Mạc Cao Ân nhẹ cười, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở trước ngực.
– Chú Thẩm, hình như chú lo nhiều quá thì phải, cháu và chú là hợp tác song phương đôi bên cùng có lợi, những chuyện ngoài lề mong chú đừng nên nhúng tay vào. Cháu có việc phải đi trước, chào chú.
Mạc Cao Ân và trợ lí có cuộc hẹn gặp đối tác trong chiều nay, tuy Lịch Nhi thay Mạc Thiên Nhật Dạ điều hành IT nhưng sau cuộc họp hôm đó cô không tới đây thêm lần nào nữa. Anh cũng biết Hạ Cảnh Lan không dễ dàng gì để người ngoài xen vào công việc của con trai bà ta nhưng Lịch Nhi có tội tình gì mà năm lần bảy lượt họ luôn đem cô ra làm lá chắn. Trước khi Mạc Thiên Nhật Dạ trở lại anh phải xây dựng thêm nhiều mối quan hệ, có như vậy sau này mới có thể bảo vệ cho cô ấy.
Mạc Cao Ân đi rồi chỉ còn Thẩm Nghiệp Thành ngồi một mình trong phòng phó giám đốc, Mạc Cao Ân xưa nay công tư rõ ràng, đối với ông chưa bao giờ đặt tình cảm ngoài lề. Ông biết Mạc Cao Ân và Mạc Thiên Nhật Dạ xem nhau như kẻ thù, sẽ không dễ dàng gì Cao Ân chịu tiếp nhận trái tim thay thế của Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng ông cũng không thể nhìn Cao Ân chết, có chết thì người đó phải là Mạc Thiên Nhật Dạ.
***********
Trời vào đêm chuyển sắc màu u ám, mây đen giăng kín bầu trời báo hiệu một cơn mưa tầm tã sắp diễn ra.
Lịch Nhi đứng ngoài ban công đón cái lạnh buốt của cơn gió giữa mùa mưa buồn bã nhìn những ánh đèn gắn quanh trụ cổng dưới khi khiến Lịch Nhi cảm thấy thật hổ thẹn, chúng còn có lớp vỏ bên ngoài để bảo vệ, lớp vỏ đó được người ta nâng niu, còn cô, cô cũng tạo cho mình một lớp vỏ nhưng ngày ngày bị người ta vô tình đập nát nó đi.
Mạc gia rộng lớn nhưng mỗi một ô vuông nhỏ ở đây họ đều không cho cô đứng dù chỉ bằng một chân.
“Tiếng nhạc.”
Là Tử Minh gọi tới, Lịch Nhi hít một hơi xua đi nỗi băn khoăn ra khỏi tâm trí để nói chuyện với em trai mình.
– Chị nghe đây.
– Chị đã khỏe chưa, đã uống thuốc chưa?
– Sao em biết chị bị bệnh?
– Sáng nay em đưa ba đi tái khám thấy hắn ta đứng bên ngoài phòng bệnh, chị đã thấy đỡ chút nào chưa? Ba bảo em nói với chị là cố đợi thêm chút nữa thôi ba sẽ đưa chị về nhà.
– Chị khỏe rồi nhưng mà ba đưa chị về nhà là sao chị không hiểu?
– Chị nhớ uống thuốc đầy đủ nha đừng để hắn ta bắt nạt, em tắt máy trước đây.
Sau khi Lịch Nhi hỏi thì Tử Minh bên kia vội vàng tắt máy, hôm nay ba thấy cô ở bệnh viện sao? Mạc Thiên Nhật Dạ đã nói gì với ba của cô, sao đột nhiên ba muốn đưa cô về nhà? Càng nghĩ Lịch Nhi càng thêm rối rắm, rốt cuộc sáng nay ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lịch Nhi mãi chìm trong những suy nghĩ mơ hồ, mưa đã bắt đầu lất phất cô cũng không hay, Mạc Thiên Nhật Dạ dưới nhà đi lên, căn phòng tắt đèn tối om, gió từ ban công lùa vào lạnh lẽo.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn thấy Lịch Nhi vẫn còn đứng ngoài kia dù trời đã bắt đầu mưa, hắn sãi dài chân bước ra ban công kéo tay cô vào phòng.
– Không biết là mình đang bệnh sao, có phải không muốn khỏe lại không?
Lịch Nhi rút tay mà mình về chen chân đi vào phòng trước, đôi chân trần nhỏ bé lê bước dưới sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt trong veo tựa hồ nước bất động tìm đường trong căn phòng tối.
“RẦM…”
Tiếng sấm chớp vang lên như muốn vỡ cả bầu trời, Mạc Thiên Nhật Dạ bắt lấy tay Lịch Nhi kéo vào lòng mình ôm lấy.
Lịch Nhi đối với hắn chỉ có bài xích, cô đẩy hắn ra nhưng hắn càng ôm chặt cô hơn.
– Một chút thôi, cho tôi ôm em một chút thôi. 1
Mạc Thiên Nhật Dạ không sợ tiếng sấm nhưng khoảnh khắc bầu trời lóe sáng lên rọi sáng cả thân ảnh của cô rồi vụt tắt, khoảnh khắc ấy đột nhiên hắn thấy sợ, sợ cô cũng như ánh sáng kia biến mất giữa bầu trời rộng lớn.
Lịch Nhi nghe mùi gỗ thông thoang thoảng bên cánh mũi, hơi nhở nóng bỏng của Mạc Thiên Nhật Dạ bao quanh lấy cổ mình. Lời của hắn trầm ấm nỉ non nghe qua rất dễ để người ta động lòng nhưng rất tiếc cô bây giờ đã không phải là Tôn Lịch Nhi của hai năm về trước nuôi hy vọng làm ấm trái tim lạnh như băng của thiếu gia độc tôn nhà họ Mạc.
Từng lời từng chữ của Mạc Thiên Nhật Dạ đối với cô bây giờ như một sự sỉ vả, từ yêu sinh hận hắn, không sai vì bởi ban đầu hắn không yêu cô, là cô sai bởi vì ban đầu đã kiên trì cố chấp.
Lịch Nhi nhẹ nghiêng đầu, đưa đôi môi gần vào tai của Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ nói.
– Để tôi gọi Thẩm Quyên Ly cho anh.
Cô và hắn ngăn cách bởi một bức tường dày thiên niên vạn lý, có cố trèo cũng không bao giờ vượt qua được. Cô cũng chẳng còn luyến lưu hy vọng vào thứ tình cảm giả tạo của Mạc Thiên Nhật Dạ, cũng chẳng muốn thay thế Thẩm Quyên Ly làm ấm giường mỗi đêm cho hắn.