Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 20: Ái chà chà chà chà chà



Triều Thu càng suy nghĩ càng cảm thấy có lý.

Dựa theo tố chất cơ thể của y thì điều đó lẽ ra nên sớm xảy ra rồi. Nhưng vì thuở nhỏ y sử dụng thuốc ức chế tin tức tố nên không tránh khỏi tác dụng phụ —— dẫn đến việc này còn tới muộn hơn so với các Alpha bình thường.

Ý thức được việc này khiến cho y không khỏi có hơi tâm thần không yên.

Nghe nói trong kỳ dịch cảm đầu tiên thì tin tức tố sẽ dữ dội hung bạo khá là nghiêm trọng.

Nếu lúc đó tin tức tố của y bộc phát ngay tại đây…

Triều đại lão ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn quét qua toàn bộ địa điểm quay chụp, dự tính trước hậu quả.

Omega đầy sân.

Tốt lắm.

Kết quả cùng lắm cũng chỉ là tin tức về việc mọi người phát tình tập thể được treo trên đầu đề trang báo năm ngày năm đêm mà thôi, việc này không thú vị chút nào đâu:).

[Mấy cái icon:) kiểu này là tác giả tự thêm nhé!]

Y tranh thủ thời gian nhắn tin cho Vương Đại Vi, “Mua một lọ thuốc ức chế tin tức tố của Alpha lại đây, ngay lập tức.”

Vương Đại Vi: “?”

Vương Đại Vi cảm thấy hãi hùng khiếp vía trong nháy mắt.

Vãi chưởng! Một O thuần khiết như lão đại cần cái này làm gì!

Sẽ không phải là….

Gã không dám phỏng đoán sâu thêm, chỉ có thể khéo léo sử dụng những dấu chấm hỏi một cách đầy khoa học để bày tỏ sự bàng hoàng trong nội tâm mình: “?????”

Đại lão không nhịn được nhíu mày.

Bình thường cũng không nhận ra Vương Đại Vi nhảy số chậm như vậy, làm sao cứ phải vô dụng đúng thời điểm then chốt.

Vừa vặn đúng lúc này đạo diễn cũng bắt đầu thúc giục: “Triều tiên sinh, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi chứ? Phí tiền thuê khu này cũng đắt, chúng ta tốt nhất không nên trì hoãn lâu.”

Triều đại lão không còn cách nào khác ngoài việc cống hiến hết mình cho sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại, chỉ nhắn lại thêm một câu “Không kịp rồi, mau lên”, rồi bước đến bên dưới ánh sáng đèn huỳnh quang.

Ở đầu bên kia điện thoại, đàn em của y nhìn chằm chằm vào một hàng tin nhắn kia, tròng mắt dần dần trợn lên.

Không kịp rồi, mau lên?

—— Vãi cả chưởng.

Lại liên tưởng đến thuốc ức chế tin tức tố Alpha.

Á đù á đù á đù á đùuuuu!

Gã hít ngược một ngụm khí lạnh vào trong bụng, đột nhiên bật dậy khỏi giường.

Là thằng Alpha trơ trẽn đéo biết xấu hổ nào, đến cùng thì thằng đó đã làm gì với lão đại của bọn họ hả!!!

Chuông cảnh báo khẩn cấp của Vương Đại Vi hoàn toàn vang lên. Trong chốc lát chỉ còn lại trái tim nôn nóng sốt ruột, đôi tay run rẩy.

Tuy rằng lão đại của bọn họ rất trâu – bò, vô cùng trâu – bò, đặc biệt trâu – bò.

Nhưng sau tất cả thì vẫn là một Omega đó!

Là Omega thì dễ dàng chịu ảnh hưởng từ tin tức tố. Nếu có thằng Alpha nào ăn phải gan hùm mật báo, ỷ vào kỳ dịch cảm rồi muốn chiếm tiện nghi từ lão đại của bọn họ….

Vương Đại Vi càng nghĩ càng thấy run rẩy, gã run rẩy lẩy bẩy gọi điện thoại cho đàn em dưới tay mình.

“Nhanh chóng lên,” bên kia vừa tiếp máy, Vương Đại Vi đã hét lớn lên, “Gọi hết đám anh em đến cho tao! Có chuyện gì ấy hả —— hình như đại lão bị một thằng Alpha không có mắt nào đó bắt nạt!

Nếu để gã biết được đó là ai thì phải chặt ngay tại chỗ!!

