Editor: Rùa An.
Beta: Arist.
Tuy rằng Sở lão sư không có thiên phú dạy học, còn đem bạn học Ân đến xin chỉ dạy xấu hổ bỏ chạy, nhưng cảnh quay ngày hôm sau vẫn là tiến hành rất thuận lợi.
Trương Phi Phàm đã nghe nói về thanh danh của Ân Tranh.
Tin tức trong vòng thật thật giả giả, thời gian hắn lăn lộn cũng không ngắn, đương nhiên không dễ dàng tin tưởng chuyện này như vậy.
Nhưng diễn xuất của Ân Tranh thật sự là làm hắn lo lắng.
Dù sao tuyệt kỹ miệng gào thét mắt trợn lên mặt tê liệt của lưu lượng tiểu thịt tươi, đều là từ một khuôn đúc ra. Tuy nói Ân Tranh đã từng có thiên phú, ít nhiều có chút kỹ năng diễn xuất, nhưng muốn chống đỡ nhân vật Đỗ Minh Diệu, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Bất quá sau khi Ân Tranh tiến tổ, những ngày này Trương Phi Phàm đã bớt lo lắng hơn phân nửa.
Hắn là một người đạo diễn rất am hiểu chỉ bảo diễn viên, cho nên không khó để nhìn ra Ân Tranh là một cục vàng trong cát. Hơn nữa cục vàng này không phải là cam chịu khuất phục, vàng được chăng hay chớ, y chịu nỗ lực học tập, trong diễn xuất vô cùng kiên định, muốn để cho mình tỏa sáng.
Điều này làm cho Trương Phi Phàm thập phần kinh hỉ.
Phải biết rằng, lúc ban đầu hắn thật sự chỉ muốn Sở Vân Thanh tới, vì nhìn mặt mũi Sở Vân Thanh mới nhận Ân Tranh, người đang dính đầy scandal, nguy cơ bị phong sát cao.
Nhưng bây giờ, Trương Phi Phàm rất hưng phấn mà theo dõi khối ngọc thô chưa được mài dũa là Ân Tranh này.
“Tạp!”
Từ chiếc loa to truyền ra tiếng hô khàn khàn, Trương Phi Phàm ngồi ở ghế trên chỉ tay, “Diễn viên ở nhóm bên trái ngoài cùng… Đúng, chỉ cậu đó, biểu cảm vừa rồi không đúng… Còn có Tiểu Ân, mở rộng vai, khí thế uyên đình nhạc trì* mà không xốc nổi, cậu hiểu ý tôi chứ? Cậu diễn chính là một tổng tư lệnh nắm quyền một phương, không phải là lão đại bang phái!”
*Uyên đình nhạc trì: “uyên đình” là nước sâu, chỉ sự kín đáo, sâu sắc; “nhạc trì” nghĩa núi cao sừng sững, chỉ sự cao lớn, phi phàm.
“Nghỉ ngơi 15 phút, rồi tiếp tục!”
Chỉ dạy tốt, thì cũng có nghĩa là yêu cầu cao.
Trương Phi Phàm sau khi phát hiện thiên phú ở Ân Tranh, lập tức thay đổi yêu cầu của mình đối Đỗ Minh Diệu, còn tìm biên kịch Vương thương lượng hai buổi tối, đối với phân cảnh và thiết lập nhân vật Đỗ Minh Diệu điểu chỉnh chút.
Nếu Ân Tranh có năng lực chống đỡ Đỗ Minh Diệu, vậy hắn nhất định giúp y một tay thì có sao?
Sở Vân Thanh mặc một thân trường bào xanh nhạt, để cho thợ trang điểm quét tới quét lui ở trên mặt, chỉnh lý hóa trang cho hắn, khóe mắt thoáng nhìn về phía Trương Phi Phàm cách đó không xa trên mặt lộ vẻ vui mừng lại có chút xoắn xuýt, và Ân Tranh bên cạnh đang miệt mài xem kịch bản đọc lẩm bẩm, trong lòng không có cảm xúc bất ngờ gì.
