Sau Khi Tôi Chết

Chương 44



Phượng Huyền Vi lần nữa bước vào Cõi Sinh tử, trời cao mặt trời đã xa, cây cối tươi tốt, dường như đang phát triển mạnh.

Ký ức của Tiêu Oản như hòa làm một với ký ức y, Cõi Sinh tử tưởng chừng bình yên nhưng nhìn chung quanh, chỉ toàn là cảnh tang thương mà cả đời y cũng không muốn nhìn thấy.

Vũng máu sùng sục và sủi bọt, đầu A Từ gục trên bờ, mái tóc dài đẫm máu dính bết vào má, khiến khuôn mặt nhợt nhạt lạ thường, giống một bóng ma đi giữa nhân gian.

Những bông sen xanh nở rộ, mảnh băng rơi xuống phản xạ ánh sáng nhiều màu sắc, cơ thể A Từ đầy những vết cắt từ vụn băng ấy, máu thấm đẫm quần áo, loang lổ theo hắn suốt quãng đường.

Phượng Huyền Vi đã nhìn thấy mọi bóng đen ở đây, y luôn tưởng mình để lại rất nhiều pháp khí và thuốc cho A Từ, ngoại trừ trời sập, không ai có thể làm tổn thương A Từ.

Làm sao y có thể ngờ được rằng một ngày nào đó A Từ sẽ không muốn sống nữa và đến Cõi Sinh tử.

A Từ phải biết Cõi Sinh tử là nơi như thế nào, tại sao hắn còn đến đây?

A Từ vô tâm và vô tình, giỏi tìm lợi tránh hại, đã nghĩ gì trước khi bước vào Cõi Sinh tử?

“Tại sao ngươi lại không đến đây, A Từ?”

Phượng Huyền Vi nhìn A Từ bị xương đâm vào ngực, đau đến nhăn mặt, nước mắt rơi lả tả, nhưng vẫn liều mạng uống thuốc và tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ cần quay đầu nhìn lại là có thể thoát khỏi Cõi Sinh tử, không còn bị thương, tại sao hắn lại không làm vậy?

A Từ, ngươi đang nghĩ gì?

Nói với sư phụ, được không?

Phượng Huyền Vi khẽ hỏi, nhưng bóng đen trước mặt y không trả lời, dần biến mất.

Đi về trước sẽ còn thấy nhiều bóng đen mới, là ảo giác từ ký ức, y bảo từng bóng đen hãy quay về, nhưng dù đã mang đầy sẹo, bầm tím và rướm máu, họ vẫn cất bước không chút do dự.

Cuối cùng A Từ cũng lấy được ngọc Rồng, hắn nở nụ cười kỳ lạ mà thỏa mãn, Phượng Huyền Vi cũng cười theo, nhưng đã đẫm lệ.

Con Rồng xương tức giận gầm lên đinh tai nhức óc, bổ nhào về phía A Từ, rầm, khói bụi bay mù mịt, tất cả bóng đen trong Cõi Sinh tử biến mất, A Từ của y chết.

Tấm bia đá cao được bao phủ bởi xương trắng, xương chất thành từng lớp, Phượng Huyền Vi cúi đầu, lướt nhìn đống xương, y sợ rằng mình sẽ tìm thấy A Từ ở đó, nhưng cũng sợ rằng sẽ không thể tìm thấy hắn nữa.

Y cúi người cẩn thận dùng tay không nhặt từng bộ xương có hình thù kỳ dị, mảnh xương sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi chảy ra, nhỏ xuống mảnh xương trắng, tựa đóa hoa đỏ tươi xum xuê nở rộ.

Phượng Huyền Vi nhỏ giọng gọi tên hắn, “A Từ? A Từ?

“A Từ, ngươi ở nơi nào?”

“A Từ, sư phụ tới rồi, sư phụ tới tìm ngươi…”

“A Từ…”

Kể từ khi Cõi Sinh tử sinh ra vào thời cổ đại đã chất đầy xương, xương dưới xương, vô cùng vô tận. Ở đây vừa lạnh vừa cứng, đen như mực, còn không có kẹo, chắc chắn A Từ không thích.

Phượng Huyền Vi ngẩng đầu và bàng hoàng nhìn xung quanh, A Từ của y ở đâu?

Làm sao có thể tìm được hắn? Làm sao có thể đưa hắn trở về?

Phượng Huyền Vi cúi đầu, những đầu ngón tay lóe lên màn trắng trước ngực, y dùng máu đầu tim làm chất dẫn, lên trời xanh, xuống âm phủ, thế giới rộng lớn, khắp thiên hạ, vẫn không thể tìm thấy linh hồn Tạ Từ.

Phượng Huyền Vi nhìn đầu ngón tay dính đầy máu của mình, hoảng hốt trong giây lát, rất lâu trước đây y đã làm điều tương tự, cuối cùng cũng không nhận được kết quả.

