Tưởng Lệ Tuệ phát hiện được những tư liệu đó trong văn phòng ủy ban thôn Giang Biên, mà văn phòng kia nằm gần con đường cái dẫn vào thôn.
Đó là một tòa nhà hai tầng rất mới, trên cửa treo tấm biển viết mấy chữ “Ủy ban thôn Giang Biên”.
Mọi người đẩy cửa đi vào, văn phòng này dường như bị bỏ hoang đã lâu, nền nhà lẫn trên bàn đều đóng một lớp bụi thật dày.
Tưởng Lệ Tuệ chỉ tay về phía phòng để hồ sơ, nói: “Tôi tìm được mấy tài liệu đó ở trong kia, cơ mà tài liệu nhiều quá, tôi xem không hết nên đi gọi mấy người đến xem cùng.”
Cả đám đi thẳng vào phòng để hồ sơ, bắt đầu tìm tòi đọc từng cái một.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đưa mắt nhìn nhau, mục tiêu của hai người đều rất rõ ràng, thứ bọn họ muốn tìm không phải mấy văn kiện hiện đại có đóng dấu đỏ hay được đính thành sách, mà là vài món đồ cổ xưa.
Phòng hồ sơ này không lớn cho lắm, khi đang ở trong góc xó phòng, Kỳ Vô Quá đã tìm ra thứ họ cần.
Thôn sử chí.
Thôn Giang Biên này là một nơi vô cùng có truyền thống, mười lăm năm nay vẫn luôn duy trì thói quen ghi chép sách sử.
Những người có thể viết vào sách đều là người già đức cao vọng trọng, trách nhiệm của họ là viết lại những chuyện lớn xảy ra trong thôn lẫn ngoài thôn suốt mười lăm năm qua vào đây.
Giang Truyện Trí đã từng đứng đầu thành phố này, trong thôn sử chí chắc chắn sẽ có tên ông ta.
Kỳ Vô Quá nhanh chóng tìm thấy tiểu sử của Giang Truyện Trí, thông tin ghi bên trong không khác với những thông tin mà họ lấy được trước đó là mấy.
Ông ta xuất thân từ thôn Giang Biên, thi vào một trường đại học vô cùng nổi tiếng, ban đầu làm kỹ sư mười năm, sau đó đi làm chính trị, cuối cùng suôn sẻ trở thành người lãnh đạo nơi này.
Kỳ Vô Quá nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Giang Truyện Trí, luôn cảm thấy dường như mình đã thấy khuôn mặt này ở đâu rồi.
Đoạn Lệ phía bên kia thấp giọng nói: “Tới đây xem thứ này đi.”
Kỳ Vô Quá đến gần xem thử, trong tay Đoạn Lệ cầm một quyển thôn chí sử khác, từ trang giấy ố vàng có thể thấy nó đã tồn tại rất nhiều năm rồi.
“Thiên sư?”
Kỳ Vô Quá vừa nhìn đã biết vì sao Đoạn Lệ xem trọng cuốn sách này như vậy.
Mấy trăm năm trước ở thôn Giang Biên này, hầu như toàn bộ đàn ông trong thôn đều là thiên sư, còn là cả một gia tộc làm nghề thiên sư.
Loading…
“Cả làng đều làm thiên sư, khoa trương thế nhỉ?” Kỳ Vô Quá có chút thán phục.
Đoạn Lệ nói: “Thiên sư thường có hai phái, một là truyền thừa gia tộc, hai là truyền thừa môn phái, kết hợp hai bên cũng có. Tình huống của thôn Giang Biên có lẽ là truyền thừa gia tộc.”
Đoạn Lệ cầm lấy quyển sách lật tới trang đầu tiên, nói: “Trước đây người thôn Giang Biên cũng không phải là người bản địa.”
“Bọn họ di cư đến đây à?”
“Ừm.” Đoạn Lệ gật gật đầu, lại chỉ vào một hàng chữ.
“Sau khi bọn họ đến đây định cư, tộc trưởng lập tức ra quy định, đàn ông thôn Giang Biên bắt buộc phải học pháp thuật được truyền thừa, hơn nữa không được rời khỏi đây, không được tự tiện phá bỏ nhà ở trong thôn. Nếu như phòng ốc cũ quá phải xây mới, thì chỉ được phá bỏ sau khi xây nhà mới mười năm, cũng không thể chuyển nhà đi chỗ khác.”
Liên kết các thông tin này lại, tất cả mọi thứ đều trở nên hợp lý.
Năm đó gia tộc thiên sư lớn mạnh phát hiện vùng đất này là âm huyệt, vì để trấn áp nó, phòng ngừa lệ quỷ thông qua âm đ*o này mà quấy nhiễu dương gian, khiến dân chúng lầm than.
Tộc trưởng quyết định ở lại, đồng thời đời đời kiếp kiếp canh giữ nơi này.
Đoạn Lệ nói: “Kiến trúc trong làng là một trận pháp, tất cả đều dùng để trấn áp âm huyệt.”
