Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn
Tôi im lặng trước câu nói của anh, lại dựa vào lòng ngực anh, tham lam mà níu lấy vạc áo. Tôi đứng dậy và nấu cơm cho anh, chúng tôi lại trãi qua một ngày yên bình.
Đối với tôi, hạnh phúc nhất là khi có thể ở bên anh những khoảng thời gian cuối cùng. Dẫu như thế nào, người và ma vốn không chung lối, tôi không thể níu kéo anh bên mình, cũng không thể mãi mãi ở bên cạnh anh.
– Khụ khụ.
Tôi ngồi bên cạnh anh, nhẹ xoa xoa lưng anh để cho anh dễ chịu. Ho được một lúc anh mới dừng hẳn, lúc này tôi có phần gấp gáp mà hỏi.
– Anh dạo này sao thế, cứ ho suốt, anh bệnh sao không đi khám??
Tôi hỏi anh, giọng có chút cao, tựa hồ như đang trách móc. Anh nhìn tôi, chỉ cười nhẹ rồi vuốt vần trán đang nhăn lại của tôi.
– Anh không sao, chắc chỉ là đổ bệnh do trời chuyển mùa một xíu. Không sao đâu, vài ngày là hết chứ gì, đi bệnh viện chi cho phiền phức. Người ta cũng đưa vài viên thuốc rồi bảo anh cảm cúm bình thường sau cũng đẩy anh về. Dẫu sao anh cũng không thích bác sĩ cho lắm, bệnh viện…có quá nhiều sự chia ly.
Tôi hiểu rõ lời nói của anh, im lặng không nói, dù gì, những thứ anh quý trọng đều mất đi khi đi vào bệnh viện. Anh không thích nó thì cũng không thể gượng ép, lần lượt từ mẹ anh, cha anh rồi đến tôi. Anh lần lượt mất đi những người anh muốn bảo vệ nhất. Làm sao lại không ghét không hận được, nhưng thật đúng là giận cá chém thớt mà….
Tôi nhìn bệnh anh mỗi ngày một nặng, mà đồng hồ thời gian trên tay tôi hiện tại chỉ được tính bằng tiếng. Là 2 tiếng 17 phút 32 giây…
Tôi im lặng trầm ngầm nhìn nó, lúc này ở ngoài sân sau, tôi nhìn thấy bà. Bà lại một lần nữa xuất hiện, bà đứng đó vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi buông bó rau xuống sàn nước, mở cửa bước ra ngoài đứng đối diện bà. Bà nhìn tôi, vẫn là nụ cười ân cần này, sau đó lại nhìn chiếc vòng cổ màu lam trên cổ tôi sau đó nở một nụ cười, nhẹ nhàng tôi.
– Nhạt đi rồi…
Tôi theo ánh mắt bà nhìn xuống cổ mình, đúng là màu lam đã nhạt đi, thứ ánh sáng đã từng tỏa ra rực rỡ cũng đã chẳng còn. Tôi nhìn bà không nói gì, bà mới nói tiếp.
– Cháu không còn nhiều thời gian, cháu biết mà, đúng không?
Tôi gật đầu nhìn bà, đôi mắt thoáng tia đượm buồn.
– Không thể nhiều hơn một xíu sao ạ?
Bà lắc đầu trước câu hỏi của tôi mà thở dài.
– Không thể, tận kiếp rồi. Cháu cứ cố chấp ở lại mãi trần thế này, đến một lúc nào đó, hồn cháu sẽ bị lạc phách. Thể tích âm của cháu hiện tại cũng đã ảnh hưởng đó Thiên Nam, nếu cháu cứ cố chấp ở bên nó thêm một phút giây nào nữa. Nó có thể chết, là cháu kéo theo nó chết, kiếp nó chưa tận, nếu bị kéo theo, hồn phách chắc chắn sẽ bị cô hồn dã quỹ giành giật cắn xé để đoạt được cơ hội đi đầu thai. Hồn bay phách lạc, chắc chắn không thể đi đầu thai. Không tên không tuổi, không nhớ rõ mình là ai, chắc chắn đời đời kiếp kiếp cứ lang thang trên coi dân gian như những cô hồn dã quỹ khác. Cháu nhẫn tâm sao? Nhẫn tâm nhìn người cháu yêu sống vật vờ như một cái hồn chỉ vì sự ích kỉ của cháu?
Bà mắng tôi một tràng xối xả, mà tôi từ đầu đến cuối chỉ biết cuối đầu lắng nghe. Tôi biết, bà nói đúng, tất cả đều đúng, là do tôi ích kỉ chỉ nghĩ cho một mình tôi…
_Còn_