Cái nhiệm vụ kỳ quái kia của hắn muốn “Thay đổi số phận Ân Tranh”, Sở Vân Thanh luôn thích ứng với mọi tình cảnh, không có cự tuyệt.
Nhưng hắn biết rõ, điều thật sự có thể thay đổi vận mạng của một người, chỉ có chính y.
Sở Vân Thanh có thể cho Ân Tranh trợ giúp, cho Ân Tranh cơ hội.
Nhưng có thể chân chính sử dụng những sự trợ giúp này, nắm chặt những cơ hội này, chỉ có chính bản thân Ân Tranh.
Trên thực tế, trong tiểu thuyết nguyên tác nếu như không phải là Sở Vân Thanh hoàn toàn chặt đứt giấc mơ diễn xuất của Ân Tranh, để đến khi cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, có lẽ Ân Tranh cũng sẽ không bị ép đến phát điên, mà là vẫn sẽ tìm cơ hội, một lần nữa đứng lên.
Đang bình chân như vại mà nghĩ, Ân Tranh người rất giỏi nắm bắt cơ hội liền đi tới, nghiêm mặt nói: “Sở lão sư, ngài nghĩ diễn xuất vừa rồi của tôi còn thiếu sót chỗ nào không? Tôi đối với quân phiệt thời đại này thực sự không có nhiều hiểu biết…”
Đoạn cảnh quay hiện tại là một chi tiết tương đối quan trọng của bộ phim.
Trong đoạn cốt truyện trước, sau khi Đỗ Minh Diệu tạm thời quyết định đưa Nguyên Thanh rời khỏi quán thuốc phiện, liền đem người ném ở nhà như một món đồ chơi, Nguyên Thanh giống như cái xác không hồn, không phản ứng gì. Cho dù là Đỗ phủ, hay là quán thuốc phiện, đối với hắn mà nói cũng không có khác nhau chút nào.
Trong cảnh diễn này, Đỗ Minh Diệu biết được một người thuộc hạ phản bội hắn, liền rút súng đem người bắn chết.
Sĩ quan phụ tá nơm nớp lo sợ dọn sạch, Đỗ Minh Diệu một bên lau súng, một bên hời hợt sắp xếp chuyện sau đó. Tiếp đó hắn liền thấy Nguyên Thanh sớm đã bị chính mình quên mất.
Nguyên Thanh đứng ở lối vào cầu thang, bị tiếng súng dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, đảo qua thi thể thuộc hạ, không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào. Hắn đứng ở đó, mặt mày tái nhợt khôi ngô, ánh mắt tối tăm, cảnh vật nửa tối nửa sáng đan xen, rơi vào trên người hắn.
Đỗ Minh Diệu vẫy tay, đem hắn gọi đến trước mặt, hỏi: “Từng giết mấy người?”
Nguyên Thanh bình tĩnh trả lời: “Hai người.”
Ánh mắt âm trầm lạnh lùng của Đỗ Minh Diệu đột nhiên toát ra một tia hứng thú, nhưng hắn không nói gì, chỉ là tiện tay đưa qua một quyển sách nguyên văn ngoại ngữ, đưa cho Nguyên Thanh căn bản nhìn không hiểu, để người rời đi.
Phân đoạn này là Đỗ Minh Diệu lần thứ hai chính thức lên sân khấu, cùng ấn tượng phong lưu cường thế để lại người khác lần đầu tiên hoàn toàn khác biệt. Màn biểu diễn này mới thực sự thể hiện được phần lớn tính cách của Đỗ Minh Diệu, là trận chiến đầu tiên dựng lên nhân vật Đỗ Minh Diệu.