Nhưng theo thay đổi của thời gian, thêm vào sự biến động của xã hội, những thanh niên chịu theo học thuật pháp trong thôn Giang Biên càng ngày càng ít, tất nhiên sẽ không có ai chịu ở lại đây để trấn thủ cả đời.
Kỳ Vô Quá xem đến đây, trong lòng đã có câu trả lời, cậu quay lại lật quyển sổ trước đó ra.
Quả nhiên Giang Truyện Trí có liên quan rất mật thiết đến thôn sử chí, ông nội, cha Giang Truyện Trí hay cả đời trước nữa, đều là người có địa vị rất cao trong thôn.
Rất nhiều chuyện trong thôn đều do nhà ông ta định đoạt, đồng thời chỉ có nhà ông ta tiếp nhận hoàn chỉnh thuật pháp truyền thừa của tổ tiên.
Chủ nhà trọ am hiểu pháp thuật mượn người rơm phong ấn lệ quỷ chắc chắn cũng có quan hệ với Giang Truyện Trí. Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá mới rõ vì sao bức ảnh chụp Giang Truyện Trí lại quen mắt đến thế.
Ảnh đại diện Wechat của chủ nhà trọ là ảnh chân dung, trên tấm hình kia, đường nét khuôn mặt có rất nhiều nét giống Giang Truyện Trí.
Kỳ Vô Quá nghĩ nghĩ, lại mở di động đi quấy rầy NPC ông chú phòng phía đông.
“Ông chủ à, nói ra thì tôi vẫn chưa biết tên ngài là gì, thất lễ quá.”
“Lúc cậu ký hợp đồng cũng không xem à? Tôi là Giang Truyện Dũng!”
Giang Truyện Dũng!
Kỳ Vô Quá lập tức lật thôn chí sử ra tìm cái tên này, quả nhiên, anh ta là em trai của Giang Truyện Trí.
Giang Truyện Dũng dùng người rơm để phong bế thủy quỷ vào đó, xem ra là được truyền thừa từ trong nhà mình.
Chỉ là Giang Truyện Dũng không giống Giang Truyện Trí, sau khi tốt nghiệp đại học xong thì đi nơi khác buôn bán, rất ít khi lui tới thôn Giang Biên.
Mà hai biệt thự trên đảo Giang Tâm cũng không phải do anh ta mua, có lẽ là được thôn chia cho lúc đền bù giải tỏa mặt bằng.
Bây giờ phần cơ bản của cốt truyện đã rõ, việc khai phá thành phố mới là chuyện bất khả kháng. Trong quá trình khai phá, Giang Truyện Trí lo lắng ác quỷ quanh âm huyệt sẽ mượn đà gây chuyện, nên mới yêu cầu phải xây nhà giống hệt với thôn Giang Biên.
Đoạn Lệ nghe xong phỏng đoán của Kỳ Vô Quá, hỏi: “Thế vì sao lại thiết kế thành dạng đối xứng tuyệt đối như vậy, đáng lẽ ông ta phải tăng uy lực của trận pháp, nhưng nếu thiết kế thành hình đối xứng cũng không ích gì.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, nói: “Vì mấy tên bị chứng cưỡng ép nhìn sướng mắt.”
“…”
Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ dùng biểu tình câm nín nhìn mình, cũng biết phỏng đoán này không hợp lý chút nào. Nhưng trực giác của cậu vẫn luôn nói rằng chứng cưỡng ép này có một vị trí quan trọng nhất định.
Nghĩ tới đây, cậu nói: “Tôi thấy chúng ta nên đi gặp Giang Truyện Trí một lúc.”
Đoạn Lệ nói: “Chủ tuyến đã rõ ràng, không cần phải mạo hiểm như vậy.”
“Tên Giang Truyện Trí này không phải là nhân vật nguy hiểm, vả lại không phải có anh rồi sao?”
Hai người đi tìm thêm xung quanh nhưng không phát hiện thêm gì.
Mà Lộ Mạn Mạn đứng bên cạnh hai người sắp bổ não thành thần rồi.
***
Khi mọi người rời khỏi phòng chứa hồ sơ, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo choàng ngắn màu lam, đội mũ rơm đi tới.
Sắc mặt Tưởng Lệ Tuệ thoắt cái trắng bệch, cô lui về sau một bước, nấp sau Lộ Mạn Mạn run lẩy bẩy.
Lộ Mạn Mạn hỏi: “Sao thế?”
Tưởng Lệ Tuệ nhỏ giọng nói: “Ông, ông, ông ta là người tôi chăm sóc ở bệnh viện, rõ ràng hôm qua ông ta đã tắt thở rồi.”
Người Tưởng Lệ Tuệ chăm sóc ở bệnh viện là chồng trên danh nghĩa của cô, mọi người chỉ cho đó là một NPC không mấy quan trọng do trò chơi cung cấp, nào ngờ lại không phải thế.
