười.
Nhà trẻ buổi chiều ba giờ tan học, hôm nay Hoắc Đình Sâm tan làm sớm, dẫn theo Cố Chi, cùng nhau lần đầu đi đón Hoắc Khả Ái tan học.
Hai người ở ngoài cửa sổ nhà trẻ lén nhìn vào, trong phòng học ồn ào, tất cả bạn nhỏ đều ngồi đợi cha mẹ đến đón, Hoắc Khả Ái đang ở bên trong chơi xếp gỗ.
Cô giáo nói ba mẹ của bạn nhỏ Hoắc Khả Ái đến rồi.
Vừa nghe nói ba mẹ đến, Hoắc Khả Ái lập tức đặt gỗ trong tay xuống, cô giáo đến kéo cậu, cậu tự động làm lơ cánh tay duỗi ra của cô giáo, trực tiếp thở phì phò chạy ra ngoài phòng học.
Nhìn thấy ba mẹ đứng cùng nhau, đến đón cậu tan học.
Cố Chi duỗi tay với Hoắc Khả Ái, “Lại đây.”
Sau đó Hoắc Khả Ái cũng không lập tức đi qua, chỉ là nhìn bọn họ, sau đó méo miệng, cuối cùng, oa một tiếng khóc lên.
“Hu hu hu oa oa oa….”
Cố Chi: “……………”
Hoắc Đình Sâm: “……………….”
Vừa khóc vừa duỗi tay chạy bay vào lòng Cố Chi.
“Mẹ oa oa oa oa.”
Ở trong lòng Cố Chi lau nước mắt nước mũi chảy xuống, sau đó lại giang tay muốn chạy đến lồng ngực Hoắc Đình Sâm.
Hoắc Đình Sâm nhận lấy con trai, một tay ôm lên, hỏi, “Sao vậy?”
Hoắc Khả Ái ngửa đầu gào khóc, “Con không muốn đi học hu hu oa oa………..”
Trong nhà trẻ không có mẹ cũng không có ba, cô giáo trong nhà trẻ muốn cậu ngoan ngoãn ngồi, trong nhà trẻ không thể muốn chơi thế nào thì chơi.
Nụ cười của giáo viên có chút xấu hổ.
Buổi sáng sau khi tiễn ba mẹ đi không lâu liền bắt đầu khóc, khóc muốn tìm ba mẹ, buổi trưa không dễ dàng dỗ xong, buổi chiều trái lại là ngoan ngoãn chơi, ba mẹ vừa tới liền gợi lên nước mắt đau thương của cậu.
Hoắc Đình Sâm cho cô giáo một ánh mắt anh hiểu, sau đó nhìn tên nhóc trên khuỷu tay.
“Đi thôi, tan học rồi, về nhà.”
Hoắc Khả Ái cuối cùng ngừng khóc, thút tha thút thít, trên mặt còn vương những hạt đậu vàng.
Cậu cho rằng sau này là có thể không đi nhà trẻ nữa, thế nhưng ngày hôm sau, ba mẹ lại đưa cậu đến nơi này.
Lúc này Hoắc Khả Ái còn chưa chờ Hoắc Đình Sâm và Cố Chi rời đi, liền bắt đầu khóc lên.
Sau đó lúc hai người đến đón cậu, Hoắc Khả Ái lại ở trong phòng học chơi rất vui vẻ với các bạn nhỏ.
Liền như vậy liền tiếp một tuần.
Cố Chi hỏi Hoắc Khả Ái, “Trong nhà trẻ không phải rất vui sao, tại sao mỗi buổi sáng đi luôn khóc, con không thích nhà trẻ sao?”
Hoắc Khả Ái lắc đầu, “Con không thích nhà trẻ.”
Cố Chi, “Tại sao?”
Hoắc Khả Ái nhìn mẹ, “Bởi vì cô giáo trong nhà trẻ không xinh đẹp như mẹ.”
Nụ cười của Cố Chi có chút co quắp.
Sau đó cô chưa từng nghĩ đến có một ngày, làm một người phụ nữ trước nay không đẹp thì chết, cô cũng sẽ dạy con mình đạo lý to lớn, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải nhìn nội tâm này.
Hoắc Khả Ái nghe đạo lý lớn của mẹ, cúi đầu chơi đồ chơi.
Ban đêm, ba cũng đến giảng đạo lý với cậu, nói cậu là cậu nhóc lớn ba tuổi rưỡi, đến nhà trẻ không thể khóc.
Hoắc Đình Sâm dỗ Hoắc Khả Ái ngủ, về đến phòng ngủ, thương lượng đối sách với Cố Chi.
Vợ chồng hai người đạt thành nhất trí.
