Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 12



Sau khi Cổ Dụ Phàm dùng hết các loại chiêu đặc sắc, cuối cùng Cố Chi cũng đồng ý đi chụp hai tấm hình, Cổ Dụ Phàm cực kỳ vui mừng, ông ta xoa tay muốn thiết kế tạo hình cho Cố Chi.

Theo sự nổi tiếng của <Đêm Hoa Nhài> lần này, ca sĩ Cố Chi mà muôn người mong đợi lần đầu lộ diện công khai, đương nhiên là không qua loa được, chỉ là Cổ Dụ Phàm không nghĩ tới Cố Chi còn chưa chụp ảnh, đột nhiên trong vòng một đêm, giống như đã ăn cánh với nhau rồi vậy, cô lại lên trang đầu mấy từ báo giải trí của Thượng Hải, bao gồm cả báo diễn nghệ Thượng Hải.

Chỉ là trang đầu của mấy tờ báo lần này cực kỳ chướng mắt.

“<Đêm Hoa Nhài> nổi tiếng khắp Thượng Hải, hình tượng Cố Chi khó bề phân biệt, là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức, giải thích rõ vì sao đĩa nhạc Thắng Lợi chậm chạp không chịu vén màn che bí ẩn của Cố Chi.”

Cổ Dụ Phàm liếc mắt nhìn nội dung trong tin tức mấy lần, trong lòng ông ta lập tức có đáp án.

Gần đây đĩa nhạc Thắng Lợi kiếm được tiền đầy túi, mấy nhà đối thủ đều đỏ mắt ghen tỵ, bây giờ lại bị bọn họ liên hợp âm thầm ra tay.

Chẳng trách bọn họ sẽ có một màn này, dù sao thì tác phong lần này của đĩa nhạc Thắng Lợi thực sự không thể không khiến cho người ta suy đoán nghị luận — nào có ca sĩ nào không lộ mặt.

Người trong ngành đĩa nhạc đều biết, ca sĩ đương nhiên quan trọng là giọng hát, nhưng tướng mạo, nhất là ca sĩ nữ, tướng mạo cũng quan trọng như vậy, công ty đĩa nhạc phàm là khai quật được hạt giống tốt thì chỉ cần dáng dấp tướng mạo đoan chính một chút, bọn họ đều có thể đóng gói cho bạn thành mỹ nhân, ảnh báo bán kèm theo đĩa nhạc, dù sao thì ai mà không vui khi nhìn thấy người hát chính là mỹ nhân chứ?

Mà lần này, <Đêm Hoa Nhài> nổi tiếng đến mức này rồi mà đĩa nhạc Thắng Lợi lại chậm chạp không bán ảnh báo của Cố Chi, thậm chí dường như còn có mục đích để cô một mực làm ca sĩ phía sau màn, hành động thật sự là khiến cho người ta sinh nghi. Trong giới đĩa nhạc, phàm là người dáng dấp có mũi có mắt có thể nhìn được thì có công ty nào mà không cho lộ mặt.

Cho nên cách làm che giấu tất cả của Thắng Lợi, thậm chí còn chịu từ bỏ tiền bán ảnh báo ca sĩ, trong mắt đối thủ thì chắc chắn chỉ có một khả năng ——

Người mới mà Thắng Lợi đào được đúng là có tiếng hát trời cho, cũng lấy cái tên không tệ cho cô ấy, tuyên truyền lờ mờ, cố ý cho công chúng ảo giác Cố Chi là mỹ nhân nhưng trên thực tế, giọng hát hay bao nhiêu thì dáng dấp khó coi bấy nhiêu! Khó coi đến mức đóng gói chỉnh sửa cũng không được! Khó coi đến mức đuổi khách! Khó coi đến mức ngay cả một đầu ngón tay Công ty đĩa nhạc cũng không muốn để lộ!

Mấy Công ty đĩa nhạc khác làm sao cam tâm để cho Thắng Lợi dùng chiêu này kiếm tiền, nhìn những đoạn trích thư gửi của những độc giả kia thổ lộ với Cố Chi, bọn họ thề phải đâm thủng mánh khóe vụng về thấp kém của đĩa nhạc Thắng Lợi, thế là họ đã liên thủ mua lại trang đầu của nhiều tờ báo, thề phải lột mặt nạ mỹ hóa trên mặt Cố Chi xuống.

