Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 47



“híttt”

Cả triều bàn tán xôn xao.

Nghe được Sở Chiêu đem bí mật mà ông giấu kín nhiều năm trước, đồng thời nhìn thấy triều thần đều nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Kiến Nguyên Đế không quan tâm đến việc duy trì uy nghiêm của hoàng đế, đứng dậy khỏi ngai vàng, tức giận chỉ vào Sở Chiêu:”Im đi, im cho trẫm! Ngươi đồ khốn bất trung bất hiếu!”

Bởi vì kích động, Kiến Nguyên Đế sắc mặt đỏ bừng, mắng Sở Chiêu rất lớn, phản ứng kịch liệt như vậy ngược lại giống như giấu đầu lòi đuôi.

Chuyện như vậy, triều thần dù không dám nói gì, nhưng không có nghĩa là không nghĩ tới, hai người ở gần nhau sẽ giao tiếp bằng ánh mắt.

Kiến Nguyên Đế nhìn thấy tất cả những điều này, càng tức giận hơn.

Ngược lại Sở Chiêu vẫn bình tĩnh, tiếp tục nói:”Hiển nhiên là không thể, mối thù giết mẹ không đội trời chung. Những năm qua ông có che đậy cho hắn bao nhiêu chuyện xấu cũng không thể bù đắp được.”

“À, đúng rồi, nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng có lẽ đã quên ông làm sao để Ôn phi thay ông đi chịu chết, nhưng không sao, ta sẽ giúp ông nhớ lại ký ức đó.”

“Khi đó Hoàng Thượng mới vừa đăng cơ không bao lâu, trong cung có thích khách…”

“Nghịch tử, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ!”

Sở Chiêu còn chưa nói xong đã bị Kiến Nguyên Đế mạnh mẽ ngắt lời, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Sở Chiêu.

Trong mắt Sở Chiêu tràn đầy châm chọc, hắn nhìn Kiến Nguyên Đế như nhìn một tên hề.

Phản ứng kịch liệt như vậy, triều thần ở đây lại không phải kẻ ngốc, huống chi chuyện năm đó không ít người biết, chỉ là không ai dám nhắc đến, Kiến Nguyên Đế không thể nghi ngờ là đang chứng minh mình chột dạ.

Sở Chiêu nhếch môi cười trào phúng, “Được rồi, nếu năm đó ông không đẩy mẫu phi của Sở Khâm ra chết thay, thì Sở Khâm cũng không giết nhiều nữ tử vô tội như vậy, cũng sẽ không hận ông, càng không muốn tạo phản, dù sao cũng là do Hoàng đế là ông định đoạt.”

“Cho dù Đại Sở này diệt vong trong tay ông cũng không ai nói gì, chỉ là thay đổi một triều đại mà thôi, bá tánh cũng không quan tâm người ngồi trên long ỷ là họ Sở hay là họ khác, dù sao thì cũng không ai coi bọn họ như con người, không ai để ý sống chết của bọn họ!”

Sở Chiêu buông tay, nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Các đại thần một lần nữa khiếp sợ, họ không ngờ rằng vị Lệ Vương điện hạ lại dám nói ra những lời như mất nước.

Có người đứng ra khuyên hắn nên ăn nói cẩn thận, nhưng chỉ bị Sở Chiêu nhìn thoáng qua liền yên lặng lùi về.

Mà Kiến Nguyên Đế đã tức giận khi nghe Sở Chiêu nói đến việc mất nước, hàm răng cắn chặt lồng ngực phập phồng hơi thở vô cùng nặng nề.

Kiến Nguyên Đế dùng tay bắt lấy long ỷ, trừng mắt nhìn Sở Chiêu,”Nghiệt súc, ngươi dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo, được, rất tốt.”

“Người đâu, đem tên súc sinh bất hiếu này giam vào đại lao cho trẫm, phải trừng trị hắn thật nặng. Trẫm sẽ khiến hắn phải trả giá cho những lời nói của mình!”