*

Thực ra, việc quay chụp của Triều Thu nói chung thì vẫn vô cùng thuận lợi. Vốn dĩ đạo diễn thấy bộ dạng y nhìn ngoan ngoãn như thế, lo sợ y không thể chụp ra được cái kiểu cảm giác kiệt ngạo bất tuân kia. Ai mà ngờ được nhìn y ở trên máy quay sau khi được kẻ mắt xong, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, vẻ mặt thong dong, thậm chí còn có chút khí thế bá vương —— nhìn đôi chân kia sải bước lên motor, đôi ủng kỹ sĩ bao lấy cẳng chân rõ nét thẳng tắp kia, khuôn mặt lạnh lùng trầm tư, vậy mà trong chốc lát đó lại có chút giống một đại lão.

Khiến cho người ta cảm thấy: A, nếu Omega như vậy thì cảm giác không tệ ——

“Tốt lắm!” Đạo diễn cao giọng khen ngợi, “Chính là như vậy!”

Chỉ có bé O phối hợp diễn với y là thấy không vừa lòng. Cậu ta ngồi phịch xuống ghế, còn thường dùng sóng mắt đảo lướt qua Triều Thu một chút, đột ngột quay đầu sang nũng nịu với đạo diễn.

“Trần đạo,” giọng nói cùng mùi của cậu ta đều ngọt như nhau, gần như sắp tràn ra mùi hương cam quýt chín mọng, xà nẹo nói, “Chỉ có mỗi cậu ta biểu hiện tốt thôi sao?…. Tiểu Vu thể hiện không tốt chút nào sao ạ?”

Triều đại lão không nhịn được liếc xéo một cái —— y chưa từng nghe kiểu giọng nói như thế này bao giờ, nghe cứ như được ngâm trong nước đường rồi xách ra vắt nước ấy.

Quả nhiên giới giải trí toàn nhân tài ẩn dật.

Đạo diễn cũng nuốt nổi điệu bộ như này, cười cười vỗ vai cậu ta.

“Không đâu, Tiểu Vu tự có điểm tốt của em mà.”

Bé O vẫn không chịu buông tha, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng mà Trần đạo, em thấy hình như Triều tiên sinh chưa từng tiếp xúc với diễn xuất ấy, liệu có bị áp lực quá hay không ạ? Em có cần chú ý dẫn dắt cậu ta không?”

Vẻ mặt của thợ trang điểm cũng thay đổi.

Một câu như vậy nói ra đã khiến bốn phía tràn ngập mùi trà xanh, hiện trường quay chụp cũng sắp biến thành cái vườn trà xanh rồi!

Anh không nhịn được quay đầu nhìn Triều Thu.

Dựa theo tin tức đã thấy, Triều Thu có thể lừa quanh tình địch của chính mình, chắc hẳn phải là một sự tồn tại đáng sợ hơn hẳn trà xanh cấp thấp như này….

Mà Triều Thu quả nhiên không cô phụ hy vọng của anh, chỉ hơi mở miệng ra nói: “E rằng Vu tiên sinh đang lo lắng thừa rồi.”

Diễn xuất của tui còn cần người dạy à? Đã diễn suốt mười mấy năm rồi đó?

—— Nhìn tui diễn Omega đi, diễn tốt như vậy!

Câu này vào miệng của bé O kia thì liền thay đổi ý tứ, cứ như đang cà khịa cậu ta không có tư cách chỉ dạy người khác vậy. Cậu ta không nén được cười lạnh: “Dựa theo ý tứ của Triều tiên sinh thì một người đàn anh như tôi không xứng sao?”

Triều Thu nhíu mày, “Thật ra cũng không phải.”

Bé O tưởng rằng y đang tỏ ra yếu thế, đang định thừa thắng xông lên thì đột nhiên nghe y hời hợt nói: “Chủ yếu là do tôi bận rộn quá.”

Thời gian lo lắng cho “Nanh Sói” mỗi ngày còn chưa đủ, lấy đâu ra suy nghĩ mài dũa diễn xuất.

Nhưng mà một câu nói này của y cứ như đã đâm xuyên qua điểm chết nào đó, sắc mặt của bé O này lập tức tái xanh.

Đỏ.

Tím.

Thợ trang điểm một mặt đang ăn dưa một mặt khác chỉ muốn hét lên giết người trúng tim, ai mà chẳng biết Omega này cứ luôn quanh co tại tuyến ba bốn chứ, cũng chẳng nhận được mấy công việc hợp tiêu chuẩn, suốt ngày ở nhà móc chân, đến nỗi tin tức hot vẫn chưa nhiều bằng Triều Thu!