Sự tài trí đối nhân xử thế của hắn, tàn nhẫn vô tình, suy nghĩ cẩn trọng, trong tính cách hắn còn có một ít khuyết điểm, đều phải ở trong một phân cảnh ngắn ngủi này thể hiện ra hết.
Sở Vân Thanh nhớ lại cảnh đối diễn của hai người vừa rồi, nói: “Màn diễn xuất ban nãy của cậu không tệ. Cậu cho rằng Đỗ Minh Diệu là sói, đúng không?”
Thợ trang điểm thu thập xong, đạo cụ mới bố trí một lần nữa.
Sở Vân Thanh đứng ở bên trong thư phòng theo phong cách dân quốc, vặn một chai nước khoáng đưa cho Ân Tranh.
Ân Tranh thật sự là một người có tấm lòng cao cả, chỉ sau nửa tháng, cũng đã từ chim nhỏ tức giận, thỏ nhỏ xoắn xuýt lúc trước, biến thành học sinh ham học chăm chỉ khắc khổ như bây giờ. Đối mặt với tiếp xúc bình thường của Sở Vân Thanh, cũng không còn căng thẳng cứng ngắc, đây là một dấu hiệu tốt.
“Đúng.”
Ân Tranh tự nhiên nhận lấy nước, uống một ngụm.
Sở Vân Thanh nhẹ giọng nói: “Tính sói, hoang dã tham lam tàn bạo. Có thể định nghĩa Đỗ Minh Diệu như vậy, nhưng quá hời hợt. Tính cách một người không nhất định phải là cố định, đối mặt với những người khác nhau, những việc khác nhau, sẽ cho thấy một mặt bất đồng. Nhưng ở trong xương cốt, cũng sẽ có một tính cách chân chính.”
“Đỗ Minh Diệu là sói.”
Sở Vân Thanh nhìn vào mắt Ân Tranh, “Nhưng hắn không phải là một con sói bình thường, mà là soi đầu đàn. Cậu muốn diễn xuất mang đến cảm giác như một con sói đầu đàn, không chỉ là âm ngoan, còn phải thuyết phục được người khác. Cách hắn xử sự tàn nhẫn, nhưng ổn định hơn. Cái thời đại này, một chút lửa nhỏ, là có thể thiêu hủy một quốc gia.”
Ân Tranh như có điều suy nghĩ.
Sở Vân Thanh cũng không thúc giục y, đem chai nước khoáng ném vào trong túi rác, còn nói: “Tôi để cho Viên Mông tìm một số phim tài liệu và tiểu sử về dân quốc, buổi tối cậu có rảnh không? Cùng tôi xem, thuận tiện đối diễn.”
Ân Tranh lấy lại tinh thần, không biết nghĩ tới điều gì, lỗ tai đỏ ửng: “A, có.”
Thư ký trường quay ở bên kia ra hiệu, cái loa lớn của Trương Phi Phàm liền chỉa tới.
Sở Vân Thanh không chú ý tới Ân Tranh không thích hợp, đi ra thư phòng liền trở lại cầu thang.
Cảnh này đã quay đến lần thứ bảy, cuối cùng cũng không còn bất kỳ sai sót nào nữa.
Trương Phi Phàm và phó đạo diễn xem đi xem lại nhiều lần, mới gõ phách hài lòng.
Ngày hôm nay không có cảnh quay buổi tối, gần tối đã kết thúc công việc, Trương Phi Phàm một mình đem Ân Tranh và Sở Vân Thanh gọi ra ngoài, ngập ngừng nói: “Lão Sở, Tiểu Ân, cảnh quay ngày mai hai người đã chuẩn bị xong chưa? Có cái gì việc này… cần thiết, cứ nói, đừng xấu hổ.”
Ân Tranh lỗ tai lại nóng lên, lúng túng trầm mặc.
Sở Vân Thanh nhìn một cái, đột nhiên hiểu hiểu Ân Tranh hai ngày này hễ động một chút liền nhìn lén hắn là có ý gì.