Mấy ngày nay suy đoán về tướng mạo thực sự của Cố Chi vốn dĩ đã bắt đầu nhiều hơn, mà mấy ngàn chữ lưu loát trên báo bây giờ, tất cả đều đang phân tích cho đông đảo người dân bạn bè, ca sĩ xinh đẹp sẽ không lộ mặt, đĩa nhạc Thắng Lợi không có khả năng sẽ từ bỏ phát hành ảnh báo không kiếm tiền, cho nên giản lược hết các câu văn vẻ nho nhã của cả bài tin tức thì sơ lược bằng một câu là:

Cố Chi hát <Đêm Hoa Nhài> là một người cực kỳ xấu đến mức nhận không ra.

Công chúng gần đây vốn dĩ sự tò mò đối với Cố Chi đã đạt đến cực điểm, ca sĩ này nổi tiếng như thế lại chậm chạp không gặp người ta, vừa nhìn thấy những tờ báo có liên quan đến ngoại hình của Cố Chi, bọn họ lập tức tranh mua sạch, sau đó người xem tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, người dân cực kỳ thích nghe ngóng tin tức như thế này.

Cổ Dụ Phàm trực tiếp bị tin tức này chọc cho giận đến bật cười. Có điều chẳng trách người cùng ngành chắc chắn dáng dấp của Cố Chi người không nhận ra như vậy, ông ta làm trong ngành, đụng phải tình huống thế này thì chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

Chỉ là lần này bọn họ nhất định là không nghĩ tới, Cố Chi hoàn toàn không phải ca sĩ ký hợp đồng của Thắng Lợi mà là cổ đông của đĩa nhạc Thắng Lợi, ngay cả đĩa nhạc cũng là phát hành một cách đánh bậy đánh bạ. Làm ca sĩ vốn là việc không nằm trong phạm vi cân nhắc của vị cổ đông này.

Cổ Dụ Phàm lời ít mà ý nhiều đặc biệt đọc nội dung trên báo cho Cố Chi.

Cố Chi nghe, sắc mặt còn khó coi hơn cả Cổ Dụ Phàm.

Mẹ nó, Cố Chi ở trong lòng mắng một câu.

Cô lớn như vậy rồi, thứ duy nhất cô kiêu ngạo và tự tin chính là khuôn mặt mình, nếu như có người ở trên báo nói cô nông cạn không có học thức thì có lẽ cô sẽ không phản bác, thậm chí còn có thể vỗ tay nói bạn nói đúng, dù sao thì con người cô cũng tương đối tự mình biết mình, cô quả thực không có đọc sách đi học gì, nhưng nói dung mạo của cô xấu xí nhận không ra người thì thật sự đã chạm tới điểm phẫn nộ tự trọng của cô.

Cô vốn dĩ chỉ muốn tiện tay phát hành ảnh chụp, bây giờ thì thế nào cũng phải để mấy người nhìn một chút mới được.

Nếu như cô khó coi thì đồ chó Hoắc Đình Sâm kia sẽ thu nhận cô làm vợ bé à? Sẽ hận không thể ở trên người cô không xuống à?

Mặc dù Cố Dương luôn nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Cố Chi cũng không cảm thấy mình dựa vào sắc đẹp để leo lên thì có gì không đúng, đây rõ ràng là ưu điểm của cô, vì sao không lợi dụng chứ.

Cố Chi xì một tiếng: “Tin tức chó má này chẳng lẽ thật sự sẽ có người tin sao?” Giọng của cô hay như vậy, cuối cùng những thứ ngu xuẩn kia lại liên hệ cô với chữ xấu.

Cổ Dụ Phàm nhức đầu không thôi: “Đương nhiên là có.”

Ông ta quá hiểu rõ mức độ lên men của những tin tức này, đứng đắn bác bỏ tin đồn thì không có ai để ý, ngược lại là kích thích lời đồn cẩu huyết truyền đi nhanh chóng. Nếu như lúc đó một truyền mười, mười truyền trăm thì tất cả mọi người sẽ tin rằng Cố Chi không lộ diện là bởi vì cô xấu, một khi đã hình thành nhận thức rập khuôn thì có muốn thay đổi ý nghĩ của bọn họ cũng sẽ vô cùng khó khăn, cho nên hiện tại việc cấp bách chính là bán ảnh báo của Cố Chi.