Đôi mắt Kiến Nguyên Đế đỏ bừng vì tức giận, thở dốc và ngón tay đang phát run.

Kim Vũ Vệ nhanh chóng xuất hiện, lần này Kim Vũ Vệ không chút do dự vọt lên bắt lấy tay Sở Chiêu muốn áp hắn đi, cũng không phải vì bọn họ gan lớn mà là sợ chết.

Không ai trong số những kẻ thất bại trong việc ngăn chặn Lệ Vương lần trước đều không có kết cục tốt đẹp.

Vì mạng sống, bọn họ chỉ có thể nghe mệnh lệnh của Hoàng Thượng.

Sở Chiêu không có phản kháng, nhưng hắn cũng không bị mang vào đại lao vì có người đứng ra cầu tình cho hắn.

“Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại,” người đứng ra là Định An Hầu.

Ông đi đến giữa đại điện quỳ xuống, chắp tay nói với Kiến Nguyên Đế:”Hoàng thượng một rương binh khí không thể chứng minh An Vương điện hạ có ý đồ phản nghịch, nhưng Lệ Vương điện hạ có câu nói rất đúng, mấy chục mạng người đó đều nên có một lời giải thích với bá tánh.”

Có người đi đầu, tự nhiên có phụ họa, Tề Tôn hai vị đại thần dẫn đầu tỏ thái độ muốn tra rõ Sở Khâm lập tức đứng dậy, cùng đồng thanh nói: “Thỉnh Hoàng Thượng cho bá tánh một lời giải thích.”

Những triều thần còn lại cũng sôi nổi quỳ xuống thỉnh mệnh.

Kiến Nguyên Đế đầy mặt âm trầm.

Định An Hầu lại lần nữa mở miệng, “Hoàng Thượng chẳng lẽ đã quên kết quả của lời đồn trước đó sao?” “

Những lời này làm Kiến Nguyên Đế tức giận, nhưng cũng chọc trúng lo lắng trong lòng.

Hoặc là nói trước khi thượng triều Kiến Nguyên Đế hết lòng tin Sở Khâm sẽ không tạo phản.

Chuyện cho bá tánh một lời giải thích, Kiến Nguyên Đế cũng không để trong lòng, người chết cũng không nhiều, lại còn đều là nữ tử, cho chút bạc rồi đuổi đi là được.

Ngược lại, tung tích của Sở Khâm mới là quan trọng, Kiến Nguyên Đế nhịn không được nghĩ, nhi tử mà mấy năm nay ông yêu thương nhất, luôn coi ông là kẻ thù giết mẫu phi sao?

Một lúc sau, Kiến Nguyên Đế với vẻ mặt suy sút kêu các triều thần đứng dậy, “Chư vị đại nhân đều biết tính tình của An Vương, trẫm thực sự không tin hắn lại làm ra chuyện như vậy. Tốt nhất là nên điều tra, đợi điều tra xong sẽ cho bá tánh một lời giải thích, cũng trả lại trong sạch cho hắn.”

Vào giờ phút này Kiến Nguyên Đế vẫn là một phụ hoàng tốt, có niềm tin tuyệt đối vào nhi tử, là một kẻ diễn tuồng giỏi.

Các triều thần kêu Hoàng Thượng anh minh, lúc này mới đứng dậy.

Kiến Nguyên Đế lại ra lệnh cho Định An Hầu cùng Tề phụ, chịu trách nhiệm điều tra kỹ lưỡng sự việc của An Vương, sau đó tan triều.

Vừa ra đại điện, Kiến Nguyên Đế liền lập tức cho nội thị đi truyền những người hôm qua phụng mệnh đi An Vương phủ.