Bởi vì dựa theo tiến độ quay phim, ngày mai sẽ là “cảnh giường chiếu” đầu tiên của Nguyên Thanh và Đỗ Minh Diệu.
Ban đầu Sở Vân Thanh dự định hảo hảo trưng cầu ý kiến Ân Tranh trước một chút, có muốn thế thân hoặc là tìm đạo diễn thương lượng hay không, dứt khoát cắt bỏ đoạn này. Nhưng sau lại bận rộn, mở công ty mới cùng công việc diễn xuất quá nhiều, hắn liền tạm gác lại, kết quả kéo dài tới ngày hôm nay.
Suy nghĩ một chút, Sở Vân Thanh nói: “Ân Tranh không thích đàn ông, có thể sẽ xấu hổ. Tôi nhớ cảnh quay này vào buổi chiều, không bằng sáng mai tôi để Viên Mông sắp xếp một thế thân tới…”
Ân Tranh vẻ mặt hơi đổi, cắt ngang Sở Vân Thanh nói:”Tôi không cần thế thân.”
Sở Vân Thanh và Trương Phi Phàm đồng thời nhìn về phía y.
Y có lẽ phát hiện giọng của mình quá mức cương quyết, thế là cười rộ lên, nghiêm túc nói: “Trương đạo, Sở lão sư, tôi không có bất tiện gì, ở chỗ này có chừng mực, vì vậy nó không tính là một cảnh giường chiếu. Chỉ là việc mới xảy ra của tôi mọi người cũng đều biết, Sở lão sư nếu như cảm thấy không được tự nhiên, dùng thế thân cũng không việc gì.”
“Ha ha lão Sở cái lão thịt xông khói cũ* này, chính là phim cấp ba cũng chưa từng đóng, có thể có cái gì không được tự nhiên!”
*Lão thịt xông khói cũ: ngược lại với tiểu thịt tươi, người đàn ông đã lớn tuổi….
Trương Phi Phàm cười đùa nói.
Thấy hai người không có phản cảm gì, cũng không có yêu cầu gì, hắn đành nuốt nước mắt vào trong bụng, lại bắt đầu nói liên miên lải nhải với hai người về cảnh quay ngày mai.
Cảnh quay này rất quan trọng, hơn nữa Trương Phi Phàm không phải người là cố tình làm khó diễn viên. Nhưng là vì chất lượng bộ phim, hắn cũng không muốn dùng thế thân, hoặc là cắt giảm cảnh.
Sở Vân Thanh nghe một đoạn Ân Tranh nói, đều là tương đối lễ phép hiểu chuyện, tận tâm ân cần.
Nhưng hắn cũng không quên trước đó Ân Tranh đối mặt với hắn đủ loại cứng ngắc.
Hắn trước đây cũng đã nói, không nhất thiết phải cầu xin Ân Tranh tha thứ cho hắn, cũng không tin ngủ qua sẽ sinh ra tình yêu. Cho nên đối mặt với Ân Tranh biến hóa vi diệu hiện tại, hắn cảm thấy cần phải hỏi rõ.
Vì vậy, buổi tối hai người tắm rửa xong xuôi, lúc ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách xem phim tài liệu, Sở Vân Thanh liền bất thình lình chen vào một câu: “Ân Tranh, cậu thật sự không để ý cùng tôi có tiếp xúc thân mật?”
Ân Tranh hết sức chuyên chú xem phim tài liệu, đột nhiên nghe được một câu như vậy, giật bắn mình, mới quay đầu qua, nhìn về phía Sở Vân Thanh.
Sở Vân Thanh dựa vào trên ghế sô pha màu xám nhạt, mặc một thân quần áo dài ở nhà, tay áo xắn lên một chút, lộ ra đường cong cơ bắp uốn lượn thon dài của cánh tay.