Kỳ Vô Quá tiến lên phía trước, ngăn cản tầm nhìn của người đàn ông, hỏi: “Xin chào, có chuyện gì sao?”
Người trung niên nhìn Kỳ Vô Quá một cái, không trả lời cậu mà nói: “Lệ Tuệ, sao hôm nay em không đưa cơm đến, anh đói lắm.”
Tưởng Lệ Tuệ nghe xong lại càng hoảng loạn, hận không thể trốn ngược vào trong ủy ban văn phòng thôn.
Người trung niên thấy Tưởng Lệ Tuệ không lên tiếng, trên mặt hiện lên chút mất hứng, sau đó đi thẳng qua chỗ cô.
Kỳ Vô Quá nâng tay cản ông ta, trong tay lại cảm giác rất kỳ lạ, lỏng lẻo mềm mại, không giống cơ thể của người bình thường, trái lại còn khá giống người rơm.
Sức mạnh của người trung niên lớn đến kinh người, Kỳ Vô Quá không thể nào ngăn cản ông ta bước về phía Tưởng Lệ Tuệ được.
Đoạn Lệ đã luồn tay vào trong bao, lại không biết nhớ tới cái gì nên ngừng lại.
Trái tim Tưởng Lệ Tuệ tan vỡ, cô đột nhiên hét to: “Ông đã chết rồi! Chết rồi! Ông chết rồi còn đòi ăn cơm làm gì!”
Người đàn ông dừng lại, khuôn mặt trở nên thẫn thờ mất một lúc lâu.
Sau đó ông ta rốt cuộc cũng di chuyển, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, mình chết rồi, đã chết rồi.”
Người trung niên xoay người rời đi, cơ thể căng thẳng của Tưởng Lệ Tuệ mới thả lỏng xuống.
Chỉ là đi chưa được mấy bước đã ngừng lại.
Ông ta chậm rãi xoay người, động tác cứng ngắt như thanh sắt đã rỉ sét, thậm chí còn khiến người ta như nghe được tiếng kít kít của bản lề bị mài mòn.
Mọi người đều trở nên cảnh giác.
Sau khi người trung niên xoay người thì đứng im, trên mặt nở một nụ cười.
Có lẽ đây không được tính là cười, ông ta chỉ nhếch khóe miệng lên mà thôi, những phần cơ thịt khác trên mặt đều không biến đổi gì.
Cứ như một thằng hề được vẽ lên lớp mặt nạ, khiến những người đang đứng đây sởn hết tóc gáy.
Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Nụ cười này làm tôi nghĩ đến bức tranh tiếp theo cho series Địa ngục chi hoa.”
“…”
Đoạn Lệ bất đắc dĩ nhìn cậu.
Người trung niên mở miệng, âm thanh tuy không lớn, nhưng lại đập thẳng vào tai mỗi người: “Anh chết rồi, nhưng không phải em cũng đã chết sao, Tưởng Lệ Tuệ?”
Lộ Mạn Mạn cùng Phùng Chân quay đầu lại thật mạnh, nhìn về phía Tưởng Lệ Tuệ đang đứng sau lưng.
Tưởng Lệ Tuệ đứng ngốc tại chỗ, ánh mắt bắt đầu mất tiêu cự.
Lộ Mạn Mạn phản ứng cực nhanh, lui về phía Kỳ Vô Quá vài bước. Tính ra cô còn có tình có nghĩa, lúc lui lại không quên kéo Phùng Chân theo.
Tưởng Lệ Tuệ lên tiếng: “Đúng vậy… mình… đã… chết…”
Ngữ điệu của cô quỷ dị mà cứng nhắc, sau đó cả đám nhìn thấy phần tay chân lộ ra ngoài của Tưởng Lệ Tuệ có màu hơi kỳ quái.
Phần da từ đầu ngón tay và chân bắt đầu chuyển sang màu vàng óng, còn xuất hiện từng lớp hoa văn. Chỗ hoa văn đó lan dần lên trên, tỏa ra toàn thân Tưởng Lệ Tuệ.
Lại sau đó, những hoa văn kia chậm rãi dịch chuyển xuống dưới, chia da Tưởng Lệ Tuệ thành những sợi mảnh dài rộng chừng nửa cm, thêm màu vàng óng vào, tạo thành sự quen thuộc đáng sợ.
Người chơi Tưởng Lệ Tuệ cứ như vậy mà biến thành bù nhìn trước mặt mọi người.
Mặt của cô không bị biến thành rơm mà lại chuyển sang một hướng quỷ dị khác, da càng lúc càng trắng, đôi môi đỏ như máu, ngũ quan cũng dần dần cứng lại.
Theo toàn thân bị biến thành bù nhìn, mặt cô cũng biến thành một chiếc mặt nạ giấy, giống hệt với những gì Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ thấy được đêm hôm đó.
Người trung niên rốt cuộc cũng mở miệng, nói: “Đi thôi.”
Tưởng Lệ Tuệ gật đầu, nện từng bước cứng nhắc rời đi cùng ông ta.