Trừ bỏ nội thị bị giết, những người khác đều còn sống, về phần báo cáo với Kiến Nguyên Đế, ngày hôm qua bọn họ đã nói tất cả những gì cần nói, bao gồm cả rương binh khí, nhưng chủ yếu là tập trung vào xương cốt, quần áo và phản ứng của mọi người.

Kiến Nguyên Đế tự nhiên cũng không nghĩ tới người vẫn luôn sống ở dưới mí mắt mình, chỉ biết chơi nữ nhân bùn nhão không trét được tường Sở Khâm lại có mưu đồ tạo phản, cho nên cũng không coi trọng cái rương binh khí kia.

Khi đẩy mẫu phi thân sinh của Sở Khâm là Văn phi ra ngoài để bảo vệ ông khỏi thích khách, Sở Khâm vẫn luôn ở đó, tận mắt chứng kiến, tuy nhiên sau lúc đó Sở Khâm bị sốt cao và quên hết mọi chuyện trong quá khứ. Kiến Nguyên Đế cũng đã thử nhiều lần xác định hắn không còn nhớ gì nữa mới yên tâm.

Thậm chí vì tránh cho những rắc rối về sau Kiến Nguyên Đế con giết sạch nhà mẹ đẻ của Văn phi, Kiến Nguyên Đế tin rằng chỉ cần không ai nói cho Sở Khâm biết nguyên nhân cái chết của Văn phi, và chỉ cần Sở Khâm không có hậu thuẫn từ nhà ngoại thì sẽ không có mối đe dọa nào.

Mà ông tuyệt đối không cho phép chuyện gièm pha này bại lộ.

Đương nhiên, Kiến Nguyên Đế trong lòng là có chút áy náy, cho nên đối với Sở Khâm phá lệ sủng ái, sau khi biết Sở Khâm làm những chuyện đó không những không ngăn cản mà còn giúp giải quyết tốt hậu quả, còn đem nhiều chuyện Sở Khâm làm ném lên người Sở Chiêu.

Kiến Nguyên Đế còn tự mình dạy dỗ Sở Khâm, dặn dò hắn phải giữ mặt mũi trước mặt người khác và phải cưới một Vương phi hiền huệ. Thì lúc đó mặc kệ hắn có bí mật làm gì, chỉ cần trong mắt người khác hắn là một chính nhân quân tử, một Vương gia thâm tình.

Dù sao hết thảy đều có phụ hoàng này lo liệu, Sở Khâm cái gì cũng có thể làm, hắn vô dụng cũng không sao, hoặc là nói như vậy tốt nhất.

Chỉ khi Sở Khâm là phế vật, đối Kiến Nguyên Đế mới là có lợi nhất, rốt cuộc phế vật có nhớ tới chuyện năm đó thì cũng có thể làm gì?

Nhiều năm như vậy Sở Khâm giả làm phế vật quá tốt, Kiến Nguyên Đế đối hắn dung túng cũng thành thói quen, là thật sự không coi trọng Sở Khâm, thậm chí suýt chút nữa đã quên nguyên nhân mình dung túng Sở Khâm.

Hôm nay, Kiến Nguyên Đế tuy rằng rất tức giận với những lời Sở Chiêu nói, hận không thể ngay lập tức chém đầu, nhưng lời của Sở Chiêu cũng nhắc nhở ông, nếu Sở Khâm nhớ rõ cái chết của mẫu phi thì sao?

Kiến Nguyên Đế đột nhiên có chút hốt hoảng.

Người rất nhanh được triệu tập, những Kim Vũ Vệ này tin tức không được linh thông, đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra trong triều, Kiến Nguyên Đế yêu cầu họ đề cập đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua, một đám liền thành thật kẻ hết không bỏ sót một câu nào..

Nghe được trong mật thất có vàng bạc châu báu cùng binh khí, Kiến Nguyên Đế ánh mắt tối sầm, xua tay cho người lui xuống.

Người đi rồi, Kiến Nguyên Đế xoa xoa giữa mày, hỏi nội thị bên cạnh, “Việc này ngươi thấy thế nào xem? An Vương thật sự có tạo phản không?”