Trên đầu ánh đèn màu vàng ấm áp rơi xuống, câu ra vẻ tuấn lãng đẹp đẽ của hắn, cùng dung mạo ôn hòa lãnh đạm, một cỗ khí chất từ trong ra ngoài giống như tùng bách hàn mai tản mát ra, làm hắn trở lên thanh lãnh cấm dục, có độ trầm ổn, khiến cho người ta bất giác đem tâm tư dắt lên người này.
Ân Tranh cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là cảm xúc gì.
Y theo bản năng nói: “…Tôi cũng không biết.”
Phục hồi tinh thần lại, y hơi nhíu mày: “Ngày đó… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thời gian qua đi hơn nửa tháng, y cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hòa hỏi ra.
Nhưng Sở Vân Thanh căn bản không có cách nào khác trả lời Ân Tranh.
Bởi vì hắn cũng không biết tại sao ngày đó không giống với cốt truyện gốc, hắn giống như ma chướng* mơ hồ liền đem Ân Tranh ngủ.
*Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.
“Xin lỗi.”
Sở Vân Thanh thở dài, không giải thích.
Giữa hai người lại khôi phục yên tĩnh.
Rất nhanh, bộ phim tài liệu này đi đến đoạn cuối, lúc sắp kết thúc, Sở Vân Thanh đang chuẩn bị đứng dậy đi rót hai cốc nước, cùng Ân Tranh phân tích thời đại và nhân vật, chợt cảm giác được ghế sô pha bên cạnh đột nhiên trũng xuống.
Một cái bóng đang đến gần.
Hắn quay đầu, liền nhìn thấy Ân Tranh cúi đầu, chậm rãi đưa tay qua đây, nhẹ nhàng cầm hai ngón tay của hắn: “…Tôi có khả năng vẫn còn để ý. Nhưng tôi…có thể gọi anh là Sở ca không?”
Ngón tay được cảm xúc ấm nóng mềm mại ôm lấy bao bọc, Sở Vân Thanh trong lòng không hiểu sao run rẩy, dâng lên một tia cảm xúc xa lạ mà kỳ dị.
Hắn nhìn Ân Tranh, nở nụ cười, cầm ngược lại cái tay kia: “Tùy cậu.”
Nghe vậy, sống lưng của Ân Tranh vẫn luôn vì căng thẳng mà cứng ngắc chậm rãi buông lỏng xuống, dựa vào trên ghế sô pha.
Giữa hai người cách nhau khoảng nửa mét, hai bàn tay đang nắm lại không hiểu sao hư hư ảo ảo mà nóng lên, lòng bàn tay dán sát, chảy ra mồ hôi.
Bên này Sở Vân Thanh dựa vào thao tác chính trực của mình, thuận lợi bước ra bước phá băng* đầu tiên.
* Phá băng, ngôn ngữ phổ biến trên internet, ban đầu đề cập đến việc phá vỡ đầy đủ các khối băng trên vùng biển hàng hải để tàu có thể đi qua. Sau khi trích dẫn đề cập đến một kỹ thuật chuyên nghiệp trong đào tạo, đặc biệt là trong việc mở rộng ngoài trời, phá vỡ sự nghi ngờ giữa các cá nhân, nghi ngờ, hàng rào xa lánh, giống như phá vỡ băng dày của mùa đông khắc nghiệt.
Mà bên kia, bạn bè mà Chu Dục Ngôn tìm kiếm cũng lấy thân phận nhà đầu tư liên lạc với Trương Phi Phàm, bày tỏ nguyện ý đầu tư mười triệu cho《 Thiên Thanh Sát 》, yêu cầu duy nhất chính là vai nam chính phải do nhà đầu tư quyết định.
Trương Phi Phàm vừa mới bắt đầu nghe đến mười triệu, thật sự cho là mình đến thời xoay chuyển vận khổ, nhưng rất nhanh biết được yêu cầu của đối phương vậy mà lại là đá ngã Sở Vân Thanh, đạo diễn Trương liền vỡ mộng.