Một người ở ngoài vòng như Triều Thu mà còn trong ba ngày có đến hai đầu đề lọt top tìm kiếm!!

Lần này có thể đến được đây, ít nhiều gì bé O kia cũng phải có một chân cùng với con trai cả của chủ công ty.

Hơn nữa quảng cáo thuốc ức chế lần này tương đối nhạy cảm, không có mấy người tên tuổi lớn đồng ý đến tham gia. Bằng không thì có chờ thêm 800 năm nữa cũng không đến lượt cậu ta.

Bé O bị chọc đau, giọng nói trở nên nghẹn ngào, túm lấy tay đạo diễn: “Trần đạo, anh nhìn cậu ta kìa!”

Đạo diễn thành khẩn nói: “Triều tiên sinh, cậu vừa mới tiến nhập vào cái ngành này thì vẫn nên học cách khiêm tốn một chút và học hỏi người khác nhiều hơn. Như vậy mới có lợi cho phát triển về lâu dài.”

Triều đại lão cảm thấy bọn họ giống như một đám mắc bệnh nặng, “Tôi cũng đâu có suy nghĩ phát triển dài lâu ở đây.”

Lời này vừa nói ra, những người có mặt tại hiện trường lại thấy nghẹt thở, vẻ mặt từng người đều kinh ngạc.

Không suy nghĩ phát triển lâu dài???

“Phải không?” Triều Thu nhìn bọn họ như vậy, không khỏi nhướn mày, “Không phải tôi và mấy người ký một hợp đồng thôi sao?”

Y chỉ muốn đến đây kiếm một vị trí quảng cáo mà thôi, sao mà phải suy đồi đến mức làm trong cái ngành này đến già!

Nói đùa à —— đàn em của y phải làm sao bây giờ!

Còn sự nghiệp báo thù của y, tình O trong mộng của y thì phải làm sao!!!

Săn tìm ngôi sao có mặt ở đây cũng ngơ ngác, “Cái này thì đúng thế….”

Nhưng mà nói như vậy, có những người gia nhập vào rồi đi ra ngoài nói —— công việc này kiếm tiền rất nhanh nha!

Chưa nói đến việc được fan hâm mộ ủng hộ, được mọi người yêu mến… Người bình thường khi hưởng qua cảm giác này rồi thì không thể nào dễ dàng rời đi.

Ban đầu anh ta còn suy nghĩ rằng sau khi Triều Thu thử qua vài ích lợi của việc nổi tiếng rồi thì sẽ thay đổi chủ ý, cơ mà nghe giọng điệu này sao lại có vẻ như kiểu trái tim sắt đá???

Săn tìm ngôi sao lôi lý do ra để giải thích, Triều đại lão càng không thể hiểu nổi.

“Công việc hiện giờ của tôi cũng rất được người ủng hộ,” y bối rối trong lòng nói, “Kiếm tiền cũng không chậm đâu?”

Dù sao thì có mấy chục thuộc hạ dưới tay, đây là đội ngũ khổng lồ cỡ nào, càng không nói đến việc mỗi người đều vô cùng yêu quý y.

Người ở đây: “…..”

Rốt cuộc là cậu đang làm cái công việc gì cơ!

*

Bé O bị chẹn họng đến mức tịt ngòi, dứt khoát quay đầu không thèm để ý đến y nữa. Nhưng mà thẳng A như Triều Thu không hề phát hiện ra oan ức của cậu ta, chỉ cảm thấy vẻ mặt của Omega này thật kỳ quái, thay đổi bất thường.

Tưởng chừng như sắc trời tháng 4 trên tinh cầu Thủ Đô.

Y nhanh chóng nhắn tin liên hệ lại với đàn em, hẹn gã gặp mặt ở một góc bên ngoài nơi quay chụp.

Đưa thuốc của y đến đây.

Triều đại lão lặng lẽ chuồn ra khỏi sân quay chụp, đi thẳng đến địa điểm hẹn gặp. Khi đi đến chỗ cách địa điểm mấy bước, y nhìn thấy bóng dáng Vương Đại Vi ngồi xổm ở chỗ đó, cái đầu nhô ra khỏi góc tường, phối với kiểu tóc Buzz Cut của gã, càng khiến đầu gã trông chẳng khác gì dẻ Trùng Khánh [1].

[1]. Dẻ Trùng Khánh ( Castanea mollissima) là loài thực vật thuộc họ Cử, là loài dẻ bản địa của Trung Quốc. Tại Việt Nam, cây phân bố tập trung tại huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng.