Nội thị này cũng là người được Kiến Nguyên Đế tín nhiệm, sau khi Nguyên Hỉ dưỡng thương, gã liền thay thế Nguyên Hỉ hầu hạ Kiến Nguyên Đế.

Nội thị sợ hãi lắc đầu, “Hoàng Thượng, loại việc lớn này nô nào biết, nô chỉ là cảm thấy kỳ quái, An Vương điện hạ lớn như vậy lại có thể biến mất không thấy tăm hơi?”

Kiến Nguyên Đế khựng lại, đúng vậy, tại sao một người lớn như vậy còn có nhiều thị vệ lại biến mất không thấy tăm hơi.

Kiến Nguyên Đế nhớ lại những gì Kim Vũ Vệ đã nói, ngoại trừ những thứ được tìm thấy trong mật thất, không có manh mối hữu ích nào được tìm thấy trong An Vương phủ, dường như sớm bị người rửa sạch qua.

Là tự An Vương làm, hay là có người hãm hại hắn làm?

Khuôn mặt Sở Chiêu lập tức hiện lên trong đầu Kiến Nguyên Đế, còn có Văn phi năm đó xảy ra chuyện gì, làm sao Sở Chiêu biết được?

Kiến Nguyên Đế ra lệnh cho nội thị, “Đi, gọi thống lĩnh Kim Vũ Vệ tới, còn có Thái Tử, trẫm có việc hỏi hắn.”

Thống lĩnh Kim Vũ Vệ tới trước, Kiến Nguyên Đế trực tiếp phân phó,”Các ngươi bí mật tìm xem An Vương đang ở đâu, sau đó tra những gì An Vương đã làm trong những năm qua. Phải nhanh chóng.”

“Tuân mệnh!” Thống lĩnh Kim Vũ Vệ chắp tay đồng ý, lui ra ngoài, vừa lúc gặp Thái tử ở cửa.

Hôm nay lâm triều Thái Tử cũng ở đó, những lời đó hắn đều nghe rõ ràng, giờ phút này nhìn thấy vị thống lĩnh này, Thái Tử một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, phụ hoàng bọn họ tâm nhãn không lớn, đối với người khác không có tín nhiệm, huống chi còn làm chuyện trái với lương tâm.

Khó tránh khỏi lo sợ.

Thái Tử nhấp môi hơi hơi mỉm cười, tốt lắm, hoài nghi mới hợp ý hắn.

Vào thư phòng, Thái Tử cung kính hành lễ, Kiến Nguyên Đế lên tiếng, cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi về những chuyện ngày hôm qua ở An Vương phủ.

“Vậy thì tiểu tử Lâm gia thật sự bị thương nặng?”

Thái Tử gật đầu, “Vâng, nhi thần tận mắt nhìn thấy, người bị treo ở trên khuyên sắt, cả người đều là vết thương, còn bị chuột bò lên người. Khi tìm được, đã hôn mê bất tỉnh không thể nói chuyện.”

Kiến Nguyên Đế nhíu mày, cảm thấy Sở Khâm làm quá không đúng mực, muốn động vào người cũng không nên là lúc này, huống chi phụ tử Lâm gia rất nhanh sẽ đến kinh thành.

Sau đó ông lại hỏi:”Được rồi, sao huynh trưởng của ngươi lại bắt tiểu tử Lâm gia còn nhốt người vào trong mật thất?”

Thái Tử nói: “Nguyên do nhi thần cũng không biết, chỉ có thể suy đoán có lẽ là có liên quan đến tam đệ.”

Nhắc tới Sở Chiêu, Kiến Nguyên Đế gần như lại bị chọc giận, đập tay xuống bàn, nói:” Lại là cái tên nghiệp chướng này, lẽ ra ngay từ đầu trẫm không nên giữ nó lại!”