“…Nghe nói ngân sách của đoàn phim vốn là không đủ, lại gánh vác thù lao phim của Sở Vân Thanh và Ân Tranh, đạo diễn Trương sợ là đang lấy trứng chọi đá. Chất lượng của một bộ phim trông như thế nào, đạo diễn Trương so với tôi hẳn là hiểu rõ, trang phục này, cảnh quay, tuyên truyền, cái nào không cần tiền? Tôi thấy bộ phim này rất tốt, cũng muốn đạo diễn Trương dùng tiền vào chỗ cần thiết nhất, quay phim thật tốt. Sở ảnh đế diễn xuất tốt, nhưng nổi bật đều là những nhân vật phản diện biến thái, bệnh tâm thần…Chỗ tôi có người em họ của bà con xa cũng không tệ, bộ phim 《 Mê tình 1911 》 đạo diễn Trương chắc đã xem qua, diễn xuất không thành vấn đề…”
Chuyện Sở Vân Thanh và Ân Tranh một đồng thù lao cũng không lấy, cả đoàn phim cũng chỉ có Trương Phi Phàm và giám chế, ba nhân vật chủ chốt của nhà sản xuất biết, không truyền ra bên ngoài, Trương Phi Phàm cũng sẽ không ngu ngốc đem Sở Vân Thanh bán.
Nghe thanh âm của đối phương chậm rãi nói, Trương Phi Phàm rất có cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh.
Tài chính tất nhiên quan trọng, nhưng nếu như Trương Phi Phàm là một đạo diễn dễ dàng thỏa hiệp với tiền bạc như vậy, cũng sẽ không lăn lộn đến bây giờ vẫn còn trong một đoàn làm phim nghèo.
Nếu như chưa từng thấy Nguyên Thanh của Sở Vân Thanh, Trương Phi Phàm vốn có ấn tượng có lẽ sẽ có chút dao động, nhưng bây giờ hắn đã thấy, lấy Sở Vân Thanh đổi mười triệu, đó mới nói là hành vi thuần túy ngốc nghếch.
Vì vậy hắn lúng túng lại không mất lịch sự cười vào trong điện thoại: “Lưu tổng, khoản đầu tư này không cần thiết, ngân sách đoàn làm phim rất đầy đủ, hơn nữa ngài cũng biết tôi, tôi yêu thích quay phim ah, không có tiền cũng muốn quay! Nghèo đến đâu cũng không thể nghèo diễn xuất, lấy lại tiền tôi cũng muốn mời Sở Vân Thanh! Quay xong rồi, quay hắn thành quả bóng!”
Lưu tổng: “…”
Nhận được tin tức Chu Tử Ngôn: “…”
Vốn định dùng phương thức ít người chú ý nhất nhúng tay vào đoàn làm phim, đè Ân Tranh xuống, lại không nghĩ rằng gặp phải người đạo diễn kỳ lạ. Nhà sản xuất cùng giám chế bên kia kết quả phản hồi cũng không được như ý muốn, đoàn phim 《 Thiên Thanh Sát 》 thực sự là nghèo đến mức rất có cốt khí.
Chu Tử Ngôn vẻ mặt khó lường.
Mỗi năm có rất nhiều bộ phim được gửi đến thẩm định như thủy triều, nhưng chân chính có mấy bộ được phát hành, lại có mấy bộ nổi lên? Thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Đêm đó.
Câu nói “Lấy lại tiền tôi cũng phải mời Sở Vân Thanh” của Trương Phi Phàm vinh quang đứng thứ 2 trong hot search.
Sở Vân Thanh trong một đêm, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, hắn và Ân Tranh ở cùng đoàn làm phim, hơn nữa tin tức có phân cảnh đồng tính luyến ái, cũng bị truyền ra ngoài.