Đại lão vào thẳng vấn đề chính: “Đồ….”

Lời còn chưa kịp dứt, trong góc đột nhiên loạt xoạt đứng lên một đống người!

Đại lão giật mình: “…..!!!”

Tròng mắt đại lão cũng sắp rớt ra khỏi hốc mắt: “Mấy người đều đến đây làm gì?!!”

Đúng vậy, đứng lên từ chỗ đó chính là một đám đàn em của y. Lúc này trên mặt mỗi người đều đầy vẻ căm phẫn trào dâng, trong tay còn cầm vũ khí. Vương Đại Vi cầm đầu lớn giọng nói: “Lão đại, chúng tôi đến trút giận cho cậu!”

Khí thế của gã to lớn.

“Cái thằng Alpha trơ trẽn không biết xấu hổ kia đâu!”

Các đàn em phía sau vung tay hô đều, kẻ xướng người họa cùng với gã.

“Đúng, cái thằng Alpha trơ trẽn không biết xấu hổ kia đâu!”

“Alpha nào cơ,” Triều đại lão bị khí thế này chấn động, chỉ là bảo mang đồ đến đây thôi mà, sao mà trông cứ như kéo cả bè cả lũ đi đánh nhau thế, “Nhỏ giọng chút!”

Cái điệu bộ này là dự định làm gì thế?

Định làm nổ tung nơi quay chụp???

Vương Đại Vi dẫn đầu đám đông vây y ở chính giữa, lao nhao giải thích: “Lão đại, không phải….”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của một người khác.

“… Triều Thu?”

Triều Thu quay đầu lại nhìn, hay thật đấy, đến cũng phải đến hết mới chịu!

Lục Cảnh Nam, Giản Nhiêu, bên cạnh còn có vài Alpha không biết tên, hiển nhiên là vừa mới bị âm thanh rung trời động đất kia hấp dẫn đến đây.

…. Đù mé, cái đám người này đều đến đây làm cái gì.

Trái lại thì ánh mắt của Lục Cảnh Nam chậm rãi đi từ trên người một đám vạm vỡ này rồi chuyển dời đến Triều Thu – người bị bọn họ vây ở chính giữa, cơ thể hết sức mảnh mai nhỏ nhắn so với đám người kia.

Hắn chần chừ nói: “Mấy người đây là….”

Vương Đại Vi vừa định mở mồm, đột nhiên gã cảm thấy da đầu tê dại, chợt nhớ đến việc thân phận của lão đại không thể bị bại lộ được.

Giọng điệu của gã đột nhiên xoay chuyển vòng vèo, cũng nhanh chóng tự hỏi phải làm sao để vạch rõ quan hệ của mình với lão đại, đồng thời giải thích hợp lý nguyên nhân lý do mà một đám người bọn gã lại xuất hiện ở đây, cuối cùng gã lớn tiếng hùng hồn nói: “Cướp, bóc!”

Người ở đây: “…..”

Cướp bóc?

Triều đại lão: “…..”

Cùng lúc đó, Vương Đại Vi thoáng nhìn qua Giản Nhiêu ở giữa mấy người đối diện.

Ui trời, gã không khỏi trợn mắt há mồm, đây chẳng phải là tình yêu OO của lão đại hay sao!

Vậy không ổn rồi —— gã thấy hơi hối hận với cái lý do quá mức qua loa mà mình vừa mới nói ra, lý do này chẳng phải sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng của lão đại ở trong lòng tình O trong mộng sao?

Lục Cảnh Nam: “Vậy mấy người….”

Hắn lướt nhanh nhìn đám người này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, “Cướp được không?”

“Không cướp được,” Vương Đại Vi vừa nghe thấy vẫn còn cơ hội, vội vàng nắm bắt mọi thời gian để mở đường cho đường tình của lão đại, cố gắng tạo dựng nên hình tượng vĩ đại cao lớn cho lão đại của mình, “Chúng tôi không ngờ tới cậu ta lại lợi hại như vậy —— chỉ trong thoáng chốc đã có thể đánh ngã anh em chúng tôi rồi đó!”

Triều đại lão: “…..”

Triều đại lão hiếm thấy phải đeo lên bộ mặt thống khổ đầy giả dối.

Cầu xin mấy người câm mõm hộ đi.

[26/03/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Triều đại lão: Đàn em hãm hại tui rồi.

Đàn em (âm vang): Tất cả hành động của chúng tôi đều vì lo lắng cho lão đại!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.