Phong ấn của tâm ma sâu trong biển ý thức hiện đang báo động, y sẽ sớm bị cắn ngược.

Phượng Huyền Vi ngồi trong đống xương, không còn sức ngăn cản, y nhìn lên bầu trời, trái tim cằn cỗi, khắp nơi chỉ toàn một màu xám, y không thể nhìn thấy đường, cũng không tìm thấy lối ra, bị mắc kẹt ở đây cho đến chết.

Y tưởng rằng mình sẽ chết vì đạo trước khi tâm ma tấn công, trở thành một góc của phép tắc trời đất, khi đó y sẽ là gió xuân ấm áp, là cơn mưa phùn, là khúc ca hồi sinh mọi vật, mỗi độ xuân sang, y sẽ dịu dàng hôn lên trán A Từ.

A Từ không cần biết, chỉ cần hắn sống vui vẻ là đủ rồi.

Làm sao có thể ngờ rằng A Từ sẽ ra đi sớm hơn y.

Trái tim Phượng Huyền Vi run lên dữ dội, sức mạnh vô biên từ cơ thể lan truyền, xương trắng trong tay nứt ra, y vô thức nhìn xuống, đó là xương chân của một con quái vật lạ, bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, Phượng Huyền Vi hơi sững sờ, khuôn mặt đầy sợ hãi.

Tình huống trong Cõi Sinh tử thay đổi, bầu trời đầy mây đen, tia chớp đủ màu xuyên qua đám mây như con rồng khổng lồ, ánh sáng khác nhau đan xen, mặt trời và mặt trăng treo lơ lửng trên không, được bao trùm trong ánh sáng thần. Trong khoảng khắc, nó trở nên hỗn loạn, cơn gió đột ngột thổi qua, tạo ra gợn sóng trong vũng máu, mưa tuyết tung bay, bốn mùa đảo ngược như ngày tận thế. Phượng Huyền Vi ngồi ở chỗ cũ, tay áo tung bay mà không có gió, phất phới, nhưng trong phạm vi vài dặm xung quanh vẫn yên bình.

Trong lúc thẫn thờ, y nghe thấy tiếng A Từ gọi mình.

Bão tố ở Cõi Sinh tử vô biên nháy mắt lắng xuống, chỉ còn gió thoảng qua ngọn cây, những chiếc bóng lốm đốm từ cành lá trên xương trắng lay động theo gió.

Phượng Huyền Vi nhìn về phía phát ra âm thanh, đằng sau thảm thực vật tươi tốt, A Từ chậm rãi đi tới chỗ y, hắn vẫn mặc bộ áo đỏ ấy, mái tóc dài xõa ra sau như thác nước, nốt ruồi đỏ giữa đôi lông mày trông như máu sắp chảy ra. Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, đi đến trước mặt Phượng Huyền Vi, cúi người nhìn vào mắt y, như muốn tìm được bóng mình trong đôi mắt ấy. Thật lâu sau, Tạ Từ nhếch môi mỉm cười, ánh mắt như phát sáng, nói: “Ta ghét ngài, sư phụ.”

Phượng Huyền Vi ngẩng đầu và quay lại nhìn hắn, cơn gió dài thổi tung quần áo của Tạ Từ và lướt qua má Phượng Huyền Vi, dường như y ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của pho mát tại nhân gian.

Mọi âm thanh im bặt, hoa đỏ giữa xương cốt sau lưng y yên lặng đung đưa, một chiếc lá khô từ trên cành rơi xuống, xuyên qua cơ thể Tạ Từ trước mặt, Phượng Huyền Vi đưa tay đón lấy chiếc lá, thủ thỉ: “Ta yêu ngươi, A Từ.”

Ta yêu ngươi.

Đây là lời yêu y không bao giờ dám nói, y vốn nghĩ cho đến khi chết mình cũng sẽ không bao giờ nói ra.

Tâm ma bị trấn áp trong vực sâu đen thẳm hung bạo lao tới, nhào lên kết giới sắp sụp đổ, khóc khản cổ bày tỏ tình yêu vô bờ bến dành cho A Từ.

A Từ không nghe được.

Hắn không còn nghe được nữa.

A Từ trước mặt lại biến mất, Phượng Huyền Vi cụp mắt, y biết A Từ đã chết, sẽ không thể xuất hiện trước mặt mình.

Trong ký ức của Tiêu Oản, y đã tận mắt chứng kiến ​​​​cái chết của Tạ Từ, thậm chí y còn đã chạm vào cơ thể A Từ sau khi chết lúc Tiêu Oản tìm thấy viên ngọc Rồng từ ngực hắn, cực kỳ lạnh lẽo rồi cũng mềm mại lạ kỳ.

Toàn bộ xương cốt đều nát bấy, nội tạng bị dập không còn hình dạng, lúc đó hắn phải đau đớn biết bao, có phải A Từ chịu đựng đau đớn như vậy, ở lại Cõi Sinh tử là để cứu Hách Liên?