Thái Tử cảm giác được Kiến Nguyên Đế là thật sự nổi lên sát tâm, vì thế nắm lấy cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, “Tính chiếm hữu của tam đệ mạnh mẽ, xem Lâm Hành Chi trở thành vật sở hữu của mình, có lẽ còn có ý muốn lấy lòng Lâm gia. Trong phẩm thu yến, đại hoàng huynh nói vài câu không phải về Lâm Hành Chi, tam đệ liền lập tức động thủ.”

“Có lẽ là đại ca tức giận chuyện ở phẩm thu yến, lại không thể nhắm vào tam đệ, lúc này mới bắt Lâm Hành Chi, muốn xả giận trên người hắn.”

Kiến Nguyên Đế hừ lạnh một tiếng, “Quả thực hết thảy đều là do tên súc sinh này, xem ra không thể giữ mạng của nó nữa.” Kiến Nguyên Đế vừa nói lời này, tay dùng sức bóp chặt án kỷ.

Thái Tử không nói tiếp, nhưng lại rất cao hứng với phản ứng này của Kiến Nguyên Đế, Sở Chiêu tuy khó thoát, nhưng cũng không thể ngăn cản một vị hoàng đế muốn giết.

Kiến Nguyên Đế cũng không quá nhiều lời về Sở Chiêu, mà là hỏi Thái Tử nghĩ gì về rương binh khí được tìm thấy trong mật thất An Vương phủ.

Thái Tử không đề tới việc giải thích với bá tánh, bởi vì hắn biết Kiến Nguyên Đế không quan tâm, Kiến Nguyên Đế muốn danh vọng lại chưa bao giờ để ý đến sự sống chết của dân chúng.

Hắn thay đổi phương hướng, từ lo lắng cho an nguy của Kiến Nguyên Đế xuống tay, “Phụ hoàng, chỉ bằng một rương binh khí không chứng minh được cái gì, ngược lại là đại hoàng huynh mất tích thập phần kỳ quặc, nhi thần lo lắng đại hoàng huynh bị lợi dụng.”

“Ngươi nói vậy là như thế nào?” Kiến Nguyên Đế hỏi.

Thái Tử giải thích nói: “Hôm nay tam đệ ở trên triều đề cập chuyện năm đó, nhưng năm đó hắn cũng chỉ mới hai ba tuổi, qua nhiều năm cũng không nhắc đến, tam đệ lại từ đâu biết được?”

Kiến Nguyên Đế gật đầu, Sở Chiêu biết chuyện của Văn phi quả thật rất quái lạ, bất quá trọng điểm là Sở Khâm có biết hay không.

“Nhi thần lo lắng là có người dùng chuyện của Văn phi nương nương lừa gạt đại hoàng huynh, sẽ làm đại hoàng huynh dưới sự xúc động làm nên chuyện không thể vãn hồi, phụ hoàng, nhi thần đề nghị sắp tới tăng cường canh gác và tuần tra hoàng cung và trong thành, tránh cho có người lòng mang ý xấu dùng cơ hội này để gây rắc rối.”

“Nếu quấy nhiễu đến phụ hoàng sẽ không tốt.”

Lời nói của Thái tử lọt vào tai Kiến Nguyên Đế thực sự dễ nghe, không chỉ lấy cớ cho An Vương mà còn nghĩ đến sự an toàn của ông, sau một hồi suy nghĩ, Kiến Nguyên Đế đồng ý tăng cường thủ vệ tuần tra, để thái tử phụ trách việc này.

Thái Tử tự nhiên sẽ không không đáp ứng, thậm chí còn nói vài lời trấn an Kiến Nguyên Đế rồi mới chuẩn bị cáo lui.

Bất quá trước khi đi, Thái Tử lại nhắc nhở Kiến Nguyên Đế một chuyện, “Phụ hoàng, còn có một chuyện, nhi thần không biết có nên nói hay không?”