Thế là ngày hôm sau, lúc ba mẹ giao Hoắc Khả Ái vào tay cô giáo, lúc đang chuẩn bị kéo giọng kêu gào, đột nhiên, mẹ của cậu trước cậu một bước, gào lên.
Hoắc Khả Ái ngu ngơ.
Cậu thấy mẹ khóc so với cậu còn hung, duỗi tay với cậu, “Khả Ái, Hoắc Khả Ái của mẹ, mẹ luyến tiếc con hu hu hu hu hu.”
Hoắc Khả Ái cũng duỗi tay về phía mẹ, “Mẹ, mẹ!”
Sau đó chính giữa hai người, cánh cửa sắt của nhà trẻ vô tình mà đóng lại.
Tàn nhẫn kết thúc cảnh vui buồn hợp tan của hai mẹ con.
Cậu thấy mẹ ghé lên cửa, mắt ngậm nước mắt dặn dò cậu, “Bảo bối của mẹ, mẹ không nỡ với con, mẹ rất nhớ con hu hu hu hu hu, buổi chiều mẹ liền đến đón con, Hoắc Khả Ái không được khóc, vì mẹ nhất định không được khóc.”
Hoắc Khả Ái ngồi trên khuỷu tay cô giáo, nước mắt vốn đã ở trong vành mắt lượn vòng, sau đó thấy vẻ mặt bi thương của mẹ, nghe mẹ dốc hết tâm huyết dặn dò, hít hít mũi, ngây người đem nước mắt nghẹn vào.
“Vâng ~”
Hoắc Khả Ái được cô giáo ôm đến phòng học.
Ở giây tiếp theo bị cô giáo ôm vào phòng học, vẻ mặt đau không muốn sống trên mặt Cố Cho cũng giống như ảo thuật trong nháy mắt biến mất không thấy, cô lau hai giọt nước mắt trên mặt, sau đó moi ra một hộp phấn dặm lớp trang điểm, sau đó xoay người, khoác cánh tay Hoắc Đình Sâm, xuân phong đắc ý xoay eo, “Đi thôi.”
Không hổ là người phụ nữ từng quay phim, Hoắc Đình Sâm bật cười.
Hoắc Khả Ái cuối cùng bắt đầu chậm rãi quen với cuộc sống nhà trẻ, cậu kết được bạn tốt ở trong nhà trẻ, hơn nữa cậu đã đáp ứng mẹ, vì mẹ không được khóc.
Ba mẹ không cần mỗi ngày đến đưa đón, chú tài xế lái xe đưa cậu đi học, chú tài xế lái xe đón cậu tan học.
Có điều ba mẹ lúc rảnh vẫn sẽ đến đón cậu, ông bà nội cũng thường đến đón cậu, ông ngoại cũng đến đón cậu.
Cậu cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc.
Em gái Đóa Đóa đi học trễ hơn cậu nửa năm, lúc em gái Đóa Đóa đến học, Hoắc Khả Ái đã quen thuộc ở trong nhà trẻ, kéo em gái Đóa Đóa giới thiệu bạn nhỏ và cô giáo trong nhà trẻ cho cô bé, hơi có chút ý tứ anh trai bảo kê em.
Nhà trẻ muốn tổ chức đại hội thể thao của cha mẹ và con cái, ba mẹ mỗi bạn nhỏ đều phải đến tham gia.
Ba mẹ của Hoắc Khả Ái đương nhiên sẽ đến, cậu hỏi ba mẹ Đóa Đóa đến không.
Đóa Đóa cắn ngón tay lắc đầu, nói không biết.
Bé không biết là mẹ và ba đến, hay là mẹ và chú Lý đến.
Hoắc Khả Ái hỏi chú Lý là ai.
Đóa Đóa nói chú Lý là bạn trai của mẹ bé.
Hoắc Khả Ái gật đầu, trở về hỏi mẹ của Đóa Đóa có bạn trai, mẹ cậu sao chỉ có ba, không có bạn trai vậy?
Mẹ nghe xong cười khanh khách, nói nếu như con muốn mẹ liền đi tìm một người bạn trai.
Ba nghe xong mặt hung dữ, nói em thử xem.
Đầu nhỏ của Hoắc Khả Ái không hiểu quan hệ phức tạp thế này, ngáp một cái, được dì giúp việc dẫn đi ngủ.
Cố Chi nghĩ đến Đường Mạn Văn, dựa vào cánh tay Hoắc Đình Sâm, nói chuyện với anh.
Sau khi Đường Mạn Văn vào bộ ngoại giao, vì năng lực công việc xuất sắc và ngoại hình, dù bên cạnh mang theo con gái, cũng chưa từng thiếu người theo đuổi.