Cổ Dụ Phàm không nghĩ tới việc Cố Chi lộ mặt mà ông ta vốn lên kế hoạch tỉ mỉ sẽ ở dưới tình hình cấp bách này, ông ta một bên cầm ống nghe điện thoại lên dùng tay quay số một bên nói với Cố Chi: “Bây giờ tôi gọi điện thoại cho nhà máy ảnh báo, bắt đầu in ảnh báo của cô.”

Cố Chi cau mày: “Số lượng phát hành ảnh báo của ông nhiều hơn hay là số lượng báo chí phát hành nhiều hơn?”

Cổ Dụ Phàm thở dài: “Đương nhiên là báo chí,” Ông ta dường như nhớ ra cái gì đó, ngừng bàn tay đang quay số điện thoại: “Ảnh báo không đủ, tôi liên hệ với tòa soạn, ngày mai in hình của cô lên báo.”

Ông ta vô cùng có lòng tin, chỉ cần Cố Chi lộ diện một cái là sẽ vả cho những người phát tin tức truyền lời đồn kia sưng mặt.

Không phải bọn họ cho rằng cô quá xấu nhận không ra người sao, vậy thì để mấy người nhìn xem, rốt cuộc là ai đá vào tấm sắt, gãi đúng chỗ ngứa.

Thế nhưng Cố Chi tựa như vẫn không hài lòng lắm. Cô nghĩ, ảnh chụp trên báo đen thui mơ hồ thì có thể nhìn ra được cái gì, hơn nữa dù sao cô cũng cảm thấy cổ quái khi cách chứng minh hình dáng của mình thật ra không đáng sợ là in hình của mình lên báo để mọi người đánh giá.

Cố Chi liếc mắt nhìn một bản tạp chí <Lương Hữu> trên bàn làm việc của Cổ Dụ Phàm, nhìn thấy ảnh báo màu sắc rực rỡ trên trang bìa, cô đột nhiên nói: “Có thể đăng trên <Lương Hữu> không.”

Cổ Dụ Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cái gì.”

Ông ta đương nhiên là biết tạp chí <Lương Hữu>, đây không chỉ là tạp chí đời sống giải trí nổi tiếng nhất Thượng Hải mà còn là tạp chí nổi tiếng nhất Thượng Hải, không có cái thứ hai. So với những tờ báo này hôm nay thì lượng phát hành của <Lương Hữu> chỉ nhiều chứ không ít.

<Lương Hữu> là bán nguyệt san phát hành hai tuần một lần, nội dung lấy tranh ảnh làm chủ, cho nên đó là một trong số ít các tạp chí mà Cố Chi mua về lật xem, nội dung tạp chí kết hợp sự thời thượng và xã hội với nhau, tin lớn thì có phong cách, tình trạng người địa phương, chính trị, thương nghiệp, nhỏ thì có tin tức về quần áo kiểu tóc lưu hành gần đây.

Mà thứ làm người khác chú ý nhất của <Lương Hữu> mỗi kỳ chắc chắn là cô nàng ở trang bìa tạp chí. <Lương Hữu> phát hành số lượng lớn, trang bìa lại lấy phái nữ làm chủ, đầy đủ các nhân vật trên cơ bản đều là minh tinh điện ảnh và quý cô xã hội của Thượng Hải, trang bìa xinh đẹp lại thời thượng của bọn họ thường xuyên có thể nhấc lên một phong trào lưu hành ở Thượng Hải, không ít người thậm chí còn chuyên sưu tập trang bìa ảnh báo mỗi kỳ, sau đó trưng bày trong cửa hàng triển lãm như vật trưng bày.

Cố Chi lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn lên <Lương Hữu>.” Ở trang bìa tạp chí, để mọi người dùng một tấm ảnh báo màu sắc rực rỡ xinh đẹp mà nhận biết cô, chẳng nhẽ còn không mạnh bằng đăng ảnh chân dung của mình lên trên báo giống như tội phạm truy nã sao.

Cổ Dụ Phàm cho rằng Cố Chi đang nói đùa: “Trang bìa của <Lương Hữu> không phải dễ lên như vậy, mỗi kỳ đều là minh tinh đang hot hoặc là quý cô nổi tiếng, nhân vật trang bìa kỳ tiếp theo của bọn họ có lẽ cũng đã sớm quyết định xong rồi, sao có thể đổi được.”