A Từ vô tâm của y, làm sao có một ngày có thể chịu đựng nỗi đau vì người khác như vậy?

Phượng Huyền Vi đứng dậy, ánh sáng vàng nhạt bao phủ cơ thể, y không thể chấp nhận rằng đây là kết thúc của A Từ. Y sợ A Từ sẽ vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này, linh hồn hắn sẽ đau khổ ở một nơi nào y không biết, lần này hắn đã chịu khổ trong Cõi Sinh tử đủ rồi.

Tâm ma của y đã đến mức độ này, có kiềm chế và kiên nhẫn cũng vô nghĩa, trời cấm Phượng Huyền Vi tra ra tung tích của A Từ, thế thì y muốn làm trái ý trời, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên y làm vậy.

Gió mạnh lạnh thấu xương, ánh sáng quanh người tựa trăm ngàn sợi tơ lại như sao băng xẹt qua bầu trời ảm đạm trong Cõi Sinh tử, tìm kiếm sự tồn tại của Tạ Từ trong thế giới rộng lớn.

Im lặng, chỉ có sự im lặng vô tận.

Cỏ xuân tách rời, xương cốt nở hoa.

Như chế giễu tất cả những gì y làm là vô ích, trên đời đã không còn A Từ, máu tràn ra khóe miệng Phượng Huyền Vi, đôi mắt y đầy buồn bã.

Đột nhiên, một trận gió thổi qua Cõi Sinh tử, xen lẫn rất nhiều âm thanh kỳ dị, Phượng Huyền Vi ngẩng đầu và thấy hàng ngàn con hạc giấy lả tả như bông tuyết dày đặc tựa lông ngỗng, lấp đầy mọi ngóc ngách xung quanh y.

Nhiều năm trước, Tạ Từ ngồi một mình trong cung Thương Tuyết, mê mẩn gấp hạc giấy ngày đêm, hắn nói với hạc giấy những gì mình giữ trong lòng, những gì không thể tìm ai để kể. Hắn tích góp chật kín phòng, chờ một ngày gió lộng thì mở cửa sổ, để tất cả bay đi.

Trong những ngày đó, Tạ Từ luôn trốn tránh nỗi đau, khiến bản thân tê liệt bằng cách say xỉn và ca múa thâu đêm. Hắn không muốn nghe về Lý Thanh Hằng, không muốn nhìn thấy y, không muốn nghĩ đến y, hắn liên tục tự nhủ rằng mình đã quên mất những con hạc giấy ấy sẽ được gửi cho ai, như thể sau này hắn có thể quên tất cả thật.

Trên thực tế, mỗi lời hắn nói đều đã chỉ hướng cho hạc giấy.

Hạc giấy đã đi hàng ngàn dặm, vượt núi và biển cả bao la để rồi sau nhiều năm, cuối cùng chúng cũng tìm được chủ nhân khác.

Phượng Huyền Vi vươn bàn tay run rẩy cầm lấy hạc giấy, y tưởng đó là lời nhắn A Từ để lại sau khi chết, nhưng giọng nói của A Từ lúc 22 và 23 tuổi lại phát ra từ đó.

Hắn nói: “Tối hôm qua ta bất cẩn cắt trúng tay, chảy rất nhiều máu, hôm nay lại vô ý bị cắt phải, có hơi đau… Sư phụ, ngài đi thật rồi sao?”

Hắn nói: “Ta không muốn gặp ngài nữa, ta khó chịu quá, sư phụ.”

Hắn nói: “Sư phụ, chân ta đau quá, tim ta cũng đau, tại sao lại đau như vậy? Sư phụ cứu ta với, cứu ta với, sư phụ…”

Hắn nói: “Ngài nói ta phải vui vẻ hạnh phúc, nhưng sư phụ, ta không thể vui được, ta không làm được, phải làm sao đây?”

Hắn nói: “Ta nhớ ngài, ta nhớ ngài lắm, sao ngài không đến thăm ta?”

Hắn nói: “Sư phụ, ta muốn tìm ngài…”

……

Hạc giấy biến thành ánh sáng trắng trong tay Phượng Huyền Vi và rơi xuống rào rạt.

Vào cuối ký ức đó, bông tuyết đang rơi khắp bầu trời trong Cõi Sinh tử, Tạ Từ nằm trong vũng máu, nhìn bầu trời xám xịt, đôi môi mấp máy, lặng lẽ gọi.

“Sư phụ……”

“Sư phụ đến rồi.” Phượng Huyền Vi nhẹ nhàng đáp lại, đám tâm ma bên trong đã phá vỡ kết giới và tràn ra ngoài, chiếm toàn bộ ý thức y, đôi mắt Phượng Huyền Vi chảy máu.

A Từ của y cuối cùng cũng có trái tim, nhưng hắn đã chết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.