Kiến Nguyên Đế ngẩng đầu, “Nói thẳng không sao.”

“Nhi thần lo lắng sẽ có người lợi dụng danh nghĩa đại hoàng huynh đệ lừa gạt người khác nhân cơ hội vào cung hãm hại phụ hoàng…”

Kiến Nguyên Đế hiểu rõ, điều quan trọng nhất là chuyện này không phải không có căn cứ, đã xảy ra chuyện này vào thời kỳ của tiên đế.

Nội thị bên người tiên đế bị sát thủ thay thế, tiên đế suýt chút nữa chết dưới tay sát thủ.

“Vậy thì bắt hết bọn họ trước, thẩm vấn rõ ràng rồi bẩm báo cho trẫm, trẫm cho phép ngươi xử lý những trường hợp đặc biệt.”

“Nhi thần tuân chỉ,” Thái Tử cúi đầu, trong mắt hiện lên ý cười.

……

Sau khi ra khỏi thư phòng, Thái tử xoay người lại đi về phía trung cung.

Trần hoàng hậu tin tức linh thông, bà đã đoán được chuyện phát sinh ở buổi lâm triều, cũng đoán được Thái tử sẽ đến, nên trực tiếp sai người mang đồ ăn đến cùng Thái tử dùng bữa trưa.

Thái Tử lặp lại những gì hắn và Kiến Nguyên Đế đã nói cho Trần hoàng hậu, và được Trần hoàng hậu khen ngợi: “Con đã làm đúng, cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể để Sở Khâm xoay người, nếu thật sự bắt được, xuống tay tàn nhẫn chút cũng không sao, hắn ta thích nuôi chuột ăn thịt người, thì đến lúc mấu chốt để hắn cảm nhận bị chuột ăn thịt.”

Nếu một người bị ăn sạch, còn lại xương cốt thì có ích lợi gì, cũng không ai biết đó là hoàng trưởng tử được hoàng đế yêu thích nhất.

Thái Tử gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Đồng thời, hắn lại nảy ra một chủ ý khác”Mẫu hậu, nhi thần muốn lấy danh nghĩa Sở Chiêu truyền ra nguyên nhân Văn phi chết ra ngoài…”

“Không cần làm điều thừa,” Thái Tử nói còn chưa dứt lời đã bị Trần hoàng hậu đánh gãy.

“Sở Chiêu không phải Sở Khâm, hắn cũng không ngu ngốc. Nếu hắn không chịu thừa nhận chuyện này, nếu phát hiện ra là con, nhất định sẽ khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn. Không những phụ hoàng con sẽ bất mãn, ông ta cũng có thể ra tay với con trước mặt mọi người.”

“Tuy không đến mức giết, nhưng sẽ làm con mất hết mặt mũi, vậy con sẽ phải làm sao với cái danh Thái Tử?”

“Là nhi thần suy xét không chu toàn,” Thái Tử ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không cam lòng, hắn muốn một lần diệt trừ hai người.

Trần hoàng hậu gắp một đũa thức ăn cho Thái tử, nói: “Đậu phụ nóng không thể ăn vội, nhi tử, đừng nóng vội.”

Người đáng chết sớm hay muộn gì cũng sẽ chết. Trần hoàng hậu nở một nụ cười đầy ẩn ý.

……

Các bên đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng về sự mất tích của An Vương và việc coi thường mạng người, kết quả là nhiều ngày không có tiến triển gì cũng không có manh mối, An Vương vẫn mất tích, chỉ có đại lao Hình bộ giam giữ rất nhiều người có diện mạo giống An Vương.

Ngay khi mọi người cho rằng mọi việc sẽ tiếp tục bế tắc thì một lá thư mật được gửi đến hoàng cung và đặt trước mặt Kiến Nguyên Đế.

Cùng ngày, phụ tử Lâm gia đã đến kinh thành với những bá tánh bị buôn bán.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.