Cố Chi nghe thấy lời của Cổ Dụ Phàm thì nghiêng đầu: “Không phải tôi đã rất hot rồi sao, dáng dấp cũng không xấu đúng không, có tính là minh tinh đang hot không, về phần nhân vật trang bìa kỳ tiếp theo đã quyết định xong rồi thì chỉ cần vẫn chưa bắt đầu in, không phải là đều không nói chắc chắn được sao.”

“Tạp chí của bọn họ có nổi tiếng hơn đi chăng nữa thì cũng muốn bán được nhiều hơn đúng không, nếu như nói với mọi người rằng kỳ này là Cố Chi ở trang bìa, Cố Chi lần đầu lộ diện sau khi đĩa nhạc trở nên cực kỳ nổi tiếng lại trải qua lời đồn ngoại hình, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chờ đón, cho nên chuyện này đối với Lương Hữu, đối với chúng ta, hẳn là hai bên cùng có lợi.”

Cổ Dụ Phàm nghe thấy lời Cố Chi nói, ánh mắt ông ta nhìn về phía cô mang theo sự khen ngợi, sau đó lại hỏi: “Dù cho là như vậy thì cũng chỉ còn vài ngày cách ngày kỳ tiếp theo được bán, cô không sợ người khác nói cô là người được kéo tới khẩn cấp giả mạo Cố Chi sao?”

“Tự tôi giả mạo tôi?” Cố Chi đột nhiên cười một tiếng: “Cũng không thể giả mạo người khác cả một đời được, ông bảo bọn họ đi tìm người hát giống tôi như đúc tới đi.”

“Chỗ ông có lẽ có số điện thoại của tập san <Lương Hữu>, Trần Mỹ Điệp của công ty trước đó không phải đã từng lên trang bìa à, chúng ta từng hợp tác với bọn họ, đánh một trận xem sao.”

Cổ Dụ Phàm cầm ống nghe điện thoại, dường như có chút do dự, cuối cùng ông ta dứt khoát gật đầu: “Được.”

Ngày hôm sau, Công ty đĩa nhạc Thắng Lợi liền mua lại trang bìa của đại đa số báo chí ngày hôm đó, tuyên bố ca sĩ Cố Chi của công ty vì để cảm tạ sự yêu quý của các fan ca nhạc và bạn bè, ba ngày sau cô sẽ lần đầu tiên công khai lộ diện trên tạp chí <Lương Hữu>, tiến hành khiển trách mạnh mẽ đối với người tung tin đồn nhảm về tiểu thư Cố Chi vào ngày hôm qua.

Báo chí trong hai ngày nay, một tờ thì tung tin đồn một tờ thì bác bỏ tin đồn, mọi người gần như đã bị làm cho ngơ ngác rồi, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên tin ai, thế là gần như tất cả mọi người đều đặt ánh mắt trên tạp chí <Lương Hữu> được bán vào ba ngày sau.

Ba ngày sau.

Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, các tiệm bán báo của Thượng Hải dồn dập mở cửa đưa hàng mới lên, đứa trẻ bán báo nhận được hàng mới ngày hôm nay, người đưa thư đạp xe đạp ném tạp chí mà các nhà các hộ đặt vào trong hộp thư ở cổng.

Bán nguyệt san <Lương Hữu> được ông chủ của tiệm bán báo trưng bày ở vị trí bắt mắt nhất.

Người phụ nữ ở trang bìa mặc chiếc sườn xám màu xanh lá cây vân nghiêng giao nhau, đeo một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, bên cạnh là một cái giá sách kiểu dáng châu Âu.

Cơ thể cô nhẹ nhàng dựa vào mặt tường sau lưng, hai tay đặt sau lưng, tư thế nhã nhặn xinh đẹp, sau đó cô nghiêng đầu, hướng về phía đối diện nhàn nhạt cười một cái.

Có người sáng sớm đi làm đi ngang qua tiệm báo, sau khi nhìn thấy người ở trang bìa thì lại chậm chạp không dời mắt nổi, kết quả người đó không chú ý dưới chân, suýt chút nữa thì ngã nhào một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.