Người họ Lý kia cũng làm việc trong bộ ngoại giao, theo đuổi Đường Mạn Văn hai năm, gần đây Đường Mạn Văn cuối cùng đáp ứng thử với anh ta.
Cô Chi cọ xát trên cánh tay Hoắc Đình Sâm, “Em cảm thấy như vậy không có gì không tốt.”
Hoắc Đình Sâm, “Ừm.”
Đại hội thể thao gia đình.
Hoắc Khả Ái tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, vô cùng ra vẻ.
Đóa Đóa tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay chú Lý.
Đại hội thể thao rất vui vẻ, Hoắc Khả Ái thắng rất nhiều giải thưởng, Đóa Đóa cũng thắng nhiều giải.
Chú Lý hỏi Đóa Đóa mệt không, muốn uống nước không, hay là nghỉ một lát, săn sóc hơn cả ba của Hoắc Khả Ái.
Người lớn ở cùng nhau chuẩn bị trò chơi tiếp theo.
Đóa Đóa lén tìm Hoắc Khả Ái, hỏi anh có thể đi với em không, chúng ta ra bên ngoài.
Không cần nói với ba mẹ anh.
Hoắc Khả Ái có chút do dự, vẫn là gật đầu.
Hai bạn nhỏ rất dễ dàng tránh tầm mắt của người lớn, Hoắc Khả Ái dắt Đóa Đóa đến cổng nhà trẻ.
Đóa Đóa nhìn thấy người đó.
Bé biết ba cũng đến, chỉ là ba biết hôm nay mẹ là cùng chú Lý dẫn Đóa Đóa đến, ba chỉ đứng ở đằng xa bên ngoài, không dám xuất hiện.
Đóa Đóa giơ tay nhào qua, người đó ngồi xổm người xuống ôm bé lên, Đóa Đóa ôm lấy cổ ba, mặt nhỏ dán lên cánh tay ba, gọi, “Ba”.
Người bên trong rất nhanh liền phát hiện hai đứa bé không thấy nữa, ra ngoài tìm kiếm, sau đó nhìn thấy cảnh này.
Đóa Đóa được ba đặt xuống, để bé trở về bên chỗ mẹ.
Đóa Đóa khóc lên, bé xoay đầu, nhìn thấy bóng lưng rời đi của ba.
Ban đêm, mẹ dịu dàng hỏi bé thích chú Lý không, chú Lý cũng đối với con rất tốt nha.
Đóa Đóa dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói con không thích chú Lý, chú ấy không phải ba con, người con yêu nhất chỉ có ba, ai cũng không thay thế được ba của con.
Bé nhào vào lòng mẹ, hỏi mẹ tại sao mẹ không quan tâm ba, con muốn mẹ, cũng muốn ba, con muốn giống như Hoắc Khả Ái, ba mẹ cùng nhau đưa con đi học, ba mẹ cùng nhau dẫn con đi chơi, ba mẹ cùng nhau ôm con chụp ảnh.
Con muốn là một Đóa Đóa vui vẻ.
Mẹ im lặng, hỏi bé, “Không lẽ hiện giờ Đóa Đóa không vui vẻ sao?”
Bé nói, “Bởi vì con biết mẹ không vui, ba cũng không vui, cho nên Đóa Đóa cũng không vui.”
Mẹ ôm lấy bé, nhẹ nhàng đong đưa, dỗ bé ngủ, nói, “Nếu con không thích chú Lý, vậy sau này chúng ta không cần gặp chú Lý nữa.”
“Vậy ba thì sao.” Mí mắt Đóa Đóa đang đánh nhau, nhẹ nhàng hỏi.
Mẹ hôn lên trán bé, “Nếu Đóa Đóa chỉ thích ba, vậy sau này chúng ta chỉ cùng ba ra ngoài chơi, chụp hình với ba, đi nhà trẻ với ba.”
“Móc ngoéo.” Mẹ cong lên ngón út.
“Cảm ơn mẹ.” Đóa Đóa móc ngoéo xong với mẹ, cuối cùng ngủ rồi, khóe miệng treo lên nụ cười ngọt ngào.
Bé chưa từng vui như vậy.
Ngày hôm sau, Đóa Đóa liền ở trong nhà trẻ nói với Hoắc Khả Ái, ba mẹ bé cũng sẽ cùng nhau đi chơi, cùng nhau chụp hình, cùng nhau đến nhà trẻ.
Hoắc Khả Ái vô cùng vui vẻ cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa kéo tay cậu nhảy cao.
Hoắc Khả Ái nói Đóa Đóa cần bình tĩnh, mỗi ngày không thể gào to như vậy.
Dù sao bọn họ bây giờ cũng không phải người hai tuổi nữa.